- Chúng ta động thủ thì mất thời giờ, mà không động thủ lại khó nỗi hạ đài. Cô nương ơi! Theo ý tại hạ thì chúng ta đánh cuộc để phân thắng bại. Người thắng đưa đạo trưởng đi, người thua không được rắc rối.
Thiếu nữ cười lạt hỏi :
- Đánh cuộc bằng cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta tỷ nội công hay kiếm thuật đều không hay, vì tại hạ là nam tử hán, có thắng cũng chẳng vinh gì, còn bại thì mất thể diện. Chúng ta đánh cuộc bằng trò chơi nhỏ mọn tốt hơn.
Thiếu nữ hỏi :
- Tỷ thí trò chơi nhỏ mọn thế nào? Ngươi thử nói nghe, chẳng lẽ ta sợ ngươi ư?
Thiết Kỳ Sĩ lượm một viên đá khắc chữ vào rồi cười nói :
- Cô nương cũng khắc chữ vào một viên đá liệng về phía bắc. Đó là phương hướng bọn tại hạ ra đi. Kế đó chúng ta thi triển khinh công đi kiếm. Cô nương kiếm viên đá của tại hạ. Còn tại hạ kiếm viên đá của cô nương. Ai kiếm được trước là thắng. Chúng ta ấn định thời gian vào ngay đêm nay. Địa điểm tái hội là thành Dương Giang ở phía trước. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Dương giang thành. Ai đến trước là thắng.
Thiếu nữ cười lạt nói :
- Thành Dương Giang rộng lớn thì người đến sau làm sao biết được kẻ đến trước? Người đến trước cũng chẳng có bằng chứng gì là mình đến trước.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Cô nương nói thế cũng phải. Vậy đến Dương Giang phải tìm vào khách sạn lớn nhất ngay.
Thiếu nữ nói :
- Bản cô nương còn phải đề phòng bọn người mấy phái kia, nên đành nhẫn nại theo đề nghị của ngươi. Nhưng lão đạo phải để cho ta giữ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thế thì không xong rồi. Đạo trưởng hiện giờ tại hạ bảo vệ, đương nhiên tại hạ là chủ, khi nào lại để cô nương đưa đi?
Thiếu nữ lớn tiếng hỏi :
- Giả tỷ các ngươi đem lão trốn chạy thì ra bản cô nương mắc lừa hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ thấy đối phương không tín nhiệm liền nghiêm nghị đáp :
- Cô nương! Không phải tại hạ sợ tám chị em cô đâu, đồng thời cũng phải đề phòng địch nhân ở phía sau. Nếu không thì điểm này cứ thẳng thắn động thủ chưa biết ai chết về tay ai. Đồng thời tại hạ là người có chút tiếng tăm trong võ lâm, khi nào lại thất tín với phụ nữ? Cô nương đã không đồng ý thì chúng ta động thủ đi.
Thiếu nữ thấy Thiết Kỳ Sĩ lộ vẻ giận dữ, dường như cô nảy ra cảm giác cao thâm khôn lường. Nhưng cô đã tự nhận võ lâm không ai thắng nổi tám chị em cô, liền lớn tiếng hỏi lại :
- Quí tính các hạ là gì?
Thiết Kỳ Sĩ lạnh lùng đáp :
- Xin miễn thứ cho tại hạ khỏi trình bày. Có điều rồi đây cô nương sẽ biết tại hạ là ai.
Thiếu nữ cười lạt nói :
- Được rồi. Bản cô nương quyết không sợ các hạ man trá. Dù các hạ có bay lên trời, bản cô nương cũng tìm được.
Thị dứt lời, liền lượm viên đá dùng ngón tay khắc chữ vào. Miệng hô :
- Liệng đi!
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Cô nương có lòng tín nhiệm, tại hạ cảm kích vô cùng!
Dứt lời chàng cầm viên đá liệng ra.
Hai người liệng đá, nhất quyết không phải chỉ trong vòng mười trượng, lại nín thở liệng mạnh thật khó mà lường được hai viên đá đó đi xa đến đâu.
Thiết Kỳ Sĩ liệng đá rồi chắp tay nói :
- Mời cô nương!
Thiếu nữ vẫy tay một cái. Miệng vẫn mỉm cười, thị cùng bảy cô em lướt đi như gió.
Kỳ Dao thấy nụ cười của thị có vẻ kỳ bí khẽ “ủa” một tiếng hỏi :
- A Kỳ! Con nha đầu này dường như tâm tình trá ngụy, không hiểu có điều chi ngoắt ngoéo.
Thiết Kỳ Sĩ làm bộ quỷ nhát cười đáp :
- Thị có tám chị em dĩ nhiên tìm thấy viên đá một cách dễ dàng. Thị chiếm phần tiện nghi nên ngấm ngầm đắc ý.
Lão đạo nóng nảy nói :
- Các vị thí chủ! Bọn ta có bốn người, chỉ bằng nửa chúng. Sao còn chưa chạy đi?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Đạo trưởng cứ yên dạ. Nếu không nắm vững phần thắng khi nào tại hạ lại đánh cuộc với thị! Mời đạo trưởng!
Lúc mọi người chạy đi, Cao Thức đột nhiên cười ha hả nói :
- Tại hạ hiểu rồi!
Kỳ Dao hỏi :
- Sư ca biết rõ A Kỳ nắm chắc ở chỗ nào?
Cao Thức đáp :
- Dĩ nhiên viên đá của lão nhị không khắc chữ nào thì bọn Thái Huyền bát sát còn kiếm thấy thế nào được?
Lão đạo nghe nói cũng nổi lên tràng cười.
Kỳ Dao nói :
- Không phải đâu. Viên đá của A Kỳ hiển nhiên tiểu muội thấy y bảo khắc ba chữ Tiểu Phụng Hoàng.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Đúng rồi! Cô này tinh mắt thật. Tại hạ đã định dùng kế đó, nhưng xem chừng không trôi đành phải khắc chữ vào rồi.
Lão đạo chán phèo thở dài nói :
- Nếu thế thì bọn Bát Sát nhất định tìm thấy.
Thiết Kỳ Sĩ chẳng nói gì cứ chạy thẳng về phía trước. Khi đến bên một khu rừng, chàng làm như đã trông rõ, nhảy vọt lại lượm lấy viên đá.
Lúc đưa mọi người coi quả thấy trên khắc hai chữ Thái Huyền.
Kỳ Dao đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy tông tích bát nữ đâu, vội hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Bọn chúng ở chỗ nào?
Thiết Kỳ Sĩ trỏ đầu núi mé bên đáp :
- Họ đang tìm ở chỗ kia.
Cao Thức hỏi :
- Lão nhị liệng đá tới đó ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười mát đáp :
- Cứ đi đi! Bây giờ chạy thẳng tới Dương giang.
Bốn người lại chạy về phía trước. Chẳng bao lâu đến một cây cầu đá.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn xuống nước cười nói :
- Bọn chúng mà muốn kiếm thấy viên đá của tại hạ thì phải xuống sông tắm nước lạnh.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Sao Sĩ ca biết chỗ này có giòng sông?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta đã qua lại hai lần đường này. Nếu không liệng đá xuống nước thì tất bọn chúng đã kiếm thấy rồi.
Lão đạo lại yên dạ cười khanh khách nói :
- Thí chủ quả trí tuệ hơn người. Bần đạo khâm phục vô cùng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đạo trưởng quá khen mà thôi. Chúng ta chạy mau tới Dương Giang thành. Tám con nha đầu đó kiếm không thấy đã bực mình, chắc còn tìm đến trở mặt với chúng ta.
Bốn người tới Dương Giang thành vào lúc chập tối. Thiết Kỳ Sĩ vội dẫn mọi người đến Dương Giang khách sạn nhưng không vào điếm, gọi tiểu nhị ra cho gã một đỉnh bạc và bảo :
- Điếm gia! Tại hạ nhờ một việc và xin thù lao chút bạc này để uống rượu.
Tiểu nhị khom lưng đáp :
- Quý khách sai phái việc gì xin cứ nói ra.
Thiết Kỳ Sĩ cầm viên đá đưa cho gã dặn :
- Tiểu nhị ca! Lúc trời tối tất có tám vị cô nương đến kiếm tại hạ.
Vậy tiểu nhị ca giao viên đá này cho các cô và bảo họ bọn tại hạ chờ lâu không thấy, mà đã hết thời hạn nên phải ra đi.
Tiểu nhị nghe nói gã chỉ phải làm một việc tầm thường, sướng quá cười đáp :
- Quý khách! Câu chuyện có vậy mà quý khách cũng thưởng bạc! Tiểu nhân nhất định đưa đến tay các cô.
Thiết Kỳ Sĩ nói thêm mấy câu khách khí rồi dẫn mọi người đi ngay tiến về phía bắc.
Đi tới nửa đêm, đạo nhân bỗng dừng lại nói :
- Ba vị thí chủ! Nhờ ơn ba vị hộ tống, bây giờ đã thoát vòng nguy hiểm không dám phiền thí chủ nữa.
Thiết Kỳ Sĩ ngẩn người, nhưng không dám miễn cưỡng. Chàng động tâm chắp tay đáp :
- Đạo trưởng! Nếu đạo trưởng nhận thấy không có việc gì nữa, thì xin cứ tùy tiện.
Cao Thức cũng nóng lòng nhưng không tiện nhúng miệng vào.
Lão đạo lại cười nói :
- Đã vượt qua cửa ải khó khăn rồi. Bần đạo xin cáo từ.
Thiết Kỳ Sĩ dặn :
- Dọc đường đạo trưởng nên bảo trọng. Hiện nay giải đất này đầy những nhân vật Ảo Hải môn. Huống chi còn thêm Thái Huyền bát sát, đệ tử phái Thái Hư, anh em phái Tiên Thiên. Đạo trưởng không thận trọng tất lại bị lọt vào tay người.
Lão đạo dừng bước hỏi :
- Thí chủ biết chắc trên đường này toàn là bọn Ảo Hải môn ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chưa qua sông Hoàng Hà, chỗ nào cũng có thể chạm trán họ. Nhưng đạo trưởng đề phòng cẩn thận, may ra không việc gì.
Đạo nhân hỏi :
- Ba vị thí chủ định đi đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bọn tại hạ vốn chưa nhất định, muốn lên Bắc Kinh chơi một chuyến.
Lão đạo trầm ngâm hỏi :
- Nếu thí chủ không sợ phiền, cho bần đạo vẫn đi theo được không?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Chỉ cần đạo trưởng không nghi ngờ là được. Còn thêm bạn đồng hành thì làm gì có chuyện ngăn trở?
Đạo nhân thở dài nói :
- Như vậy thì lại làm phiền ba vị.
Lão vừa dứt lời, bỗng nghe phía trước có thanh âm mụ già cất lên :
- Cha này còn nhỏ tuổi mà lòng dạ rất quỷ quái. Đáng tiếc lão bà đã tới đây, thằng lỏi con đừng hòng khống chế cho lão nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói biết là có biến vội xông lại lớn tiếng hỏi :
- Vị tiền bối nào ở phía trước?
Một mụ già đầu tóc bạc phơ xuất hiện, cười khằng khặc đáp :
- Lão thân là Thái Huyền. Tiểu tử! Để đạo nhân lại đó.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi than thầm :
- Mụ là Thái Huyền Thánh Mẫu rồi. Hỏng bét!
Rồi chàng chắp tay nói :
- Té ra Thái Huyền Thánh Mẫu lão tiền bối giá lâm. Vãn bối cam bề thất kính.
Lão thái bà lạnh lùng đáp :
- Đừng giở trò nữa. Mau để lão đạo lại rồi cút đi! Bằng không lão bà tử nổi giận thì thanh Thái Huyền thần kiếm không nể nang ngươi.
Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy sau lưng mụ cài một thanh cổ kiếm liền nghĩ thầm :
- Mụ này coi bộ không phải hạng tầm thường. Tuy chưa chắc ta đã thua mụ, nhưng giữ sao khỏi động thủ vẫn hơn.
Chàng liền cười nói :
- Thưa tiền bối! Lão nhân gia nổi tiếng võ lâm vào hàng tiền bối, sao lại toan đoạt người trong tay kẻ hậu sinh tiểu bối? Vụ này đồn đại ra ngoài há chẳng khiến những bạn hữu giang hồ cười cho ư?
Lão thái bà lớn tiếng quát :
- Lão nhân gia trước nay bất chấp lời dị nghị của kẻ khác.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Thưa tiền bối! Phải chăng vì lệnh đồ thua cuộc mà tiền bối phải bực mình?
Lão thái bà nổi lên tràng cười khằng khặc đáp :
- Thằng lỏi con đưa ra quỷ kế khiến cho tám con a đầu của lão nhân gia mắc hợm. Lão nhân gia không nhắc tới mà ngươi lại nói ra. Bọn chúng tuy thua cuộc một cách oan uổng, nhưng thua vẫn là thua, có điều lão nhân gia không chịu thua đâu.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Lão tiền bối nhẫn nại đến bây giờ vẫn chưa hạ thủ, tỏ ra vẫn còn điều úy kỵ bọn vãn bối.
Lão thái bà hắng dặng đáp :
- Ngươi mà không cút đi là lão nhân gia hạ thủ đó.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Tiền bối! Chúng ta còn biện pháp nào khác để giải quyết chăng? Vãn bối không muốn động đến đao kiếm.
Lão thái bà cười lạt đáp :
- Ngươi lại muốn giở trò quỷ rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Nếu lão tiền bối sợ mắc hợm thì xin để lão tiền bối đưa đề nghị ra.
Lão thái bà nói ngay :
- Được rồi! Lại liệng đá như trước. Lão nhân gia thử coi trò quỷ của ngươi đến trình độ nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Như vậy đủ tỏ lão tiền bối vẫn chưa phục về vụ lệnh đồ đã thua cuộc. Có điều lần này vãn bối xin nói rõ trước: Ai thua là thua, đừng tìm bên thắng để rắc rối nữa.
Lão thái bà tức mình lớn tiếng :
- Thằng lỏi cứ thắng đi, vĩnh viễn lão bà tử không kiếm ngươi để gây chuyện đâu.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Một lời nói của tiền bối đáng giá ngàn vàng. Hay lắm! Quân tử nhất ngôn. Lão tiền bối lượm đá đi.
Lão thái bà cười lạt đáp :
- Tiểu tử! Đừng tâng bốc ta nữa. Nhưng ngươi phải nói rõ hòn đá của ngươi khắc chữ gì Ngươi khắc rồi để cho ta chứng nghiệm minh bạch. Dĩ nhiên ta cũng cho ngươi coi.
Thiết Kỳ Sĩ liền lượm một viên đá nặng tới nửa cân, khắc chữ vào rồi đưa lại nói :
- Xin lão tiền bối qua mắt.
Lão thái bà ngó thấy “ủa” một tiếng nói :
- Té ra ngươi là đồ đệ của lão Phụng Hoàng Thần ư? Đáng tiếc ngươi không được thành thật như sư phó.
Mụ cũng khắc một chữ vào khối đá đưa cho Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tiểu tử! Coi rõ chưa?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Chẳng lẽ lão tiền bối lại làm chuyện giả dối?
Lão thái bà cười ha hả nói :
- Tiểu tử! Xem chừng ngươi vẫn giữ lòng dạ thiếu quang minh. Đáng tiếc là phía trước không có sông.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có sông cũng chẳng ích gì. Căn cứ vào thần công của lão tiền bối thì dù có biển cũng bằng vô dụng.
Lão thái bà đã nói là không ăn phỉnh, nhưng nghe Thiết Kỳ Sĩ tâng bốc trong lòng cũng khoan khoái. Nét mặt mụ hòa hoãn lại nhiều.
Mụ lớn tiếng hô :
- Lần này phải hạn chế cả thời gian nữa.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Xin lão tiền bối cứ nói ra, vãn bối nhất thiết đều tuân mạng.
Lão thái bà nói :
- Bảo đạo sĩ đếm một trám viên đá rồi hô “Dừng.” Ai kiếm được trước là thắng.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Biện pháp của lão tiền bối hay quá!
Lão thái bà vận toàn lực liệng viên đá ra. Viên đá bay đi vừa cao vừa xa. Mụ nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Tiểu tử! Ngươi nghe rõ tiếng rớt rồi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười cũng liệng đá ra rồi hô :
- Đi!
Lão thái bà đang lắng tai bị tiếng hô “đi” làm mụ lãng trí, dường như chưa nghe rõ tiếng đá rớt. Mụ biến sắc nhưng không nói gì, cùng Thiết Kỳ Sĩ chạy đi.
Kỳ Dao mỉm cười nhìn Cao Thức nói :
- A Kỳ thật là giảo hoạt.
Lão đạo vừa lượm đá sỏi đếm, vừa khấn thầm :
- Xin hoàng thiên phù hộ khiến Thánh mẫu đừng nghe thấy tiếng đá rớt.
Cao Thức trịnh trọng nói :
- Lão nhị hô lớn tiếng đó chắc là có nguyên nhân. Viên đá vận chân lực liệng ra, tiếng hô cũng không che lấp được lỗ tai một nhân vật như Thánh mẫu.
Kỳ Dao hỏi :
- Sư ca có nghe thấy không?
Cao Thức đáp :
- Viên đá của Thánh mẫu dường như rớt xuống trên đống lá cách đây chừng nửa dặm, nhưng vẫn có tiếng trầm trọng, còn viên đá của lão nhị rớt xuống tai mình nghe không rõ.
Kỳ Dao hỏi :
- Lúc y ra tay cũng tiếng gió réo lên như Thánh mẫu mà sao không có tiếng đá rớt xuống?
Cao Thức bỗng ồ lên một tiếng đáp :
- Thánh mẫu lại thất bại rồi. Mụ lại mắc bẫy lão nhị.
Kỳ Dao hỏi :
- Sao sư ca biết?
Cao Thức đáp :
- Trong nội công tâm pháp của gia sư có yếu quyết kêu bằng “Ly Sa Băng Sơn” tức là giấu chân khí mình trong hạt cát. Hạt cát ra khỏi tay rồi chạm vào vật gì cũng tự động nổ tung mà không thành tiếng rồi mất biến. Nếu đánh trúng vào hạt cát của đối phương thì công lực của bên địch cũng bị tiêu tan. Nhất định lão nhị đã luyện đến chỗ ảo diệu này thì Thái Huyền Thánh Mẫu còn tìm đâu cho thấy viên đá kia.
Kỳ Dao cười nói :
- Té ra là thế!
Nàng vừa dứt lời, bỗng nghe lão đạo đề tụ công lực lớn tiếng hô :
- Dừng!
Tiếng hô này vang xa đến một dặm. Tiếp theo lại nghe tiếng Thiết Kỳ Sĩ cười rộ nói :
- Tìm thấy rồi.
Thiết Kỳ Sĩ vừa nói xong, bỗng thấy Thái Huyền Thánh Mẫu chạy tới quát :
- Đưa cho lão giao coi.
Thiết Kỳ Sĩ hai tay cầm hòn đá dâng lên nói :
- Xin lão tiền bối qua mắt.
Thái Huyền Thánh Mẫu đón lấy coi thì đúng là hòn đá của mụ khắc chữ. Mụ giật mình kinh hãi cười khằng khặc nói :
- Tiểu tử! Sau này sẽ gặp nhau.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Xin miễn thứ cho vãn bối khỏi tiễn chân.
Chàng chạy về. Cao Thức ra đón cười hỏi :
- Lão nhị! Thủ pháp Ly Sa Băng Sơn của lão nhị giỏi quá!
Thiết Kỳ Sĩ thở phào đáp :
- Sư ca hãy coi chừng kẻo lão thái bà nghe tiếng.
Thiết Kỳ Sĩ thắng Thái Huyền Thánh Mẫu kể như qua được cửa ải khó khăn nhất. Nhưng chàng vừa hô Cao Thức kín tiếng bỗng trong bóng tối có tiếng người cười nhẹ nói :
- Đừng đắc ý vội. Công phu của sư phó ngươi, lão bà tử đó biết rõ rồi.
Hiện giờ ngươi giấu được mụ, nhưng trong vòng một giờ mụ phát giác ra sẽ tìm đến ngươi. Thằng lỏi con đừng chọc giận mụ.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi quay lại hỏi :
- Cao nhân ở phương nào? Xin cho ra mắt được chăng?
Thanh âm khàn khàn lại cười rộ đáp :
- Không phải là bằng hữu mà chạm mặt nhau là xảy cuộc động thủ.
Thiết Kỳ Sĩ cũng cả cười nói :
- Tiểu tử nghe tiếng đã biết tiền bối rồi. Thằng lỏi này không sợ đâu. Tiền bối cứ ra nói chuyện, nên chăng? Đanh nhau thì có gì quan hệ, chỉ cần tiên lễ hậu binh là xong.
Người kia cả cười đáp :
- Không. Phụng Hoàng Thần có cao đồ thì lão phu cũng có. Ngươi hãy đấu với đồ đệ của lão phu rồi hãy bàn. Nói cho ngươi hay, lão phu cũng đòi đạo nhân luôn.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi :
- Bây giờ tiền bối ẩn hình chờ lệnh đồ thua rồi mới ra thì e rằng có sự khác biệt. Chắc tiền bối là Thái Hư thiên tôn phải không?
Người kia hỏi lại :
- Ủa! Tiểu tử căn cứ vào điều chi mà xác định như vậy?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Giọng lưỡi này trong võ lâm chỉ có hai vị. Ngoài lão nhân gia là Tiên Thiên lão tổ. Nhưng Tiên Thiên lão tổ là người xuất gia, chẳng khi nào tự xưng là lão phu, nên vãn bối xác định như vậy.
Người kia nói :
- Thằng lỏi con quả có chỗ thông minh quỷ quyệt. Giỏi lắm! Lão phu phục ngươi rồi. Sẽ gặp nhau trong bước tiền đồ.
Cao Thức khẽ nói :
- Bước tiền đồ lại gặp chuyện rắc rối...
Thiết Kỳ Sĩ ngắt lời :
- Chắc lúc trời sáng lại gặp lão.
Kỳ Dao hỏi :
- Chúng ta đổi đường nẻo được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta đổi đường nào bây giờ? Các vị nhìn lên trời không có trăng sao. Tại hạ muốn làm cho bọn họ đón đường một cách vô ích.
Cao Thức hỏi :
- Bay qua cửa quan này chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bây giờ bắt đầu bay, dưới đất không nhìn rõ. Bay đến lúc trời sáng ít ra cũng đã vượt xa đến mấy trăm dặm.
Kỳ Dao hỏi :
- Còn đạo trưởng làm sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta đảm nhiệm việc đề phòng tập kích trên không, nhưng không thể dộng thủ được.
Ba người liền cởi bỏ áo ngoài và áo choàng gấp lại. Thiết Kỳ Sĩ nhìn lão đạo nói :
- Đạo trưởng! Mau nằm phục trên lưng tại hạ.
Lão đạo cả kinh hỏi :
- Ba vị là người ở Ảo Hải môn ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Đạo trưởng đã ngó thấy Phi Thử thần y của Ảo Hải môn rồi, vậy coi lại thần y của bọn tại hạ là không nghi ngờ gì nữa.