- Xảy cuộc tỷ đấu rồi. Chúng ta đi thử coi, xem quái điểu có sợ sát thanh không?
Kỳ Dao đáp :
- Loài súc sinh dĩ nhiên sợ bị đồ sát, nhưng quái điểu nhất quyết có đủ năng lực đề kháng, không thì chúng chẳng dám sà xuống.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Lúc cần thiết ta tình nguyện viện trợ Lưỡng ma đánh bại bọn tà giáo là kẻ địch công cộng.
Kỳ Dao nói :
- Lưỡng ma tệ hại vô cùng, lại ngang ngược không nghe phải trái, không phân hắc bạch, mà Kỳ ca giúp họ ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nếu chúng không tệ hại thì sao người võ lâm lại kêu tà ma?
Kỳ Dao nói :
- Ngày trước bọn chúng đã từng đối đầu với lệnh sư.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Cái đó chẳng có chi là lạ. Những nhân vật tề danh thường nổi lòng ghen tức. Ta cũng căm hận ác ma lắm. Người ta thường nói: Dâm là đầu mọi tội ác. Cổ Cầm giáo phạm tội ác này thì còn khoan dung thế nào được?
Kỳ Dao thở dài hỏi :
- Kỳ ca có biện pháp gì giúp Lưỡng ma?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Để coi xem rồi sẽ liệu.
Cao Thức nhìn Kỳ Dao hỏi :
- Chúng ta chưa gặp Lưỡng ma bao giờ. Võ công của bọn chúng ra sao?
Kỳ Dao đáp :
- Tiểu muội chỉ nghe gia gia nhắc tới ngày trước giang hồ có câu ca dao “Tam ma liều mạng với Tam cường, còn Hải Thần kích thích Phụng Hoàng.” Hải Thần là gia phụ, Phụng Hoàng là lệnh sư.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tam cường là Cô Phương Tử, Hận Thế Sinh, Bính Đáo Để phải không?
Kỳ Dao gật đầu đáp :
- Đúng rồi! Ngày trước Địch Ma là một văn nhã thư sinh. Cổ Ma là anh chàng bán tạp hóa xuất thân. Tên thứ ba là một Đầu đà nhưng không tụng kinh niệm Phật, không kiêng ngũ giới, nên người giang hồ kêu bằng Huyết Thực đầu đà, võ công còn kém lệnh sư.
Đi được ngoài hai chục dặm trời vừa sáng rõ. Thiết Kỳ Sĩ chợt thấy dưới sườn núi trước mặt có hai người ngồi xếp bằng. Hai người này tuy tuổi già mà mặt mũi hồng hào, tỏ ra tinh lực chẳng kém gì tuổi tráng niên.
Một người là Đầu đà, một người là lão nho. Lúc này hai người đang ngồi nhắm nghiền mắt tĩnh tọa. Một người thổi cổ địch, một người lắc nhạc.
Trên đầu hai lão mấy ngàn con quái điểu chúc xuống vọt lên không ngớt.
Chúng sà xuống còn cách đầu người chừng hơn trượng lại theo hướng khác vọt lên không. Những tiếng quái gở réo ầm ầm tưởng chừng long trời lở đất.
Kỳ Dao nói :
- Hiện giờ Lưỡng ma còn vận chân khí được để hộ thân, nhưng chân khí hao tán hết là phải chết.
Cao Thức nói :
- Dường như quái điểu réo lên quang quác để chống cự sát thanh.
Kỳ Dao gật đầu nói :
- Đúng thế. Nhưng không thấy người chỉ huy của Cổ Cầm giáo đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Họ ở trong bóng tối chứ không xuất hiện. Bọn tà môn này chỉ ỷ vào quái điểu để sính cường, còn công lực bản thân họ rất tầm thường, nhưng nhất định họ có cách phòng thân mà địch nhân không phát giác ra được.
Cao Thức bỗng khẽ la :
- Hãy coi khu rừng mé tả!
Mọi người ngảnh đầu nhìn lại thấy dưới bóng cây có một thanh niên tuấn mỹ ngồi đó.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Gã là ai?
Kỳ Dao đáp :
- Mặc kệ gã.
Bạch Đại muội lại la lên :
- Trên sườn núi cũng có một tên.
Thiết Nhị Lang đáp :
- Trên cây mé hữu cũng lại có một người giống thế.
Giữa lúc ấy, bỗng người trên cây vọt nhanh tới trước mặt Kỳ Dao nhanh như chớp, tươi cười chắp tay nói :
- Kỳ Dao công chúa! Đã lâu không được hội diện.
Mọi người thấy gã anh tuấn phi thường, diễm lệ như mỹ nữ.
Kỳ Dao khẽ gật đầu đáp :
- Ủa! Té ra là Ngọc Trung Ngọc.
Nàng nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- A Kỳ! Vị này là truyền nhân chính tông của Cô Phương Tử tiền bối.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn đối phương chắp tay nói :
- Tiểu đệ thường ngưỡng mộ đại danh huynh đài.
Ngọc Trung Ngọc đột nhiên chau mày, dường như rất chán ghét Thiết Kỳ Sĩ. Gã miễn cưỡng đáp lễ nói :
- Không dám! Không dám!
Gã lại nhìn Kỳ Dao hỏi :
- Kỳ Dao công chúa! Vị này là ai?
Hiển nhiên Kỳ Dao có ý nghĩ quái dị. Nàng tựa hẳn vào mình Thiết Kỳ Sĩ bật tiếng cười khô khan đáp :
- Y họ Thiết, hôn phu của tiện thiếp.
Ngọc Trung Ngọc biến sắc. Gã miễn cưỡng nhẫn nại, làm bộ tươi cười hỏi :
- Công chúa! Thật là đáng mừng! Mục quang của công chúa cao xa đến thế ư?
Kỳ Dao nghiêm nghị đáp :
- Đúng rồi. Đối với việc chung thân không nhìn cao thế nào được? Nhưng tiện thiếp đã tìm được A Kỳ.
Ngọc Trung Ngọc hờ hững gật đầu hỏi :
- Trước kia công chúa đã nói chẳng cần thận trọng, không tìm đối tượng kia mà?
Kỳ Dao trầm giọng đáp :
- Tiện thiếp vừa mắt rồi là giữ chặt không buông ra nữa.
Thiết Kỳ Sĩ vốn không để ý đến câu chuyện bên cạnh, chàng chỉ hỏi qua Thạch Trung Ngọc một tiếng rồi để hết tinh thần theo dõi cuộc chiến đấu.
Cao Thức lại không thế. Y lẳng lặng quan sát thái độ của Kỳ Dao.
Trong lòng đã có thành kiến, y thấy gã trai xinh đẹp dường như mơn trớn Kỳ Dao mà hiển nhiên nàng coi gã như giày rách.
Muốn phá tan cục diện trơ trẽn, y nhìn Kỳ Dao cười nói.
- Đệ muội! Vị kia cùng người mé tả đang hy vọng Lưỡng ma cùng chết.
Ngọc Trung Ngọc có cơ hội hạ đài liền nói :
- Nhân vật trên sườn núi đó là truyền nhân của Hận Thế Sinh, tự hiệu là Khí Trần Tiên. Mé tả y là Thiên Chú Định, đệ tử của Bính Đáo Để. Cả tại hạ nữa, dĩ nhiên cũng hy vọng Lưỡng ma bại trận.
Kỳ Dao ồ một tiếng nói :
- Chúng ta phải viện trợ cho họ.
Ngọc Trung Ngọc hỏi :
- Công chúa viện trợ Lưỡng ma ư?
Kỳ Dao đáp :
- Cổ Cầm giáo đã làm chết không biết bao nhiêu thiếu nữ mà muốn cho họ thắng thì chỉ là người cùng phe. Ít ra Lưỡng ma cũng chưa phải là kẻ đứng đầu muôn tội ác.
Ngọc Trung Ngọc hỏi :
- Xin hỏi công chúa: Lấy thứ gì để đả bại được loài dị điểu Kim câu tử kia?
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên quay lại nói :
- Tại hạ đã khám phá ra chỗ ẩn thân của người chỉ huy.
Ngọc Trung Ngọc hỏi :
- Thế thì kỳ thiệt! Họ đã có phép thần thông Ngũ hành thế hình, sao còn ngó thấy được? Nghe nói hễ có người trỏ được chỗ ẩn thân là họ không đánh nữa tự ý rút lui.
Thiết Kỳ Sĩ “ủa” lên một tiếng đáp :
- Tin này hay quá! Để tại hạ trỏ cho mà coi.
Ngọc Trung Ngọc dường như mong muốn bọn Cổ Cầm giáo tìm thấy Thiết Kỳ Sĩ, nở nụ cười bí hiểm nói :
- Hy vọng huynh đài thành công, tại hạ xin cáo biệt.
Kỳ Dao hắng dặng nói :
- Tưởng ta nên lánh đi sớm là hơn, nếu bị liên lụy mình chẳng có chỗ nào để báo tin.
Thiết Kỳ Sĩ thấy Ngọc Trung Ngọc vảo rừng ẩn mất hút rồi liền hỏi Kỳ Dao :
- Chẳng lẽ Kỳ muội bất mãn với gã? Hay là gã nói điều gì làm cho muội xúc động?
Kỳ Dao cười đáp :
- Sĩ ca chưa biết nguyên nhân. Thằng cha đó không biết điều. Vừa rồi gã ra vẻ khinh khi Sĩ ca.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Khinh người thì người khinh lại,chẳng tổn hại gì đến mình. Sư phụ gã là Cô Phương Tử có vẻ tự phụ lắm, vậy đồ đệ của lão cũng giống thế có gì là lạ? Từ nay Kỳ muội đừng làm cho họ khó chịu.
Kỳ Dao cười nói :
- Sĩ ca là người đi trên đường lớn, không biết đến sự gian hiếm của kẻ đi đường rừng, cũng như vừng thái dương vĩnh viễn không soi tới chỗ âm u.
Cao Thức cười xen vào :
- Bất tất nói chuyện đó nữa, cần phải giải quyết vấn đề trước mắt. Âm sát của Lưỡng ma dường như sắp kiệt lực.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Các vị đừng lộ diện, ngồi yên ở đây chờ đợi tiểu đệ ra trỏ chỗ ẩn thân của người đó.
Kỳ Dao đáp :
- Không nên tin lời Ngọc Trung Ngọc. Chớ để bọn quái điểu đánh vào đầu mình.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tiểu huynh rất chán ghét kẻ tiểu nhân thi hành thủ đoạn trong bóng tối, nên không sợ bọn Cổ Cầm giáo mấy nữa.
Kỳ Dao hỏi :
- Hạng người đó như thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hắn có vẻ phong lưu công tử, tay xách chiếc lồng chim. Trong lồng đựng hai con quái điểu khác nhau, chắc là lệnh phù về quần điểu kia.
Cao Thức hỏi :
- Ở chỗ nào? Bọn ta không ngó thấy.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Mục quang của tiểu đệ không giống người khác nên nhìn rõ hắn ngồi sau gốc cây bên sườn núi, cách chỗ Lưỡng ma chừng hai chục trượng. Khí Trần Tiên lại ở phía dưới một chút. Hắn ngó thấy Khí Trần Tiên rồi nhưng không lộ vẻ cừu địch. Quy củ của Cổ Cầm giáo quả có chỗ đặc biệt.
Cao Thức dặn :
- Lão nhị đi tới giả vờ như không biết đến hắn là người chỉ huy quái điểu.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu tiến đến bên bìa rừng, vượt qua khe suối chảy thẳng lên sườn núi. Chàng vòng quanh qua Lưỡng ma, ngửng lên nhìn thì lạ thay, tuy chàng đi ở phía dưới mà bọn quái điểu bay bên trên không lý gì đến chàng.
Gần tới nơi chàng đã ngó thấy người ẩn mình lộ vẻ kinh nghi.
Thiết Kỳ Sĩ trỏ vào mặt hắn nói :
- Bằng hữu! Ông bạn mau dời khỏi nơi đây. Bên trên quái điểu bay lượn mà phía dưới có Lưỡng ma thì thật là nguy hiểm cho họ.
Người kia dường như đã xác định bị Thiết Kỳ Sĩ nhận ra. Đột nhiên hắn nhảy bổ lên, chẳng nói năng gì, xoay mình đi ngay.
Người kia đi rồi không thấy bóng sau lưng đâu nữa. Tiếp theo chỉ nghe tiếng còi thét lên lanh lảnh.
Những quái điểu trên không dường như nghe thấy hiệu lệnh vọt lên cao, đình chỉ cuộc tấn công. Nháy mắt chúng lẩn vào trong từng mây mất hút.
Thiết Kỳ Sĩ thở phào một cái, liền trở gót đi về phía Lưỡng ma.
Quái điểu đình chỉ cuộc tấn công, Lưỡng ma cũng lập tức ngừng thổi sáo, lắc nhạc, nhưng chúng nhảy xổ tới Thiết Kỳ Sĩ gầm lên :
- Tiểu tử! Ngươi thật là đa sự.
Thiết Kỳ Sĩ dở khóc dở cười, miệng lẩm bẩm :
- Mình giải nguy cho chúng, không ngờ chúng trả ơn bằng cách mắng mình là đa sự.
Chàng tươi cười hỏi :
- Nhị lão làm sao vậy? Tỷ đấu đến thế còn chưa đủ ư?
Đầu đà quát :
- Đả đấu đủ hay chưa mặc ta. Ta không muốn kẻ khác tới giải vây.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi :
- Hai vị định đấu đến bao giờ?
Lão nho đáp :
- Đó là chuyện khác. Bọn lão phu là hạng người nào mà lại đi nhờ thằng trẻ nít? Bây giờ ngươi muốn kể ơn với bọn lão phu, khiến cho lòng chúng ta rất băn khoăn, vì trước nay chưa có chuyện này.
Thiết Kỳ Sĩ cười hô hố nói :
- Lão cổ quái hơn cả những người cổ quái thông thường. Tại hạ chẳng cần ai báo đáp, đồng thời không quen biết hai vị. Đã là người võ lâm thì giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay viện trợ là chẳng có chi đáng kể.
Lão nho đáp :
- Tiểu tử! Người thi ân không kể, nhưng kẻ chịu ơn vẫn nghĩ là chuyện thực.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Nhị vị cứ coi chuyện đó như không có, chẳng nhắc tới nữa. Chỉ xin hỏi hai vị tại sao bọn Cổ Cầm giáo lại hạ thủ làm khó dễ hai vị?
Đầu đà hắng dặng hỏi lại :
- Ngươi không ngó thấy trong tay bọn ta cầm bảo linh và thần địch ư?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Té ra chúng muốn đoạt bảo!
Lão nho bỗng quay lại nhìn Đầu đà quát hỏi :
- Món nợ giữa chúng ta chưa tính xong, bây giờ tiếp tục chứ?
Đầu đà đột nhiên vung chưởng đánh liền, miệng quát tháo :
- Phật gia cũng muốn thế!
Thiết Kỳ Sĩ thấy hai người nói đánh là đánh. Chàng không khỏi lấy làm kỳ lớn tiếng hỏi :
- Bây giờ giữa nhị vị lại trở mặt với nhau ư?
Đầu đà la lên :
- Cái gì mà trở mặt? Phật gia với hắn vốn là kẻ thù sinh tử.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao nhị vị đồng thời bị Cổ Cầm giáo tìm thấy?
Lão nho vừa tấn công vừa đáp :
- Bọn ta đến đây thanh toán nhau, nhưng bị Cổ Cầm giáo xen vào.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ra cười thầm nghĩ bụng :
- Té ra bọn chúng đang đánh nhau rồi mới bị người đệ tam đến tấn công, đành phải liên thủ chống lại bọn Cổ Cầm giáo. Bây giờ người đệ tam bỏ đi, chúng lại động thủ với nhau. Bọn quái vật này quen tính hiếu đấu rồi.
Muốn giải quyết vụ đả đấu giữa Lưỡng ma, chàng chợt động tâm cơ.
Hai tay phân ra phóng chưởng. Tay mặt đánh Đầu đà, tay trái tấn công lão nho. Đồng thời miệng chàng la :
- Đánh nhau thì đánh nhau cả. Vãn bối cũng tham gia một phần.
Lưỡng ma đột nhiên thấy cường kình đánh tới, không kịp quát hỏi, đành vung tay tiếp chiêu. Hai lão ma kháng cự mười mấy chiêu mới giữ vững lại được thế trận.
Đầu đà quát hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi định tấn công cả hai người chúng ta ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Nếu hai vị muốn gỡ thể diện thì chúng ta đều một người chọi hai.
Lão nho quả một tay đánh Đầu đà, một tay đánh Thiết Kỳ Sĩ, miệng lớn tiếng hỏi :
- Ngươi là ai?
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ đáp :
- Người võ lâm chỉ nhìn nhận võ công chứ không nhìn nhận người. Vãn bối không hỏi nhị lão thì nhị lão cũng đừng hỏi vãn bối, cứ coi công lực để nhận xét, nếu không địch nổi thì rút lui.
Lưỡng ma đồng thanh gầm lên :
- Thằng lỏi này ngông cuồng quá!
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc đáp :
- Vãn bối không dám ngông cuồng, nhưng võ công của vãn bối quả có chút ngông cuồng.
Cao Thức đứng coi thích quá cười ha hả nhìn Kỳ Dao nói :
- Lão nhị cũng lây phải tính dở hơi của Lưỡng ma rồi. Ai ngờ y cũng ra động thủ.
Kỳ Dao cười đáp :
- Tiểu muội cũng ưa y ở điểm này, vĩnh viễn khiến cho người ta không hiểu được.
Bạch Đại muội khẽ nói :
- Bọn Ngọc Trung Ngọc, Thiên Chú Định, Khí Trần Tiên đều ra rồi. Dường như chúng rất lấy làm kinh dị.
Kỳ Dao đáp :
- Bọn chúng cũng đến kiếm Lưỡng ma. Bây giờ bọn chúng thấy công lực của Lưỡng ma rất cao thâm nên phải giật mình. Đồng thời chúng ngó thấy nhị ca dám một mình chọi với hai người thì chẳng những chúng kinh ngạc mà còn đố kỵ nữa.
Lưỡng ma càng đấu càng nhận ra công lực của chàng thanh niên kỳ tuyệt, chúng phải đem quá nửa nội lực để kháng cự chàng mà cũng cảm thấy hao sức vô cùng. Về sau bất giác biến thành hai người giáp công một mình Thiết Kỳ Sĩ.
Thiết Kỳ Sĩ đã nhận thấy Lưỡng ma quên mình liên thủ giáp công nhưng chàng không nói huỵch toẹt ra. Chàng gia tăng nội công, cười thầm tự nhủ :
- Hai lão mở miệng thở hồng hộc, ta cũng chưa dừng tay.
Lão nho đột nhiên nhìn Đầu đà quát hỏi :
- Chúng ta đánh đến bao giờ?
Đầu đà gầm lên :
- Đánh đến tối mới thôi.
Lão nho đồng ý đáp :
- Ăn cơm tối ở Long Du thành.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói không hiểu bọn chúng dở trò gì, đột nhiên chàng lùi lại hỏi :
- Các vị nói gì vậy?
Đầu đà cười rộ đáp :
- Tiểu tử! Ngươi hãy rượt theo bọn ta.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý cười thầm nghĩ bụng :
- Chúng muốn tỷ khinh công.
Bỗng nghe Lưỡng ma đồng thanh hô :
- Đi!
Hai người chạy nhanh như chớp về phía Tây. Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên quay lại dặn Cao Thức :
- Sư ca! Sư ca đưa họ đi theo.
Chàng sợ bị lạc hậu xa quá, nên vừa dứt lời, liền ra sức đuổi theo.
Lúc này tuy mới cuối giờ tỵ, nhưng còn cách thành Du Long đến bảy trăm dặm. Bảy trăm dặm đường mà chạy trong mấy giờ tới nơi được thật là chuyện khó tin, chẳng những đối với người thường mà bạn hữu võ lâm cũng phải hoảng hồn.
Sự thực chứng minh Lưỡng ma đã làm nổi. Khi hai người cách thành Du Long không đầy một dặm, chúng ngẩng đầu trông lên thì vừng thái dương vừa xuống núi. Trời hãy còn sáng sủa như thường.
Đầu đà đột nhiên cười rộ nói :
- Lão đồ kiết kia! Thằng lỏi đó công lực cao thâm khôn lường. Hai người chúng ta mà còn đấu nữa là phải kiệt lực, may lão nghĩ đến cách tỷ thí khinh công gã mới chịu kém, khiến bọn mình gỡ lại được ít nhiều thể diện.
Lão nho cười đáp :
- Nhà sư thịt chó kia! Chúng ta suốt đời xưng hùng, không ngờ lúc tuổi già lại liên thủ với nhau để cầm cự một thằng nhỏ.
Đầu đà thở dài hỏi :
- Thằng lỏi đó thật khó chơi quá! Hỡi ơi! Lão đồ kiết kia! Ngươi quên lời thề giữa chúng ta rồi ư?
Lão nho đáp :
- Không quên đâu, nhưng...
Đầu đà cười lạt ngắt lời :
- Nhưng làm sao? Thấy gã nhỏ tuổi trong lòng không phục chứ gì?
Lão nho đáp :
- Nếu mình làm nô bộc cho gã thật sự, tất bị những nhân vật đồng hàng khinh rẻ.
Đầu đà hắng dặng nói :
- Những nhân vật ngang hàng đều biết mình đã lập lời trọng thệ mà không thực hành, há chẳng khiến người ta sỉ tiếu?
Lão nho đáp :
- Chờ gã đến sẽ bảo gã là một quái vật, e gã không đồng ý.
Đầu đà đáp :
- Nếu gã ưng thuận thì chúng ta thanh minh từ đây thay đổi tâm tính thành hảo nhân. Bằng gã không ưng sẽ cho gã hay là từ nay chúng ta càng tệ hại hơn! Xem chừng gã là một thanh niên chính phái, chắc gã chịu lời.
Lão nho cười nói :
- Nhà sư thịt chó! Lão cũng biết dùng mưu kế. Được rồi! Ta cũng theo chủ ý của lão.
Lưỡng ma đến thành Du Long tìm vào một tửu quán lớn, lên lầu ngay, định ăn uống xong sẽ hội diện Thiết Kỳ Sĩ.
Thành Du Long ở bên hải cảng. Lưỡng ma vừa bước chân đến cửa lầu Lâm Giang, bất giác giật bắn người, miệng không nói được.
Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng Thiết Kỳ Sĩ cười rộ nói :
- Nhị vị tiền bối mới đến ư? Vừa may vãn bối đã hô một bàn rượu thịt, không ăn uống hết được. Mời nhị vị vào ngồi đi.
Nguyên Lưỡng ma tưởng mình bỏ Thiết Kỳ Sĩ lại một quãng xa, không ngờ chàng lại đến trước và đã đang ăn rồi. Hiển nhiên chàng tới trước chúng khá lâu.
Hai quái vật ngượng nghịu tiến lên đồng thanh hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi mau lẹ chưa đủ lạ, võ công ngươi cũng chưa đủ lạ, nhưng ngươi đoán biết chúng ta ăn cái gì mà nhất định đến tửu lâu này nên mới gọi một bàn rượu thịt. Đó là một điều mà chúng ta không sao hiểu được.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Con người võ lâm chỉ ỷ vào võ công xưng hùng thì chưa đủ. Vãn bối tuy chưa phải là thần tiên, nhưng đoán việc như thần.
Lão nho thở dài nói :
- Bây giờ hai lão bất tử chúng ta chân chính khẩu phục tâm phục ngươi rồi.