Lệ gia là một trong hai gia tộc đứng đầu thành Thượng Dương, thường thì hỉ sự sẽ giăng đèn kết hoa, tiếng nhạc tiếng đàn vang trời suốt ba ngày ba đêm không dứt, nhưng lần này tình huống có chút không giống, việc này cũng nên nói về chuyện đã xẩy ra ba năm trước.
Sau trận lửa lớn năm đó, Lệ nhị gia bị tổn thương thắt lưng, Thượng Dương thành náo nhiệt khắp chốn đã không còn nhìn thất hình dang anh tuấn phong phạm của chàng nữa, toàn thành đều biết chàng bị liệt, đời này không có cách nào hồi phục ngày cả tư vị nữ nhân cũng không thể nào nếm được.
Dương gia tuy rằng cùng Lệ gia là thế giao,nhưng lẽ nào mnowx nhẫn tâm mang nữ nhi xem như châu ngọc mà dưỡng đến lớn gả đến cho một kẻ tàn phế, cuối cùng thì cũng đem hôn ước đó phá vỡ, cũng biết sống tại Thượng Dương thành không nỗi cũng là đi ngay trong đêm, từ đây chẳng rõ tung tích.
Nghe nói Lệ nhị gia biết được chuyện hôn sự như vậy, một câu cũng không nói, chỉ ngơ ngẩn rơi lệ.
Từ ngày đó về sau, Lệ Nhuận Du tuy rằng còn sống nhưng so với đã chết cũng không khác gì nhau, biết mình không có cách nào thỏa mãn nữ nhân, tình tình liền thêm hung bạo, dễ tức giận, nha hoàn khôngphải sợ hắn thì cũng nghĩ đến tuổi thanh xuân của mình, nên trong ba năm này, chỉ còn lại một gả sai vặt bên cạnh hắn.
Khi mà mọi người dần quên đi Lệ nhị gia thì Lệ gia lại lặng lẽ truyền ra tin tức nhị gia thành thân, mọi người đều cả kinh, thậm chí cũng có người nghe thấy chuyện tốt liền chạy đến tận cửa Lệ gia nghe chút gió, cũng không thấy không khí vui mừng, đều cho rằng đây chỉ là tin vịt, nhưng chỉ có người Lệ phủ mới biết đây không phải là tin đồn, cũng không chê cười, chính là chuyện thật sự xảy ra trước mắt.
Nghe nói cô nương mà nhị gia thú họ Phùng, tên đầy đủ là Phùng Mật, là một học hàng thân thích xa của Lệ gia, nhiều năm không liên lạc, nhưng một tháng trước, quả phụ Phùng gia đột nhiên gửi thư đến muốn nương nhờ.
Ma ma bên người Lệ lão phu nhân nói “Lão phu nhân, nô tỳ còn nhớ rõ, Phùng gia có một nữ nhi, năm nay vừa tròn mười sáu, xinh tươi như hoa, rất làm người yêu thích.”
Lời này làm cho lão phu nhân thương cảm, bà liền nhớ đến đứa cháu đã ba năm không ra khỏi phòng của mình, bây giờ cũng đã lớn, nếu mà không có chuyện lớn kia xẩy ra, Lệ gia sẽ hưng thịnh hơn bây giờ gấp mấy lần.
U sầu phiền não trong lòng, lão phu nhân lại nghĩ cháu trai mình lại chưa có hôn phối, mà nữ nhi Phùng gia như hoa như nước, một mối nhân duyên cứ như vậy mà thành.
Từ đầu đến cuối, Lệ gia cũng không để tâm đến ý kiến Phùng gia, thẳng đến mấy ngày trước, chỉ có một mình nữ nhi Phùng gia đến cửa nương nhờ, nói là gia mẫu trên đường phải bệnh sớm lìa đời, Phùng gia chỉ còn lại mỗi một nha đầu mồ côi, việc hôn nhân này cũng không cần nàng có ý kiến.
Sau mấy ngày ra sức, Lệ gia đã xử lý chuyện hôn sự thật tốt, đêm đó thành hôn, trên dưới bưng chặt tiếng gió lừa gạt tân lang.
Nghe được tiếng mở cửa. Lệ Nhuận Du nâng mí mắt mở ra, nhìn thấy cả nhà vui mừng, trên bàn bằng gỗ tử đàn có đôi nến long phụng chỉnh tề cháy đỏ, màn trướng hồng đỏ nhuốm màu ái muội, đập vào trong mắt, giống mấy thứ đồ gì đó.
Chờ hắn để ý đến đầu giường có một cô nương nhỏ bé đang đội mũ phượng khăn voan đỏ ngồi đấy, cơ hồ mà tức giận nói “Cao Tân!! Lăn…Lăn đến đây cho ta…!!”
Qua nhiều năm không nói chuyện, giọng nói như vướng lại, có chút khàn khàn thôi kệch, nhưng vẫn là từng chữ rõ ràng truyền ra ngoài, một đám nha hoàn, nô bộc gắt gao túm lấy Cao Tân.
Mọi người thấp giọng khuyên hắn, lại lấy ánh mắt như ngầm hiểu, Cao Tân muốn vào cũng không vào được, lại nghĩ đến chủ nhân bên trong bị đùa giỡn chịu nhục, nước mắt nhanh trào ra, định mở miệng nói, chợt nghe bên trong vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân “Chàng không quen thiếp sao?”
Phùng Mật ngước mắt đầy chờ mong nhìn Lệ Nhuận Du nằm trên giường.
Lệ Nhuận Du cũng nhìn tân nương tử tự thân mình kéo khăn voan đỏ xuống, chàng sớm đoán được rằng nàng rất xinh đẹp, nhìn từ thân thể nàng liền có thế nhận ra điều đó, nhưng chờ đến khi thật sựnhìn thấy khuôn mặt dưới lớp khăn đỏ, càng đẹp đến lạ thường, nhưng người như hắn lại không có tư cách nào phá hư một cô nương xinh đẹp đến như vậy, trong lòng lại nỗi bão, “Nàng…. Nàng cũng cút ra ngoài cho ta.!”
Trừ trong cổ họng nam nhân phát ra hơi thở hồng hộc, rống lên giống như thú dữ bị thương, Mật Nhi chưa bao bao giờ thấy hắn nổi giận đến như vậy, lại cũng không hoàn toàn sợ hãi, thậm chí là nhìn thẳng vào người hắn “Chàng không cần đuổi thiếp đi, thiếp là nương tử của chàng, sau này thiếp sẽ ngủ ở đây.”
Cuối cùng là bám lấy cánh tay hắn, con ngươi lấp lánh nhìn hắn “Tướng công, chàng không cần đuổi Mật Nhi đi.”
Tay nhỏ như cái than nóng hung hăng đốt từng thớ thịt của hắn, Lệ Nhuận Du hơi thở có chút yếu dần, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Mật Nhi, rồi lại mím chặt môi mỏng.
Theo đó, Phùng Mật lại lấy rượu hợp cẩn đến, tự mình uống trước một ngụm, yết hầu khẽ động. Rượu từ khóe môi đỏ bừng lăn xuống dưới, giọt rượu dừng trên nơi nở nang trắng nõn, là khối thịt mềm mại non mềm nhất trên người
Lệ Nhuận Du trơ mắt nhìn ly rượu nàng uống dở, ngậm trong miệng không nuốt xuống mà chậm rãi điđến gần hắn, mãi đến khi chiếc mũi cao thẳng của nàng chống trên mũi của mình, đôi môi đỏ tươi của nàng mút lấy miệng hắn.
Nàng mang rượu hòa cùng nước bọt từng ngụm chuyển cho hắn.
Tân nương tử xinh đẹp liếc đôi mắt hạnh nhìn chàng không nháy mắt, cười khanh khách, khong có nữa điểm oan ức, giống như hầu hạ hắn là chuyện tốt lớn nhất trời đất, trên đời này không có chuyện gì tốt đẹp hơn so với chuyện này.
Tiếng cười vang bên tai, Lệ Nhuận Du thở hổn hển, đôi mắt hẹp dài ngốc trệ nhìn nàng “Nàng…nàng….”
Phùng Mật lại chủ động dán lên khé môi hắn, đầu lưỡi nữ nhân non mềm như vậy mà lại rất có lực, vẫn luôn mút vào, đem rượu hút hết vào trong miệng.
Màn lụa đỏ rực áp trên mặt nàng, giống như nằm trên ngọc tuyệt mỹ, đẹo như trên châu sâu dưới lòng biển, môi đôi môi mỏng đỏ đã qua sự tẩm ướt của rượu lại thêm đỏ hồng.
Đôi mắt Lệ Nhuận Du đỏ hồng “ Nàng rốt cuộc muốn gì?”
Phùng Mật biết lời này không hẳn là dành cho nàng nhưng cũng để trong lòng, liền như van xin hắn“Thiếp có thể ngủ cùng chàng hay không?”
Sao lại, sao lại có thể phóng đãng đến như vậy!
Lệ Nhuận Du khép đôi mắt lại, cuối cùng cũng không nói câu nào.
Phùng Mật lại từu khuôn mặt lạnh của hắn mà có câu trả lời, hưng phấn đến nỗi cả người đều lăn vào trong màn, đem mũ phượng, khăn choàng đều cởi ra sạch sẽ, chỉ còn lại tấm áo lót mỏng.
Phùng Mật thấy cả người dinh dính khó chịu, lại đem áo lót cởi ra.
Lệ Nhuận Du mở mắt, trong màn một mảnh ấm nồng, cô nương nọ trên thân chỉ còn một cái yếm đỏ, mở hai chân ra khóa ngồi trên người hắn, cúi người thấp xuống, hai luồng thịt non mền rũ xuống trong yếm, đem đóa hoa hồng hồng căng chặt chiếc yếm uyên ương đỏ thẩm, nổi bật ra hai điểm tròn, khônglời nói mà đã khiến cho nam nhân muốn thương yêu đùa bỡn.
Lê Nhuận Du trừng mắt nhìn nàng, Phùng Mật nhìn ra được trong mắt hắn đầy kinh ngạc, ôm lấy cổ hắn, lại thân mật cọ vào cằm hắn.
“Chàng khẳng định là không nhớ thiếp nhưng theieps thì lại nhớ chàng rất rõ.” Lại nói “Chàng đối tốt với thiếp, thiếp đều nhớ được, bây giờ mới đến tìm chàng, chàng cũng đừng nổi giận với thiếp.”
Lệ Nhuận Du nghe được những lời này, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt khép lại, vẫn như cũ không nói lời nào. Toàn bộ tầm mắt rơi vào bóng đen, ánh sáng ấm áp do rượu sắc vừa rồi giống như chỉ là giấc mộng mà thôi.