Triệu đại nương lại không hài lòng, ba ngày hai bữa lại lượn lờ trước cửa quán, không chửi phụ thì mắng mẫu, còn chuyên nhắm vào một mình Phùng Xuân mà mắng nhiếc.
“Một tên ăn mày rách rưới, người ngợm dơ dáy kinh khủng, các người cũng chẳng sợ lây bệnh hay sao mà còn dám ăn bánh bao nhà nó!"
Lần này, Phùng Xuân không chịu nhịn bà Triệu nữa. Nó bắt chước Lan Thúy, tay lăm lăm cây kéo, hùng hổ xông ra. Bà Triệu sợ đến mức t è ra quần, song vẫn không quên quay lại nhổ toẹt một bãi nước miếng trước cửa.
Phùng Xuân quay sang hỏi ta: "Ta làm vậy, có được không? Người thường đâu có ai cầm kéo dọa người khác?"
Ta còn chưa kịp an ủi nó thì Lan Thúy đã trợn mắt, gân cổ gào lên: "Thằng ranh con ngươi có ý gì hả? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bà cô đây không phải người bình thường à?!"
Suýt chút nữa đã quên mất, Lan Thúy nhà ta là một nữ tử kỳ lạ.
Triệu đại nương không dám đến gây chuyện nữa, nhưng lại sau lưng ta mà bôi nhọ ta không kiêng dè. Lúc thì nói ta ngu ngốc, nuôi một nha hoàn chưa đủ, lại còn nuôi thêm một tên ăn mày. Lúc lại nói ta là phu nhân bị hầu phủ bỏ rơi, Tề Sùng cố tình phái người theo dõi, những ai đến ăn hoành thánh nhà ta sau này đều sẽ bị tống vào ngục.
Ta nghe xong chỉ mỉm cười.
Triệu đại nương không biết, khi Tề Sùng không yêu một người, chỉ coi như người đó không tồn tại, làm sao có thể chủ động gây chuyện?
Song dân sợ kẻ quyền quý, kẻ quyền quý lại sợ quan, xưa nay đều như thế.
Tiệm hoành thánh buôn bán ế ẩm. Phùng Xuân và Lan Thúy ngày ngày đếm tiền đồng, ngày ngày thở dài. Hai người không biết bàn bạc ra điều gì, xoa tay hăm hở, còn nói họ muốn làm một phen lớn.
Ta không để ý tới, chỉ thầm nghĩ, hai kẻ ngốc. Có lẽ tiếng tăm "đại thiện nhân" của ta đã đồn xa, ngày thứ mười trở về Tây Nhai, ta vừa mở cửa, trước cửa đã thấy một tiểu cô nương nằm đó.
Vải vóc trên người tiểu cô nương tuy có chút cũ kỹ, nhưng có thể nhận ra là loại vải quý giá. Cả người nó co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái vì lạnh.
Cạnh cửa dường như có bóng người lén lút, ta lớn tiếng hỏi: "Thật sự không cần nữa sao?"
Người đó giật mình, vội vàng bỏ chạy.
Ta thở dài, đành bế đứa bé vào nhà. Đã nuôi một đứa thì nuôi hai đứa cũng chẳng sao. Ta hỏi Lan Thúy và Phùng Xuân: "Ta nuôi đứa bé này, được không?"
Lan Thúy nhảy chân sáo, vui vẻ nói: "Em nghe theo cô nương hết!"