Phùng Xuân liếc nhìn tiểu cô nương hai cái, lại nói: "Không tốt."
Ta sững sờ, Lan Thúy nhe răng, như muốn hỏi ngươi sao dám nghi ngờ quyết định của cô nương nhà ta.
"Tỷ tỷ, ta biết tỷ tốt bụng, nhưng ta không muốn để tỷ vất vả quá. Ta cũng có thể làm hoành thánh, cũng có thể kiếm tiền, vậy nên, để ta nuôi tiểu cô nương này, được không?"
"Bán hoành thánh cả đời thì làm sao được? Đệ phải đi học, Lan Thúy cũng phải đi học."
Lan Thúy lắc đầu lia lịa, còn lay tay ta: "Cô nương, cô nương tốt bụng, Lan Thúy nhà cô nương sắp mười lăm tuổi rồi, làm gì có chuyện mười lăm tuổi còn đi học!"
"Em thích bán hoành thánh, Phùng Xuân cũng thích, cô nương tha cho chúng em đi!"
Ta liếc nhìn Phùng Xuân, Phùng Xuân cũng gật đầu lia lịa. Ta bất lực, thôi được rồi, hai kẻ oan gia. Ta quay người đi, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa.
Tiểu cô nương chừng một hai tuổi, trắng trẻo xinh xắn, như một viên bánh trôi nước, sau tai có một vết bớt hình trăng non, thật là đáng yêu.
Đợi nó tỉnh lại, ta hỏi tên nó, nó bập bẹ, chỉ nói được một hai tiếng: "Triều... Triều."
Lòng ta chợt mềm nhũn. Triều Triều, Phùng Triều, cũng là một cái tên rất hay. Vào ngày mùng bảy tháng Hai, ta có thêm người thân thứ ba. Tuy nhiên, Triệu đại nương nói xấu không ngừng, việc buôn bán của tiệm Song Lan ngày càng ế ẩm.
Nàng thợ thêu nhỏ phát hiện trong tiệm có thêm một bé gái, không biết nên vào hay không. Cuối cùng, nàng ấy ngượng ngùng nói: "Phùng nương tử, không phải chúng ta không muốn giúp tỷ, nhưng Triệu đại nương nói rất chắc chắn, chúng ta đều sợ hãi."
Ta tất nhiên sẽ không trách mọi người, ngược lại còn gói một ít hoành thánh cho nàng ấy rồi nói: "Này, muội cầm lấy, về nhà nấu ăn đi."
Nàng ấy nói người tốt sẽ gặp may mắn, còn tôi là một người tốt. Ta mỉm cười. Chẳng phải nàng ấy cũng là một người tốt sao?
Lan Thúy và Phùng Xuân tự làm một chiếc xe đẩy, hai người họ chất hoành thánh của talên, nói muốn làm người bán hàng rong.
Ta đồng ý.
Dù sao tiệm cũng chẳng có mấy khách, để họ ra ngoài chơi đùa một chút cũng tốt. Ta thì được thảnh thơi, chỉ cần chăm sóc Phùng Triều. Triều Triều đúng là đứa trẻ ngoan, cả ngày cứ nâng niu cây Như Ý ngọc của ta, lật qua lật lại mà ngắm nghía.
Nó bập bẹ: "Ngọc... đẹp, đẹp, con... con cũng đẹp."
Ta: "..."
Đứa nhỏ này, cũng biết điệu đà đấy chứ. Ta đã đánh giá thấp Lan Thúy và Phùng Xuân, hóa ra hai người họ lại có đầu óc kinh doanh. Chưa đến nửa ngày, họ đã bán hết veo số bánh hoành thánh. Ta có chút ngạc nhiên, bèn hỏi bí quyết của họ.
Phùng Xuân mỉm cười rạng rỡ nói: “Lan Thúy tỷ đảm nhận việc rao hàng, còn ta thì đóng giả khách, thi thoảng còn phải giả vờ vài cái cho giống thật. Nếu có ai hỏi ta hoành thánh ở đây có ngon không, ta chỉ việc gật đầu lia lịa là xong. Thế mà chỉ trong nửa ngày, ta đã ăn hết năm bát hoành thánh rồi!”
Ta cười khổ lắc đầu, quay người lại tiếp tục gói hoành thánh. Bọn họ đã năng nổ như vậy, ta cũng không thể để mình tụt lại phía sau được.