Phùng Thu

Chương 1: Gọi là tiếc nuối



Edit: yyds

Beta: Kình Lạc



Mùa hè năm 2017 là kỳ nghỉ hè đầu tiên của Phùng Thu sau khi cô lên cấp ba.

Năm đó, mã vạch điện tử chưa phổ biến như bây giờ.

Thứ bảy, khi đi qua sân trước của thư viện tỉnh, Phùng Thu vô thức cho tay vào túi sờ s0ạng.

Thẻ thư viện vẫn còn đây.

Vào mỗi buổi chiều thứ bảy trong kỳ nghỉ, Phùng Thu thường đến thư viện tỉnh đọc sách. Đây là khoảng thời gian thư giãn cố định mà cô dành cho mình sau giờ học.

Thứ bảy tuần trước, lúc đến đây Phùng Thu đã làm mất thẻ thư viện một lần, may là có người tốt nhặt được rồi trả lại ở quầy dịch vụ.

Việc học của trường cấp ba rất nặng, Phùng Thu dành nửa buổi chiều mỗi cuối tuần đi ra ngoài đọc tiểu thuyết coi như là buông thả bản thân. Cho nên cô chỉ mượn đọc tại chỗ chứ không dám mượn về, việc này là để thử thách sự tự chủ không được tốt lắm của mình.

Nhưng muốn vào thư viện tỉnh thì cần phải có thẻ, hoặc là thẻ thư viện hoặc là thẻ căn cước.

Nhà Phùng Thu chỉ cách thư viện tỉnh ba trạm xe buýt, mỗi lần đến đây đọc sách cô chỉ mang theo thẻ thư viện chứ không mang theo thẻ căn cước, vì dù sao làm mất thẻ căn cước thì phải đi làm lại, rắc rối hơn nhiều so với làm thẻ thư viện.

Mùa hè ở Nam Thành nóng nực rất khó chịu.

Nhớ lại tuần trước, Phùng Thu phải đội nắng gay gắt đi đi về về chạy ba chuyến đến thư viện, trong lòng cô vẫn còn e dè.

May quá.

Hôm nay thẻ thư viện không bị mất.

Ô che nắng cũng không thể ngăn được những luồng nhiệt ập vào mặt, Phùng Thu bước nhanh lên cầu thang, thu ô. Khoảnh khắc quẹt thẻ bước vào cửa, cảm giác ấy như thể từ địa ngục nóng rực bước vào thiên đường mát mẻ.

Sau khi đứng ở chỗ gió thổi lớn nhất ở cửa một lúc, xua tan bớt hơi nóng trên người, Phùng Thu mới quen đường đến phòng đọc tổng hợp ở tầng hai.

Cô đến đây nhiều lần rồi nên đã quen mặt với quản lý phòng đọc này.

Vừa bước vào cửa, quản lý là một cô gái trẻ ngồi bên trái đã mỉm cười với cô.

Phùng Thu chỉ biết chị ấy họ Hạ, hai người chỉ biết nhau qua việc gật đầu chào hỏi mà không biết tên.

Phùng Thu mỉm cười với chị ấy, sau đó tiếp tục đi vào trong.

Thư viện có phòng tự học riêng, đa số người đến phòng đọc tổng hợp mượn sách xong là về nhà ngay, chỗ ngồi không quá chật chội, thường có chỗ trống, Phùng Thu vào cũng không vội tìm chỗ mà đi thẳng đến giá sách khu I.

Năm nay Phùng Thu mê mẩn tiểu thuyết trinh thám.

Trước khi đến, cô đã tra cứu trên tài khoản công cộng, vẫn còn một quyển “Chuỗi án mạng ABC/The ABC Murders” cô chưa đọc hết tuần trước trong thư viện.

Đến khu vực mục tiêu, nhưng Phùng Thu không thấy quyển sách mình cần tìm.

Lạ thật.

Rõ ràng tuần trước nó còn ở đây.

Mà những quyển sách khác của cùng tác giả cũng vẫn ở đây.

Lẽ nào bị ai đó đã cầm đi đọc rồi?

Phùng Thu đảo mắt nhìn xung quanh.

Thư viện vào mùa hè không thiếu gì học sinh, trên lối đi sát cửa sổ có vài đứa trẻ ngồi bệt xuống đất, mỗi đứa cầm một quyển sách, nhưng không có quyển nào là quyển cô muốn tìm.

Phùng Thu lại chuyển ánh mắt về giá sách, sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy quyển “Chuỗi án mạng ABC” ở trên cùng của giá sách này.

Tin xấu là, hình như cô không với tới.

Cũng không biết ai đặt bừa lên đấy.

Phùng Thu cao hơn một mét sáu, trong lớp không tính là thấp, nhưng trước giá sách cô phải ngẩng đầu lên nhìn này thì cô cũng không tính là cao.

Nhìn vào chiều cao của bố mẹ, có lẽ cô sẽ còn cao thêm nữa, nhưng bây giờ thì chắc chắn là không kịp chờ rồi.

Cơ mà cái thang để người đọc lấy sách ở chỗ cao không biết đã bị chuyển đi đâu mất.

Phùng Thu kiễng chân, đưa tay lên.

Vẫn còn thiếu một chút.

Phùng Thu vịn vào giá sách, kiễng chân cao hơn nữa, gần như chỉ có mũi chân chạm đất, tay cũng cố gắng giơ cao hơn.

Vẫn không đủ.

Phùng Thu nản lòng hạ người xuống, bực bội phồng má.

“Muốn lấy quyển nào?” Bỗng có giọng nói vang lên sau lưng cô.

Giống như tiếng suối trong vắt va vào đá ở khe núi, đó là một giọng nói vô cùng trong trẻo.

Phùng Thu quay đầu lại.

Chàng trai sau lưng mặc áo thun trắng đơn giản cùng quần thể thao đen, cao ráo. Tầm mắt cô phải di chuyển lên trên một chút mới nhìn rõ khuôn mặt đó.

Trông có vẻ bằng tuổi cô, đường nét khuôn mặt chàng trai như được vẽ ra bởi nét bút tỉ mỉ trong truyện tranh, sống mũi cao, mí lót, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi màu nâu nhạt.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua ô cửa sổ lớn của phòng đọc sách chiếu vào, cậu vừa vặn đứng trong ánh sáng, nhìn qua hệt như đang phát sáng.

Phùng Thu khó có thể diễn tả tâm trạng của mình lúc đó là gì.

Như thể một đám bụi bay lơ lửng trong ánh sáng bỗng chốc tràn đầy trái tim, khiến nhịp tim và hơi thở đều dừng lại một nhịp.

“Làm sao vậy?” Chàng trai lại hỏi.

Lúc này Phùng Thu mới bừng tỉnh, hóa ra vừa nãy cô đã nhìn một người lạ đến ngẩn người.

Cô cũng đứng trong ánh sáng, vành tai lộ ra bên ngoài bị nắng thiêu đỏ bừng.

Không biết có phải cậu phát hiện ra điều gì hay không nên mới hỏi cô câu hỏi này.

Phùng Thu đan chặt những ngón tay vào nhau, khi đang nghĩ cách giải thích hoặc lảng tránh, cô chợt thấy một con bướm đen khẽ bay tới hoà cùng với ánh mặt trời đậu trên vai cậu.

Khung cảnh ấy tỏa ra một vẻ đẹp lấp lánh.

Thư viện tỉnh đã có tuổi đời khá lâu, nghe nói thư viện mới đang trong quá trình chọn địa điểm, tòa nhà cũ có thể sẽ di dời, những cây cối trong sân đã um tùm xanh tốt, thỉnh thoảng có chim nhỏ đậu bên ngoài cửa sổ.

Vài ngày trước, cửa sổ được lau sạch sẽ, bóng loáng, thậm chí còn có một con chim ngốc đâm đầu vào cửa sổ.

Hôm nay có lẽ là một đứa trẻ nào đó đã mở cửa sổ, nên có con bướm bay vào cũng không có gì lạ.

Nhưng hiện tại nó đã cứu Phùng Thu một lần.

Phùng Thu chỉ vào con bướm cứu mạng: “Có con bướm trên vai cậu.”

Chàng trai quay đầu theo hướng cô chỉ.

Phùng Thu còn tưởng cậu sẽ đuổi vị khách không mời mà đến xâm nhập vào lãnh địa của mình đi, nhưng cô lại thấy cậu đột nhiên cười. Dường như chàng trai thấy cảnh này khá thú vị, vì vậy khi quay lại nhìn cô, trong mắt cũng có ý cười lấp lánh.

Tim Phùng Thu lại ngừng đập một nhịp.

Con bướm khẽ vỗ cánh trên vai cậu, Phùng Thu lại nghe thấy cậu lên tiếng.

“Kệ nó đi, cậu muốn lấy quyển sách nào?”

Phùng Thu ngượng ngùng không nhìn cậu nữa, cô nhìn vào chỗ khác, sau đó chỉ vào quyển “Chuỗi án mạng ABC” khiến mình phải tìm kiếm vất vả: “Quyển này.”

Chàng trai cao ráo đưa tay ra, cánh tay thon dài lộ ra đường nét cơ bắp hơi nổi.

Quyển sách mà cô kiễng chân cũng không với tới lại bị cậu nhẹ nhàng lấy xuống, sau đó đưa đến trước mặt.

Đó là một bàn tay rất đẹp.

Xương ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa và sạch sẽ, màu da trắng lạnh.

Phùng Thu nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Cậu cũng khẽ đáp lại.

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.

Phùng Thu siết chặt gáy sách, cảm thấy có vẻ như còn gì đó muốn nói, nhưng lại nghĩ không ra.

Người lạ gặp nhau thoáng qua.

Giúp đỡ một việc nhỏ.

Có vẻ như đúng là không còn gì để nói.

Khoảng cách giữa các giá sách không rộng cũng không hẹp, vừa đủ cho hai người quay lưng tìm sách. Khi Phùng Thu cầm quyển “Chuỗi án mạng ABC” đi ngang qua cậu, cô thoáng ngửi thấy mùi hương xà phòng thơm mát.

Bước ra khỏi khu vực ánh sáng chiếu vào, trước mắt không còn bụi bay lơ lửng, chỉ còn lại không khí vô hình.

Lòng Phùng Thu bỗng dưng như trống vắng một mảng.

Cô đi đến chiếc bàn đối diện với lối đi này, nhẹ nhàng kéo ghế ra, ngồi xuống.

Tuần trước là tuần đầu tiên bắt đầu nghỉ hè, thứ Bảy cùng tuần khi Phùng Thu vừa đến cổng, chưa kịp quẹt thẻ vào cửa thì nhận được điện thoại của mẹ nói rằng nhà có khách đến chơi, cô lại vội về nhà.

Sau đó cô quay lại thì phát hiện bị mất thẻ, không vào được cổng, Phùng Thu đành phải về nhà lấy thẻ căn cước.

Đi đi về về nhiều lần, lỡ mất không ít thời gian, quyển sách này cô mới chỉ đọc được một nửa.

Phùng Thu lật đến trang mà mình nhớ.

Phần đầu tiểu thuyết của tác giả Agatha Christie chủ yếu là để cài đặt manh mối, càng về sau càng xuất sắc.

Đúng lúc cốt truyện đang hấp dẫn, những chữ đen nhỏ trong tầm mắt lại đột nhiên như mất tiêu điểm, Phùng Thu theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cậu vẫn ở trong lối đi đó, con bướm trên vai cậu không biết đã bay đi từ lúc nào.

Nhưng người trước mặt cậu đã từ cô biến thành một cô bé mặc váy công chúa.

Là một trong những đứa trẻ đang ngồi trên sàn nhà nãy giờ.

Cô bé chưa cao đến bắp đùi cậu, đang ngửa đầu nói chuyện với cậu.

Chàng trai vẫn đứng trong ánh sáng, hơi khom người, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cậu tạo thành một lớp viền mượt mà, khiến nụ cười đó có vẻ dịu dàng hơn khi nhìn cô.

Cô bé giơ ngón tay chỉ vào một chỗ trên giá sách, cậu quay người rút một quyển sách đưa cho cô bé.

Không biết có phải do ánh mắt của cô quá rõ ràng hay không, sau khi cô bé ôm sách bước đi bằng những bước chân ngắn ngủi, chàng trai như nhận ra điều gì, đột nhiên hơi quay đầu, có vẻ như muốn nhìn về phía bên này.

Phùng Thu nhanh chóng quay đầu đi.

Giống như một tên trộm, tim cũng theo đó đập loạn lên.

Phùng Thu nắm chặt trang sách trong tay, cố gắng xoa dịu cảm xúc kỳ lạ này, cũng như xoa dịu nhịp tim đang đập nhanh.

Chữ trên sách lại được tụ lại, cô cúi đầu chăm chú đọc sách.

Phùng Thu không dám quay đầu nhìn trộm nữa, cô ép buộc bản thân từ từ chìm đắm vào trong sách.

Lần nữa cô ngẩng đầu lên là vì cúi đầu lâu nên mỏi cổ.

Phùng Thu xoay cổ sang bên phải trước, sau đó tiếp tục sang bên trái…

Giống như robot bị tắt công tắc, động tác của cô khi bắt gặp một bóng người bỗng nhiên khựng lại.

Chàng trai đứng trong ánh sáng không biết từ lúc nào đã ngồi vào chiếc bàn bên trái cô, ngay vị trí chéo bên trái cô.

Tư thế ngồi không quá chuẩn, lười biếng, quyển sách được bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm.

Cô có thị lực tốt.

Ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt của chàng trai mà cô cũng nhìn thấy rõ ràng.

Bìa sách cậu cầm trong tay có vẻ quen thuộc.

Có lẽ là một quyển sách cô đã đọc vào kỳ nghỉ đông.

Là tác phẩm của một nhà văn trinh thám Nhật Bản, phong cách và kết thúc của sách đều hơi dark, không phải là thể loại cô thích nên cô không đọc tiếp các tác phẩm khác của tác giả.

Có kinh nghiệm hai lần trước, Phùng Thu không dám tiếp tục nhìn nhiều, nhanh chóng không nhìn nữa, nhưng trong đầu lại không thể kiềm chế mà lướt qua một ý nghĩ…

Cậu thích thể loại này?

Chiều hôm nay, hiệu suất đọc sách của Phùng Thu đặc biệt kém.

Mãi đến khi gần đến giờ đóng cửa thư viện, cuối cùng cô mới đọc xong phần nội dung còn lại.

Phùng Thu xoa xoa cổ, khi ngẩng đầu lên, cô vô thức nhìn thoáng sang bên trái.

Vị trí đó đã trống không.

Một nơi nào đó trong lòng dường như lại trống đi một mảng nhỏ.

Phùng Thu không nhìn nữa, nhét cốc có ống hút vào túi, đứng dậy, cầm sách đã đọc xong trả lại vị trí cũ, sau đó như thường lệ, đeo ba lô, ra khỏi cửa về nhà.

Ăn tối xong, Phùng Thu cầm thẻ ra vào khu nhà rồi đi ra ngoài đón bạn thân Vưu Hiểu.

Vưu Hiểu phải về quê thăm bà một thời gian, hơn một tháng sau đó không gặp được nên đã hẹn trước với cô là trước khi đi sẽ đến nhà cô ngồi cùng nhau nâng cốc, trò chuyện suốt đêm.

Tất nhiên là không có rượu và nến, sau khi dẫn người về, Phùng Thu dẫn cô ấy đi chào hỏi bố mẹ, ôm đồ ăn vặt và trái cây đã chuẩn bị sẵn, dẫn Vưu Hiểu về trong phòng mình xem phim.

Bộ phim cũng là do hai người đã chọn từ trước, Phùng Thu đã muốn xem từ lâu, nhưng tối nay không hiểu sao cô luôn lơ đễnh.

Vưu Hiểu thì xem hăng say, kết thúc còn chưa đã thèm hỏi cô: “Chúng ta xem thêm một bộ nữa nha?”

Phùng Thu nhìn thời gian: “Đã hơn mười giờ rồi, xem thêm một bộ nữa sẽ đến quá nửa đêm, không phải chín giờ sáng ngày mai cậu phải xuất phát à, còn phải đi từ nhà tớ về nữa, cậu dậy nổi không?”

“Không dậy nổi, thôi vậy.” Vưu Hiểu bỏ qua ý tưởng này, “Vậy chúng ta nằm nói chuyện một lúc đi.”

Rửa mặt xong, hai cô gái nằm song song trên giường.

Phùng Thu vươn tay tắt đèn.

Vưu Hiểu lấy khuỷu tay chạm cô: “Đúng rồi, nghe mẹ tớ nói, học kỳ sau lớp chúng ta sẽ có một học sinh chuyển trường.”

Phùng Thu ừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Cô muốn tiếp tục nghe bạn nói chuyện, nhưng hình ảnh lúc chiều ở thư viện lại không tự chủ hiện lên trong đầu.

Con bướm đen nhẹ nhàng vỗ cánh trên vai của chàng trai, khi cậu quay đầu nhìn cô, trong mắt vẫn còn ý cười.

Cậu cúi người dịu dàng nói chuyện với bé gái.

Cậu lười biếng ngồi cạnh bàn cô đọc sách.

Mãi đến khi Vưu Hiểu lại lấy khuỷu tay chạm cô lần nữa, Phùng Thu mới hoàn hồn.

“Sao thế?”

“Tớ còn muốn hỏi cậu sao nữa đấy.” Vưu Hiểu nói, “Nói chuyện với cậu mà không có phản ứng gì cả, tối nay cậu làm sao vậy, sao cứ lơ đễnh mãi thế?”

“Cậu nói gì với tớ cơ?” Phùng Thu hỏi.

Vưu Hiểu: “Vừa nói về học sinh chuyển trường hình như cũng là một học sinh giỏi, cẩn thận vị trí đầu bảng của cậu không giữ được nữa đấy.”

Phùng Thu cười: “Phải dựa vào bản lĩnh của mình chứ.”

“Không đúng.” Vưu Hiểu nhận ra, “Cậu đừng chuyển chủ đề, rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy, thật kỳ lạ.”

“Được rồi.” Trong bóng tối, Phùng Thu mím môi, thở dài, “Hôm nay tớ gặp một người ở thư viện.”

Vưu Hiểu: “Ai vậy, gặp người ở thư viện có gì mà lơ đễnh, lần nào đi thư viện mà cậu không gặp người chứ?”

Phùng Thu: “Trông rất đẹp trai.”

Vưu Hiểu bỗng nhiên có hứng thú: “Thật không, đẹp trai cỡ nào?”

“À…” Phùng Thu nhớ lại dung mạo của cậu, cảm thấy nhịp tim đang dần tăng tốc, “Đẹp trai hơn cả idol Đặng Hi gì đó mà cậu mới thích gần đây.”

“Thật không vậy.” Vưu Hiểu trực tiếp ngồi dậy trên giường, hứng thú vươn tay lay vai cô: “Vậy rồi sao nữa, vậy rồi sao nữa?”

Phùng Thu im lặng: “Không có rồi sao nữa.”

Tựa như Vưu Hiểu nói, lần nào đi thư viện cô cũng gặp một nhóm người, có thể gặp lại lần thứ hai rất hiếm.

Ngẫu nhiên gặp người lạ.

Giống như hai đường thẳng chỉ giao nhau trong khoảnh khắc.

Lấy đâu ra rồi sao nữa chứ.

“Làm ơn, người bình thường có thể đẹp trai hơn Đặng Hi đã trang điểm, nhan sắc đó mà vào showbiz thì đoán chừng là nhan sắc thần tiên rồi.” Vưu Hiểu nói, “Cậu gặp được mà không đi xin thông tin liên lạc à, gặp một anh chàng đẹp trai xuất sắc như vậy một lần trong đời chẳng lẽ cậu không cảm thấy tiếc nuối à?”

Như tia chớp lóe lên, khoảng trống mênh mông trong lòng bỗng được chiếu sáng.

Phùng Thu nghĩ thầm.

Hóa ra cảm giác hụt hẫng lẩn quẩn trong lòng cô từ chiều đến giờ, gọi là tiếc nuối.



Lời tác giả:

Nhắc nhở chút, đây là BE.

Hết chương 01!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.