Sau khi Thẩm Mặc đưa con trai đi học, liền chạy tới công ty, không nghĩ vừa vào đến sảnh tầng một liền bị một bạt tai.
"Thẩm Mặc, cô có phải là người đàn bà không biết xấu hổ, dám làm chuyện mờ ám sau lưng tôi?" Giọng nói sắc bén của một người đàn bà vang lên, cái tát này thật sự chói tai, thu hút người bên trong đại sảnh tới xem.
"Tô tiểu thư, cô có phải buổi sáng quên uống thuốc rồi không? Lại tới chỗ này phát điên?" Nhìn người phụ nữ trước mặt, Thẩm Mặc ánh mắt lạnh lùng, một chút cũng không giống như vừa mới bị tát.
Người phụ nữ này là Tô Thanh, mặc một chiếc đầm da báo dài và đôi giày cao gót đen bảy phân, tóc sóng lớn, dáng dấp trong rất ổn, chỉ là ăn mặc cực kì hoang dã, nhìn một cái là biết người không dễ đụng đến.
Hơn nữa, còn bên cạnh Lục tổng, lại càng thêm kiêu ngạo.
"Tiện nhân, cô nói đi, cô rốt cuộc đã nói xấu tôi cái gì với Gia Dật? Tại sao bao giờ anh ấy lại không để ý tới tôi? Gọi điện thoại cũng không nhận, nhắn tin cũng không trả lời, hả? Có phải cô nói luyên thuyên gì với anh ấy không?"
Thẩm Mặc nghe xong, cười lạnh một tiếng, "Làm ơn đi, Tô tiểu thư, Lục tổng không để ý tới cô, thì vấn đề chính là nằm ở cô, bây giờ cô muốn đổ lỗi cho tôi sao? Cô không tự mình nhìn nhận lại một chút, có phải trên giường chưa đủ hay không, nên thực tế một chút."
Thẩm Mặc nói xong những lời này, người vây xung quanh cũng không nhịn được mà cười ra tiếng...
"Cô nói cái gì? Con người đê tiện này, cho cô biết thế nào là lễ độ, đừng tưởng Tô Thanh đây dễ bị ức hiếp."
Tô Thanh bị Thẩm Mặc làm cho tức giận, liều mạng nhào lên, là một người phụ nữ đanh đá, bàn tay với bộ nail màu đỏ lần nữa giơ lên, nhưng là lần này, còn chưa kịp đáp xuống, liền bị Thẩm Mặc giữ lại, sau đó đẩy mạnh một cái, cô ta đứng không vững, lập tức ngã xuống phía sau.
Sau đó là một nụ hôn với mặt đất...
"Thẩm Mặc, cô dám đánh tôi? Người đàn bà hèn hạ như cô, không biết thân phận của tôi là gì sao? Cô xem hôm nay tôi không giết..." Tô Thanh lời còn chưa nói xong, liền bị một âm thanh lạnh lùng cắt đứt.
"Nói nhảm cái gì?" Một giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, làm tất cả mọi người đều nhìn về phía sau.
Mọi người quay đầu lại, thấy người đàn ông kia, trong nháy mắt, toàn bộ bị dọa sợ cúi đầu chào hỏi: "Lục tổng."
Thấy hình dáng của người đàn ông chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cả người mặc âu phục màu đen, lông mày lưỡi mác, ngũ quan vóc dáng cân đối, mới nhìn trông rất là anh tú, nhưng đôi mắt thì hết sức lạnh tanh, khiến người khác không lạnh mà run.
Tô Thanh thấy vậy vội vàng từ dưới đất đứng dậy, dính tới, thân mật kéo lấy cánh tay người đàn ông đó chỉ Thẩm Mặc, giọng nói nũng nịu xen tức giận: "Gia Dật, anh tới rồi, anh biết không, người cấp dưới này thật quá đáng, em chỉ nói cô ta có mấy câu, lại đẩy em ngã, thật là người không có giáo dưỡng, anh nhanh đuổi việc cô ta đi, em sau này không muốn thấy cô ta nữa."
Lục Gia Dật nhìn bộ quần áo màu trắng chuyên nghiệp của Thẩm Mặc, ánh mắt phức tạp, sau đó chậm rãi nói: "Yên tâm, cô dĩ nhiên sẽ không gặp lại cô ta."
Ánh mắt Lục Gia Dật thâm thúy khó đoán, Thẩm Mặc trong lòng suy nghĩ một lát, chẳng lẽ Lục Gia Dật sẽ vì người phụ nữ đó mà đuổi việc cô sao?