Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo "Nếu vậy thì tôi đề nghị, nếu như bây giờ cô có bạn trai rồi thì tốt nhất là để anh ấy tạm thời thay thế thân phận người ba để tiếp xúc với bé, cho bé một sự dẫn dắt hoàn hảo nhất, bé vẫn còn nhỏ, rất nhiều thứ cần phải từ từ tiếp nhận, một khi đã hình thành nên tính cách thì không thể sửa lại nữa, cũng là vì tương lai hạnh phúc của bé sau này, cũng khuyên cô nên để tâm đến chuyện này." "Được, tôi sẽ tính toán, cám ơn cô, cô giáo Tôn." Lúc rời khỏi quán cafe, Thẩm Mặc cảm thấy thật nặng nề. Ở công ty thì vừa bị người ta chơi xấu, bị Lục Gia Dật cắt mất nửa tháng tiền lương, tối hôm qua thi bị người ta khi dễ ở quán bar. Hôm nay cô giáo của con trai lại đến nói tới những việc nghiêm trọng như vậy, cô bỗng cảm thấy cuộc sống này thật mệt mỏi. Lái chiếc Buick màu trắng, cô đi lang thang trên phố. Cô lại bắt đầu hoài nghi về giá trị tồn tại của mình trên đời. Nói cách khác, chính cô cũng có cảm giác không an toàn, thì làm sao cho con trai cô cảm giác an toàn đấy được? Năm nay cô mới 26 tuổi, vẫn chưa trưởng thành hết, phút chốc trở thành mẹ của đứa trẻ sáu tuổi. Còn có điều gì có thể vô lý, bi thương hơn được đây chứ? Từng đợt đả kích như vậy cô đều gắng kiềm chế, sau đó quên mất thời gian đi đón con. Mà Thẩm Chi Diêu sau khi hết tiết học piano, đứng ở cửa chờ mẹ đến đón, nhưng lại không thấy ai cả. "Thẩm Chi Diêu, mẹ con chưa đến sao?" Thầy piano thân mật hỏi cậu. "Vâng, có thể mẹ có công việc phải làm nên mới trễ như vậy." Tiểu manh tự an ủi chính bản thân mình. "Hay là để thầy gọi điện thoại cho mẹ con giúp con nhé?" "Cảm ơn thầy." Tiểu manh cười ngọt ngào, làm cho người ta cảm thấy yêu thích. Thầy piano gọi đến một dãy số, nhưng số điện thoại bên kia đã tắt máy. "Ôi, mẹ con tắt máy rồi." "À....chắc là máy của mẹ hết pin rồi." Trong mắt Tiểu manh có chút thất vọng. "Vậy con chờ ở đây một chút nhé, không được chạy loạn." "Vâng, con biết rồi." Chỉ như vậy rồi bé lại tiếp tục đứng ở cửa đợi hơn mười phút, lúc này, trời đổ mưa to. Tiểu manh mặc áo trắng tay ngắn, quần đen lửng, đeo thêm một chiếc cặp sách màu xanh nho nhỏ, cứ như vậy mà lẻ loi ngồi ở cửa. Lúc này, có một cô bé bước ra từ phòng piano, khoảng sáu bảy tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng thuần, dáng dấp xinh đẹp. Cô cầm một chiếc dù nhỏ trong suốt, cô bước đến chiếc Bentley đã đợi sẵn. "Cậu ơi." Nhìn thấy người đàn ông trên chiếc xe, cô bé ngọt ngào kêu một tiếng. "Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đó đi." Tiêu Bắc có cảm tình sâu nặng với chị mình nên cũng rất yêu thương đứa cháu ngoại này. Chị của anh phải đi châu Âu công tác nên anh đảm nhận việc đưa đón cô bé này. "À...chờ con một chút nha cậu." "Sao thế?" "Cháu đi gặp người bạn này một lát đã ạ." Tiêu Tử Manh nói xong liền chạy đến bên cạnh Thẩm Chi Diêu. "Thẩm Chi Diêu? Thật sự là cậu nè. Sao cậu lại ngồi ở đây? Sao cậu chưa về nhà?" Cô bé ngọt ngào hỏi. "Mẹ mình có việc gấp, chưa thể đón mình." "Vậy cậu có gọi điện cho mẹ cậu chưa?" Tiêu Tử Manh hỏi. Thẩm Chi Diêu chỉ gật đầu một cái: "Ừm, có gọi rồi, nhưng điện thoại tắt nguồn rồi." "À..ra là vậy..nhưng mà...cũng muộn lắm rồi, lát nữa nói này sẽ đóng cửa đó." Thẩm Chi Diêu cúi đầu xuống, trong lòng có chút mất mác không kìm nén được..
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.