Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 56: C56: Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Dm&g Bị Giam Vào Đồn Cảnh Sát



Editor: Rice ☘

" Tôi ... Tôi không biết ... Tôi thực sự không biết..."

Mộ Tư Nguyệt bật khóc nức nở, cô buộc mình phải bình tĩnh, nhưng vẫn không thể ngăn nước mắt vì quá sợ hãi, không giống như lần giả vờ khóc trước đây, lần này cô thực sự sợ hãi nên mới khóc.

" Quý Thần, tôi không biết, tôi thực sự không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy..." Cô ôm chặt lấy Quý Thần. Tay Mộ Tư Nguyệt dính đầy máu đỏ sẫm, nhìn mà giật mình.

" Quý Thần, nếu như hắn chết, tôi sẽ thành kẻ giết người phải không, tôi không muốn đánh anh ta, anh ta muốn xâm phạm tôi, tôi sợ nên mới..." Cô không ngừng nghẹn ngào giải thích, nhịn vệt máu trên tay, lương tâm một mảnh bất an.

"Không sao, Tư Nguyệt, anh sẽ không để em có chuyện gì..."

Giọng nói dịu dàng quan tâm giống như trong quá khứ, tay của Quý Thần vỗ về lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành cô, " Anh sẽ đi lấy lời khai cùng em. Anh quen biết tất cả mọi người trong cục. Em là phòng vệ chính đáng, đừng sợ..."

" Mộ Tư Nguyệt" Một giọng nói lạnh lùng vang lên phá vỡ cuộc trò chuyện ấm áp của họ, Tề Duệ nhìn họ với vẻ chế nhạo, " Mộ Tư Nguyệt, lại đây cho tôi! "

Mộ Tư Nguyệt nghe thấy giọng nói trầm thấp ảm đạm liền có chút ngơ ngác, giương đôi mắt khóc đến sưng đỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn, chính là anh ta...

Tất cả đều do anh ta hại...

Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng bắt nạt, quát tháo cô...

Mộ Tư Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy mình rất đáng thương, Tề Duệ là một kẻ khốn nạn, một tên côn đồ đáng ghét, hai tay lại ôm eo Quý Thần, vùi mặt vào trong ngực hắn, trầm mặc nức nở.

Nhìn thấy cô làm như vậy, trong lòng Quý Thần dâng lên ấm áp cùng tự hào, đặc biệt là trước mặt Tề Duệ. Quả nhiên, Mộ Tư Nguyệt không thích loại đàn ông tàn nhẫn như Tề Duệ. Cô ấy đối với hắn tránh còn không kịp.

" Tư Nguyệt, anh sẽ ở bên em, anh sẽ luôn ở bên em, đừng sợ..." Anh nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô.

Hắn biết cô đang rất hoảng sợ, may mà hắn lao vào kịp thời, lúc đó hắn nhìn Mộ Tư Nguyệt đang cầm trên tay chiếc đèn pha lê, ngơ ngác nhìn người đàn ông bị cô đập vào đầu, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến tái nhợt, ánh mắt vô hồn.


Sở Phi Phàm không dám tin, Mộ Tư Nguyệt này trở nên to gan như vậy từ bao giờ, dù thế nào đi chăng nữa hai người họ cũng là vợ chồng chính thức có lĩnh chứng đàng hoàng, cô lại thực sự dám ôm người đàn ông khác trước mặt Tề Duệ.

" Cô gái này, mời theo chúng tôi về đồn lấy lời khai..." Một cảnh sát mặc đồng phục bước tới và nói với Mộ Tư Nguyệt.

"Lời khai? Mộ Tư Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì! " Tề Duệ kiên nhẫn bước tới, đẩy viên cảnh sát ra, vươn tay nắm chặt cổ tay Mộ Tư Nguyệt, giật cô lại về phía mình.

Mộ Tư Nguyệt vẫn còn ứa nước mắt, bị anh lôi kéo như thế này thật khó chịu, " Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi đi đâu thì tôi phải đến đó, anh là cái đồ chết tiệt, anh chỉ muốn nhìn tôi gặp chuyện đúng không? Anh chính là thích xem dáng vẻ bị hù dọa của tôi đúng không? "

" Vì sao tôi lại dính líu đến người như anh, tôi đã luôn nhẫn nhịn, sợ không cẩn thận làm mất lòng anh, tại sao anh luôn khi dễ tôi..."

Mộ Tư Nguyệt giận dữ hét vào mặt Tề Duệ, ngay cả Quý Thần và Sở Phi Phàm cũng không khỏi bị những lời này dọa sợ, dám mắng hắn ta như vậy.

Tề Duệ không nói lời nào, mặc kệ cô chửi bới, nhưng vẻ mặt có chút trầm xuống, có thể đem so sánh với Diêm vương.

Hóa ra trong lòng cô, anh đã thành một tên khốn mất nhân tính ...

Mộ Tư Nguyệt mắng đến khi cổ họng trở nên khô khan, cô nghẹn ngào quay đầu bỏ đi, thà vào tù còn hơn gặp anh.

" Đi đâu! " Tề Duệ tức giận đến mức bốc khói trên đầu, người phụ nữ chết tiệt mắng anh trước mặt mọi người, mắng xong liền trốn lên xe cảnh sát.

" Thưa ngài, xin đừng cản đường ..."

" Tôi sẽ cùng vợ tôi đi lấy lời khai! " Tề Duệ đẩy đối phương ra, trực tiếp ngồi vào trong xe cảnh sát, hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh.

Mộ Tư Nguyệt không ngờ anh cũng lên xe, co rụt lại không muốn tới gần anh, "Không cần anh quan tâm chuyện của tôi! "

" Ai nói tôi quan tâm cô, tôi chỉ muốn thưởng trà trong đồn cảnh sát, Mộ Tư Nguyệt, cô ngồi tù, tôi sẽ không bao giờ giúp cô! " Tề Duệ tức giận, còn dám ghét bỏ anh.


Đứng bên ngoài, Sở Phi Phàm trừng mắt, anh có phần nghi ngờ không biết mắt mình có vấn đề gì không mà lại thấy Tề Duệ lại trở nên trẻ con như vậy.

Thẳng cho đến khi Sở Phi Phàm nhìn chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi, trong đầu anh mơ hồ tưởng tượng ra tin tức chủ tịch tập đoàn DM&G nổi tiếng bị giam vào đồn cảnh sát sẽ lên trang nhất tờ báo ngày mai.

An Dĩ Nhu đứng bên cạnh Sở Phi Phàm im lặng hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và lo lắng, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, Tề Duệ bình thường sẽ không như vậy.

Đúng thật là Tề Duệ bình thường sẽ không như vậy, làm sao có thể vắt óc cùng Mộ Tư Nguyệt ngồi trên băng ghế cứng trong đồn cảnh sát, nghe cảnh sát thẩm vấn.

Cuối cùng Tề Duệ không chịu nổi bộ dạng ngốc nghếch của Mộ Tư Nguyệt khi bị cảnh sát tra hỏi, anh giật lấy điện thoại gọi người đến, mười phút sau kéo Mộ Tư Nguyệt ra khỏi cục cảnh sát.

Sở Phi Phàm cũng lái xe tới, Tề Duệ bọn họ ngồi ở ghế sau, bầu không khí có chút ngưng trọng quỷ dị.

" Muốn ngồi xổm?! " Tề Duệ thấy Mộ Tư Nguyệt thủy chung cúi đầu, bộ dáng bất đắc dĩ, nháy mắt trở nên tức giận.

Mộ Tư Nguyệt giữ vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào.

" Tối nay đến cùng là xảy ra chuyện gì? "

Tề Duệ liếc nhìn tay cô một lần nữa, ngay từ đầu anh đã nhìn thấy vết máu trên tay cô, cô không bị thương, vừa nhìn là biết đó là của người khác, lông mày cũng giãn ra một chút.

Nhưng Mộ Tư Nguyệt vẫn không nói lời nào.

Tề Duệ híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, dám ngó lơ anh!

" Nói hay không! Xảy ra chuyện gì! Nếu cô không nói, tôi sẽ ném cô vào tù mười ngày, tám ngày, tự mình chịu đau khổ trong đó đi! "

" Khổ thì khổ, tôi thà ngồi xổm cũng không muốn nhìn thấy anh! " Mộ Tư Nguyệt không chịu nổi phản bác lại.


Tốt lắm! Tề Duệ hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải nhẫn nại, " Mộ Tư Nguyệt, cô cảm thấy chính mình rất ủy khuất? " Anh nghiến răng hỏi ngược một câu.

" Tôi chính là rất ủy khuất đấy! " Mộ Tư Nguyệt bị k1ch thích bởi chuyện tối nay, không thể chịu đựng được nữa.

Tề Duệ sửng sốt khi nghe cô nói một cách khí thế như vậy, Mộ Tư Nguyệt, một sinh vật mềm nhũn, yếu đuối thế mà muốn phản kháng.

" Tôi nói cho anh biết, tôi không muốn đến công ty đưa bữa ăn, là ông nội ép tôi đi! " Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt oán hận, đừng có mà lúc nào cũng tự cho mình là hiếm có!

Tề Duệ nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, lạnh giọng hỏi: "Đưa cơm cho tôi, cô liền ủy khuất đến thế sao? "

" Anh lần nào cũng nghiêm cái mặt thối, đuổi tôi ra ngoài, mấy nữ nhân viên của anh họ lén nói tôi eo thô, mũi to, bọn họ là cố ý tìm ra khuyết điểm để hủy hoại hình tượng của tôi mà... " Mộ Tư Nguyệt lòng dạ hẹp hòi, nhắm mắt khiếu nại một mạch.

" Hình tượng? Cô còn quan tâm hình tượng làm gì! Đã kết hôn với tôi rồi, còn quan tâ m đến hình tượng làm gì ..."

Tề Duệ mắng cô thậm tệ

Nói xong, anh ngay lập tức nghĩ đến Quý Thần, giọng nói càng lạnh hơn. " Đừng đổi chủ đề, tại sao lại đến hộp đêm Hào Quang? Là muốn cùng tình nhân cũ hẹn gặp sao. "

" Là anh gọi tôi qua! " Mộ Tư Nguyệt nhìn thấy bộ dạng hung dữ của anh, tức giận mặt đen lại, cô quay đầu lại, không muốn nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của anh.

" Tôi gọi cô qua? " Khuôn mặt Tề Duệ ẩn qua suy nghĩ sâu xa, "Tôi cho phép cô đi đến một nơi lộn xộn như vậy khi nào, Mộ Tư Nguyệt, đầu óc cô không thanh tỉnh! "

Mộ Tư Nguyệt mặt tối sầm lại, trực tiếp ném điện thoại mình cho anh, đôi môi mím chặt không lên tiếng.

Rõ ràng đó là tin nhắn anh ta gửi cho cô, nhưng anh ta không thừa nhận ...

Tề Duệ tiếp nhận điện thoại, không so đo với thái độ của cô, nhanh chóng mở máy, nhìn một đoạn tin nhắn trong điện thoại, trở nên im lặng.

Chiếc xe di chuyển đều đặn suốt quãng đường, từ thành phố C trở về thành phố A. Sở Phi Phàm nhìn họ qua kính chiếu hậu, thấy Tề Duệ nhìn điện thoại của Mộ Tư Nguyệt với vẻ mặt ngưng trọng, anh có một chút tò mò.

" Ai đó đã sử dụng trạm phát sóng giả mạo số điện thoại di động của Tề Duệ, cố tình gửi tin nhắn cho cô ..." Sở Phi Phàm cuối cùng cũng hiểu tại sao Mộ Tư Nguyệt lại đi đến tầng trệt của công ty mà không có lý do gì, sau đó tự nguyện lên xe của người lạ.


" Mộ Tư Nguyệt, não của cô làm bằng gì vậy, còn không biết đường gọi cho tôi xác nhận sao? " Tề Duệ bắt đầu răn dạy cô.

Mộ Tư Nguyệt nghe Sở Phi Phàm nói xong, có chút sững sờ, Tề Duệ không gọi cô đến hộp đêm sao?

Nghĩ đến đây, Mộ Tư Nguyệt nhìn người đàn ông bên cạnh, tâm trạng hòa hoãn một chút, lẩm bẩm nói: " Làm sao tôi biết được cái đó là giả mạo chứ? Tôi vừa nhìn thấy số điện thoại di động của anh thì liền..."

"Sao trước đây tôi không thấy cô ngoan ngoãn như vậy! "

Nhìn thấy cô một mặt vô tội, giọng điệu Tề Duệ không khỏi bớt lạnh lùng, thì ra là cho rằng anh hại cô cho nên ở hộp đêm mới một mực mắng anh đến thậm tệ, người phụ nữ chết tiệt, não heo.

Mộ Tư Nguyệt cảm thấy có chút áy náy vì đã hiểu lầm anh, cho nên cô không phản bác lại khi nghe anh răn dạy.

Tề Duệ nhận thấy Mộ Tư Nguyệt rất ít nói chỉ trong hai tình huống, thứ nhất là bây giờ, giả bộ nhu thuận mặc người quở trách, thứ hai là khi thực sự tức giận, không muốn nói chuyện.

Mộ Tư Nguyệt không nhiều tâm cơ như những người phụ nữ khác, xử lý sự việc một cách đơn giản đúng như tính cách của mình.

" Mộ Tư Nguyệt, sao lại đả thương người, đập người ta đến bể đầu? " Tề Duệ liếc cô một cái, giống như là tùy ý mở miệng.

" Hai tên khốn kia muốn xâm phạm tôi. Lúc đó tôi rất sợ hãi nên vơ lấy đèn pha lê ..."

Mộ Tư Nguyệt nhớ lại những gì đã xảy ra tối nay, cô vẫn còn chút mê mang, bối rối nhìn chằm chằm vào tay mình, rốt cuộc là ai nhắn tin dụ cô...

Sau một phút ưu sầu, Mộ Tư Nguyệt mặt mày ủ rũ, nghiêm nghị nói: "Trong hai tên khốn đó, có một nam diễn viên tên là Quách Thành của nhóm điện ảnh và truyền hình Tập đoàn DM&G, còn người bị tôi đập đầu gọi là Lâm tổng. "

Tề Duệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô hồi lâu, đáy mắt hiện lên một tia âm lệ sát khí, nhưng cũng không nói thêm gì.

Nhàn nhạt nói, " Mộ Tư Nguyệt, cô nhớ rất rõ ràng tên của bọn họ. "

Mộ Tư Nguyệt phồng mặt lên, tất nhiên, " Đương nhiên, bọn họ là kẻ thù của tôi. "

Tề Duệ nhìn hai má hơi phồng của cô, khóe môi giương lên, mỉm cười nhàn nhạt, không nhịn được cười ra tiếng.

" Này, anh còn có nhân tính sao, còn cười trên nỗi đau của người ta..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.