Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 65: C65: Tôi Sẽ Không Bao Giờ Trở Lại Sau Khi Tôi Đi!



Editor: Rice ☘

"Làm sao vậy?"

Ngay cả Tề lão gia cũng nhịn không được hướng Tề Duệ vội vàng truy vấn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tề lão gia đôi mắt sắc bén lần nữa lạnh lùng quát một tiếng, "Có phải Tư Nguyệt xảy ra chuyện không may hay không?!"

Ánh mắt Tề Duệ gắt gao trừng mắt nhìn màn hình điện thoại di động, màn hình đen, cái gì cũng không có...

Tề Duệ không để ý tới Tề lão gia, trở tay, túm lấy cổ áo Quý Thần bên cạnh, ánh mắt âm lãnh trừng mắt nhìn anh, "Đoạn video vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! "

Quý Thần bị anh siết chặt, sắc mặt không dễ nhìn lắm, tâm tình của anh cũng phi thường lo lắng, "Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai! "

"Tôi vốn là tới Tề gia giải thích với Tư Nguyệt những hiểu lầm tin tức giải trí sáng nay, nửa đường lại nhận được điện thoại di động của Tư Nguyệt truyền đến video..."

Nói xong Quý Thần đẩy mạnh Tề Duệ ra, một phen đoạt lại điện thoại di động của mình, "Không phải Tề gia các người vẫn giam cầm Tư Nguyệt ở Tề gia không cho cô ấy ra ngoài, không cho cô ấy tự do, còn coi cô ấy là công cụ sinh con sao?! Tại sao cô ấy lại ở bên ngoài một mình..."

Quý Thần xưa nay tính cách ôn hòa cả người tức giận cùng Tề Duệ nhìn nhau, Tề Duệ vẫn phái người đi theo Mộ Tư Nguyệt, cho nên anh ngay cả muốn thấy mặt cô cũng không có cơ hội.

Quý Thần vừa nói ra lời này, sắc mặt Tề Duệ lập tức tối sầm lại.

"Cậu tốt nhất hiện tại câm miệng cho tôi!" Vừa nghĩ tới sáng nay cùng Mộ Tư Nguyệt cãi nhau, Tề Duệ tâm tình càng thêm phiền não.

"Đi kiểm tra xem video là thật hay giả?" Thanh âm Tề Duệ lạnh lùng hướng vệ sĩ đối diện ra lệnh một câu, khuôn mặt lạnh lùng không có nửa điểm cảm xúc, mà tay lại không tự giác siết chặt.

Đôi mắt lạnh như băng của Tề Duệ nhìn về phía một mảnh tối tăm ngoài cửa, sắc trời đã tối, trong lòng cũng không hiểu sao lại có thêm một phần lo lắng.

Không có khả năng, ánh sáng mờ nhạt của điện thoại di động vừa rồi nhìn không rõ lắm, tuy rằng thanh âm rất giống, nhưng Mộ Tư Nguyệt...

Sẽ không, sáng nay cô còn tinh thần sáng láng như vậy, làm sao có thể chứ...

Đột nhiên nhận được video như vậy làm cho bọn họ đều có chút trở tay không kịp, "Có lẽ là chơi ác, Mộ Tư Nguyệt hẳn là không đắc tội với nhân vật gì..." Sở Phi Phàm mở miệng cố gắng hòa hoãn bầu không khí một chút.

Tính cách của Mộ Tư Nguyệt sao có thể đắc tội với người khác, hơn nữa ba tháng trước cô mới về nước, nhưng mà... vừa rồi trong video điện thoại di động, thanh đao phong kia rõ ràng mang theo sát khí, một phần hận thù nồng đậm, điều này làm cho người ta không khỏi kinh tâm.


Nghĩ như thế, Sở Phi Phàm chợt như nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệu Thiên, "Liệu có phải đó là tên tài xế lúc trước nhắn tin cho Mộ Tư Nguyệt, đưa cô ấy đến hộp đêm Hào Quang thành phố C kia..."

"Vị tài xế kia, tạm thời người không tìm được, bất quá tôi tra được chỉ là một tên côn đồ xã hội tên là Chung Chí Hùng, hắn biết lần trước mình trêu chọc thê tử Tề Duệ, chỉ sợ so với chúng ta còn lo lắng hơn." Thẩm Diệu Thiên thành thật nói.

"Mộ Tư Nguyệt là thê tử của Tề Duệ, nơi này là thành phố A, ai có lá gan bắt cô ấy đi."

Thẩm Diệu Thiên xoay người, ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn về phía đồng hồ lớn ở một góc, biểu tình ẩn qua một phần suy nghĩ, lập tức bổ sung một câu, "Có lẽ, chỉ là đùa giỡn..."

Chỉ là một trò đùa...

Tề Duệ đứng thẳng tắp, thân thể lại có chút căng thẳng, ba giờ trước, hắn đi quảng trường thành Đông, cũng không có gặp Mộ Tư Nguyệt, cô đi rồi...

Có phải sáng nay mắng cô quá hung dữ, cho nên cố ý trả thù anh, làm đoạn video giả này.

Tề Duệ chưa bao giờ hy vọng như bây giờ, hy vọng đoạn video vừa rồi là cô cố ý giả dối lừa gạt anh, mũi đao kia nổi lên hàn quang máu chảy đầm đìa, cách ống kính cơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi.

... Nếu như là thật, vạn nhất là thật, cô nhát gan như vậy, khẳng định rất sợ hãi.

"Tiếp tục liên lạc với Mộ Tư Nguyệt, tìm được cô ấy liền lập tức..." Tề Duệ trầm thấp tiếp tục ra lệnh cho vệ sĩ phía sau, nhưng lời hắn vừa nói được một nửa, hai thủ hạ liền bước nhanh về phía hắn.

"Duệ thiếu, chúng tôi tìm được..."

Thanh âm cung kính, nửa cúi đầu, một giây sau liền đem một sợi dây chuyền thập tự giá lóe ra ngân quang tiến lên



Tề Duệ nhìn thấy vòng cổ thập tự giá quen thuộc trước mắt, con ngươi ngăm đen trong nháy mắt kinh ngạc, là nó...

Vết máu, đã xảy ra chuyện gì chứ!

Ánh mắt Quý Thần gắt gao nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ thập tự giá tinh xảo này, thanh âm lộ ra kinh hoảng, "Vòng cổ này có quan hệ gì với Tư Nguyệt! Máu này..." có phải của cô ấy không?

"Sẽ không phải là..." Sở Phi Phàm đồng tử hơi mở to, sắc mặt hiện lên một tia khẩn trương, chạy mạnh đến bên cạnh Tề Duệ, "Vòng cổ này thật sự có liên quan đến tập đoàn DM&G. Đối phương bắt Mộ Tư Nguyệt đi, mục đích của hắn chính là cậu. "


"Anh nói gì?" Quý Thần tinh mắt nhìn thấy sợ dây chuyền thập tự giá nhuộm máu bên cạnh có in một LOGO nhỏ bé tinh xảo.

"Kỷ niệm 50 năm thành lập tập đoàn DM&G... "Anh im lặng thì thầm, thần sắc càng thêm âm trầm khó coi, đưa tay đẩy mạnh Tề Duệ một cái, "Anh! Tề Duệ anh bình thường thủ đoạn quá mức tàn nhẫn vô tình, kẻ thù khẳng định vô số, là đối thủ thương nghiệp của anh bắt Tư Nguyệt?!"

"Không có khả năng, bọn họ không có lá gan này..." Tề Duệ ánh mắt sắc bén phản bác một câu.

Nhưng lời này vừa nói ra, đáy mắt ẩn ẩn hoảng hốt, biểu tình càng lúc càng phức tạp, trong đầu lại nhịn không được hiện lên dung nhan đáng sợ của nữ thi thể trong mấy vụ án hi3p d@m mưu sát trước đó.

"Không có khả năng..." Tề Duệ lặp đi lặp lại lẩm bẩm, nhưng đôi môi run rẩy lại không xác định lắm.

Lúc trước anh và Sở Phi Phàm đã phân tích vụ án gian sát trọng đại này, không có khả năng là đối thủ thương nghiệp của anh, rõ ràng không có khả năng, nhưng bây giờ...

Tề Duệ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền thập tự giá dính vết máu này, đồng tử hơi siết chặt.

Mộ Tư Nguyệt bị người nọ bắt? Làm sao có thể được, nhưng nếu đó là sự thật, thì cô ấy... cô ấy sẽ chết.

Thủ hạ của Tề Duệ hành động cực nhanh, đại sảnh Tề gia nhanh chóng tiếp nhận rất nhiều thiết bị điện tử, tám màn hình máy tính song song với nhau, phút chốc, trên màn hình chuyển tới hình ảnh giám sát hôm nay ở quảng trường thành Đông.

Tề Duệ quay đầu nhìn về phía camera giám sát được điều chỉnh, trong hình có thể thấy rõ Mộ Tư Nguyệt từ 8 giờ sáng đến 3 giờ chiều vẫn ngồi bên cạnh bể phun nước ở quảng trường mua sắm thành Đông.

Cô cúi đầu, vẻ mặt mất mát mê mang, càng thêm cô đơn bất lực với những người bên cạnh cô.

"Không cần anh đuổi! Tôi sẽ đi! Tôi mới không thèm Tề gia của anh, tôi đi vĩnh viễn cũng không trở về! "Sáng nay Mộ Tư Nguyệt dùng khuôn mặt tức giận phản bác với anh một câu, xoay người liền dứt khoát lên xe, rời đi.

Ánh mắt Tề Duệ bình tĩnh nhìn người phụ nữ trong video giám sát trước mắt, mà bên tai lại không ngừng vang vọng thanh âm tức giận ủy khuất của cô.

Không hiếm Tề gia của anh, vĩnh viễn cũng không trở về...

Trái tim Tề Duệ từng chút từng chút thắt chặt, có một loại cảm xúc mãnh liệt chiếm cứ ngực anh, nặng nề tồn đọng, anh không nên mắng cô...

Không nên đuổi cô ấy đi...


Hối hận, hối hận sao? Lồ ng ngực tràn đầy nặng nề làm cho anh thô bạo không cách nào bình tĩnh...

Phanh một tiếng, trà cụ trên mặt bàn bị anh tàn nhẫn quét xuống đất, trà cùng mảnh vụn lộn xộn.

Sắc mặt Tề Duệ âm trầm đến cực điểm, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua hàng vệ sĩ trước mắt, "Đưa tin tức ra ngoài, ai bắt đi thê tử của ta, ta để hắn chết không toàn thi, cả nhà chôn cùng! "

Thanh âm âm trầm của anh, trong đại sảnh Tề gia hoa lệ trang nghiêm quanh quẩn lời Tề Duệ, mọi người ở đây đều không khỏi run rẩy trong lòng.

Ai vậy? là ai có lá gan này bắt Mộ Tư Nguyệt...

......

"Ngươi rốt cuộc là ai!"

Trong căn phòng tối đen khép kín, chóp mũi tràn ngập một phần mùi ẩm ướt và bụi bặm, nơi này là nơi nào...

Mộ Tư Nguyệt thân thể không ngừng lui về phía sau, hai mắt bị phủ vải đen, bên tai lại là tiếng xích sắt nặng nề, xích sắt kia không ngừng va chạm, giống như là có người đang thống khổ giãy dụa.

lắc lang, lắc, lang, yo... Thanh âm này giống như từ địa ngục truyền đến, từng tiếng kinh hồn kinh bạt vía.

"Anh rốt cuộc là ai?!" Mộ Tư Nguyệt không kìm nén được đáy lòng kinh hoảng, khàn giọng gầm gừ về phía đối diện.

Cô biết, Mộ Tư Nguyệt có thể cảm giác được ngay trước mắt cô, có một người đang đứng, hắn muốn làm cái gì...

"Tôi không biết anh, vì sao phải bắt tôi..." Mộ Tư Nguyệt khẽ run giọng, ý đồ làm cho mình bình tĩnh lại đàm phán với đối phương, cảnh cáo mình không thể loạn, không thể hoảng hốt...

Hai tay cô bị trói buộc, thân thể ngồi trên sàn nhà dơ bẩn, sau lưng chống vách tường, lui không thể lui, mà thanh cương đao lạnh như băng kia áp sát bụng cô, một mảnh xúc cảm băng hàn, cả người lông tơ đứng thẳng.

"Đừng! Cầu xin anh, buông tha cho tôi..." Mộ Tư Nguyệt không khống chế được lớn tiếng thét chói tai.

"Cô chính là thê tử của Tề Duệ..." Đây là một thanh âm thô kệch khàn khàn, mặt đao băng hàn nhẹ nhàng xốc bụng cô vén lên một chút, điều này khiến Mộ Tư Nguyệt lại run rẩy.

"Tôi, tôi là..." Mộ Tư Nguyệt thanh âm run rẩy, "Tôi không biết, không biết ân oán giữa anh và Tề Duệ, tôi..." Cô kinh hãi nói năng lộn xộn.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra—— "Ngay bên cạnh Mộ Tư Nguyệt, Mộ Hướng Tuyết cũng giống như bị dọa choáng váng, cô kinh hoảng thét chói tai, "Tôi cùng Tề Duệ không có quan hệ, thả tôi ra..."

Bành một tiếng rầm một tiếng!

Đối phương không hiểu sao nhấc chân hung hăng đá vào bụng Mộ Hướng Tuyết một cước, a—— Mộ Hướng Tuyết đau đến lớn tiếng kêu lên.


"Tôi không hỏi cô, câm miệng cho tôi!" Đối phương giống như không có nửa điểm nhân tính, thanh âm hung tàn toàn là cảnh cáo sát khí.

"Hài tử! Con của tôi! "

Chung Chí Hùng bị xích sắt kìm chặt hai chân đột nhiên kêu to, thấy Mộ Hướng Tuyết ôm bụng phủ phục trên mặt đất, đó là cốt nhục ruột thịt của hắn, hắn trông cậy vào Mộ Hướng Tuyết gả vào Quý gia, con trai hắn có thể cướp đi tài sản của Quý gia.

"Các người câm miệng đi! Câm miệng hết lại cho tôi! "Giọng nói thô kệch kia lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Mộ Tư Nguyệt cảm giác được hắn đứng dậy, mang theo một luồng gió nhỏ, lập tức bên tai là một trận âm thanh đánh đập hộc máu.

Người đàn ông kia không ngừng đấm đá Chung Chí Hùng, thậm chí có thể nghe được tiếng xương sườn gãy, Mộ Tư Nguyệt ngay cả hô hấp cũng rối loạn.

Hắn sẽ giết cô, nam nhân này sẽ giết cô, không thể ở lại chỗ này, muốn chạy trốn, nhất định phải chạy ra ngoài...

Mộ Tư Nguyệt hai tay không ngừng giãy dụa, khóe mắt nhịn không được tràn ra lệ quang, "Tề Duệ..."

Không biết vì sao, cánh môi run rẩy của cô lại lẩm bẩm cái tên này, cô rất chán ghét anh, hôm nay anh mắng cô, nhục nhã cô, đuổi cô rời đi.

Thậm chí ngay cả tai họa vô vọng lần này đều là anh liên lụy, cô hẳn là hận anh, thế nhưng trong lòng lại nhịn không được nhớ tới tên anh.

"Cứu tôi..."

Mộ Tư Nguyệt khóc nức nở, cổ tay không ngừng chuyển động, đột nhiên dây thừng có chút buông lỏng, cô hít sâu, không có việc gì, cô có thể, cô nhất định có thể chạy thoát.

Cho dù chỉ còn lại một mình cô, cô cũng có thể...

Cởi dây thừng trên cổ tay ra, liền lập tức nhanh chóng kéo bịt mắt xuống, ánh đèn mờ ảo mơ hồ chiếu vào căn phòng nhỏ khép kín bẩn thỉu này.

Mà giương mắt nhìn lại, một bóng dáng tráng kiện đập vào mắt, người đàn ông kia mặc áo gai chất thô màu xám đậm, phi thường cao lớn, gân xanh trên cánh tay bại lộ, hắn một quyền đánh Chung Chí Hùng rơi đến bên góc tường.

Mộ Tư Nguyệt không dám nhìn nhiều, trên vách tường cơ hồ đều là vết máu loang lổ, thân thể run rẩy, từng chút từng chút đứng lên.

"Cánh cửa ở ngay bên kia, tôi có thể... tôi nhất định có thể chạy thoát..." Mộ Tư Nguyệt run rẩy, âm thầm cổ khí cho bản thân, nhưng thân thể lại bởi vì chưa bao giờ gặp phải tình cảnh đáng sợ này mà không khống chế được chân mềm nhũn.

Trong phòng thắp đèn dầu, phản chiếu trên người hai người đàn ông kia, ánh đèn phóng đại bóng dáng bọn họ, phóng đại phản chiếu trên vách tường, nhìn thấy mà giật mình.

Hắn không phát hiện cô đã cởi trói, Mộ Tư Nguyệt từng chút từng chút di chuyển...

Nhưng ngay sau đó, đột nhiên chân phải của cô bị bắt.

Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc mang theo tuyệt vọng...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.