Editor: Rice ☘
"Anh, tại sao anh lại mặc áo ngực và qu@n lót cho tôi..." Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt sụp đổ, ngón tay run rẩy chỉ chỉ anh, "Anh là một tên bi3n thái!"
"Chính cô tối qua phát sốt đến mơ ngủ! Cô nghĩ tôi muốn mặc nó cho cô sao? Có biết áo ngực này mặc lên phiền toái cỡ nào không!" Tề Duệ vẻ mặt tức giận.
Mộ Tư Nguyệt trầm mặt, loại cảm giác này so với cho anh bạo X còn bi kịch hơn.
Sáng sớm, sắc mặt Tề Duệ giống như Diêm Vương vậy.
Mộ Tư Nguyệt vốn tràn đầy oán niệm, lại nhìn đầu tóc bị sấy đến bù xù của mình trong gương, lại là một trận thét chói tai.
"Tề Duệ, tôi cùng anh có thù oán gì, đồ khốn, anh còn phải giày vò tôi thành ra như vậy..."
"Không biết hắn có phải là có tâm lý bi3n thái hay không nữa, thừa dịp mình bệnh liền vụng trộm xuống tay, không có nhân tính." Mộ Tư Nguyệt cầm bàn chải đánh răng lên, không ngừng oán giận.
Lúc Mộ Tư Nguyệt xuống phòng khách lầu một, Tề Duệ lập tức bắn về phía cô một cái nhìn lạnh, ý tứ cảnh cáo kia phi thường rõ ràng, cô dám oán giận thêm một câu nữa, tôi liền lập tức giáo huấn cô.
Khuất phục trước sự cường địch của anh, cô đành phải lựa chọn nhượng bộ, Mộ Tư Nguyệt lẩm bẩm một câu, "Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi không thoải mái."
Lúc cô đuổi theo tìm Phong Ca cũng đã cảm giác thân thể có chút nóng lên, bất quá sau đó bị ánh mắt sói của Tề Duệ nhìn chằm chằm làm cô sợ tới mức ý thức rối loạn.
"Cho nên ý cô là, tôi vất vả chiếu cố cô cả đêm như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi phải không?" Tề Duệ ngẩng đầu âm tình quái khí liếc cô một cái.
Anh chăm sóc tôi? Anh không làm hại tôi là tốt rồi!
Mộ Tư Nguyệt rụt cổ lại, lời phản kháng không dám nói ra, ngoan ngoãn câm miệng.
Nghĩ đến Phong Ca, cô lập tức cầm điện thoại di động của mình gọi cho cô ân cần hỏi thăm bệnh tình, nhưng trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại một chút, "Đại gia ăn bánh ngọt này là ai? "Cô nhớ không có người này trong wechat của mình.
Không nghĩ nhiều, có lẽ là bạn bè nào đổi biệt danh, bất quá biệt danh này thật sự là kỳ lạ nha.
Tìm được số điện thoại di động của bạn thân, lập tức gọi cho cô, Mộ Tư Nguyệt vô cùng lo lắng.
Nữ hán tử bạo lực Phong Ca tối hôm qua bị bạn trai bổ chân, không chỉ khóc, mà còn nhảy sông, ngẫm lại hiện tại cô ấy khẳng định đặc biệt đau lòng. Mộ Tư Nguyệt tính toán trong chốc lát nhất định phải mang canh qua cho cô, an ủi trái tim thất tình bị thương của cô.
Thế nhưng, điện thoại vừa nghe máy, "Mộ Tư Nguyệt, cậu nói xem, cậu mau nói cho mình biết, nam nhân nhảy sông tối hôm qua là ai!"Phong Ca tính tình nóng nảy vẫn như trước, hơn nữa thanh âm mười phần khí lực, hẳn là không có gì đáng ngại.
Mộ Tư Nguyệt nghe thanh âm vội vàng truy hỏi của cô như vậy, thậm chí lộ ra sát khí, lập tức có chút không hiểu, "Tối hôm qua dọa chết mình, Phong Ca, sao cậu lại nghĩ không thông như vậy, vì nam nhân kia nhảy sông thật không đáng..."
Nhưng lời Mộ Tư Nguyệt an ủi còn chưa nói xong, Phong Ca lập tức chửi bậy, "Nhảy sông! Nhảy em gái cậu nha nhảy sông, mình làm sao có thể nhảy sông được——"
"Mộ Tư Nguyệt, cậu nhanh chóng nói cho mình biết, cậu có biết tên khốn kiếp tối hôm qua kia là ai hay không, " Lập tức truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Phong Ca, tiếp tục mắng chửi.
"Mẹ kiếp, để mình bắt được anh ta, mình chắc chắn sẽ thiến anh ta! Nam nhân khốn nạn, hại mình thiếu chút nữa quy tây..."
Mộ Tư Nguyệt sớm đã quen với tính cách nóng nảy của Phong đại tiểu thư, bất quá cô vẫn không hiểu rõ, "Phong Ca, tối hôm qua Tề Duệ xuống sông cứu cậu, có phải cậu hiểu lầm cái gì không..."
"Hiểu lầm!" Phong Ca nghe được chữ cứu này, càng thêm phẫn nộ, cơ hồ ở trong điện thoại gầm to.
"TMD, khi nào mình nhảy sông! Mình chính là đầu óc trướng lên đi nhảy xuống sông để bình tĩnh không được sao, bây giờ nhảy sông cũng phạm pháp sao, tên khốn xen vào việc của người khác đó thô lỗ kéo mình, hại mình nhất thời tức giận không thuận liên tục sặc vài ngụm nước sông, hành vi kia gọi là cứu người, quả thực chính là mưu sát..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt cứng đờ, lặng lẽ quay đầu, "Tề Duệ, anh..."
"Tôi cái gì tôi!"
Tề Duệ cũng có thể nghe rõ vị bằng hữu tên Phong Ca kia của cô, hùng hổ mắng mình, tâm tình tự nhiên khó chịu, "Mộ Tư Nguyệt tôi chỉ phụ trách khiêng cô ta lên bờ, những chuyện khác không liên quan đến tôi!"
Mộ Tư Nguyệt mặt trầm xuống, trách không được lúc đó Tề Duệ khiêng Phong Ca lên bờ, thanh âm chắc chắn nói rắng Phong Ca nhất định không có việc gì, thì ra, cô vốn dĩ rất bình thường.
"Tư Nguyệt, cậu nói chuyện với ai!Nam nhân?" Phong Ca mơ hồ nghe thấy bên kia có giọng nói của nam nhân, hỏi một câu, "Quý Thần Bạch Trảm Kê* kia? "
*Bạch trảm kê: Gà cắt trắng có hình dáng đẹp, da vàng thịt trắng, béo ngậy tươi ngon, hương vị vô cùng ngon miệng, rất ngon.
Phong Ca biết Mộ Tư Nguyệt lúc trước ở Mỹ kết giao với một người bạn trai, hơn nữa Phong đại tiểu thư lúc ấy biết được, lập tức lo lắng cô bị lừa liền bay sang Mỹ xem xét một vòng Quý Thần, cuối cùng đưa kết luận, Bạch Trảm Kê không có nguy cơ bạo lực.
Mộ Tư Nguyệt nghe Phong Ca nói về Quý Thần, không để ý tới dĩ vãng* bật cười, lần nào Phong Ca nhìn Quý Thần ánh mắt đều mang theo chút khinh thường, mỗi lần đều rất nghiêm túc hỏi cô, "Sức chịu đựng của Bạch Trảm Kê có bền bỉ không? "
*Không để ý tỡi dĩ vãng: (phiên âm: bù jiù jì wǎng) là một thành ngữ, ban đầu có nghĩa là những gì đã được thực hiện hoặc đã làm, không cần phải đổ lỗi nữa; Bây giờ có nghĩa là không còn đổ lỗi cho những sai lầm trong quá khứ.
"Mình đã chia tay với anh ấy." Mộ Tư Nguyệt thanh âm bình tĩnh trả lời một câu.
"Cái gì!" Nhưng Phong Ca lại phi thường kích động, " Có phải hắn bắt nạt cậu hay không! Quý gia mà thôi, đợi mình xuất viện lập tức đi qua thu thập hắn..."
Mộ Tư Nguyệt biết Phong Ca là người phi thường trượng nghĩa, bất quá có đôi khi cô ấy trượng nghĩa quá mức, thường xuyên rước họa.
"Phong Ca, chuyện đó của mình đã qua mấy tháng rồi, đúng rồi, tối hôm qua cậu, thế nào...? "
Vừa nghĩ tới tối hôm qua, đầu bên kia điện thoại lại trầm mặc, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng, "Không có gì. "
Mộ Tư Nguyệt thầm than một tiếng, người này chính là như vậy, có tâm sự gì luôn thích nghẹn một mình.
"Phong Ca, hiện tại tôi đang ở Cảnh Viên..." Mộ Tư Nguyệt muốn cùng cô nói chuyện với gia trưởng* của cô, nhưng đột nhiên có một bàn tay giành lấy điện thoại di động của cô.
*gia trưởng: phụ huynh. Mình cũng không hiểu cả câu này :(
"Anh làm gì vậy!" Mộ Tư Nguyệt ước lượng mũi chân đi cướp điện thoại di động của mình, "Trả lại cho tôi, tôi cùng bạn tôi nói chuyện điện thoại..."
Ngón tay Tề Duệ vừa nhúc nhích, trực tiếp cúp điện thoại di động, khuôn mặt đen xuống trừng mắt nhìn cô, "Chỉ lo gọi điện thoại cho người khác, tôi còn chưa ăn điểm tâm đâu! "Đại gia anh khó chịu, Mộ Tư Nguyệt có lúc nào quan tâ m đến anh.
"Anh muốn ăn điểm tâm, bản thân không biết tự ra ngoài mua sao, bên ngoài khu biệt thự có rất nhiều cửa hàng." Mộ Tư Nguyệt buồn bực nhìn anh, đưa tay lại không lấy lại được điện thoại di động, trực giác của cô chính là anh nhìn cô thấy khó chịu.
"Cô muốn đuổi tôi đi!" Thanh âm lạnh như băng kia trong nháy mắt cũng trầm xuống ba phần.
Cô rất muốn đuổi, nhưng không dám.
"Anh muốn ăn cái gì, chúng ta gọi thức ăn bên ngoài là được rồi."
"Không ăn những thứ đó." Tề Duệ quay đầu ánh mắt không rõ ý tứ nhìn về phía phòng bếp, "Mộ Tư Nguyệt, cô đi làm bánh ngọt tổ ong..."
"Không phải anh không thích ăn ngọt sao?" Mộ Tư Nguyệt có chút tức giận nhìn anh, người này quả thực là một thổ phỉ, quá khó hầu hạ.
"Tôi đột nhiên muốn ăn không được sao?"
Tề Duệ nói thẳng thắn, nghĩ đến ngày đó nhìn thấy ảnh chụp của cô trên điện thoại di động của Sở Phi Phàm, nữ nhân này còn nói muốn tự tay làm bánh ngọt tổ ong mời Sở Phi Phàm ăn.
So với những chiếc bánh ngọt khác, bánh ngọt tổ ong quả thật không quá ngọt, hơn nữa hương vị lại mềm mại Mộ Tư Nguyệt cũng phi thường thích, buồn bực nhìn anh một cái, cuối cùng đành phải khuất phục cường quyền làm bánh cho anh.
Tề Duệ thấy Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhào nặn, anh liền tò mò đi theo, nhìn thoáng bột mì, mật ong trên tay cô, lại kéo tủ lạnh của cô ra
Tủ khử trùng...
Nhìn quanh một vòng, Tề Duệ đột nhiên phát hiện, đồ dùng sinh hoạt của biệt thự nhỏ này không tính là thượng hạng nhất, nhưng lại phi thường tinh xảo, lần thứ hai xoay người nhìn về phía Mộ Tư Nguyệt mỉm cười cẩn thận đặt bánh ngọt vào lò nướng, ngực có phần ấm áp.
Nhà, có phải đó là cảm giác như vậy không?
Bánh ngọt nướng thực sự rất nhanh, chỉ mất 20 phút, Mộ Tư Nguyệt vô cùng có cảm giác thành tựu lấy bánh tổ ong của cô ra, chạy chậm đến trước mặt Tề Duệ, kéo anh ngồi lên ghế ăn, "Mau nếm thử đi. "
Tề Duệ ngẩng đầu nhìn thấy cô cười ngây ngô, tựa hồ là bộ dáng chờ anh tán dương, dùng dĩa nĩa nhét một khối vào miệng.
"Hương vị không tệ." Thanh âm của anh cứng rắn trói chặt trả lời một câu.
Mộ Tư Nguyệt nghe anh nói như vậy lập tức cười như đóa hoa, có chút kích động, "Tề Duệ, anh nói nếu như tôi mở một cửa hàng điểm tâm nhỏ, có thể có người đến mua hay không? "
"Đừng mơ nữa."
Tề Duệ hắt một chậu nước lạnh xuống, "Trình độ này của cô nhiều lắm chỉ có người quen ăn mấy miếng, ngại ghét bỏ cô, liền nói vài câu dễ nghe, người ngoài không thích ăn những thứ này. "
"Thực sự khó ăn như vậy sao?" Mộ Tư Nguyệt cứng đầu, nhưng thấy vẻ mặt anh nghiêm túc không giống nói đùa, cô liền tin tưởng anh.
"Quên đi, tôi chỉ là ở nhà nhàn rỗi nhàm chán nướng một chút mà thôi, người khác có thể thật sự không hiếm lạ."
"Những người ngoài kia, cô quản nhiều như vậy làm cái gì!" Tề Duệ tiếp tục lừa dối cô, thê tử của anh vì sao phải ủy khuất làm bánh ngọt cho người khác!
Mộ Tư Nguyệt đã không còn tự tin với bánh ngọt mình nướng, sau khi hai người dùng bữa sáng, Mộ Tư Nguyệt thấy anh vẫn như cũ không có ý muốn rời đi, vốn là muốn uyển chuyển đuổi người.
Nhưng lúc này điện thoại di động Tề Duệ vang lên, Mộ Tư Nguyệt mừng rỡ, nhất định là trợ lý của anh tìm anh.
Nhưng Mộ Tư Nguyệt lại nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của Tề Duệ, không có nửa điểm chột dạ, nói với đầu kia của điện thoại di động một câu, "Tôi bị bệnh, hôm nay không đi làm."
Ba, điện thoại di động bị anh thờ ơ ném sang một bên, tiếp tục tò mò quan sát từng món đồ trang trí trong phòng này.
Mộ Tư Nguyệt lại mở to hai mắt, người này nói dối thế nào ánh mắt cũng không chớp một cái, đạo hạnh cao thâm yêu nghiệt.
"Mộ Tư Nguyệt, tối hôm qua sao cô lại xuất hiện ở Sương Mù?" Tề Duệ đột nhiên thanh âm âm lãnh hỏi một câu, bất quá so với tối hôm qua ngữ khí đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tại sao tôi phải nói với anh! Mộ Tư Nguyệt vừa nghĩ tới tối hôm qua bị anh mắng một trận liền có chút tức giận.
Nhưng cuối cùng cân nhắc một chút, sợ anh lại nổi giận, đành phải thành thật nói, "Phong Ca từ thành phố C tới đây, mời bạn học cũ tụ tập ở Sương Mù. "
Tề Duệ thấy rõ đáy mắt cô kiêng kỵ mình, ngực có chút không thoải mái, nhất thời biểu tình có chút phức tạp.
"Tôi... Có đôi khi tôi rất khó khống chế cảm xúc của mình..." Anh không hiểu sao lại nói một câu, thanh âm không lạnh lùng xa cách như bình thường, giống như có chút không được tự nhiên.
Mộ Tư Nguyệt nghe lời này của anh, ngẩn người một hồi lâu, mới chậm rãi hiểu được.
Đây coi như là đang xin lỗi cô sao?
Hơn nữa Mộ Tư Nguyệt cũng nhớ lại Sở Phi Phàm từng nói cho cô biết, bệnh của Tề Duệ sẽ khiến tâm tình anh nóng nảy, có một số lời anh cũng không phải là anh thật lòng.
"Tôi, tôi không có việc gì..." Mộ Tư Nguyệt nhìn anh, cũng không biết nên nói cái gì, nhỏ giọng trả lời một câu.
Kỳ thật cô chính là có chút tức giận mà thôi, những chuyện nhỏ nhặt này, cô cũng sẽ không ghi hận.
Tề Duệ nghe được thanh âm của cô, nhìn ánh mắt cô càng thêm thâm trầm.
...... Trong lúc nhất thời không khí trong phòng có chút mập mờ yên tĩnh.
"Mộ Tư Nguyệt, cô..."