Editor: Rice ☘
"Anh nói gì với bà nội?"
Mộ Tư Nguyệt bị Tề Duệ dẫn ra khỏi bệnh viện, cô vừa rồi rõ ràng nhìn thấy thần sắc khiếp sợ trên mặt Mộ lão thái thái.
"Không có gì." Tay phải Tề Duệ ôm chặt lấy cô, lực đạo hơi siết chặt hơn, giống như là không muốn cho cô biết.
Mộ Tư Nguyệt âm thầm nhìn anh, biết Tề Duệ sẽ không nhiều lời với cô, cô cũng không truy vấn, tâm tư lại rơi vào chuyện Mộ Hướng Tuyết đột nhiên chảy máu sảy thai.
Cô rõ ràng chỉ là đẩy cô ta một cái, vì sao cô ta lại chảy nhiều máu như vậy...
"Không cần suy nghĩ nhiều, tôi sẽ xử lý." Tề Duệ nhìn gương mặt sa sút của cô, ngực có chút buồn bực.
"Tuy rằng tôi chán ghét Mộ Hướng Tuyết, nhưng cũng không có muốn làm hại con cô ta, bây giờ cô ta vẫn còn đang cấp cứu..." Thanh âm Mộ Tư Nguyệt có chút thấp, mang theo áy náy.
"Duệ thiếu."
Bọn họ đang chuẩn bị gọi taxi trở về, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu vàng champagne quen thuộc vững vàng dừng lại, Tề quản gia nhanh chóng từ trong xe đi ra.
Mộ Tư Nguyệt nhìn chiếc xe này, đáy lòng càng thẹn, ngay cả ông nội cũng đihcs thân tới.
Từ lần trước Mộ Tư Nguyệt đã hoài nghi Mộ Hướng Tuyết không phải là mang thai con của Quý Thần, bởi vì những lời này là chính miệng Chung Chí Hùng nói, mà lúc ấy Mộ Hướng Tuyết chột dạ cũng rất rõ ràng. Nhưng mấy ngày trước, Mộ Hướng Tuyết cư nhiên thật sự lấy nước ối thai nhi làm xét nghiệm ADN chứng minh là đứa trẻ cốt nhục quý gia, điều này làm cho Mộ Tư Nguyệt nhất thời bị choáng váng.
Mẫu xét nghiệm ADN này lại làm cho Quý gia cùng Ông Tề đều nhìn thấy ủy khuất của Mộ Hướng Tuyết, Mộ Tư Nguyệt là cháu dâu Tề gia, không ai dám nói thêm nửa câu, nhưng đáy lòng không thể thiếu oán hận.
"Ông nội." Mộ Tư Nguyệt nhìn lão nhân trước mắt, thấp giọng gọi ông một câu.
Ông Tề một thân trang phục tơ lụa bạc màu tím sậm, cả người thoạt nhìn uy nghiêm lãnh lệ, dựng quải trượng một cái, con ngươi già suy nghĩ sâu xa nhìn Mộ Tư Nguyệt một hồi lâu.
"Cốt nhục Quý gia kia thật sự không còn?" Thanh âm già nua của ông thản nhiên hỏi một câu.
Mộ Tư Nguyệt nghe được thanh âm uy nghiêm của lão nhân, thân thể không khỏi run lên một chút, chột dạ cúi đầu, "Thực xin lỗi." Con của Quý Thần chính là chắt ngoại của Ông Tề.
"Cha, rốt cuộc cha cũng tới đây." Tề Phương vội vàng chạy ra, ánh mắt căm hận nhìn Mộ Tư Nguyệt một cái, "Cha, Mộ Tư Nguyệt này thật sự là quá càn rỡ, bây giờ cha phải cho cháu trai đã chết của con một cái công đạo. "
Mộ Tư Nguyệt bị Tề Phương trừng mắt chột dạ lui về phía sau, Tề Duệ tiến lên một bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Tề Phương, "Cô à, cô muốn cái gì công đạo, nợ máu trả máu sao? "
"Hài tử Quý gia chúng tôi chết rồi, Mộ Tư Nguyệt cũng nên làm chút chuyện bồi thường!" Tề Phương oán hận trừng mắt nhìn bụng Mộ Tư Nguyệt, cô ta hận nhất chính là người thừa kế trong bụng cô.
"Ông nội, người xem đi, cô cô muốn mưu hại bảo bối độc tôn của người." Thanh âm lạnh lẽo của Tề Duệ mang theo trêu chọc.
"Cậu!" Tề Phương nhất thời nóng ruột, "Ba, con không có ý đó..."
"Cãi nhau đủ chưa!" Ông Tề nặng nề đem quải trượng trên tay hung hăng đánh xuống mặt đất.
Thoáng chốc, Tề Duệ và Tề Phương đều an tĩnh lại, mọi việc của Tề gia đều do Ông Tề định đoạt.
Mộ Tư Nguyệt gả vào Tề gia mấy ngày nay chưa từng thấy Ông Tề tức giận như vậy, cắn chặt môi, ngực buồn bực khó chịu, cô thực sự hối hận vì chính mình lúc đó xúc động đẩy ngã Mộ Hướng Tuyết.
"Mang Tư Nguyệt trở về." Ông Tề không giáo huấn Mộ Tư Nguyệt, thanh âm khàn khàn nói một câu, chống nạng đi thẳng về phía phòng cấp cứu.
Tề Phương hung ác nham hiểm trừng mắt Mộ Tư Nguyệt, ánh mắt đều có thể nhỏ ra nước độc, lão gia tử cư nhiên thiên vị như vậy!
"Đi thôi, ông nội hạ mệnh lệnh cho cô về nhà." Tề Duệ tâm tình giống như không tệ, nhét Mộ Tư Nguyệt vào trong xe, không liếc mắt nhìn Tề Phương thêm một cái nữa, xe nhanh chóng rời đi.
......
Trở lại biệt thự nhỏ ở Cảnh Viên, Tề Duệ thấy Mộ Tư Nguyệt ngồi trên sô pha trong phòng khách ngơ ngác không nhúc nhích, cảm xúc nào đó trong lòng anh càng lúc càng dâng trào.
"Không phải cô nói muốn hầm bào ngư gì cho tôi nếm thử sao?" Tề Duệ nhìn cô thật lâu, khó hiểu hỏi một câu.
Nhưng Mộ Tư Nguyệt không để ý tới anh, cô vẫn cúi đầu nửa vời như trước, tâm tình phi thường sa sút, hôm nay chính tay cô đã hại chết một sinh mệnh nhỏ...
"Chuyện đó không liên quan đến cô." Tề Duệ thấy biểu tình này của cô, giống như vô cùng phiền não, nhịn không được hướng cô hô to một tiếng.
"Anh không có nhìn thấy một vũng máu lớn trên sàn nhà sao?" Mộ Tư Nguyệt không rõ vì sao anh lại phiền não như vậy, nghiêm mặt phản bác một câu, trong nháy mắt lại sa sút, "Kỳ thật, tôi cũng không biết..." Cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Tề Duệ nhìn hai hàng lông mày cô suy nghĩ sâu xa, lại sải bước đi tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm, đáy mắt ẩn qua sự bất an hiếm thấy còn có... hối hận.
Dỗ dành cô ấy? Tề Duệ cả buổi chiều trong đầu luôn tự hỏi một vấn đề nhàm chán, làm sao dỗ dành một nữ nhân?
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nghĩ ra biện pháp khả thi, Mộ Tư Nguyệt ngốc trệ cả buổi chiều, anh liền cứ ở bên cạnh cô như vậy, ngẫu nhiên rống cô ăn chút gì đó.
"Mộ Hướng Tuyết lúc trước đã làm nhiều chuyện tổn thương ngươi như vậy, ngươi không cần vì chuyện nhỏ này mà canh cánh trong lòng." Tề Duệ có chút không được tự nhiên cố gắng an ủi cô.
"Nếu như cô ta tự mình sảy thai, vậy tôi đương nhiên sẽ không đau lòng, nhưng lần này..."
Mộ Tư Nguyệt miễn cưỡng ăn mấy miếng cháo, buông thìa xuống, ánh mắt khẩn trương nhìn anh, "Ông nội có phải rất tức giận hay không, kỳ thật lần này là lỗi của tôi, tôi có thể đi xin lỗi bọn họ..."
"Không cần phải xin lỗi Mộ Hướng Tuyết, lên lầu nghỉ ngơi, ngày hôm sau có tin tức tôi sẽ nói cho cô biết."
Mộ Tư Nguyệt nghe được Tề Duệ chắc chắn, đáy lòng lại cười lạnh, lần này Mộ Hướng Tuyết nhất định sẽ đại náo, cô ta làm sao có thể để mọi chuyện lắng xuống.
Nhưng Mà Mộ Tư Nguyệt lại nghĩ sai, khi cô vừa tỉnh lại, câu đầu tiên Tề Duệ nói với cô là Mộ Hướng Tuyết đã tỉnh, cô ta thừa nhận mình chửi rủa trước, việc này cô ta không truy cứu trách nhiệm của Mộ Tư Nguyệt.
"Đầu óc cô ta bị hỏng rồi sao?" Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt không tin.
Tề Duệ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt ngơ ngác của cô, "Tôi nói sẽ không có việc gì, chỉ có cô lo lắng lung tung. "
"Nhưng mà..." Mộ Tư Nguyệt vẫn cảm thấy không dám tin.
"Đúng rồi, điện thoại di động của cô có một người tên Phong gia gọi cho cô mấy cuộc điện thoại..." Tề Duệ đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của cô, anh giống như là cố ý chuyển đề tài, "Phong gia này là ai? Mộ Tư Nguyệt cô cõng tôi tìm nam nhân! "
"Hỏng bét! Hôm qua quên mất còn Phong Ca. "
Tề Duệ thấy cô để ý thiên kim dã man của Phong gia kia như vậy, nhất thời khó chịu, "Cô lo lắng cái gì, chồng cô ta đón cô ta về thành phố C rồi. "
"Phong Ca thật sự đã kết hôn? Làm sao có thể..." Mộ Tư Nguyệt lập tức đem tâm tư đều chuyển đến trên người bạn thân của mình, không có suy nghĩ nhiều về chuyện Mộ Hướng Tuyết.
"Họ đã kết hôn được bốn năm." Tề Duệ thấy cô không tin mình, bất mãn hừ một tiếng.
"Bốn năm! Kết hôn được 4 năm! Mộ Tư Nguyệt kích động nhào về phía anh, "Nói cho tôi biết, nam nhân kia là ai! Tại sao Phong Ca không nói cho tôi biết? "
Mộ Tư Nguyệt cùng Phong gia đại tiểu thư cùng nhau nghịch bùn lớn lên, ngay cả Mộ Tư Nguyệt xuất ngoại bốn năm cũng duy trì liên lạc thường xuyên, bạn thân kết hôn bốn năm, làm sao có thể vẫn giữ bí mật đến bây giờ.
"Anh khẳng định đang lừa tôi." Mộ Tư Nguyệt hạ một kết luận, ghét bỏ đẩy Tề Duệ ra.
Sắc mặt Tề Duệ đen thành đáy nồi, buồn bực nói một cái tên, "Thẩm Diệu Thiên! "
"Phong đại tiểu thư của cô bốn năm trước cũng đã cùng Thẩm Diệu Thiên lĩnh chứng rồi..."
"Thẩm Diệu Thiên?" Mộ Tư Nguyệt lặp đi lặp lại cái tên này, cả kinh, "Có phải ngày đó ở công viên động vật hoang chi viện cho chúng ta hay không, họ Thẩm trư bằng cẩu hữu của anh? "
Tề Duệ nghe được cô nói mấy chữ "Trư bằng cẩu hữu", nhất thời tức giận.
Nhưng Mộ Tư Nguyệt vẫn không tin anh, "Bốn năm trước Phong Ca chỉ mới 18 tuổi, làm sao lĩnh chứng được, quốc gia không cho. "
Tề Duệ ngược lại hơi giật mình một chút, không nhìn ra sinh vật Mộ Tư Nguyệt này cũng có thể nghĩ đến điểm mấu chốt nhanh như vậy, bình thường có phải anh đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của cô hay không.
"Phong gia cùng Thẩm gia thông gia, bọn họ lúc ấy ở Alaska lĩnh chứng, bất quá hôn sự của bọn họ cũng không có công khai..."
Mộ Tư Nguyệt thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhíu mày, Tề Duệ không cần phải nói dối.
"Tại sao không thể công khai?" Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút bất mãn, ẩn hôn đối với nữ nhân mà nói rất thiệt thòi.
"Chuyện của người khác, cô quản nhiều như vậy làm cái gì, vị Phong đại tiểu thư kia của cô không muốn nói cho cô biết tự nhiên là có nguyên nhân."
"Nhất định là hồ ly tinh Phong gia kia..." Mộ Tư Nguyệt nhớ tới người đáng ghét, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại cùng một chỗ.
Tề Duệ cũng là lần đầu tiên thấy Mộ Tư Nguyệt nghiêm mặt mắng những từ khó nghe như hồ ly tinh này, trong thoáng chốc, Tề Duệ phát hiện mình cũng không hiểu cô, sinh vật mềm mại Mộ Tư Nguyệt này tựa hồ không giống với tưởng tượng của anh.
Mộ Tư Nguyệt khoanh chân ngồi trên giường, nhấn nhẹ vài cái trên wechat di động của mình, gửi vài tin nhắn cho một người có biệt danh Phong gia, nhưng bên kia vẫn không có ai trả lời.
"Vì sao lại là Thẩm Diệu Thiên..." Cô nhìn di động, có chút cảm thán lẩm bẩm.
"Ý cô là gì?" Tề Duệ lập tức nghe được trong giọng nói của cô khác thường, nhanh chóng hỏi ngược lại, "Trước kia cô đã quen Thẩm Diệu Thiên? "
Đáy lòng Tề Duệ có chút nghi ngờ, bởi vì lần trước Mộ Tư Nguyệt bị bắt đi, phản ứng của Thẩm Diệu Thiên có chút kỳ quái.
"Năm lớp 10 tôi đã gặp Thẩm Diệu Thiên." Mộ Tư Nguyệt phi thường thẳng thắn, cô suy nghĩ một chút, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, "Trách không được lúc nào cũng cảm thấy họ Thẩm rất quen mắt, thì ra là anh ta. "
"Hai người rốt cuộc có quan hệ gì!" Tề Duệ thấy cô suy nghĩ sâu xa về quá khứ, mà những hồi ức kia anh không cách nào tham dự, mở miệng ngữ khí có chút oán phu.
Mộ Tư Nguyệt nghe giọng điệu kỳ quái này của anh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, cười đến giống như tiểu hồ ly, "Tôi không nói cho anh biết. "Tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.
"Mộ Tư Nguyệt, cô muốn phản!" Tề Duệ làm bộ hù dọa cô.
Nhưng chiêu này đối với Mộ Tư Nguyệt vô dụng, tay chân cô cũng sử dụng bò nhanh xuống giường, cách giường lớn đứng đối diện anh, có chút đắc ý, "Tề Duệ, tôi hiện tại không sợ anh. "
"Không sợ tôi?!" Cánh cứng cáp rồi!
Mộ Tư Nguyệt nhìn khuôn mặt băng khốc của anh, ngược lại có thêm một phần tự tin, "Tề Duệ anh đừng khi dễ tôi, tôi sẽ nói với ông nội..."
Hai người đùa giỡn lật qua lật lại, cuối cùng nhóm Mộ Tư Nguyệt yếu đuối không địch lại được Tề Duệ bạo quân, bị xách xuống lầu.
"Mộ Tư Nguyệt, vừa rồi không phải cô rất kiêu ngạo sao?"
Tề Duệ hù dọa cô, trực tiếp ôm lấy cô cao qua đỉnh đầu, Mộ Tư Nguyệt chân không chạm đất, bị anh tay không nhấc lên, đáy lòng có chút không vững.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao..." Mộ Tư Nguyệt ngoan ngoãn nhận tội, mái tóc dài đen nhánh bay lên, đôi hổ phách trong suốt mắt cầu xin tha thứ nhìn anh.
Tề Duệ nhìn bộ dáng này của cô, ngược lại trong nháy mắt thất thần.
"Này, thả tôi xuống." Mộ Tư Nguyệt thấy anh hơi giật mình nhìn mình, nhất thời khuôn mặt ửng đỏ, đưa tay bất mãn vỗ vỗ đầu anh.
"Cô hôn tôi một cái, tôi cân nhắc buông tha cô..." Tề Duệ môi mỏng nhếch lên cười hì hì.
Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút xấu hổ, do dự một chút.
Đinh... Điện thoại di động đột nhiên vang lên vào lúc này, phá vỡ sự ấm áp và mập mờ.
Mà hai người bọn họ đều theo quán tính nhìn về phía di động nhấp nháy trên mặt bàn, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt Tề Duệ liền tối sầm lại.
Là anh ta!