Phùng Xuân thông minh cỡ nào đi nữa, làm sao có thể biết là hắn làm chứ? Hơn nữa chuyện này vẫn còn cách một người. Hoài nghi Chu Du Minh mới là chính xác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy ngày gần đây Chương Thiên Hạnh trải qua cũng chẳng tính là vui vẻ gì.
Hắn bị thương, cần nằm trên giường thời gian dài, hành động thì có hạn chế. Với lại, em gái hắn, Chương Thiên Ái đã từ trại tạm giam trở về.
Nếu là trước kia, hắn và em gái từ nhỏ quan hệ rất tốt, Chương Thiên Ái ở đây, còn có thể tới trò chuyện với hắn, nhưng hôm nay, trời xui đất khiến Chương Thiên Ái bị hắn hại dính phải ma túy, mẹ và cha hắn tuy là giấu kín chuyện này, nhưng trong lòng chung quy vẫn thấy thẹn, bảo hắn phải thường xuyên thăm em gái, có đôi khi cũng để Chương Thiên Ái qua tìm hắn, dù sao hắn cũng bị thương, vừa lúc hai anh em có nhiều chuyện để nói, tránh cho hai người bọn họ xảy ra ngăn cách.
Lúc đầu hắn thấy cũng tốt, nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi Chương Thiên Ái hít thuốc phiện, dường như thay đổi thành một người khác.
Tính tình trước kia sáng sủa như ánh dương, bây giờ trở nên tối tăm u ám, mỗi ngày không thay đồ không trang điểm, khi cô ta còn mang cái đầu tóc rối bù nằm trong phòng chẳng làm gì, hắn đi thăm, liền dùng ánh mắt ẩn dưới mớ tóc đó mà nhìn hắn, cảm giác này thật sự không phải là xem, mà là dò xét. Này cũng thôi đi, rồi hai người bọn họ nói cái gì đây? Trước đây cả hai có rất nhiều chuyện để nói, còn bây giờ, Chương Thiên Ái há mồm chỉ có một câu, “Anh, em khó chịu. Em thật muốn xé nát da thịt mình, xương em ngứa quá.”
Chuyện này xảy ra không quá nửa tháng, cô ta đã gầy chỉ còn da bọc xương —— không phải không cho cô ta ăn, mà vì cô ta căn bản nuốt không trôi, cô ta bảo mình buồn nôn.
Cho dù là thế, thời gian cô ta ầm ĩ cũng không ít, tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin buông tha, rõ ràng Chương Thiên Ái ở lầu hai, nhưng hắn ở lầu ba có khi vẫn nghe được.
Huống chi, trên người cô ta không ít vết xanh tím lộ ra ngoài, đều là khi giãy dụa va chạm đâu đó.
Vậy nên, lần đầu nghe được, hắn cảm thấy áy náy lại thêm đau lòng, thậm chí có chút hận chính mình, lúc đầu tại sao làm không đủ chu toàn, đương nhiên, cũng càng hận Phùng Xuân dẫn theo Chương Thiên Ái —— nếu không phải tại nó, hắn sao có thể phạm sai lớn như vậy, sao có thể để em gái mình chịu khổ?
Nhưng mà cứ mỗi mười phút lại nói một lần đây, mỗi ngày đều nghe tiếng gào thét như vậy đây! Nhất là có một hôm, thanh âm Chương Thiên Ái ầm ĩ thật sự quá lớn, hắn thậm chí nghe thấy tiếng mẹ mình khóc, liền bảo người đỡ mình xuống lầu.
Lúc hắn đi vào, bác sĩ và một phụ tá đã ghìm chặt Chương Thiên Ái, người phụ tá đang cầm băng vải buột chặt tay chân cô ta đang quơ quào không ngừng, qua khoảng hở giữa những người đó, hắn vô tình thấy được mặt của Chương Thiên Ái, lúc này mới phát hiện, Chương Thiên Ái cũng đang nhìn chính mình.
Khi tiếng rống của cô ta không ngừng, ánh mắt cô ta vẫn tỉnh táo, gắt gao nhìn mình chằm chằm, tựa như đang nhìn một con mồi, hận không thể xé xác hắn! Mồ hôi lạnh lập tức toát ra ướt cả người hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là, Chương Thiên Ái biết chuyện này? Nhưng nháy mắt, ánh mắt của Chương Thiên Ái liền tan rã, đường nhìn biến mất, Chương Thiên Hạnh lại không dám xác định.
Chu Hải Quyên khóc ướt cả mặt, nhìn thấy hắn tới, cuối cùng cũng có được một người dựa vào, nắm tay hắn thật chặt, kêu lên, “Đây là tạo nghiệt gì chứ!” Chương Thiên Hạnh thấy thế, chỉ có thể dỗ dành trước tiên đưa mẹ hắn rời đi, khi ấy, người phụ tá kia đã trói chặt Chương Thiên Ái, cô ta nằm trên giường không khác gì cái xác, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, Chương Thiên Hạnh không dám xác thực, không khỏi kêu một tiếng, “Thiên Ái?”
Cô ta không hé răng, cũng không nhúc nhích.
Bác sĩ bên cạnh bảo, “Thần trí cô ấy lúc này không coi là tỉnh táo.”
Chương Thiên Hạnh giờ mới yên lòng, mang mẹ mình đi ra. Chu Hải Quyên đời này e là chưa từng phiền lòng đến thế, đến khi trờ về phòng mình, lại nhịn không được mà nói, “Con nói xem đây là chuyện gì chứ! Đang yên đang lành, dính vào cái này.” Nói đến đây, cho dù đau lòng Chương Thiên Hạnh, Chu Hải Quyên cũng nhịn không được muốn trách hắn.
Chỉ là bà ta luôn luôn rất sắc sảo, cho dù đối với con gái mình, tâm tư cũng sẽ không bày ra hết thảy —— ví như bà ta xem trọng Chương Thiên Hạnh, nhưng hồi đầu biết chuyện, vẫn vung tay đánh hắn. Bà ta luôn cho rằng mình rất thông minh.
Cho nên, bây giờ đã đáp ứng gạt Chương Thiên Ái, chuyện này nhắc lại cũng không có ý nghĩa, bà ta cũng chỉ còn câu này, như một bà mẹ đau lòng vì con, xoa trán không nói, chỉ muốn một mình một lúc.
Lúc này trong lòng Chương Thiên Hạnh cũng có nghi vấn, mẹ hắn bảo hắn đi, liền rời đi rất nhanh, đến khi hắn về phòng, liền bảo hộ lý đi ra ngoài, trước tiên, gọi ngay cho Lâm Dũng.
Đối thoại giữa hắn và Lâm Dũng kỳ thực cũng không nhiều, đa số thời gian, Lâm Dũng gửi tin qua hòm thư bí mật của hắn, nói cho hắn biết hành tung của Dương Đông. Trực tiếp liên hệ thế này, vẫn là gần đây mới nhiều lên —— cũng là bởi vì gần đây hắn nhận thấy uy hiếp, đến từ Phùng Xuân.
Điện thoại reo đến có hai mươi giây, Lâm Dũng mới nhận, thản nhiên hỏi, “Chuyện gì?”
Bên kia yên tĩnh, không có một chút thanh âm nào, Chương Thiên Hạnh liền hỏi y, “Có tiện nói chuyện không?”
“Có thể.” Lâm Dũng đáp.
Chương Thiên Hạnh lúc này mới thở hắt ra, hỏi y, “Anh còn đang ở chỗ Phùng Xuân? Nó và Dương Đông đến mức nào rồi? Có phải đã…” Hắn muốn hỏi một chút riêng tư, thế nhưng lại không đủ can đảm hỏi.
Lâm Dũng bên kia dường như biết được ý tứ của hắn, đáp, “Vẫn luôn ở đây, e là vẫn phải chờ một thời gian nữa. Bọn họ gặp mặt không nhiều lắm, thỉnh thoảng gọi điện, còn chưa phát triển tới trên giường.”
Đáp án này quá thẳng thắn, nhưng Chương Thiên Hạnh cũng vô cùng vui mừng, khiến tâm tình của hắn khá hơn nhiều, “Dương Đông gần đây có tin tức gì không?”
“Không, nghe nói vẫn luôn tăng ca ở công ty, gần đây bề bộn nhiều việc.” Lâm Dũng hệt như những lần khác, cũng không muốn nhiều lời với hắn, “Nếu không còn chuyện gì, tôi ngắt máy.”
“Không!” Chương Thiên Hạnh vội vã ngăn y lại, lúc này mới vấn đề mấu chốt, “Lần kia Phùng Xuân đến trại tạm giam, nó nói gì với Thiên Ái? Ví dụ như, ai hại Thiên Ái?” Hắn chột dạ giải thích, “Tôi rất lo cho Thiên Ái.”
Nhưng Lâm Dũng nghe những lời này cũng không có phản ứng quá lớn, y nhớ lại như đang giải quyết công việc, “Ngày đó tôi không theo vào, không biết cậu ta nói cái gì. Bất quá mấy ngày hôm trước diễn viên Đồ Mi thế chỗ Tần San San, tán gẫu với cậu ta vài câu, cậu ta dường như hoài nghi Chu Du Minh vì Ninh Viễn Tranh mà làm. Bất quá cậu ta vẫn còn chưa quá tin tưởng, bảo là nếu chỉ vì điểm này, thì quá làm to chuyện.”
Lời này hiển nhiên khiến Chương Thiên Hạnh yên tâm, ánh mắt của Chương Thiên Ái tám phần mười là hắn ảo giác thôi, Phùng Xuân thông minh cỡ nào đi nữa, làm sao có thể biết là hắn làm chứ? Hơn nữa chuyện này vẫn còn cách một người. Hoài nghi Chu Du Minh mới là chính xác. Hắn gật đầu nói, “Vậy là tốt rồi, có tin tức nhớ nói tôi ngay.”
” Chờ một chút.” Chương Thiên Hạnh đã định cúp điện thoại, Lâm Dũng lại đột nhiên tới câu này, hắn nhíu mày hỏi, “Còn có chuyện gì sao?” Lâm Dũng bên kia do dự một chút, lúc này mới nói, “Phùng Xuân gần đây thường nói chuyện cùng Từ Manh Manh, tôi không biết có hữu dụng không.”
Chương Thiên Hạnh vừa nghe cũng không coi trọng chuyện này, gật đầu nói, “Biết rồi.” Liền cúp điện thoại. Hai người bọn họ quen biết lại còn cùng đóng chung phim, không nói lời nào mới là không bình thường chứ?! Chỉ là không ngờ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, vừa đặt di động xuống, chuông báo lại vang lên, chính là Từ Manh Manh, hỏi han thân thể hắn đỡ chưa? Có thể ra gặp mặt được không, cô có chuyện tìm hắn.
Chương Thiên Hạnh liền hỏi, “Sao lại không ở trường quay? Tới nhà anh không được sao, anh ra ngoài cũng không tiện.”
Thường ngày Từ Manh Manh vô cùng dịu dàng hiền thục, lần này lại khăng khăng, “Vẫn là ra đây đi, cũng đã lâu không gặp rồi.”
Giọng điệu cô bình thường, không những không dịu dàng, còn có một chút lạnh nhạt, Chương Thiên Hạnh đã cảm thấy có chuyện, hắn suy nghĩ một chút, liền đồng ý, hẹn tối gặp mặt.
Đến khi hắn vừa ra cửa, cha hắn đã về nhà, Chương Thiên Ái cũng tỉnh táo lại, mặc một thân đồ ngủ ăn cơm với người nhà. Chương Thiên Hạnh mới nói với cô ta mấy câu, phát hiện Chương Thiên Ái trả lời như thường, cũng không đặc biệt chĩa mũi dùi vào hắn, lúc này mới đứng dậy ra cửa.
Hắn và Từ Manh Manh hẹn tại một quán cafe cách đó không xa, lúc hắn đến, Từ Manh Manh đã đến rồi, gọi một gian phòng riêng, đang rảnh rỗi cầm muỗng khuấy cà phê. Thấy hắn tới, mắt liền lướt qua chỗ ngực hắn, sau đó mới nói, “Đến rồi.”
Hai người bọn họ kỳ thực vô cùng quen thuộc, năm đó hắn trở về Chương gia rồi liền chuyển tới một ngôi trường tốt hơn, Từ Manh Manh chính là người đầu tiên ngồi cùng bàn với hắn, hai người coi như là thanh mai trúc mã lớn lên, cho nên Chương Thiên Hạnh căn bản không nghĩ nhiều, đi vào đã nói, “Thế nào mà đến cửa rồi còn không vào nhà, mất hứng như vậy, ở phim trường chịu oan ức sao.”
Từ Manh Manh gọi phục vụ đem cà phê cho hắn, lúc này mới nói, “Phải, đột nhiên cảm thấy hơi chán, muốn lui một thời gian, Thiên Hạnh, không bằng chúng ta kết hôn đi.”
Chương Thiên Hạnh e là trăm triệu lần không nghĩ tới, lần này lại là tiết mục bức hôn. Hắn trực tiếp “A!” một tiếng, hiển nhiên còn kinh ngạc vô cùng vì chưa bao giờ cân nhắc tới. Từ Manh Manh thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, trong lòng càng xác định người nọ là dùng cô để kích thích Dương Đông mà chưa từng có một chút yêu mình —— mấy ngày nay cô dựa vào cái này để chống đỡ, đáng tiếc, là giả, cô hiện tại chỉ muốn biết, cha mẹ của Chương Thiên Hạnh có biết hay không, là Chương Thiên Hạnh đang lợi dụng mình, hay là Chương gia đang lừa gạt Từ gia?
Từ Manh Manh mất hứng hỏi hắn, “Thế nào, không muốn sao.”
“Không phải, có chút đột ngột, chuyện cầu hôn thể nào cũng phải là anh làm chứ.” Chương Thiên Hạnh cười gượng.
Từ Manh Manh dường như bất chợt mười phần muốn gả, căn bản không để ý cái này, “Anh nói xem chúng ta có hai đứa con là được, hay là nhiều nữa thì tốt.” Vẻ mặt cô thật ước ao, “Bất quá em thấy vẫn là nhiều hơn thì tốt, trong nhà cũng náo nhiệt, nhà chúng ta quá vắng lạnh đi.”
Chương Thiên Hạnh đâu nghĩ đến cô thay đổi nhanh như vậy, nhất thời không nghe vào được gì, chỉ có thể ngồi đó khuấy cà phê, cũng không tiếp lời đồng ý gì cả, chỉ ừ ừ vài tiếng. Hắn định qua quýt một chút cho xong. Từ Manh Manh nói hết, lại đột nhiên hỏi hắn, “Anh không thích?”
Chương Thiên Hạnh liền vội vàng lắc đầu, “Sao mà, không thích chứ. Cơ mà, Manh Manh, em không thấy còn sớm quá sao? Sự nghiệp của em vừa mới bắt đầu, chúng ta mới 24, tội gì mà kết hôn sớm như vậy. Dù sao cũng đã đính hôn rồi, không bằng hai ta cứ phấn đấu thêm hai năm nữa, thế nào.”
Từ Manh Manh lúc này mới như cười như không mà nhìn hắn, “Em cần phấn đấu kiểu gì đây, em cũng không phải dựa vào một mình mình để hấp dẫn người xem, cho dù Từ Manh Manh em kết hôn rồi, vẫn sẽ có người mời em đóng phim thôi. Được rồi, ý tứ cha mẹ em cũng là muốn sớm kết hôn, bọn họ sẽ thương lượng với cha mẹ anh.”
Cô nói xong cũng đứng lên, nhìn bộ dạng là chuẩn bị đi. Chương Thiên Hạnh căn bản không thích được phụ nữ, làm sao có thể thật sự kết hôn chứ? Lập tức cũng đứng lên, kéo lấy cô, “Chuyện này bàn bạc thế này cũng quá không chính thức, không bằng suy nghĩ lại một chút?”
Từ Manh Manh nghiêm mặt hỏi hắn, “Anh không muốn kết hôn với em?”
Chương Thiên Hạnh phủ nhận, “Làm sao không muốn?”
“Vậy thì được rồi.” Từ Manh Manh gật đầu, “Sớm hay muộn có gì khác nhau đâu?”
Cô nói xong, đạp giày cao gót cộp cộp đi ra, cứ thế không thèm lưu lại, dường như chỉ đến để thông báo hắn chuyện này thôi. Chương Thiên Hạnh nhất thời thấy phiền vô cùng, cho dù hiện tại quan hệ với Dương Đông không tốt, nhưng hắn cũng không thể kết hôn được đâu, hắn căn bản không hề có cảm giác với phái nữ, hiện tại còn là người yêu thì còn có thể bưng bít cho xong, nếu kết hôn rồi, không phải bại lộ hết sao, Từ gia há có thể trêu vào?
Hắn ôm một bụng phiền toái trở về, lại phát hiện trong phòng khách không có ai, hắn gọi hai tiếng, “Mẹ, con về rồi.” Vú Liễu vội vã chạy từ trong bếp ra, nói với hắn, “Nhỏ giọng một chút, thiếu gia, xảy ra chuyện rồi, bà chủ và ông chủ cùng với tiểu thư đều ở trong thư phòng cậu đấy, bảo là cậu về phải lên ngay, mau đi xem một chút đi, lão gia đập không ít thứ rồi.”
Trong lòng Chương Thiên Hạnh chợt kinh hãi, bí mật duy nhất trong thư phòng hắn chính là —— Dương Đông, trong đó cất giấu nhật ký hắn viết hơn mười năm, tất cả đều là về Dương Đông.
__________________________
Spoil: Sắp có trò hay, và vì trò hay mà mấy chương sau nó dàiiiiiii…. *ko biết nên khóc hay cười*
Hôm qua rảnh rỗi ngồi lục lại mấy bản thảo truyện viết tay gần 1 năm trước, đọc xong tự dưng thấy hình như IQ của mình gần đây bị thụt lùi, tại vì tui còn ngỡ ngàng tại sao hồi đó tui viết được như vậy ╮ (╯∇╰”) ╭ À, mọi ng có thích truyện thể loại hành động hơm? Kiểu như lính đánh thuê súng đạn ì xèo gì đó?