“Nhiều năm rồi anh còn chưa từng khẩn trương như vậy, Xuân Nhi, làm sao bây giờ? Thích em đến thế. Cứ nghĩ đến được gần em, cả người đã cảm thấy không bình thường, ngay cả tắt điện thoại di động mà anh cũng làm luôn, em vừa nãy cười nhạo anh đúng không?” (Dương Đông)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai người củi khô lửa bốc sẽ thành ra thế nào?
Người khác Phùng Xuân không biết, nhưng đối cậu mà nói, chính là dường như tốc độ lái xe của Dương Đông còn nhanh hơn lần về nhà trước đó, quan trọng nhất là, người này từ lúc đứng trong thang máy chờ lên tầng, đã lén tắt mất điện thoại di động, động tác của anh rất kín đáo, cơ mà ai bảo bốn mặt thang máy đều là kính làm chi? Phùng Xuân thấy cũng rất rõ rõ ràng ràng.
Đương nhiên, cậu cũng sẽ không quay đầu sang hướng khác làm như không thấy.
Đối với Dương Đông, Phùng Xuân cảm thấy mình có vài thú vui khá ác, tính khí trẻ con và sự thả lỏng mà mười năm nay cậu mất đi, đều tìm lại được trên người của anh, thế nên, thích chọc anh, thích làm nũng với anh, thậm chí còn muốn hợp làm một cùng anh.
Cậu cũng hiểu đây là có hơi nhanh, có hơi sớm, có hơi quá đà. Song lại nói, thứ gọi là tình cảm, nếu có thể kiềm chế được thì đã không gọi là tình cảm, quan trọng hơn là, ai bảo Dương Đông không kiên định chứ? Ai bảo cậu vừa chọc một cái đã cháy lửa phừng phừng nào? Cũng không phải lỗi ở một mình cậu đâu nha.
Dương Đông tắt xong điện thoại di động, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng con đường yêu đương trước mắt mình đã được hoàn toàn san phẳng, nhưng vừa ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt Phùng Xuân, tên nhóc này cũng chẳng biết chừa cho anh chút mặt mũi, lại còn nhếch miệng cười với anh, mắt còn liếc nhìn về phía tay anh nhét di động vào túi.
Gương mặt đó của Dương Đông, từ mười tám tuổi tiếp nhận Đại Dương Quốc Tế, đã tôi luyện dày hơn cả thành đồng. Anh phải luôn bình tĩnh quan sát sắc mặt của những đối tác muốn được một tấc lấn một thước, còn phải ngoài mặt nịnh hót sau lưng ám đấu với những cổ đông mưu toan nhúng tay, cho dù lần đó Chương Thiên Hạnh mà mình chán ghét nhất cưỡi trên người anh, muốn cưỡng bức anh, anh vẫn trơ trơ ra, nhưng lúc này, anh lại cảm thấy trên mặt nóng nóng.
Anh khụ một tiếng, sau đó hơi mất tự nhiên nhúc nhích chân, tự quyết định, “Kia, anh xem xem có ai tìm anh không!”
Phùng Xuân đã mắc cười muốn chết, nhưng vẫn phải nhịn, cậu sợ chọc giận người này, liền làm cậu ngay trong thang máy luôn, nghĩ tới đây, cậu sờ sờ môi mình, xuýt xoa mấy tiếng, vừa rồi ngồi trong xe bị người này cắn bị thương.
Phùng Xuân thế là nghiêm túc trả lời anh, “Ồ, đúng là nên xem, anh bận quá mà?!”
Xấu hổ, xấu hổ đến quỷ dị tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp. Rõ ràng hai người đang sắp sửa làm chút chuyện xấu, thế mà lúc này, cả hai lại nghiễm nhiên có chút ngại nói chuyện. Đại khái là… quá khẩn trương đi.
Có chút giống như lần đầu trốn học, khẩn trương lo lắng đến hít thở không thông, nhưng oái oăm là vẫn mang đến mê hoặc chết người.
Cũng may, thang máy đến nơi rất nhanh, cửa vừa mở, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Phùng Xuân liền vội vàng tiến lên mở cửa phòng, Dương Đông đi vào, sau đó rầm một tiếng đóng cửa, Phùng Xuân cảm thấy eo của mình bị người phía sau ôm chặt lấy, cả thân mình bị đè lên tường.
Người đàn ông nọ từ sau lưng hôn lên tai cậu, “Nhiều năm rồi anh còn chưa từng khẩn trương như vậy, Xuân Nhi, làm sao bây giờ? Thích em đến thế. Cứ nghĩ đến được gần em, cả người đã cảm thấy không bình thường, ngay cả tắt điện thoại di động mà anh cũng làm luôn, em vừa nãy cười nhạo anh đúng không?”
Được đàn ông bày tỏ như thế liền có cảm giác gì? Phùng Xuân nghĩ nếu không có Dương Đông túm chặt, cậu đã muốn bay lên. Lồng ngực cứng rắn của người nọ kề sát lưng cậu, từng cái hôn nhỏ vụn rơi lên tai cậu, khiến chân cậu cũng bắt đầu mềm nhũn. Lấy hết tất cả ý chí, Phùng Xuân mới quay đầu đẩy Dương Đông ra, vội vã nói với anh, “Anh vào phòng ngủ đi, em đi tắm.”
Nói xong, cậu lại hung hăng hôn một cái, vội vã chui vào nhà tắm.
Chỉ là cái hôn kia, phỏng chừng hơi vội quá, liền chạm vào chóp mũi mà không phải trên miệng Dương Đông, theo tiếng cửa nhà tắm đóng lại vang lên, Dương Đông cũng nhịn không được bật cười, cười chính mình cứ hệt như đứa nhóc ngây thơ, còn cười Phùng Xuân, có vẻ cũng chẳng khác gì anh, anh sờ sờ mũi, cũng y như đứa nhóc chưa lớn.
——— Đường phân cách 18+ ———
Lần này Chương gia hẹn dùng bữa, mời không ai khác, chính là một nhà bạn thân Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm và Chương Kiến Quốc quen biết đã lâu.
Năm đó Chương Kiến Quốc và Dương Vĩ Bân gây dựng sự nghiệp, nhưng hai người là học trò nghèo chỉ đủ tiền sinh hoạt, vấn đề thứ nhất khi lập nghiệp, chính là chẳng biết kiếm tiền ở đâu. Nhạc Phàm khi đó mở quán ăn di động ở cổng trường, đẳng cấp không cao, nhưng giá cả phải chăng, thức ăn cũng ngon, làm ăn còn tốt hơn trong căn tin trường bọn họ.
Chương Kiến Quốc và Dương Vĩ Bân thường vào đó ăn, qua lại thường xuyên liền quen biết, một lần nào đó hai người họ đang mặt ủ mày chau với mấy chai bia, gặp trúng Nhạc Phàm. Người này tuy rằng bộ dạng tràn trề sức sống cùng ngây ngô, thật ra lại rất sáng suốt, ánh mắt cũng rất độc. Nhạc Phàm trò chuyện với hai người họ mấy ngày liền phát hiện bọn họ có tiền đồ, lúc này liền hạ quyết tâm, đầu tư cho bọn hắn hai mươi vạn.
Thời nay xem đó chẳng qua là chút tiền mọn, nhưng vào thuở ban sơ gây dựng sự nghiệp, lại đã đủ để Chương Kiến Quốc và Dương Vĩ Bân chèo chống, cho nên, Nhạc Phàm đối với hai người họ mà nói, có thể xem như Bá Nhạc, huống chi, sau này Nhạc Phàm còn đầu tư vào n lần, giúp đỡ bọn họ một đường đi tới đỉnh cao.
Đương nhiên, có cùng thì cũng có phân, mười lăm năm trước, Chương Kiến Quốc và Đàm Xảo Vân ly hôn, Dươn Vĩ Bân và ông ta dần tách xa, do đó thành lập Chương thị và Đại Dương Quốc Tế, Nhạc Phàm rút khỏi bộ phận đầu tư, Chương Kiến Quốc trở thành cổ đông lớn nhất Chương thị, giữa ba người liền ít liên hệ đi nhiều, ngoại trừ trong đại hội cổ đông, ngày thường, Nhạc Phàm chẳng hề xuất hiện.
Mà hôm nay mời hắn một bữa cơm, ý là Chương thị vì chuyện của Chương Thiên Hạnh vỡ lỡ ra, bây giờ bốn bề thọ địch, phía cổ đông đều mặc kệ, Chương Kiến Quốc muốn trấn an bọn họ, tất nhiên phải tìm một vị có uy tín có tiếng nói cực cao trong phương diện này là Nhạc Phàm đến giữa giảng hòa, nhất là, Dương Đông đã chịu hòa giải, coi như là có cái vốn để nói rồi đi.
Theo Chương Kiến Quốc, chuyện khác không nói, thì giữa nhà họ và Nhạc Phàm cũng đã là giao tình lâu năm, về điểm này hắn không thể không giúp.
Cả nhà bọn họ tách khỏi Dương Đông Phùng Xuân rồi, liền vào phòng riêng đã đặt trước, lúc này cũng không tiện vào bàn ngồi, liền ngồi xuống cả ở ghế sô pha bên cạnh. Nói là người một nhà, song Chương Thiên Hữu bất luận là lấy thân phận thật, hay là dùng thân phận giả, đều sẽ chẳng ngồi cùng một chỗ với mẹ con Chu Hải Quyên. Hắn liền chỉ nghe theo bày bố của Chương Kiến Quốc, Chương Kiến Quốc gần đây yêu thích hắn vô cùng, nhìn hắn nhiều lần, lại bắt đầu nói về quan hệ giữa hai nhà, cuối cùng còn căn dặn một câu, “Việc này con cần phải thuộc lòng, cha cũng sẽ từ từ nói cho con biết, ngày sau đến lúc gặp phải tham dự hội nghị, cũng không thể làm sai.”
Lời này khiến Chương Thiên Hạnh nghe, trong bụng mười phần không vui.
Từ khi Chương Thần trở về, tất cả tâm tư của cha hắn đều đặt vào việc giáo dục hắn ta, ngày thường đối xử với hắn không thể nói là không tốt, chỉ là từ kì vọng lớn lao đổi thành vẻ mặt khoan dung —— mày chỉ cần không tự quậy phá chết chính mình, cứ làm một đứa ăn không ngồi rồi là được.
Hôm nay lại còn thành thế này, dựa vào đâu?
Chỉ là sự không hài lòng này lại không thể hiện ra trên mặt, nói cho cha hắn biết, con đố kị đứa con trai thứ của cha ư?! Chỉ có thể kiềm nén trong lòng, một lúc sau, đã cảm thấy trong óc ầm ĩ hỗn loạn, tinh thần phiền muộn. Trùng hợp cô gái đến châm trà hôm nay e là có tâm sự riêng, thất thần, không cẩn thận lật đổ chung trà, nước đổ lên người Chương Thiên Hạnh.
Chương Thiên Hạnh gần như là lập tức nổi điên, trực tiếp chộp lấy một cái chung ném vào mặt cô gái, hắn ra tay quá ngoan độc, tốc độ lại nhanh, khoảng cách cũng gần, tất cả mọi người chưa phản ứng kịp, cái chung đã đập lên trán cô gái, cốp một tiếng, bể nát.
Cô gái kia ban đầu e là sợ đến choáng váng, sững sờ tại chỗ, đến khi mọi người kịp phản ứng, nhất thời a một tiếng, bưng trán. Những người thuê cùng phòng chẳng ai nghĩ tới lại xảy ra biến cố này, lập tức loạn cả lên.
Chương Kiến Quốc đứng phắt dậy, ông ta bây giờ lớn tuổi rồi, bên ngoài luôn giữ một bộ Bồ Tát quyên tiền quyên vật từ bi tốt bụng, lúc này sao có thể lộ tẩy được, liền nói với Chu Hải Quyên bên cạnh, “Xem xem cô gái kia thế nào rồi, đừng để bị thương đi.”
Quay đầu trở lại liền đi thẳng tới phía Chương Thiên Hạnh, Chương Thiên Hữu đứng bên cạnh nhìn, hắn cho rằng Chương Kiến Quốc sẽ răn dạy tên kia, chỉ là không ngờ tới, Chương Kiến Quốc đến ngay bên cạnh Chương Thiên Hạnh, một cước đạp tới.
Ông ta động chân còn không trật, đạp ngay trên mông Chương Thiên Hạnh, Chương Thiên Hạnh e là không hề phòng bị, hơn nữa chân còn đang chưa lành, đứng không vững, gục ngay xuống, Chương Kiến Quốc mắng hắn, “Mày chính là diễu võ dương oai ở ngoài như thế? Chương Kiến Quốc tao tạo nghiệt gì lại sinh ra thứ như mày! Gia giáo của mày ở đâu rồi?”
Phản ứng của Chương Thiên Hạnh, chính là quay đầu lại nhìn thoáng qua Chương Thiên Hữu.
Khi thấy Chương Thiên Hữu đang giật mình nhìn hắn, tựa như đang cười nhạo hắn vì sao lại bị cha ruột đánh đòn, một tia tức giận nén trong ngực hắn cuối cùng bùng lên chính hắn cũng không nhịn được nữa. Trong mắt hắn, cha hắn biến thành một con cọp hung ác há cái miệng to như chậu máu, mà Chương Thần chính là một con hồ ly ngoài cười trong không cười.
Hắn muốn vùng lên để phát tiết, con hồ ly này cướp đi ha hắn, cũng cướp đi Dương Đông.
Nhưng hắn lại bị Chu Hải Quyên ghìm lại, Chu Hải Quyên hung hăng đánh hắn, mắng lên, “Đứa nhỏ này, chú Nhạc cũng không phải người ngoài, quần áo bẩn rồi thì thôi, con tức giận như thế làm gì? May là cô gái kia không sao, chỉ bị bầm một mảng, mau đứng lên, xin lỗi người ta đi.” Bà ta lại nói với Chương Kiến Quốc, “Không việc gì cả, chỉ trầy da sơ, vài ngày tan máu bầm thì không sao rồi, chút nữa em đi bồi thường chút phí tổn tinh thần, lại bảo quản lý cho cô ấy nghỉ phép một tuần, anh xem vậy được không?”
Chu Hải Quyên đích xác rất biết ăn nói, mọi chuyện càng lại chu toàn như vậy, Chương Kiến Quốc làm sao có thể không thả bậc thang, ông ta ừ một tiếng, rốt cuộc hài lòng. Sau đó quay đầu nhìn Chương Thiên Hạnh, lại trừng mắt lên, mắng mỏ, “Lại để tao biết mày không có phép có tắc, không biết tôn trọng người khác như vậy nữa, tao chặt tay mày!”
Chương Thiên Hạnh bị mẹ mình ghìm chặt, cuối cùng chỉ có thể suy sụp xuống, không lên tiếng nữa, Chu Hải Quyên lại cười nói, “Thiên Ái, cùng với mẹ dẫn anh con đi đổi bộ quần áo, đừng để Nhạc đại ca chê cười.”
Nói xong, Chu Hải Quyên liền lôi kéo Chương Thiên Hạnh đi ra —— bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng chuyên bán đồ cao cấp, tùy tiện mua một bộ cũng dùng được.
Chương Thiên Ái đành phải cùng theo xuống chọn tìm cho hắn một bộ, đến khi hắn vào trong thử đồ, liền cầm di động ngồ chơi, Chu Hải Quyên ngồi phía đối diện, vẫn cau mày, nếu là trước mặt người ngoài, Chương Thiên Ái nhất định phải quan tâm một chút, tỏ vẻ đoàn kết, nhưng dù đây là người một nhà, cô ta chỉ nhấc mí mắt một cái, lại cúi đầu xem tin nhắn.
Khoảng nửa phút sau, cô ta nghe Chu Hải Quyên thử dò xét hỏi, “Thiên Ái, con có cảm thấy không, anh con gần đây có chút vấn đề?” Chương Thiên Ái thuận miệng đáp, “Không có, vẫn bình thường.”
“Không phải.” Chu Hải Quyên chần chờ nói, “Nó hình như càng ngày càng nóng nảy, trước kia nó rất biết kiềm chế, sai lầm cấp thấp kiểu này sao nó có thể phạm phải chứ?!”
Chương Thiên Ái vừa nghe liền cười, “Ảnh náo loạn ra chuyện lớn như vậy, làm sao còn kiềm nổi nữa, ảnh mà kiềm được thì đã có tiền đồ rồi. Hơn nữa, gần đây uống rượu nhiều, con thấy ảnh hẳn là còn chưa tỉnh rượu, người uống say rồi, còn kiềm chế cái nỗi gì được.”
Chu Hải Quyên nghe thấy giọng điệu cô ta tỏ vẻ chẳng sao cả, không khỏi ngẩng đầu nhìn đứa con gái này, vì quản chế nghiêm ngặt, sau khi trở về Chương Thiên Ái không hề có cơ hội hít ma túy, nên cô ta cai nghiện không tệ, hôm nay gương mặt lại đẫy đà, tựu như trong quá khứ. Nhưng hình như lại trở nên phòng bị rất nhiều so với trước kia, cũng không quan tâm người trong nhà, khoảng thời gian trước trong nhà nhiều chuyện quá, bà ta không phát hiện, nhưng gần đây, tình hình này lại càng ngày càng rõ ràng.
Bà ta nhịn không được hỏi, “Thiên Ái, con dường như có thành kiến với mẹ, với anh con? Con không quá nguyện ý quan tâm hai chúng ta?”
Ngón tay Chương Thiên Ái lướt trên màn hình di động khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu cười, “Sao thế được? Chỉ là cảm thấy nhìn anh hai lại có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi.”
Này đúng là có thể, Chu Hải Quyên gật đầu nói, “Con phải tin tưởng anh con.”
“Ừm.” Chương Thiên Ái không quan tâm đáp.
Trong phòng chỉ còn lại Chương Thiên Hữu và Chương Kiến Quốc, Chương Thiên Hữu nghĩ muốn tiếp tục trò chuyện cùng Dương Đông, liền lấy lý do đi xem cô gái kia để ra ngoài. Chỉ là không ngờ tới, hỏi được gian phòng chỗ Dương Đông, đi qua lại thấy bên trong đã đổi thành người khác.
Cô phục vụ nói, “Vừa vào ngồi khoảng mười phút đã đi rồi.”
Chương Thiên Hữu nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Dương Đông, nhưng dĩ nhiên, điện thoại đã tắt.
Bất quá, tối nay tìm không đến người không chỉ có Chương Thiên Hữu, còn có Chương Kiến Quốc. Cả nhà bọn họ rốt cuộc thu xếp chỉnh tề đợi trong phòng tới tận tám giờ, kết quả chỉ chờ đến một cuộc điện thoại, “Chú em à, thật sự xin lỗi, hôm nay có việc gấp, không đi được, hôm nào khác anh bồi tội với chú.”
Chương Kiến Quốc lần này rốt cuộc giữ không nổi gương mặt đạo mạo đó nữa, đã biến thành đen như đáy nồi.
Tức giận hơn chính là, không bao lâu, Từ Manh Manh đăng một tấm hình lên tài khoản mạng, hai nhà Từ Nhạc ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ, Từ Manh Manh ghi tiêu đề, “Vô tình gặp được chú Nhạc, tụ họp một tí.”