*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu người này ngày sau ở bên kẻ khác, cậu nghĩ, lấy tính tình của mình, ở trên trời cũng sẽ nhảy xuống gây chuyện, mà nếu người này sau đó vẫn không ai kề cạnh, cậu cũng sẽ đau lòng tới mức nhảy xuống gây chuyện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm sau khi Phùng Xuân tỉnh dậy, chính là đang nằm ngửa giữa giường.
Cái tên Dương Đông kia, đại khái là vì chiều cao quá khổ, cái giường này không chứa nổi anh, liền bày ra tư thế như con tôm, xài cả tay cả chân quấn lên người cậu, đè tới mức cậu có hơi khó thở luôn.
Cậu lắc trái lắc phải, ráng hé ra chút khoảng hở để mình hít thở, nhưng mới vừa nới lỏng, bàn tay to lớn của Dương Đông liền mò đến gần, xoa xoa đầu cậu xong, tay vòng qua một cái, một phần sức lực thật mạnh truyền tới, cậu lại bị ôm chặt.
Trần trụi ôm nhau, tay chân quấn lấy nhau, thân mật không kẽ hở.
Phùng Xuân nhìn sang phần da lộ ngoài chăn của cả hai, màu mật ong và màu trắng bóc kề cùng một chỗ, tựa như bánh kem thượng hạng lẫn vào socola, chẳng phân ra được mỗi người nữa, liền nhớ đến câu thơ nọ, “Bốc một khối bùn, nặn thành em, nặn thành anh, cầm lấy hai chúng ta, đồng thời đập vỡ, lấy nước hòa tan, lại nặn một em, lại nặn một anh. Trong bùn của anh có em, bùn của em lại có anh, sinh ra cùng em trên một tấm khăn, chết chôn cùng một quách.”
(Tui viết văn ko tới nỗi nhưng đụng tới thơ là mù hơn cả mù nên đừng hi vọng tui có thể edit nó thành thơ thiệt nhé =)))Rốt cuộc nhếch nhếch mép, nở nụ cười.
Dường như hai hợp thành một không hề có cảm giác không tốt, ngoại trừ một chỗ nào đó vì sử dụng quá độ mà hơi thấy căng căng, còn lại chỉ ngậm đầy ngọt ngào. Có người bên cạnh nhìn là thấy sờ là tới, cậu không bao giờ cô độc nữa, tuy rằng trong lòng còn nhiều chuyện không thể kể ra, nhưng cậu biết, người này ở ngay bên cạnh mình, tựa như hiện tại, lồng ngực cứng rắn kề vào cậu, có thể vì cậu chống lên tất cả.
Như thế, cho dù có một ngày chết đi, cũng không tính là sống uổng một đời.
Chỉ là lại có chút ích kỷ.
Phùng Xuân nhịn không được quay đầu lại nhìn sang Dương Đông, người này đêm qua phỏng chừng quá tận tâm tận lực, lúc này mệt quá, ngủ ngon vô cùng. Bất quá chỉ là nhìn như vậy, Phùng Xuân đã cảm thấy anh đẹp muốn chết, có cảm giác cứ nhìn là muốn hôn, lại nghĩ nếu sau này người này thuộc về ai khác, trong lòng lại khó chịu cực kì.
Phùng Xuân thở dài, không thể không nói, chẳng trách ai cũng bảo, có gia đình liền mang thấp thỏm.
Một người quyết tuyệt như cậu, ấy vậy mà lại bắt đầu không buông được.
Cậu sửa lại chủ ý một tẹo.
Nếu người này ngày sau ở bên kẻ khác, cậu nghĩ, lấy tính tình của mình, ở trên trời cũng sẽ nhảy xuống gây chuyện, mà nếu người này sau đó vẫn không ai kề cạnh, cậu cũng sẽ đau lòng tới mức nhảy xuống gây chuyện.
Không bằng, Phùng Xuân nhịn không được vươn tay chọt chọt gò má Dương Đông, ý nghĩ trong lòng thay đổi mãi, cuối cùng dừng lại ngay điểm mấu chốt, “Em nghiêm túc mà sống, ở với anh thêm nhiều nhiều ngày nữa đa.”
Dương Đông bị cậu chọt ngứa, đưa tay bắt ngay đầu ngón tay Phùng Xuân, nhét thẳng vào miệng cắn một cái, cả người Phùng Xuân hệt như bị điện giật, liền có chút phản ứng. Cơ mà tưởng tượng đến đêm qua làm mấy lần, cậu cũng không dám trêu chọc người này thêm nữa, liền vội vàng rút ngón tay về, đẩy đẩy cánh tay cẳng chân ai kia đang đè lên người mình, chiến đấu nửa ngày, rốt cuộc thành công rời giường.
Cậu ra ngoài đóng kín cửa, xoay người cầm điện thoại di động khởi động máy xem, chẳng ngờ máy vừa bật, tin nhắn đã không ngừng ập tới, đến khi Phùng Xuân mở hẳn lên xem, hơn mười tin vậy mà lại tới từ Lâm Dũng.
Cậu mở ra từng tin, thứ tự sắp xếp tin nhắn trong điện thoại xếp theo thời gian nhận, cái trên cùng cũng là cái mới nhất, là tối hôm qua tầm hơn ba giờ gửi tới. Trong đó viết, “Chú đi đâu rồi? Chương Thiên Hữu nói chú đi với Dương Đông, sao lại còn khóa máy. Anh tìm chú mãi không được.” Đại khái phải nói là ông anh nào cũng có cảm giác em trai mình là ngốc bạch ngọt, Phùng Xuân mỗi ngày nghĩ chuyện bẫy chết người khác, y còn sợ Dương Đông hãm hại được cậu, nói thẳng ra luôn, “Chú nhớ coi chừng Dương Đông, đừng chịu thiệt.”
Phùng Xuân giật giật khóe miệng không lên tiếng, lại kéo danh sách tin lên, nụ cười trên mặt liền đông lại.
Chương gia đêm qua, xảy ra chuyện lớn.
Đương nhiên, chuyện này có liên quan tới cả Phùng Xuân lẫn Lâm Dũng.
Ảnh chụp Chu Hải Quyên ngoại tình, rơi vào tay một bộ phận săn ảnh, bọn họ đêm qua buông lời với Chương gia, bảo là muốn công khai một phần ảnh chụp này, còn lấy ra mấy tấm gửi cho Chương Kiến Quốc xem.
Những tấm ảnh kia đều là do Phùng Xuân và Lâm Dũng phí nhiều tâm tư chụp xong còn chọn lọc kĩ càng, làm sao có thể không việc gì được? Mỗi tấm đều là cảnh Chu Hải Quyên và một người đàn ông gặp riêng, thể hiện đủ loại tiếp xúc thân thể, Phùng Xuân tuy rằng chỉ sống cùng Chương Kiến Quốc vẻn vẹn chín năm, lại vẫn hiểu thấu ông ta từ trong ra ngoài.
Chương Kiến Quốc coi mình là hoàng đế ở Chương gia, bản thân ông ta có thể sở hữu tam cung lục viện bảy hai phi tần, sinh con ngoài giá thú chỉ là chuyện thường như cơm bữa, nhưng ông ta cũng hệt các bậc đế vương cổ đại ấy, coi trinh tiết người phụ nữ của mình còn nặng hơn trời, năm đó Chu Hải Quyên chính là nhìn rõ điểm này ở ông ta, mới chọn cách vu hại mẹ cậu ngoại tình đẻ con hoang.
Chương Kiến Quốc cũng không phụ bà ta trông đợi, ra tay không thương tiếc Đàm Xảo Vân, chẳng giống vợ chồng chung chăn gối mười năm, mà càng giống kẻ thù.
Phùng Xuân làm sao có thể bỏ qua Chu Hải Quyên, cậu muốn gậy ông phải đập lưng ông, khiến bà ta nếm thử cảm giác bị người vu hại ngoại tình, ngay từ ban đầu, biện pháp này đã định ra sẵn, đương nhiên, Chu Hải Quyên bây giờ cũng là quý phụ, hành tung của bà ta không dễ theo dõi, bọn họ mất mấy năm, mới tìm ra đầu mối bà ta hẹn riêng người khác.
Mà gã đàn ông trong ảnh, không ai khác, chính là một kẻ thù của Phùng Xuân, Diêu Thư Minh.
Diêu Thư Minh là người địa phương ở Bắc Kinh, nói tiếp, người đàn ông này còn cùng lớn lên với mẹ ruột Đàm Xảo Vân của Phùng Xuân —— bọn họ ở tại một nhà tứ hợp viện, cửa nhà đối diện nhau. Diêu Thư Minh lớn hơn Đàm Xảo Vân ba tuổi.
Đàm Xảo Vân là con gái một, bà ngoại ông ngoại Phùng Xuân đều là công nhân bình thường, không có học thức gì cao. Chỉ cảm thấy con gái không cần có nhiều bản lĩnh, vẫn nên yên ổn chút là được, việc học tập của cô cũng không bị quản quá nghiêm, chỉ cần tốt nghiệp cấp hai, liền thi vào trường nghề, sau đó đi làm thôi.
Nhưng Diêu gia lại hi vọng con trai hóa rồng, hai vợ chồng họ thắt lưng buộc bụng muốn từ trong đất nuôi bay ra phượng hoàng, Diêu Thư Minh từ nhỏ đến lớn đều luôn cố gắng học tập, đợi khi kết thúc đợt thi tốt nghiệp, liền lên học tại một đại học bản địa có tiếng, dùng lời Diêu gia tới nói, đây chính là sắp tới thành công.
Hai người không lệch tuổi nhiều, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, quan hệ hai nhà lại gần, thường xuyên qua lại thậm chí dùng cơm chung, tình cảm tất nhiên không tồi, bà ngoại cậu nghĩ gả con gái cho nhà này cũng thấy yên tâm, ngày sau chăm sóc con cháu cũng tiện, Diêu gia thấy Đàm Xảo Vân đẹp lại ngoan ngoãn hơn nữa cũng đã thân từ nhỏ, cũng không có gì không hài lòng, liền tác hợp, hai người quen nhau.
Nếu như mọi thứ đều phát triển tiếp theo quỹ tích này, tất nhiên không xuất hiện sự tồn tại của Phùng Xuân nữa. Nhưng sau đó, ông ngoại cậu mắc ung thư, bà ngoại trong lúc chăm sóc ông ngoại, té ngã một lần, cũng nằm luôn trên giường. Vốn ban đầu là một gia đình ba người không mang gánh nặng gì, chỉ phút chốc trụ cột sụp hết, toàn bộ đè nặng lên vai một mình Đàm Xảo Vân.
Chính vào khi đó, Diêu gia bắt đầu không muốn nữa.
Cưới Đàm Xảo Vân thì được gì? Cô trừ bỏ đẹp đẽ hiểu chuyện cũng không còn ưu điểm gì lớn, mà cha của cô cần tốn tiền, mẹ lại cần người chăm sóc. Diêu gia làm sao có thể để con trai mình gánh phần nhọc này được, Diêu Thư Minh bản thân mặc dù có hơi không đành, nhưng cũng không quá nguyện ý, cứ như vậy, kéo tới hai tháng, Diêu Thư Minh liền nói rõ ra, muốn chia tay.
Khi đó chính là lúc mẹ cậu cần có người giúp đỡ nhất, người yêu lại dứt ra, cô cũng biết đây lẽ thường, lại vẫn không khỏi trách gã không tình không nghĩa, Đàm Xảo Vân tức giận lập tức đồng ý, cũng cắt dứt hoàn toàn không qua lại với Diêu Thư Minh nữa.
Sau đó cô gặp được Dương Vĩ Bân, được giới thiệu đến làm việc tại công ty bọn họ, thời gian làm việc tự do, cộng thêm tiền lương không tính là thấp. Sau nữa Chương Kiến Quốc nhìn trúng cô, theo đuổi dồn dập, lại đồng ý gánh vác giúp cô trọng trách của cha mẹ, mẹ cậu liền cảm thấy đã gặp được người tốt, trong lúc xúc động liền chịu gả.
Trên thực tế, từ sau khi chia tay, mẹ cậu một lòng một dạ kiếm tiền chăm sóc cha mẹ, mặc dù có chút chán ghét Diêu Thư Minh, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, ý nghĩ ấy ban đầu còn một chút, sau lại cũng chẳng biết đã bay đến góc khuất nào. Đến khi cô kết hôn với Chương Kiến Quốc, đưa cha mẹ ra khỏi tứ hợp viện, thuê nhà bên ngoài, sau liền không còn liên lạc với Diêu gia nữa.
Nhưng ai có thể ngờ tới, Diêu Thư Minh còn nhớ rõ đây —— người này sau khi tốt nghiệp đại học liền được phân đến bộ ủy, nhưng nơi ấy là chỗ đầm rồng hang hổ, gã ở tứ hợp viện là loại xuất sắc, tới đó rồi cũng phải cúi đầu như ai. Lăn lộn mấy năm cũng chẳng được đề bạt, lại đã đến tuổi phải kết hôn. Khi đó, viên chức nhà nước ấy mà, cũng không phải có tiếng tăm gì, còn thuộc nhóm người không kiếm được bao nhiêu đồng. Người khác giới thiệu đến giới thiệu đi, cuối cùng gã cũng chỉ có thể chọn kết hôn cùng một y tá nhỏ.
Khốn cùng, mua không nổi nhà, chen chúc cùng cha mẹ ở hai gian phòng, dùng chung nhà bếp, ngay cả WC cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng.
Lúc này tình cờ nhìn thấy Đàm Xảo Vân thuê người quay về dọn nhà đi, gã tất nhiên sẽ có chút đố kị.
Người mình vứt bỏ, vì sao sống còn tốt hơn mình đây.
Huống chi, gã cần tiền.
Mà Chu Hải Quyên tìm tới cửa, bà ta đồng ý mua cho gã một căn nhà, yêu cầu chính là, lấy thân phận bạn bè đi tiếp cận Đàm Xảo Vân. Nếu dưới tình huống mẹ cậu sinh hoạt thuận buồm xuôi gió, tất nhiên tiếp cận mẹ cậu nhất định sẽ không hề tự nhiên. Nhưng tréo ngoe thay, khi đó bà ngoại cậu qua đời —— bà ngoại cậu lại sinh sống tại tứ hợp viện cả một đời, trước khi ra đi liền trối lại với cô, muốn phát tang ở tứ hợp viện.
Hàng xóm láng giềng cũ đến phúng viếng, trở thành cơ hội cho Diêu Thư Minh tiếp xúc mẹ cậu. Đều chỉ là phụ giúp vài việc vặt trong lễ tang, khi đó Phùng Xuân đã tám tuổi, nhiều năm như vậy chuyện cũng đã qua, hai người đã hơn ba mươi, Đàm Xảo Vân cho rằng lần yêu đương ngắn ngủi đó sớm đã qua đi, gã bất quá chỉ lấy thân phận là hàng xóm cũ đến hỗ trợ.
Lại qua nửa tháng, số lần gặp mặt nhiều hơn chút. Sau đó, nhược điểm liền để lại.
Trong tay Chương Kiến Quốc xuất hiện ảnh chụp hai người gặp nhau trò chuyện, thậm chí còn có tấm ảnh Diêu Thư Minh ôm lấy hai vai Đàm Xảo Vân —— thật ra là khi đó mẹ cậu khóc lớn, Diêu Thư Minh đi tới gần, chính mẹ cậu còn không nhớ rõ. Đây lại thành ra chứng cứ xúc xiểm, sau đó, lại có người nói nhìn cậu không giống Chương Kiến Quốc tí nào, thêm chuyện Diêu Thư Minh mấy lần tới cửa dây dưa, cuối cùng xuất hiện tờ giấy kết quả giám định cha con, tất rả quy về kết thúc.
Phùng Xuân lúc trở lại đã cảm thấy, nếu như Diêu Thư Minh thật sự vô sỉ như vậy, gã làm sao có thể bỏ qua Chu Hải Quyên đây. Quả nhiên, mẹ con cậu rời đi rồi, tất nhiên sẽ đến một kết thúc sau đó, Chương Kiến Quốc không giết chết Diêu Thư Minh, nhưng cũng nhúng tay khiến gã mất công việc, bị đánh trọng thương. Diêu Thư Minh rời Bắc Kinh tránh mất sáu năm, chờ gió êm sóng lặng gã lại trở về, bắt đầu vơ vét tài sản Chu Hải Quyên.
Hôm nay, tên này lại ly hôn, vẫn ở tại căn nhà lúc trước, mua xe xa xỉ, không đủ tiền xài, liền đòi Chu Hải Quyên, quả nhiên cho đến phóng khoáng.
Phùng Xuân lúc tìm được gã liền mừng như điên, cậu thật sự nghĩ, may mà Diêu Thư Minh vẫn sống tốt, gã khốn nạn túm lấy Chu Hải Quyên không tha nhiều năm như vậy. Bọn họ lúc này chết chắc rồi.
Mà hôm nay, sau mấy năm mưu tính, phần ảnh chụp này rốt cuộc xuất hiện trong tay Chương Kiến Quốc.
Cậu gần như có thể tưởng tượng ra được, Chương Kiến Quốc thẹn quá thành giận.
Kẻ tiểu tam mà ông ta cho rằng trung trinh, té ra mới là người ngoại tình thật sự. Ông ta sẽ nhìn Chu Hải Quyên thế nào, sẽ lấy ánh mắt gì nhìn Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái? Cho dù, dáng dấp hai người họ rất giống ông ta.
Tứ hợp viện tiêu chuẩn
Một tứ hợp viện ở Bắc Kinh