Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 56: Cha nào con nấy



Cậu lúc này thật muốn gọi điện cho Chương Kiến Quốc chúc mừng một phát, ông ta rốt cuộc có được một thằng con, giống ông ta y hệt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chỉ cần Diêu Thư Minh biến mất, phía đó chính là chết không đối chứng.

Chu Hải Quyên không phải kiểu bà chủ gia đình như Đàm Xảo Vân, mười lăm năm nay lẫn vào trong giới quý phụ phu nhân, cũng coi như là một nhân vật có tiếng. Dù cho vì chuyện của Chương Thiên Hạnh mà đẩy Chương gia lên đầu sóng ngọn gió, danh tiếng đã không còn như xưa. Nhưng cũng chính vì điều này Chương Kiến Quốc mới cần phải lo lắng cân nhắc đến tác dụng của một thái thái như bà ta đây.

Thế cho nên, Chu Hải Quyên cũng không nản lòng.

Nhưng rõ ràng, bà ta đã đoán sai bản lĩnh của hai đứa con, cũng tính trật bản lĩnh dùng người của Chương Kiến Quốc.

Chương Thiên Ái nghe căn dặn từ bà ta xong, quay lại đầu tiên là gọi điện cho Chương Thiên Hạnh —— đây là lần đầu tiên cô ta gọi điện cho Chương Thiên Hạnh từ sau khi bị hít ma túy, đối mặt với sống chết trước mắt, cho dù Chương Thiên Ái có hận mẹ mình che chở anh trai, cũng hiểu rõ, nếu mẹ mình ngã xuống, bị cha mình vứt bỏ, lại có tên Chương Thần kia ở đây, bọn họ sẽ triệt để không còn chỗ đặt chân ở cái nhà này.

Chương Thần của mười lăm năm trước, sẽ là kết cục của bọn họ.

Chỉ là lúc này đây, dường như cả ông trời cũng chống đối lại bọn họ. Điện thoại gọi tới, tiếng chuông reo, nhưng vẫn không ai nhận. Theo từng tiếng chuông vang lên không người bắt máy, Chương Thiên Ái cũng dần cuống cuồng lên. Cô ta thật sự không thể ngồi yên trong phòng nữa, thay ngay quần áo, cầm chìa khóa xe, lặng yên không tiếng động đi xuống lầu.

Những nơi Chương Thiên Hạnh có thể đi khá hữu hạn, chỉ đơn giản có mấy chỗ quán bar hội sở, cô ta vừa lái xe vừa đánh điện thoại, chạy đến những chỗ đó tìm thử. Nhưng cô làm sao ngờ được, hôm nay, trong lòng Chương Thiên Hạnh phiền muộn, mấy tên bạn xấu đã sớm mỗi người mỗi ngả, không còn chỗ để đi, hắn liền tới quán cà phê Chu Du Minh thường đi.

Hắn đã đến tận cửa, nghĩ rằng không bằng đi vào thả lỏng một chút, kết quả chạm ngay mặt Chu Du Minh vừa đi ra ngoài.

Trong đêm tối, tại cửa chính, dù có ngọn đèn soi như vẫn lờ mờ. Dưới ánh nhìn không rõ như thế, Chu Du Minh lại liếc một cái liền thấy hắn, hô lên, “Thiên Hạnh!”

Gương mặt uể oải của Chương Thiên Hạnh ngẩng lên, Chu Du Minh là con cáo già trong giới ăn chơi, đàn ông qua tay y đã nhiều không đếm hết, trong mắt y Chương Thiên Hạnh chẳng qua là đứa trẻ lớn xác có gia thế bảo bọc, sao có thể nhìn không ra tình trạng hiện nay của hắn. Từ khi Chương gia gặp chuyện không may y đã tìm cơ hội tiếp xúc Chương Thiên Hạnh, hôm nay gặp, không khỏi thầm nghĩ trời cũng giúp mình, liền kéo ngay người lại.

Y không hỏi han làm sao, liền nói thẳng, “Tôi vừa lúc muốn đi tìm cậu, đi trò chuyện với tôi đi.” Nói xong liền không dư lời nữa, kéo Chương Thiên Hạnh lên xe y. Người vốn đang cùng đi với y, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền chưa hề lên tiếng, lui vào ẩn mình trong góc tối, cử chỉ này khiến Chu Du Minh rất hài lòng, nhét được Chương Thiên Hạnh vào xe rồi, còn gật đầu với người nọ.

Y trực tiếp mang Chương Thiên Hạnh đi tới căn biệt thự ngoại ô của mình.

Nơi đó vô cùng yên tĩnh, hơn nữa còn có một hầm rượu y tự cất. Chương Thiên Hạnh lúc này chỉ cảm thấy lòng tràn đầy chán nản bất cam, rồi lại tràn ngập oán hận với cha mình, sầm mặt không muốn mở miệng nói nhiều, hành vi này của y, nói đơn giản ra là quá hợp ý hắn. Đến biệt thự rồi, hắn liền ôm bình rượu không buông.

Chương Thiên Ái gọi điện thoại tới, Chương Thiên Hạnh đang uống say lờ đờ mông lung, hắn hẳn là mơ hồ nghe được âm thanh, nhưng đầu óc phản ứng không kịp, ngẩng đầu hai mắt đờ ra nhìn xung quanh hồi lâu, sau đó đầu lại nghiêng qua, ngã xuống ghế sô pha.

Mà về phía Chu Du Minh, thì lúc này mới chậm rãi bước ra từ phòng ngủ, y vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm bằng tơ tằm, hai vạt áo không khép kĩ khiến lồng ngực y hoàn toàn lộ ra, lại hoàn toàn trái ngược với gương mặt đó của y, cơ ngực rất no đủ.

Người này từ từ đến gần Chương Thiên Hạnh, hai mắt hoàn toàn chăm chăm vào gương mặt Chương Thiên Hạnh, tham lam tựa như gặp được người giữ trong tay cả trăm ngàn tấn vàng quý. Tay y thận trọng vươn ra, chạm lên mặt hắn, từng tấc từng tấc khẽ khàng mân mê, mà chuông điện thoại di động của Chương Thiên Hạnh lại trở thành âm nhạc làm nền.

Người ta thường nói giới giải trí nhiều người dễ nhìn, lời này cũng không sai, nhưng nếu để Chu Du Minh nói, chẳng ai sánh được phần sắc đẹp này của Chương Thiên Hạnh.

Từ lần đầu tiên liếc mắt thấy, y đã muốn làm người này.

Chỉ tiếc, Chương thị như mặt trời ban trưa, cho dù y đã bị t*ng trùng lấp đầy não cũng biết là chọc không nổi. Mà một lòng Chương Thiên Hạnh đều đổ hết lên người Dương Đông, nửa cái liếc mắt còn không cho y.

Y cho rằng, miếng thịt ngon này chỉ có thể nhìn từ xa, chẳng ngờ Chương Thiên Hạnh lại tự mình đưa đến cửa.

Chu Du Minh nhẹ giọng kêu một tiếng, “Thiên Hạnh?” Chương Thiên Hạnh lầm bầm một tiếng, lại không tỉnh. Thế này khiến Chu Du Minh càng yên tâm, cúi đầu, không chút do dự hôn lên đôi môi kia.

Chuông điện thoại dường như càng lúc càng dồn dập, không ngừng vang lên, mà đầu lưỡi Chu Du Minh lại càng quấy đảo kịch liệt, mãi khi Chương Thiên Hạnh bị hôn đến thở không nổi, đưa tay đẩy y, đánh y, Chu Du Minh mới tâm không cam tình không nguyện ngừng lại, đến khi tách ra, y nhìn chăm chăm gương mặt đó, chậm rãi nói, “Sớm thôi, sắp là của tôi rồi. Cho em thêm mấy ngày tự do.”

Đến khi Chương Thiên Hạnh tỉnh lại, mặt trời đã hun tới cả mông. Hắn bối rối một hồi, mới nhớ ra mình đã cùng Chu Du Minh tới biệt thự của y để uống rượu, hình như là hai bình? Hắn đã quên tuốt luốt, kí ức sau khi uống say chỉ còn là những mảnh vụn vặt. Bây giờ hắn cúi đầu nhìn, trên người đã sạch sẽ tươi mát, đang mặc áo ngủ của ai không biết, đây là có người đã chăm sóc cho hắn?

Chương Thiên Hạnh mang dép đi ra gian nhà, liền gặp phải một bác gái đang làm vệ sinh, nhìn thấy hắn liền nói, “Chương thiếu gia tỉnh rồi. Chu đổng đi làm rồi, có bảo tôi nấu cháo cho ngài, để ngài tỉnh dậy liền ăn. Quần áo đã giặt, đặt trên đầu giường của ngài đó. Ngài hiện tại dùng bữa chứ?”

Chương Thiên Hạnh gật đầu, sau đó lại lên lầu thay đồ, lúc này mới nhìn thấy điện thoại di động đặt phía dưới quần áo, đã tắt máy, đang được sạc điện. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là mở máy lên, sau đó mặc quần áo vào, chưa đến nửa phút, điện thoại liền reo, Chương Thiên Hạnh cúi đầu nhìn, là Chương Thiên Ái, còn tưởng là mẹ hắn gọi tìm hắn, liền cau mày nhận máy.

Chẳng ngờ vừa tới câu đầu tiên, Chương Thiên Ái đã mắng hắn, “Anh đã đi đâu vậy, mẹ xảy ra chuyện rồi, em tìm anh cả đêm đây.”

Thời gian là vàng bạc, lại không còn gì thích hợp hơn dùng những lời này để kể lại chuyện đêm qua, Chương Thiên Ái tối qua phí sức tìm Chương Thiên Hạnh, lại để cho Triệu Châu cướp mất cơ hội, đến khi cô ta quay lại gọi cho Diêu Thư Minh, điện thoại đã tắt.

Hết thảy đều chậm.

Phùng Xuân vốn còn muốn giữ Dương Đông lại dùng bữa, nhưng người này vừa mở lại điện thoại, nó liền nhận liên tiếp từng cuộc gọi tới, toàn là chuyện công việc, cậu nghe mà thấy còn muốn đau não. Lại nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Dương Đông kiểu như anh phải tăng ca, nhưng lưu luyến không muốn xa em, cậu liền mở ngay tủ lạnh lấy bánh bao ngày hôm qua đã làm xong hẳn hoi gói đưa cho anh, đuổi người đi mất.

Đây là đặc thù công việc, Dương Đông không chịu được tình trạng đã cùng với cậu mà không thể đường đường chính chính, Phùng Xuân cũng chịu không nổi mấy cú điện thoại oanh tạc kiểu này. Huống chi, trong lòng cậu còn cấn chút việc.

Dương Đông vừa đi, cậu liền mở cửa căn phòng đó. Bên trong đều là một ít tài liệu của cậu, những phân tích theo dõi trong bốn năm qua về những người Chương gia cùng với những người xung quanh bọn họ, đếm đi đếm lại cũng hơn mười quyển tập, đương nhiên, dễ thấy nhất chính là tấm bảng đen trên tường kia, cái tên Chương Thiên Ái trên đó đã bị cậu quẹt một dấu gạch chéo, ghi một con số 1.

Trước kia một mình cậu ở, đứa nhỏ Lưu Bắc kia thì lại thành thật, nơi này cậu vẫn giữ lại, nghĩ rằng dùng để nhắc nhở chính mình. Nhưng hôm nay cậu và Dương Đông đã xác định quan hệ, chẳng cần suy nghĩ cũng biết người kia sẽ thường xuyên tới đây, ngẫu nhiên tới một lần thì không chú ý căn phòng này, nhưng thời gian lâu dài, làm sao có thể không phát hiện được, đến lúc đó lại phiền phức.

Phùng Xuân nhìn những thứ ngổn ngang khắp phòng, đầu tiên là lên mạng đặt mua mười rương chứa đồ cỡ lớn, sau đó lại mua bốn cái giá phơi quần áo, khi đã xác định người ta có thể giao hàng hết trong buổi chiều, liền gọi điện cho Lâm Dũng, nhờ y tới phụ giúp —— nếu là thường ngày thì mình cậu cũng đủ làm, nhưng hôm nay bị đau thắt lưng đó không phải sao? (tội em mệnh lao lực =))))))

Lâm Dũng dường như đang ở bên ngoài, trong điện thoại là tiếng gió thổi vù vù, Phùng Xuân hỏi y, “Anh không phải đang đi theo Chương Thần giả sao? Đang giờ đi làm, anh đang làm gì đó?”

“Hắn sai anh đi mua đồ, đưa cho thư ký của Chương Kiến Quốc.” Trong lời của Lâm Dũng không giấu nổi sự bực bội.

Thư ký? Phùng Xuân chưa từng vào Chương thị, nhưng đối với người bên cạnh Chương Kiến Quốc lại vẫn hiểu rõ vô cùng. Lúc này cậu liền rút ra một quyển sách ghi tên Chương Kiến Quốc trên giá sách, lật tới trang về công ty, lại lật lật mấy cái liền liếc thấy một cái tên. Lưu Tiếu, sinh viên mới tốt nghiệp năm ngoái, vừa tốt nghiệp đã được nhận vào bộ phận hành chính, trong vòng ba tháng đã được cất nhắc đến bên cạnh Chương Kiến Quốc, hiện tại đang phụ trách văn phòng của ông ta.

Không quan trọng, lại gặp mỗi ngày.

Thế nên Phùng Xuân liền lưu lại thông tin về cô ta. Nhưng Chương Thần giả trở về gần nửa tháng, còn chưa từng gặp mặt cô ta mấy lần, sao tự dưng lại đi mua đồ? Hắn sẽ không cho rằng đứa con gái này có thể giúp hắn cái gì chứ. “Mua gì?” Cậu hỏi.

Lâm Dũng biết ngay Phùng Xuân cũng đoán không ra, cười nói, “Túi xách, LV, sáng sớm nay hắn làm đổ cà phê lên cái túi xách mà con gái người ta phải tốn ba tháng tiền lương mới mua được. Còn không sai anh đi mua sao? Trưa nay còn hẹn người ta đi ăn, nói là để xin lỗi.”

Cử chỉ này rõ ràng là không bình thường, ngay sau ngày Chu Hải Quyên gặp chuyện không may, cậu tin chắc, động thái của Chương Thần giả nhất định là có mục đích, liền nói, “Hắn chắc chắn không phải coi trọng cô gái kia, hắn nếu đã trở về, dã tâm chắc chắn rất lớn, không môn đăng hộ đối, hắn sẽ không động lòng. Nếu nói là thích người đẹp, lại càng không tưởng, đây chính là người bên cạnh Chương Kiến Quốc, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, cánh chim hắn còn chưa đón gió bay nổi, làm sao có thể to gan như vậy?”

Phùng Xuân cho y một đề nghị, “Vẫn cứ bám vào chuyện của Chu Hải Quyên mà thăm dò đi. Nghe thử xem ý của hắn thế nào. Nếu đúng là có lợi cho chúng ta, thì không ngại giúp hắn một chút, đẩy một phát cho hắn.”

Lâm Dũng có hơi không cam lòng trong chuyện này, “Cũng chẳng biết là thần tiên phương nào, còn dám dùng tên tuổi của chú, chúng ta còn đưa lợi ích cho hắn, thật sự là chịu thiệt.”

Chuyện này cũng không còn cách nào, tên Chương Thần giả này cực kì khắc kỉ, hơn nữa vô cùng có chừng mực, Lâm Dũng làm tài xế kiêm trợ lý của hắn, có thể biết đến vài thứ, đều là những việc Chương Thần giả muốn thông qua y để nói cho Dương Đông, những thứ khác hết thảy không có. Quá khứ của hắn, hắn thậm chí chưa từng đề cập tới một câu.

Lâm Dũng muốn điều tra cũng không có cách. Đến nay vẫn hoàn toàn chưa có manh mối gì về hắn. Phùng Xuân chỉ cho y con đường, điều tra thử đám tình nhân hơn hai mươi năm trước của Chương Kiến Quốc, dù sao Chương Thần giả không thể tự hắn nhảy ra được, lúc này mới có phương hướng mới, hôm nay vừa lúc có chút manh mối, đang loại suy từ từ.

Lâm Dũng chắc chắn chưa về được, Phùng Xuân hết cách đành phải một người tự dọn dẹp, đặt tất cả mọi thứ vào rương đóng kín kĩ, lại giăng giá phơi quần áo bốn phía, treo hết một mớ quần áo cậu không thường mặc lên, rốt cuộc lúc này mới cải tạo được thành căn phòng chứa đồ, cho dù một lúc nào đó Dương Đông phát hiện là sinh ra thêm một căn phòng, Phùng Xuân cũng có thể nói, dùng để cất đồ, thế nên chưa từng dùng nó như một căn phòng.

Đến gần xế chiều, phía Lâm Dũng mới gửi một tin nhắn qua lại, nội dung chỉ có mấy dòng, “Hắn có ý ám chỉ Lưu Tiếu, đu lên Chương Kiến Quốc, thì những túi xách thế này cô ta có thể mua như mua quà vặt. Lưu Tiếu dao động.”

Phùng Xuân lúc này mới tắm xong, một mình ngồi phịch trên giường, nhìn thấy tin nhắn này, không nhịn được cười phá lên. Cậu lúc này thật muốn gọi điện cho Chương Kiến Quốc chúc mừng một phát, ông ta rốt cuộc có được một thằng con, giống ông ta y hệt.

Bày mưu tính kế cả cha ruột mình, không hề bận tâm mà tìm cho mình một bà mẹ kế, thật là một đứa con có hiếu.

Giống Chương Kiến Quốc biết bao nhiêu.

Thật sự là mỏi mắt mong chờ.

Mà cùng lúc đó, Diêu Thư Minh bị trói trên ghế sô pha, ánh đèn lờ mờ, khiến gã không thể thấy rõ vẻ mặt Triệu Châu đối diện, chỉ có thể nghe thấy thanh âm lạnh lùng của hắn, tựa như rắn trườn qua thân thể, khiến người rợn cả tóc gáy.

Triệu Châu vứt tới cho gã mấy tấm ảnh chụp, chỉ hỏi gã một vấn đề, “Mày và Chu Hải Quyên có quan hệ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.