Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 62: Phát hiện đầu mối (2)



Người của anh thì tránh trong phòng không dám ra, người của anh bị vây công, con mẹ nó anh mà còn bình tĩnh nổi mới là lạ!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dương Đông ngồi trên đống lửa mà chạy tới.

Theo như kế hoạch, thật ra ngày mai anh mới về nước được, thế nhưng lần này chuyện làm ăn chẳng hề thuận lợi, rõ ràng trước đó đã trao đổi nhiều lần, đối phương cũng rất có thành ý, nhưng lên đến bàn đàm phán, lại thay đổi hoàn toàn, điều kiện không hợp lý từng cái thêm từng cái.

Trên thương trường, tác phong Dương Đông xưa nay đều là ngài kính tôi một thước tôi kính ngài một trượng, mà ngài nếu muốn nhè tôi ra được một tấc tiến một thước, tôi liền tặng ngài một trượng hồng. Anh làm sao có thể chịu thua được, bàn bạc được một nửa, trực tiếp nổi giận, ngưng ngay công việc tại chỗ, dẫn người rời đi.

Nhưng lần này anh rời đi đối phương liền cuống lên. Vốn là anh còn định ở lại thêm một ngày để tìm mua cho Phùng Xuân một chiếc đồng hồ, một là đây là lần đầu anh ra nước ngoài sau khi xác định quan hệ, dù sao phải có gì đó bày tỏ một chút, thứ hai, tuy nói Phùng Xuân là diễn viên, nhưng bình thường thật sự chẳng hề để bụng đến những mặt hàng xa xỉ, trang sức trên người quanh năm cũng chỉ có một — điện thoại di động.

Trước đây trách nhiệm chăm sóc Phùng Xuân là của vị cha vợ mà anh chưa từng gặp, sau này thì phải do anh phụ trách chứ.

Nếu đã do anh phụ trách, như vậy người của anh, tất nhiên phải được anh yêu thương, hóa đơn của cậu, quần áo của cậu, đương nhiên cũng chỉ để cho một mình anh xem thôi.

Nhưng đối phương gọi điện dồn dập từng cuộc, Dương Đông thật sự không có tâm tình, phẩy tay áo cầm lấy một cái đồng hồ, liền mua vé về nước. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, còn về phần đối phương đuổi theo —— coi như chủ chạy theo đuôi khách đi. Lúc này còn không làm thịt bọn họ, anh sẽ không tên Dương Đông.

Khi Phùng Xuân gọi điện thoại, anh vừa mới xuống máy bay không lâu, vừa định hỏi Phùng Xuân khi nào trở về, anh sẽ ra đón. Nhưng giọng nói của Phùng Xuân không ổn, phía bên cậu rất ầm ĩ, thanh âm cậu vẫn rất bình tĩnh, không phải loại bình tĩnh thản nhiên, mà là giả vờ bình tĩnh. Quả nhiên, câu đầu tiên Phùng Xuân hỏi anh chính là, “Anh còn ở nước ngoài? Đã về chưa?”

Anh đáp là vừa mới xuống máy bay, chợt nghe Phùng Xuân thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nói cho anh nghe, “Em đang quay quảng cáo ô tô, Chương Thiên Ái chết thay em rồi, mới khoảng nửa tiếng trước.”

Đầu óc Dương Đông lúc đó thoắt cái trống không, anh nghe Phùng Xuân giải thích, “Là chiếc xe dùng để quay quảng cáo, vốn là em lái, nhưng ngồi lên rồi em lại thấy sợ, thế nên do dự đi xuống. Chương Thiên Ái vẫn muốn lái, em liền thuận tay đưa chìa khóa cho cô ấy. Phanh xe ấy dường như có vấn đề, hai mươi bốn khúc quanh, cô ấy mới qua khúc thứ nhất, xe liền lật.”

Phùng Xuân không nói bản thân mình thế nào, thế nhưng Dương Đông nghe được tiếng Lưu Bắc xen vào, cậu ta nói, “Dương tổng anh nhanh đến đây đi, người phía Chương gia mà biết là do theo tụi em mới gặp chuyện, nhất định sẽ không bỏ qua cho boss đâu.”

Anh gần như theo bản năng nói, “Được, chờ anh, gửi địa chỉ cho anh đi.”

Khi chờ mua vé máy bay, anh ngồi trong sân bay, nhận đến những tin tức đã phái người hỏi thăm từ phía bên kia, cả người cũng có chút đờ ra. Đây không phải do tâm lý anh không vững, mà một sinh mạng đang sống sờ sờ cứ thế tắt ngấm, cho dù anh có chán ghét người Chương gia, nhưng bọn họ chỉ dây dưa lợi ích, chẳng có thù sâu hận lớn bao nhiêu để muốn họ đi chết. Mà càng khiến anh sợ hãi chính là, nếu như không phải Chương Thiên Ái, người chết kia chính là Phùng Xuân.

Nhưng sợ hãi qua đi thì sao? Lý trí sẽ trở lại.

Phùng Xuân đang nói dối, cậu đã sớm đi rồi? Nhưng Chương Thiên Ái vì sao lại đi cùng Phùng Xuân? Đây là vấn đề thứ nhất. Mà vấn đề thứ hai, khiến anh nghĩ cũng không dám nghĩ, Phùng Xuân ngay từ đầu liền hãm hại người Chương gia, từ sự kiện quán bar lần đó anh liền biết, cậu rõ ràng là bạn trai trên danh nghĩa của Chương Thiên Ái, nhưng lại chẳng hề thương hương tiếc ngọc một chút nào, cậu thậm chí còn cố ý che giấu sự có mặt của cô ta. Mặc dù sau này cậu đã tìm lý do biện hộ cho mình, cũng không che giấu được ý đồ của bản thân.

Cậu đã sớm nói, Phùng Xuân hận Chương gia.

Anh vốn không coi đây là chuyện lớn. Chương Kiến Quốc làm việc không hề thận trọng, kết thù kết oán là chuyện trong dự liệu. Huống chi, lần đó là do Chương Thiên Hạnh bày kế hãm hại Phùng Xuân, Phùng Xuân chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Nhưng hôm nay thì sao? Vấn đề lại trở về, chuyện gần nhất của Chương gia tuy rằng không truyền tới, nhưng chứng cứ ngoại tình kia anh cũng nhận được, chỉ là cảm thấy chẳng đáng dùng mà thôi, tất nhiên có nghe đồn. Thời điểm thế này, Chương Thiên Ái sao lại ra khỏi cửa được?!

Càng lý trí lại càng rõ ràng bên trong Phùng Xuân ẩn giấu bao nhiêu bí mật, song song đó, càng lý trí Dương Đông lại càng căm hận mình cần gì phải suy nghĩ được rõ ràng như thế?

Rốt cuộc có phải do Phùng Xuân gây ra hay không?

Mãi đến khi, máy bay đáp xuống đất, anh dẫn người vội vã chạy tới khách sạn của Phùng Xuân, đến dưới lầu, nhìn thấy đầu tiên chính là một đám thợ săn tin ngồi xổm ngay lối vào, lôi lôi kéo kéo, nếu không phải ở cửa có mấy người vạm vỡ mặc tây trang đen canh chừng, sợ là đã xông vào.

Đến khi anh đã báo ra tên tuổi được Phùng Trúc Mai thả cho vào khách sạn, lên đến lầu tám nơi Phùng Xuân ở, thang máy vừa mở đã nghe thấy tiếng ầm ĩ kêu la, thêm cả tiếng phá cửa. Anh rảo bước tới, sau đó liền nhìn thấy tràng cảnh thế nào?

Tất cả các cánh cửa phòng đều đóng chặt, chỉ có trước cửa phòng Phùng Xuân đứng đầy người, đám người kia ai cũng cơ bắp cuồn cuộn, cao lớn thô kệch, nhìn chẳng giống người tốt. Bọn họ đấm đá cửa phòng Phùng Xuân, kêu gào bắt cậu đi ra, lấy một mạng đền một mạng!

Lý trí anh tích cóp trên đường, ngay lúc này bay sạch!

Anh cảm thấy, chỉ có thánh mới chịu cho chúng sinh bình đẳng ấy. Anh chỉ là người trần, ngay cả khi trên đường tới, suy đoán nhiều như vậy, lý trí anh thậm chí còn nói cho anh biết, suy đoán này đáng tin cỡ nào. Nhưng tại giờ phút này, tình cảm chiếm hết. Người của anh thì tránh trong phòng không dám ra, người của anh bị vây công, con mẹ nó anh mà còn bình tĩnh nổi mới là lạ!

Gì thì gì, chờ xử lý xong mấy chuyện này rồi hẵng nói.

Dương Đông gần như phẫn nộ bước nhanh tới, anh vốn muốn trực tiếp cứng đối cứng với những người này —— anh dẫn người tới, nhưng không ngờ tới gần lại nhìn thấy người quen —— Chương Thần. Dương Đông cho rằng biến cố này xảy ra, người đứng ra là Chương Thiên Hạnh, chẳng hiểu sao lại là hắn, hơn nữa, đứa em vừa mới về nước được mình giúp đỡ trăm bề này, lúc này lại mang người đi vây Phùng Xuân?

Cậu là bạn trai anh! Từ lần đầu gặp anh đã giới thiệu rồi.

Anh gần như chẳng thể nén nổi cơn giận nữa, “Chương Thần cậu đang làm gì?”

Tiếng thứ nhất, Chương Thiên Hữu không có phản ứng nhiều. Thời gian cái tên Chương Thần này đi theo hắn quá ngắn, thường ngày hắn luôn nâng cao tinh thần, tất nhiên có thể xử lý được. Thế nhưng ở đây, không ở trước mặt vợ chồng Chương gia, người khác đều gọi hắn là Chương thiếu gia, hắn liền quên mình là Chương Thần.

Dương Đông thấy hắn không nghe thấy, lại kêu lần nữa. Lần này đã đến rất gần, hắn vẫn không phản ứng, ánh mắt hắn vẫn gắn chặt vào cánh cửa kia. Vẫn nhờ mấy người xung quanh phát hiện Dương Đông đang nói chuyện với Chương Thiên Hữu, đẩy hắn, “Chương Thần, là gọi cậu kìa.”

Ánh mắt Chương Thiên Hữu vòng trở lại, sau đó rơi đến trên người Dương Đông, trở nên trong suốt. Hắn cực kì nhỏ nhẹ hỏi, “Anh Đông, sao anh tới đây?”

Lưu Bắc ngạc nhiên ở trong hô lên cứu tinh tới rồi, Phùng Xuân cũng đứng lên, chỉ là cậu không cho mở cửa, chỉ đứng cạnh cửa, lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài.

Từ mắt mèo không thể thấy chính diện gương mặt Dương Đông, chỉ có thể từ giọng nói mà phán đoán tâm tình của anh. Anh dường như rất không vui, hỏi Chương Thần, “Tại sao cậu lại ở đây?” Anh còn hỏi một câu, “Cậu có biết bên trong là ai không?” Dương Đông tự hỏi tự trả lời, “Đó là bạn trai anh, cậu coi anh là anh trai, mà cứ thế dẫn người đi vây công cậu ấy?”

Chương Thiên Hữu trước mặt anh luôn giả vờ một dạng thiếu niên ngoan ngoãn. Mà thời khắc này, hắn bị hố mất rồi. Đám người này hô tên Phùng Xuân ầm ĩ, hắn không thể nói không biết. Ở đây chỉ có hắn là người Chương gia, hắn dẫn đầu tất nhiên là hắn rõ, hắn không thể nói rằng hắn bất đắc dĩ.

Tiến thoái lưỡng nan, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Anh Đông?!” Sau đó làm bộ dạng còn khó coi hơn khóc, rõ ràng là muốn diễn khổ, hắn nói, “Anh, Thiên Ái chết thảm. Em… em… Em ấy dù sao cũng là em gái em.” Hắn chỉ nói một câu, lại không lên tiếng nữa, còn chưa cúi đầu, nước mắt đã chảy xuống, tỏ rõ rất đau lòng.

Câu nói kia ẩn chứa nội dung rất phong phú, em không cố ý nhằm vào Phùng Xuân, nhưng Thiên Ái quá đáng thương, em làm anh trai, cho dù là cùng cha khác mẹ, lúc này cũng chỉ đành phải đứng về phía tình thân. Em tới đây làm ầm ĩ là có nguyên nhân.

Hắn tự cảm thấy hài lòng, nhưng đầu mày Dương Đông lại càng nhíu chặt, lần này, thật không phải vì chuyện Phùng Xuân. Anh hơi thất vọng nhìn Chương Thiên Hữu, “Cậu không nên nói những lời này. Thật sự không nên. Cho dù cô ta có đủ đáng thương.” Dì Đàm và cậu chịu khổ nhiều như vậy, thậm chí dì Đàm còn mất ở nước ngoài, những chuyện này đều là vì Chu Hải Quyên mà ra, sao có thể gọi là ‘dù sao cũng là em gái’ đây.

Huống chi, trong đó còn có anh?

Chương Thiên Hữu hiển nhiên không đủ nhập vai vào tâm tình của Chương Thần, dù sao tất cả chuyện năm đó, vết thương kinh hoàng trên mặt Chương Thần, Đàm Xảo Vân rời đi, đối với Dương Đông mà nói chính là kí ức khắc sâu trong lòng, còn đối với hắn chẳng qua là mấy câu tả lại. Mẹ hắn còn sống, nếu không tự mò mẫm, thì trong thời gian ngắn có thể nhập diễn sâu vào tâm tình ấy được?

Thế nên, phản ứng của Dương Đông khiến hắn vô cùng kinh ngạc, trước nay Dương Đông đều dùng vẻ mặt ôn hòa giúp đỡ hắn, cư nhiên lại nói ra những lời này, còn vô cùng thất vọng về hắn. Hắn vội vã ngẩng đầu muốn giải thích, nhưng đúng lúc này, cửa phòng mở.

Phùng Xuân còn mặc bộ tây trang ban trưa, sắc mặt bình tĩnh đứng bên trong, ánh mắt đảo qua mấy người bọn họ, cuối cùng dừng trên mặt Dương Đông, nói với anh, “Tới thì cứ vào, anh dong dài với những người này làm gì?”

Cậu nói xong liền trở vào phòng, khí thế vậy mà lại quá mạnh mẽ, còn khiến cho cả đám người hắn tìm tới đều ngậm họng không nói được câu nào. Mà Dương Đông ngay sau đó cũng theo vào. Đến khi bọn họ phản ứng kịp, người Dương Đông dẫn theo đã chặn trước cửa, rầm một tiếng, cửa đóng.

Chương Thiên Hữu căm hận đá tường, mắng một tiếng, “Ăn hại.” Không biết đang chửi mình hay là chửi người khác.

Dương Đông vừa tiến vào, liền vội vàng kéo lấy tay Phùng Xuân, ôm người vào trong lòng, đến khi cảm thấy người trong lòng thật sự còn đó, bấy giờ mới hỏi, “Sao rồi? Em không sao chứ?” Lại quan sát từ trên xuống dưới một lần, phát hiện thật sự lông tóc không tổn hao gì, anh mới yên lòng, lại ôm người vào ngực.

Phùng Xuân dường như cũng rất phối hợp, kề đầu lên bả vai anh, ôm anh thật chặt. Không biết qua bao lâu, Dương Đông cảm thấy thân thể bị gió thốc lạnh buốt đã ấm lên, mới chậm rãi buông ra.

Sau đó, lý trí cũng quay về.

Có mấy lời, mặc dù anh muốn trốn tránh, vẫn không thể tránh. Ví như, mặc dù anh muốn giúp Phùng Xuân, cũng cần biết sự thật. Huống chi, bọn họ đã thành một nhà, mà Phùng Xuân rõ ràng vẫn đang dối gạt anh —— bọn họ rõ ràng từ hôm qua mới bắt đầu quay chụp, cậu lại nói với anh là đã bắt đầu từ ba ngày trước, liền dẫn theo Chương Thiên Ái đi lòng vòng Quý Châu.

Dù cho anh có thích, thích đến mức dù cậu có thế nào anh cũng đau lòng người khác khi dễ cậu, anh vẫn phải nói, Phùng Xuân cũng không từng thành thật tất cả với anh, vẫn đang gạt anh. Mà đối với người này, anh lại mười phần để tâm.

Không có tình cảm của ai, có thể chịu đựng giấu diếm và lừa dối.

Anh sao có thể không hỏi đây.

Thế nên, anh nghe thấy chính mình hỏi, “Vì sao lại gạt anh, vì sao lại gọi Chương Thiên Ái theo? Em và cô ấy không có tình cảm như vậy. Là vì chính phần quay quảng cáo này sao?”

Vấn đề này, khiến Lưu Bắc đang ở trong bếp pha trà bỗng nhiên quay đầu lại, Phùng Xuân cũng ngẩng mặt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.