Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 63: Chân tướng~



“Em biết mục đích ban đầu của em không đơn thuần, em nói ra điều này cũng rất không biết xấu hổ, nhưng anh Đông, em dù đê tiện, thế nhưng chừng mực ở đó, nếu em không yêu, em tuyệt đối không dâng bản thân mình ra. Anh Đông, em yêu anh.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phùng Xuân trước nay chưa từng tự tin mình có thể giấu diếm chuyện này được bao lâu.

Vậy nên, dưới tình huống một mình ra ngoài cùng Chương Thiên Ái, cậu thẳng thắn chọn ngay cách nói dối. Vì cậu biết rõ, dù nói hay cỡ nào, cuối cùng Chương Thiên Ái vẫn sẽ phải chết, sự tình cũng bung bét ra, Dương Dông cũng biết thôi.

—— Dương Đông trước giờ luôn rất thông minh, những điểm đáng ngờ trên người Phùng Xuân tầng tầng lớp lớp, anh sao có thể không phát hiện manh mối gì được?

Nhận ra được thì sẽ hỏi, như hôm nay, hỏi thì cần phải có đáp án, chính mình có thể nhẫn tâm mà không nói cho anh sao? Đương nhiên không nhẫn tâm nổi. Chương Thiên Ái chẳng qua chỉ là phần nhạc dạo mà thôi. Sau cô ta, Chương gia còn có ba người nữa, một kẻ cậu cũng không bỏ qua, động tác của cậu sẽ càng lúc càng lớn, cũng sẽ càng lúc càng không hề kiêng dè nữa. Con đường lên núi đao biển lửa như thế, cậu và Lâm Dũng bước đi đã lao tâm lao lực quá độ, tội gì thêm một người nữa?

Huống chi, nếu không tính đến phần tình cảm ngoài lòng bàn tay của cậu, đây chính là kế hoạch gốc —— cậu và Dương Đông yêu đương, mượn thế lực từ tay Dương Đông để giúp mình chạy khỏi cục diện này, sau đó mỗi người đi một ngã.

Vậy nên, cậu lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất, để lộ chân tướng.

Hôm nay, đã như đúng tính toán.

Dương Đông vừa dứt lời, Phùng Xuân đã gật đầu, “Em biết ngay sẽ không gạt được anh.” Cậu tùy ý nhìn về phía phòng bếp, Lưu Bắc đã choáng váng, suốt hành trình cậu ta đã cảm thấy Phùng Xuân dẫn theo Chương Thiên Ái có hơi kì lạ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa hề nghĩ đến phương diện này, bây giờ một câu của Dương Đông chỉ điểm, đầu óc cậu đã như con thảo mê mã chạy băng băng trên thảo nguyên không dừng được.

Chân tướng đáng sợ như thế sao? Nhưng mà boss nhà cậu thật sự là chưa từng làm gì hết mà.

Phùng Xuân bị bộ dạng của cậu ta chọc cười, nói, “Cậu xuống dưới mua giúp tôi ít cơm đi, trưa nay còn chưa ăn, sắp tối rồi.” Lưu Bắc lúc này mới nhớ tới, bữa sáng ăn xong, trừ uống nước, hai người họ còn chưa ăn chút gì —— ban đầu là ăn không vô, sau thì lại không ra cửa được, hiện giờ Dương Đông vào tới, tất nhiên cửa lớn đi ra không thành vấn đề, không còn đáng sợ như chỗ này nữa.

Chỉ là, trước khi đi ra, cậu vẫn còn thiên vị Phùng Xuân, nhắn cho Phùng Xuân cái tin, “Boss ơi thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mà cũng không cần thành thật quá đâu.” Phùng Xuân xem liền nở nụ cười, người này thật là.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Phùng Xuân liền dẫn Dương Đông ngồi xuống sô pha. Khi hai người họ vừa biết nhau, đến nhà Phùng Xuân ăn, hai người đều sẽ ngồi đối mặt nhau. Nhưng sau này quan hệ thân mật lên, Dương Đông không thích vậy, luôn sẽ tìm cơ hội ôm lấy cậu.

Hôm nay, Dương Đông ngồi trên ghế sô pha, Phùng Xuân rất tự nhiên kéo một cái ghế rời qua, ngồi xuống đối diện anh.

Cử chỉ này, không giống như mọi khi.

Ánh mắt của Dương Đông theo động tác của cậu, ảm đạm dần đi.

Đây là tư thế phân rõ lập trường, cũng là cái giá phải trả khi hỏi ra.

Phùng Xuân bưng phần trà ngon Lưu Bắc đã pha ra, rót cho anh một ly, sau đó nói, “Bắt đầu nói từ đâu đây?”

Dương Đông khổ sở trong lòng, nhưng việc đã đến nước này, anh cũng biết không còn đường lui, cũng không thể lui, “Từ chỗ em muốn nói đi.”

“Ừ.” Phùng Xuân gọn gàng dứt khoát, “Em hai mươi tuổi bước vào giới giải trí.” Cậu mở đầu như vậy, thật khiến Dương Đông không ngờ tới, hiện tại Phùng Xuân hai mươi tư, đây chính là bắt đầu nói từ bốn năm trước. Khi đó Phùng Xuân đã bắt đầu chuẩn bị?

Phùng Xuân nói tiếp, “Khi đó em là sinh viên kiến trúc, đã lên năm ba, còn có hai năm là tốt nghiệp. Anh biết đó, nếu không ngại cực, cái nghề ấy thật ra kiếm tiền không phải ít, em hoàn toàn không cần làm điều thừa chen chân vào giới giải trí. Rất nhiều bạn học của em cũng cảm thấy em không hợp, làm minh tinh mặc dù oai, nhưng cái giới này thật rất phức tạp, huống chi, không phải tất cả mọi người đều có thể nổi tiếng. Nhưng bọn họ không biết, đây là kế hoạch tính toán đã lâu.”

“Anh biết người Chương gia bình thường là trạng thái gì không?” Phùng Xuân cười cười, “Anh cũng sẽ không biết quá rõ đâu, dù sao các anh đều như nhau. Hành trình của Chương Kiến Quốc mỗi ngày là nhà, công ty, hội sở, có đôi khi sẽ mời khách ở nhà hàng, đi quá trà uống trà, nhưng đều có trợ lý và tài xế theo, lục tục một đám người, ông ta gần như không có khả năng gặp người một cách tình cờ.”

“Chu Hải Quyên là một phu nhân, sở thích lớn nhất là thu thập trang sứ từ các nhãn hiệu toàn thế giới, ngoại trừ ra nước ngoài, các địa điểm bà ta thường lui tới có ba nơi, trung tâm chăm sóc sắc đẹp, phòng tập thể thao, còn có tổng bộ tổ chức từ thiện. Giá làm hội viên của trung tâm chăm sóc sắc đẹp thấp nhất là từ trăm vạn, phòng tập thể thao là chỗ huấn luyện tư nhân, địa chỉ kín đáo, người lui tới toàn là minh tinh phú bà, người thường không thể vào được. Về phần tổng bộ từ thiện, nếu em có quyên tiền, đại khái tiền sẽ từ ngân hàng chuyển thành mấy con số đi vào tài khoản của bọn họ, thế nhưng em không vào được. Nhân viên quản lý của bọn họ tinh như Conan vậy.”

“Phạm vi hoạt động của Chương Thiên Hạnh rộng hơn chút. Hắn dù sao cũng là người cùng tuổi em, quan trọng hơn hết, hắn khi đó còn đang đi học. Nhưng con mẹ nó khiến người buồn bực chính là, bốn năm đại học, ngoại trừ vài chuyên ngành cần thiết, thời gian hắn đi học không có mấy, hơn nữa xe đón xe đưa, căn bản không dừng lại trường học được mấy lần. Phần lớn thời gian hắn ngâm mình tại Chương thị, theo Chương Kiến Quốc học tập làm sao quản lý. Những nơi hắn ra vào gần như trùng khớp với Chương Kiến Quốc, ngoại trừ thỉnh thoảng theo một đám bạn đi cưỡi ngựa câu cá, không hề có thú vui khác.”

“Chương Thiên Ái lại không quá giống bọn họ, có lẽ vì là con gái út, cô ta được thả hơn. Chẳng qua dù như thế, cô ta cũng không đi học ở cái trường hạng ba kia, nhìn chung, thường đi theo mấy cô bạn gái đi chơi khắp nơi. Mua quần áo đi ăn chơi đàng điếm, mỗi ngày chỉ quan tâm trang điểm bản thân thế nào. Song Chu Hải Quyên lại quản thúc cô ta nghiêm khắc hơn, mỗi giờ mỗi khắc đều sai vệ sĩ tài xế đi theo, dù cho cô ta đi tới mấy nơi công cộng nhiều hơn, cũng rất khó tiếp cận.”

Phùng Xuân nói mấy chuyện này, mới nhìn về phía Dương Đông, “Anh hiểu ý em nói mấy chuyện này nhỉ. Em chọn làm diễn viên, cũng không phải là vì danh, mà là bởi vì em không thể nào dùng cách bình thường tiếp cận người Chương gia. Cho nên, em chỉ có thể chọn tiến vào giới giải trí, làm cấp dưới của Phùng Trúc Mai. Bởi vì bạn gái của Chương Thiên Hạnh là Từ Manh Manh, theo tình hình lúc ấy, Từ Manh Manh sớm muộn gì cũng gả vào Chương gia, đây là bước đầu tiên để em thành lập mối liên hệ với Chương gia. Cũng là bước khó khăn nhất.”

Phùng Xuân nhấp một ngụm trà, “Em và Từ Manh Manh cùng làm nghệ sĩ dưới tay Phùng Trúc Mai tròn hai năm, em vẫn không đợi được cơ hội tới. Mãi đến hồi đầu năm hợp tác bộ phim ‘Chờ đợi’, Chương Thiên Ái đến thăm trường quay, kế hoạch của em mới bắt đầu tiếp, cũng may cô ta tương đối dễ gạt, chẳng bao lâu em đã là bạn trai cô ta.”

Khi Phùng Xuân kể những điều này, giọng nói cực kì bình tĩnh, thật giống như đang nói về chuyện của người khác. Hoàn toàn không hề giống với cái người thích nói đùa thích làm nũng trong trí nhớ của Dương Đông. Phùng Xuân thời khắc này, tựa như mới lộ ra nanh vuốt và bộ mặt thật, khiến người sợ hãi.

Hành tung của bốn người Chương gia, còn có quan hệ qua lại của bọn họ, là cần bao nhiêu thời gian tìm tòi tích lũy mới có thể thu thập rõ ràng như thế? Huống chi, Phùng Xuân cũng không giấu diếm việc bản thân cậu lợi dụng người khác, điều này khiến anh nghĩ đến chính mình.

Anh hỏi, “Với anh cũng là như vậy? Cũng có kế hoạch sao?”

“Phải.” Phùng Xuân đã sớm biết, chuyện vỡ lở, giữa hai người không còn gắn bó được nữa, cậu lựa chọn bắt đầu kể từ đầu, tất nhiên cũng phải cho Dương Đông một câu chuyện từ đầu đến cuối, không để anh lại phải nghi vấn,

Phùng Xuân không hề kiêng kị, thản nhiên nói, “Em cần phải xử lý người Chương gia như hôm nay vậy, nhưng bản thân em dù sao cũng chỉ là một diễn viên cỏn con, so với Chương gia, em không có nhân lực, không tài lực, ngay cả vũ lực cũng không có, chỉ bằng một con kiến mà thôi. Cái em có, chỉ là chính bản thân mình. Em cần phải kích cho Chương Thiên Hạnh ra tay với em, vậy thì em liền phải đụng đến người hắn yêu nhất, chính là anh.”

Khóe mắt Dương Đông động đậy. Anh đột nhiên nhớ đến lần đầu hai người gặp mặt, rõ là lần đầu, Phùng Xuân lại vẫn hấp dẫn ánh mắt anh, khiến anh không kiềm chế được mà quan tâm cậu. Anh vẫn cho rằng đó là tiếng sét ái tình, nhưng giờ nhớ lại, anh hỏi Phùng Xuân, “Ngày đó em cố ý?”

“Phải.” Cậu tàn nhẫn nói, “Kiểu tóc anh thích, quần áo anh thích, khí chất anh ưa, thần thái anh chuộng. Tất cả đều chuẩn bị tỉ mỉ cho anh.”

Dương Đông ném ngay cái ly xuống đất, rống giận, “Em đê tiện.”

“Em đúng thật rất đê tiện.” Phùng Xuân không hề trốn tránh bao biện, “Ngay từ khi gặp mặt, tất cả giao lưu đều phải đắn đo tính toán, khi nào thân mật với anh một chút, khi nào cách xa một chút, làm sao để dẫn anh mắc câu. Anh phải biết, em không chỉ muốn Chương Thiên Hạnh ghen tị, khiến hắn không từ thủ đoạn đối phó em, sau đó kéo đến trên người Chương Thiên Ái, mà còn cần một người đủ mạnh để bảo vệ e, bằng không, em làm sao có thể còn sống nổi dưới thủ đoạn của Chương gia? Mà anh là người thích hợp nhất, chuyện hôm nay xem cũng đã chứng minh được, sự lựa chọn của em không sai.”

“Anh xem, lần Chương Thiên Hạnh hại em bằng ma túy em trót lọt. Sau đó em liền có thể gây xích mích với Từ Manh Manh, nói cho chị ấy biết Chương Thiên Hạnh lừa gạt, khiến hai nhà Chương Từ triệt để trở mặt. Còn có chuyện Chu Hải Quyên ngoại tình cũng do em tra được rồi thả ra. Cho đến hôm nay, em còn có thể bình an ngồi ở đây, tính toán hại chết Chương Thiên Ái.” Cậu dịu dàng nhìn anh, “Anh còn có thể nhanh chóng chạy đến bên cạnh em như vậy, anh không biết, em cảm động bao nhiêu.”

“Em còn biết cảm động?” Dương Đông bây giờ cảm thấy mình là thằng ngu, “Giữa chúng ta không phải chỉ có dối trá sao?”

Phải biết rằng, thậm chí quà tặng anh đã chuẩn bị xong —— không phải chiếc đồng hồ kia, mà là một căn hộ nơi Phùng Xuân ở không xa, anh thậm chí đã điều động đội thi công, thiết kế kiểu nhà cũng đã hoàn tất, liền chỉ vì muốn cùng Phùng Xuân xây nên một mái nhà chung của hai người.

Mà bây giờ, người này nói cho anh biết, hết thảy đều chỉ vì lợi dụng, vì để giết người. Giữa bọn họ, còn có thể có thứ gọi là tình cảm sao?

Thân thể anh vì tiếp nhận sự thật này mà run run, Phùng Xuân tiến lên, vượt qua chiếc bàn trà ngăn cách giữa hai người, đến gần anh. Dương Đông lại thẳng tay đẩy cậu ra, gương mặt anh vì đang khống chế tâm tình mà trông có chút quái dị, chẳng qua ánh mắt vẫn kiên định vững vàng như cũ, trước kia là kiên định yêu cậu, hiện tại, lại là kiên định đẩy cậu ra xa.

Một Dương Đông như thế, khiến lồng ngực Phùng Xuân như bị người siết chặt, bóp nát, tựa như muốn chết đi. Cậu không khỏi cười nhạo mình, quả nhiên là thật sự động tâm, quả nhiên quyết định muốn cùng với anh cả đời không phải là sai. Như vậy, lần khổ nhục kế này, cũng cứ thế mà tiếp tục đi, cậu sẽ không dùng sự thật mình là Chương Thần để khiến Dương Đông tự vi phạm nguyên tắc mà tha thứ cậu, nếu như vậy, hết thảy sẽ lại như bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ.

Cái cậu cần, chính là khiến Dương Đông tự mình nguyện ý tha thứ cậu.

Mà điều này cần một chút phân ly, một chút không gian, một chút thời gian. Đương nhiên, còn có một ý niệm.

Cậu đứng đó, nhìn anh mà nói, “Em biết mục đích ban đầu của em không đơn thuần, em nói ra điều này cũng rất không biết xấu hổ, nhưng anh Đông, em dù đê tiện, thế nhưng chừng mực ở đó, nếu em không yêu, em tuyệt đối không dâng bản thân mình ra. Anh Đông, em yêu anh.”

Dương Đông cứ như vậy nhìn cậu, ánh mắt từ bén nhọn, vì những lời này mà hóa thành mềm mại. Nhưng biểu tình ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, liền bị anh che giấu. Người đàn ông vững vàng này lại ẩn đi phần tình cảm ấy, anh chỉ hỏi, “Vì sao? Vì sao lại đột nhiên nói cho tôi biết hết thảy, cứ gạt tôi không tốt sao? Giữa các người có thù sâu hận thẳm gì? Khiến em phải làm như thế?”

“Là bởi vì bịa đặt không nổi nữa, em không nói, anh không phải vẫn hoài nghi sao? Lời nói dối rốt cuộc vẫn là lời nói dối, sớm muộn cũng bị vạch trần, càng dối gạt chỉ càng sinh thêm chán ghét.”

Cậu đáp, “Về phần tại sao ư? Anh có biết không, em từng có một đứa em trai, gọi là Tráng Tráng, là đứa con mẹ em mang thai sau khi ly hôn. Mười năm trước, năm tuổi nó bị bệnh nặng, mẹ em và cha dượng vào thủ đô muốn tìm cha ruột em mượn tiền chữa bệnh. Kết quả bị Chương Thiên Hạnh mười bốn tuổi lái xe tông chết, khi đó, Chương Thiên Ái cũng ở trên xe, cô ta lớn tiếng hô, ‘Đâm chết bọn họ!’ Rất nhiều người nghe thấy được. Nhưng bọn họ có quyền thế, nhà em lại là dân thường thấp cổ bé họng, đến khi vụ án được đưa ra, lại thành tai nạn ngoài ý muốn, danh tính người lái xe thay đổi, còn đẩy trách nhiệm về phía cha mẹ em.

Hai mạng người, bồi thường được mấy vạn. Em không còn cha mẹ, mang theo em trai bệnh nặng, hung thủ lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn chẳng hề lộ mặt, anh nói em có hận hay không? Em trai em vì không có tiền trị bệnh, sống chỉ thêm được nửa năm, anh nói em có hận được không? Em sinh ra làm con, làm anh trai, bọn họ lại đi hết, chỉ để lại em sống trên cõi đời này, chẳng lẽ bảo em làm cái xác không hồn? Em không nên báo thù sao?

Anh Đông, xin lỗi. Em hai bàn tay trắng, chỉ còn có cách đó thôi.”

Dương Đông e là chẳng bao giờ ngờ được, anh em Chương Thiên Hạnh đã từng gây ra chuyện như vậy. Nhưng nếu là sự thật, vậy Phùng Xuân làm thế không có gì không thể, cậu làm vậy, theo góc độ anh nhìn không hề đáng trách. Nhưng Dương Đông có thể hiểu cho cậu, lại không thể đồng tình, tình cảm của anh thì tính là gì đây? Nhưng nếu cứ mặc kệ như thế, người Chương gia bên ngoài đang lăm le, anh tin chắc, nếu anh thật sự buông tay, nói không chừng ngày nào đó Phùng Xuân liền sẽ biến mất bặt tăm.

Anh nhìn người trước mắt, không thể không thừa nhận, ngay cả khi đã bị thương tổn, ngay cả khi rất tức giận, nhưng đến cùng, vẫn không buông tay được.

Anh thở dài, “Lần này tôi giúp em, sau đó… Chúng ta không còn sau đó nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.