Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 78: Hòa hảo



Tâm tình cậu bây giờ, không phải thất vọng nữa, mà là cảm thấy may mắn, may mắn mình đã vào lúc tính toán lợi dụng, cô lập được Dương Đông. Sau đó giữ lại cho mình một người như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phùng Xuân lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện, bốn bức tường trắng khiến trong khoảnh khắc cậu cho là mình đã bị bắt cóc. Mãi đến khi quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện máy móc chữa bệnh, mới biết rõ, đây là được cứu rồi.

Chương Kiến Quốc không phải tên biến thái cuồng giết người, cái ông ta cần chỉ là giết chết mình, không cần phiền phức như vậy.

Nhận thức này khiến Phùng Xuân thở phào một hơi mạnh. Gã đàn ông kia thật quá đáng sợ, bàn tay kia bị cậu đánh cho nát nhừ, người kia vẫn không từng rụt tay. Bây giờ nhớ lại, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, cũng may Chương Kiến Quốc hiện tại biết thế lực của mình đã giảm, không dám thật sự gây ra một vụ giết người tại nhà, xem hành động đó là muốn cậu và Tư Như Phong giống nhau, tạo hiện trạng bỏ mình ngoài ý muốn, cho nên cái mạng này của cậu mới còn.

Phùng Xuân vừa nhẹ nhàng giật giật tay chân, thử xem mình có mất tay mất chân gì không, lại vừa suy nghĩ, khi đó Lưu Bắc té xỉu, cho nên vệ sĩ ở dưới lầu mới phát hiện sao?

Phùng Xuân cũng không chắc lắm, chỉ là lo lắng, cậu được cứu, vậy không biết Lưu Bắc thế nào? Tên kia kề vào mũi cậu ta thứ gì đó, hẳn là cũng giống như mình.

Cậu đang nghĩ ngợi, cửa liền mở. Một thân ảnh cao to quen thuộc liền xuất hiện trước mắt, người nọ đang nói chuyện với bác sĩ, “Nói là mười hai tiếng liền tỉnh, bây giờ mười bốn tiếng rồi, lại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh nữa, chuyện gì thế này? Em ấy có phải còn có thương tích ngầm gì không?”

Anh hỏi rất dồn dập, hoàn toàn không giống hình tượng chín chắn điềm tĩnh ngày thường, hơn nữa hẳn là hỏi như vậy rất nhiều lần, đã hỏi tới mức làm phiền bác sĩ, bác sĩ rất bực bội giải thích cho anh, “Mười hai tiếng đồng hồ là áng chừng thôi, cậu cho là phải chính xác như đồng hồ báo thức hả, nói mấy tiếng là đúng mấy tiếng sẽ tỉnh. Tôi đây vậy khỏi đi làm bác sĩ nữa, đi làm ma pháp sư luôn cho rồi.”

Bác sĩ nọ cũng thật hài hước, nói xong liền khuyên anh, “Cậu ta có lẽ là hít vào hơi nhiều, hơn nữa lúc đó khẩn trương quá độ, cho nên mới kéo dài, thân thể thì chắc chắn không có thương tổn ngầm đâu, dù sao cũng đã làm kiểm tra toàn thân rồi, cậu yên tâm đi. Cứ chờ, kiên nhẫn chờ. Tôi còn bận việc khác, lát nữa sẽ quay lại.”

Người đáp là một ông bác, tính tình còn rất dễ chịu, vừa nói vừa vỗ vỗ cánh tay cậu, bộ dạng ‘cậu sốt ruột tôi hiểu, nhưng mà chuyện này không nhanh được’. Thế nhưng Dương Đông vẫn còn lo, còn muốn hỏi thêm ông ấy mấy câu, căn bản không muốn để người ta đi.

Phùng Xuân thấy thế, đành phải mở lời gọi anh, “Đông… anh Đông!”

Cậu mở miệng mới phát hiện, giọng nói đã khàn, thanh âm vang ra cũng không lớn như tưởng tượng. Nhưng chính là thanh âm nhỏ đến vậy, cậu cảm thấy còn chẳng hơn tiếng muỗi vo ve, Dương Đông thế mà nghe thấy.

Anh thoắt cái quay đầu lại, mặt đối mặt với Phùng Xuân.

Hai người một nằm ở trên giường bệnh, một đứng ở cửa phòng bệnh, giữa họ không có bất kì vật cản nào, Dương Đông nhìn thấy vẻ mặt Phùng Xuân vì đã bị kinh sợ mà tái nhợt, Phùng Xuân cũng nhìn thấy tay phải Dương Đông bị băng bó, còn có gương mặt toàn là râu, nhất thời không ai nói chuyện, nhưng trong khoảnh khắc ấy, sự thân thương lo lắng trong mắt đã nói lên tất cả.

Còn vị bác sĩ kia, đứng một bên xem cảm thấy thật thú vị, hắng giọng một tiếng hỏi Dương Đông, “Cậu hết sốt ruột chưa? Người cũng tỉnh rồi, còn ngớ người gì hả!”

Lúc này hai người mới từ trạng thái đối mắt lấy lại tinh thần. Khoảng cách giữa cả hai chỉ có hai ba mét, Dương Đông cũng không rảnh để ý có ngượng ngùng hay không, nhanh chân đi tới, vài bước đã tới trước mặt Phùng Xuân, dùng cả hai bàn tay có bị thương của mình để nắm lấy tay cậu hỏi, “Còn khó chịu chỗ nào không? Bác sĩ nói hít phải thuốc mê quá liều, tỉnh lại sẽ có hơi choáng váng đau đầu cũng là bình thường, em sao rồi?”

Phùng Xuân đúng là có hơi chóng mặt, liền gật đầu, Dương Đông vừa nghe lại muốn đi tìm ông bác sĩ. Phùng Xuân đã kéo lại tay anh, nhìn thẳng anh mà nói, “Không phải vừa nói sao, đây là bình thường, không cần.” Ánh mắt cậu lướt xuống dưới, nhìn bàn tay Dương Đông bị băng bó, “Đây là bị làm sao? Anh cứu em? Lưu Bắc thì sao? Anh không phải là…”

Trong lòng cậu hiện tại nôn nóng, muốn biết tình huống sau khi sát thủ xuất hiện, sẽ liên quan đến bố cục sau này cậu trả thù, lúc này đây Chương Kiến Quốc hành động, cậu thật ra đã sớm dự liệu, sự nhẫn nại của một người là có hạn, khi Chương Thiên Ái hít ma túy Dương Đông che chở cậu, Chương Kiến Quốc không ra tay đã là kì tích. Lần này Chương Thiên Ái chết rồi, Chương Kiến Quốc nếu còn không làm gì, ông ta liền không phải Chương Kiến Quốc nữa, nhất là, sau khi biết kết cục của Tư Như Phong.

Chỉ là, Phùng Xuân không ngờ lại nhanh như vậy, rất nhiều chuyện cậu còn chưa bố trí xong. Ví dụ như, cậu được cứu, thì hoàn toàn có thể tự khiến bản thân chật vật hơn nữa, làm lớn sự tình, thả tin tức ra ngoài, cậu tin tưởng, cả chuyện Chu Hải Quyên ngoại tình còn có người có thể lợi dụng, huống chi là về Chương Kiến Quốc. Đến lúc đó cậu lại châm ngòi thổi gió, nói ra vài điểm đáng ngờ trong cái chết của Tư Như Phong, Chương Kiến Quốc e là lo thân mình còn không xong.

Chuyện cậu quan tâm nhất đáng lẽ nên là nó, dính líu đến mười năm tâm huyết của cậu, nhưng con người vốn là động vật sống tình cảm, lúc này, cậu trái lại không thể nói ra miệng, đầy mắt chỉ có Dương Đông, người đàn ông này, rốt cuộc chịu để ý đến cậu rồi, thời gian chờ đợi tuy rằng không dài, nhưng vẫn rất lo lắng. Cậu thậm chí không tự chủ được vươn tay, ghét bỏ sờ sờ mặt anh mà nói, “Vậy mà có râu quai nón, thật đúng là vỡ hình tượng mà.”

Dương Đông liền nở nụ cười, hiểu lầm nhiều bao nhiêu nữa thì hiện tại cũng không phải lúc nói tới, anh kéo tay Phùng Xuân, sờ sờ mặt mình, “Cha anh là vậy, em quên rồi sao. Con trai không thể giống cha hả?”

Dương Đông nói rất tùy ý, cũng không có ý thăm dò gì, chỉ là gặp được người này rồi, liền rất tự nhiên nhắc lại quá khứ, nhưng Phùng Xuân lại không phải người bình thường, tâm tư cậu thay đổi thật nhanh, lập tức hiểu được ý tứ trong đó —— cha của Dương Đông qua đời chín năm, minh tinh Phùng Xuân chưa từng gặp mặt, hơn nữa chuyện có râu quai nón, nếu mỗi ngày đều cạo, nhất định là người rất thân mới biết được, Dương Đông tùy ý nói ra như thế, hiển nhiên đã phát hiện bí mật của cậu.

Trong lòng Phùng Xuân lập tức căng thẳng, cậu không biết, quan hệ giữa bọn họ, bây giờ là rộng rãi tươi sáng hay là chỉ còn chút tốt đẹp ít ỏi cuối cùng, ngay cả trước đây dù đã tính toán chặt chẽ, nghĩ cách để làm sao khiến Dương Đông thích mình, sau đó phát hiện thân phận, sau đó lại chấp nhận sự thật mình yêu một Chương Thần đã xem trả thù như sứ mệnh. Nhưng bây giờ, cậu vẫn không khỏi khẩn trương.

Lời nói vòng vo bên mép hồi lâu, cuối cùng, lời cậu nói ra chỉ đơn giản một câu, “Anh biết rồi.” Ngay cả vấn đề còn không nói ra, chỉ trần thuật. Cậu muốn nghe Dương Đông nói.

Dương Đông đâu ngờ tới, Phùng Xuân khi vừa trải qua một lần sống chết, tỉnh lại mới có chừng mười phút, lại vẫn tỉnh táo như thường —— mặc dù là bản thân anh lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng không thể đảm bảo mình sẽ tỉ mỉ được như vậy sau một hồi nguy hiểm. Bởi vì cuộc sống anh đã đủ an nhàn, anh không cần bản lĩnh như thế.

Nhưng điều này nói rõ cái gì. Nói lên rằng Phùng Xuân của anh, tới tận bây giờ, luôn luôn sống trong sự khẩn trương, cậu chẳng bao giờ từng thả lỏng, trí óc thời thời khắc khắc phân tích mọi thứ xung quanh, từng tràng cảnh, từng con người, từng sự kiện, từng câu nói. Từ đó rút ra manh mối, để hoàn thành đại nghiệp báo thù, đây là kiểu sống như thế nào? Mười năm, ai mà có thể kiên trì mười năm đây?

Ánh mắt anh nhìn Phùng Xuân đầy ngập áy náy, “Đúng vậy, em xem anh ngốc như vậy, cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện, em hẳn rất thất vọng đi. Anh thật sự rất thất vọng với bản thân, Xuân Nhi…” Anh thả chậm thanh âm, lại gọi một tiếng, “Thần Thần, em cũng rất thất vọng đi.”

Thất vọng sao? Cũng không phải không có, mà cũng chỉ là vào cái ngày Chương Thần giả xuất hiện, tâm tình cậu trở nên không ổn định mà thường ngày chắc chắn không có, hoàn cảnh của cậu khiến cậu chưa từng ôm hi vọng với bất cứ ai, chỉ có đối với Dương Đông thì khác biệt đôi chút. Nhưng cũng chỉ có một lần vào ngày đó thôi.

Tình cảm của cậu từ lâu đã không giống người thường, trong một thời gian rất dài, cậu đều xem mình là một người không còn tình cảm.

Cho nên, tâm tình cậu bây giờ, không phải thất vọng nữa, mà là cảm thấy may mắn, may mắn mình đã vào lúc tính toán lợi dụng, cô lập được Dương Đông. Sau đó giữ lại cho mình một người như vậy.

Cậu cười cười, “Không. Không chút nào cả, anh có thể tới đã tốt lắm rồi.”

Câu nói đầu tiên đã tốt. Gần như trong nháy mắt nụ cười trên mặt Dương Đông đã không giấu được.

Chỉ là thân thể Phùng Xuân hiện tại không khỏe, không phải thời điểm nhắc tới những chuyện cũ đau lòng kia, thậm chí đối với Dương Đông mà nói, câu nói vừa nãy cũng chỉ là vô ý lộ ra, anh cũng không muốn khiến Phùng Xuân hao tổn tinh thần trong lúc này. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu hôn lên khóe miệng Phùng Xuân một hơi, liền nói, “Anh hiểu, Xuân Nhi, em tốt nhất nghỉ ngơi cho khỏe, đừng hao tâm tốn sức nữa, chuyện này chúng ta nói sau, em nghỉ ngơi trước đã.”

Nói rồi, anh dém dém góc chăn cho Phùng Xuân, lộ vẻ muốn trông chừng cậu đi vào giấc ngủ.

Trong lòng Phùng Xuân cho dù đang có hàng ngàn hàng vạn dự tính, hiện tại cũng không thể nào phá vỡ bầu không khí này, huống chi hiệu lực thuốc mê kia vẫn chưa hết hẳn, cậu bây giờ đúng là rất mơ màng, có cảm giác rất muốn ngủ, chỉ đành ngoan ngoãn nhắm mắt, đi ngủ.

Chỉ là một giấc ngủ này cũng không yên ổn, không bao lâu di động của Dương Đông liền vang lên, cậu nghe Dương Đông nói, “Chặn lại là được rồi, chỉ cần thả tin tức, không gặp người, đây là cơ bản cậu phải nhớ rõ.”

Sau đó lại mơ hồ một chút, không phải âm thanh điện thoại di động, mà là tiếng động dưới lầu truyền đến, kêu gào ầm ĩ, còn có âm thanh quát lớn, lúc có lúc không, tựa như con ruồi vo ve, cậu cuối cùng ngủ không nổi nữa, tuy rằng còn chóng mặt, cũng chỉ đành mở mắt ra.

Nào ngờ, Dương Đông lại không ở trước mắt, trông chừng cậu là Lưu Bắc.

Vừa thấy cậu tỉnh, Lưu Bắc hận không thể nhảy dựng lên, kích động đến mức cầm tay cậu hỏi ngay, “Boss anh không có sao chứ, còn khó chịu không?”

Phùng Xuân thấy cậu ta thì khá cao hứng, chỉ là còn lo lắng, “Cậu thì không sao chứ, sao lại chạy qua đây rồi?”

Lưu Bắc nói, “Tôi chỉ hôn mê hơn một giờ, sớm đã khỏe rồi, tôi muốn vào sớm rồi đó chứ, mà Dương tổng ngăn lại, bây giờ ảnh có việc, tôi mới lén chạy vào đây.”

Phùng Xuân liền nhớ lại tiếng kêu gào ầm ĩ, hỏi cậu ta, “Người kia thì xử lý thế nào, còn bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

Lưu Bắc vừa nghe chuyện này, trên mặt liền hiện vẻ bội phục, “Boss, anh không biết Dương tổng lợi hại thế nào đâu, anh ta cứu hai người chúng ta rồi, liền đưa chúng ta thẳng tới đây, đây là viện an dưỡng tư nhân của Đại Dương Quốc Tế, không ai nghe được bất cứ phong thanh nào cả. Sau đó anh ta liền thả tin tức nặng ký ra ngoài, nói là anh bị người mưu sát, tính mạng nguy kịch, đã bắt được hung thủ, đưa đến đồn cảnh sát rồi, sẽ không bỏ qua bất kì thủ phạm sau màn nào, sự tình hôm nay làm lớn rồi.”

Cậu ta nói, lại thấp giọng, “Anh ta còn kéo cả vụ việc cái chết của Tư Như Phong vào, hẳn là muốn đụng thẳng Chương Kiến Quốc. Thật lợi hại.”

Phùng Xuân nghe xong không khỏi a một tiếng, Dương Đông đúng là không bàn trước mà lại trùng mưu với cậu, cậu lại kiềm không được gọi một tiếng, “Anh Đông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.