Phùng Xuân cảm giác mình thật sự là gậy ông đập lưng ông, nhưng cũng không thể nào thoải mái nói với Dương Đông, “Em còn có người anh trai, tính ra anh có thêm một người anh vợ, anh sớm đã quen, tới gặp đi.” Làm vậy là thật sự muốn chết đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân nghe được mấy tin này, làm sao có thể ngủ tiếp được nữa? Bảo Lưu Bắc tìm giúp mình một cái áo khoác, cậu tự mình đứng dậy, đi tới trước cửa sổ.
Nơi cậu ở là viện an dưỡng, thế nên cũng không cao đến hơn mười tầng lầu như bệnh viện, tổng cộng chỉ có ba tầng, cậu vén rèm nhìn ra bên ngoài, liền đoán được mình ở tầng hai.
Khoảng cách giữa cậu và những người dưới lầu, so ra chỉ bốn năm mét, nhìn xuống là thấy rõ mồn một.
Dưới lầu vây quanh không ít người, đồ nghề tác chiến đông đủ, có lẽ vì chờ lâu, nhiều người ngồi thẳng cẳng trên nền cỏ, vừa hí hoáy máy quay vừa châu đầu ghé tai.
Tiếng ồn ào chính là truyền lên như thế.
Tình huống thế này, Phùng Xuân thật ra không xa lạ gì. Lần trước ở Quý Châu, Chương Thiên Ái chết rồi, cũng có nhiều phóng viên cắm giữ dưới lầu khách sạn, sau đó bị Dương Đông không biết đã dùng cách gì đuổi đi. Nhưng lúc này đây, lại cũng chính là anh gọi họ tới, nghĩ ra cũng thật thú vị.
Phùng Xuân hỏi Lưu Bắc, “Tin tức đã đến mức đó rồi? Bọn họ làm sao mà tin được?”
Lưu Bắc làm trợ lý của Phùng Xuân, khi thu thập những tin tức này cũng do thói quen nghề nghiệp, lúc này mới nói, “Là do thả ra ngoài phần ảnh chụp phòng ở của anh, trong phòng có không ít máu!”
Phùng Xuân nhấc mi lên, bản thân cậu không hề bị thương, gã kia tuy rằng bị cậu đánh vào tay tới tấp, nhưng phần kim loại của thắt lưng cũng không bén, sẽ không gây đổ máu, như vậy thì chính là Dương Đông tìm người làm? Thủ đoạn này của anh đủ lợi hại.
Tin tức cậu bị đâm đã thả ra, lại thêm đống ảnh chụp bê bết máu đó, chắc hẳn rất nhiều người đều cho rằng cậu sắp chết, nếu không những tay săn ảnh này sao có thể chạy tới ngay lúc này? Mùa Tết đến, ai lại không muốn ở nhà ấm áp thoải mái, chạy tới dưới lầu này hóng gió lạnh làm chi? Cậu chỉ là một minh tinh hạng hai, cũng chỉ có loại vụ án giết người thế này, đương sự lại sắp chết, mới có thể hấp dẫn sự chú ý của người ta đến vậy.
Hơn nữa, bảo rằng cậu sắp chết, hôn mê bất tỉnh gì đó, Chương Kiến Quốc tự nhiên sẽ tạm thời buông lỏng cảnh giác, sự an toàn của cậu liền được bảo đảm. Về phần nói rằng đã bắt được hung thủ, cho dù ra tay kín đáo cỡ nào, Chương Kiến Quốc cũng sẽ khẩn trương đi. Người đang giữa lúc khẩn trương, tất sẽ dễ phạm sai lầm, huống chi, gần đây trạng thái của ông ta cũng không tốt, đã sớm đạp đến phiền não cùng cực.
Phùng Xuân hiểu rõ loại tính tình một khi điên lên liền hận không thể giết chết toàn thế giới này của ông ta, chẳng khác gì kẻ bị tâm thần.
Lưu Bắc nói xong, vẫn có vẻ muốn nói lại thôi, Phùng Xuân nhìn thấy liền hỏi, “Có chuyện cậu cứ nói, học ai cứ ấp a ấp úng thế?”
“Chuyện này lan truyền càng thêm kì lạ, trên mạng lại bàn tán rất sôi nổi.” Vẻ mặt Lưu Bắc cũng có chút cẩn thận, nhìn xung quanh một thoáng để đảm bảo không ai, mới nói tiếp, “Dương tổng không phải là kéo cả chuyện Tư tổng chết vào đây sao? Kết quả trên mạng không ít người nói chuyện này kì lạ, bọn họ nói Chương Thiên Ái chết oan, cô ta khi chết mặc quần áo màu đỏ, tám phần mười là không siêu thoát, biến thành ác quỷ, bây giờ về trả thù.”
Lưu Bắc có lẽ do đã thẳng thắn, cho nên thái độ đối với Phùng Xuân không còn mất tự nhiên như mấy ngày trước nữa, ngoại trừ chuyện công việc thì không nói thêm gì, bây giờ cậu ta hơi sợ hãi nói, “Boss này, tôi suy nghĩ, ngày đó Chương Thiên Ái hình như mặc một chiếc áo khoác màu đỏ ấy. Mặc dù biết chuyện này là có người giở trò, nhưng mà tưởng tượng ra vẫn rất là rợn người.”
Phùng Xuân từ trước đến nay gan dạ nhưng cẩn trọng, huống chi lại biết rõ ngọn ngành cái chết của Chương Thiên Ái và Tư Như Phong, làm sao mà tin tưởng chuyện này? Liếc mắt nhìn Lưu Bắc, cậu nói, “Cậu thế mà cũng tin? Tên quỷ tới giết tôi cậu không phải cũng đã gặp sao?” Lưu Bắc lúc này mới xoa xoa đầu, “Chỉ là cảm thấy gần đây nhiều chuyện xảy ra quá.”
Phùng Xuân nghĩ cũng đúng, trợ lý nào đi theo minh tinh lại nhiều việc như vậy, không khỏi mềm lòng, nhẹ giọng nói, “Chờ qua chuyện này tôi cho cậu nghỉ dài hạn, dẫn cậu đi du lịch Châu Âu bảy ngày đi. Coi như trấn an tâm linh bé bỏng của cậu bị quỷ hù.”
Lưu Bắc vừa nghe liền hưng phấn, liên tục nói, “Boss hứa rồi nhá, không được thất hứa nha.”
Đến khi cậu ta ra ngoài, Phùng Xuân vẫn đứng đó một lúc lâu, xác nhận không ai đi vào nữa, mới gọi điện cho Lâm Dũng. Bên đó hẳn là đã nhìn thấy tin tức cậu bị đâm, điện thoại vừa gọi tới đã tiếp máy ngay, Phùng Xuân chỉ mới gọi một tiếng anh, đầu bên kia đã hỏi dồn dập như nã pháo, “Thế nào rồi? Không sao chứ? Bị thương ở đâu?”
“Không có gì.” Phùng Xuân chỉ đành phải giải thích lại cho y một lần, “Dương Đông đã cứu em, tin tức hiện tại là dùng để thả ra ngoài thôi, em chỉ hít vào một ít thuốc mê, ngủ mê man cả đêm.” Phùng Xuân chợt nghe đến tiếng hít thở của Lâm Dũng bình thường trở lại, hiển nhiên đã yên tâm, nhưng cậu chưa cho Lâm Dũng cơ hội nói chuyện, lập tức nói thêm, “Anh ấy… Biết em là Chương Thần.”
“A.” Cho dù là Lâm Dũng cũng phải phát ra một tiếng kinh sợ, hỏi tới, “Anh ta làm sao mà biết được?”
“Để lại nhiều đầu mối như vậy, hẳn là cũng tìm ra được. Anh,” Phùng Xuân gọi y, “Nhưng mà thân phận của anh thì phải giải thích thế nào?” Ban đầu khi Phùng Xuân bắt đầu chuẩn bị, cũng không ngờ mình sẽ thật sự thành đôi với Dương Đông, cậu chẳng qua ôm tâm thế lợi dụng anh mà thôi, tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy rằng thả một tay trong bên cạnh Dương Đông thì có vấn đề gì.
Nhưng hôm nay, chuyện này phiền toái rồi. Lâm Dũng là tâm phúc anh trọng dụng nhất, đã làm cấp dưới của anh thật nhiều năm, lúc trước còn đặc biệt phân ra cho theo bảo vệ Phùng Xuân, hai người đã gặp mặt trước nhiều lần như vậy, nhưng trước mặt Dương Đông lại tỏ ra như người xa lạ, cho dù biết lúc đó Phùng Xuân bất đắc dĩ phải giấu diếm thân phận, nhưng tưởng tượng đầu đuôi cũng là một chuyện khiến người ta khổ sở!
Ngay cả Lâm Dũng cũng không biết phải xử lý làm sao, nhất thời liền im bặt. Phùng Xuân cảm giác mình thật sự là gậy ông đập lưng ông, nhưng cũng không thể nào thoải mái nói với Dương Đông, “Em còn có người anh trai, tính ra anh có thêm một người anh vợ, anh sớm đã quen, tới gặp đi.” Làm vậy là thật sự muốn chết đó.
Hiện tại đầu óc cậu còn hỗn loạn, vừa động não thì đầu lại đau, nhất thời cũng không nghĩ ra cách giải quyết, cũng chỉ đành tạm gác lại, “Cứ nghĩ thêm một thời gian xem sao. Anh, mấy ngày tới anh giúp em một việc. Việc này cũng khá là quan trọng.”
Cậu nói ngay chuyện Lưu Bắc vừa mới kể cho Lâm Dũng nghe, sau đó nói, “Đoạn âm thanh của Chương Thiên Ái anh cũng có, trước tiên nghĩ cách cho Chương Thiên Hạnh đọc được tin tức, tiếp theo cứ tùy thời mà phát âm thanh ngay cạnh hắn. Không nhất định phải ở Chương gia, trạng thái tinh thần của hắn vốn đã không ổn, ảo giác nghe ra cũng bình thường.”
Lâm Dũng về chuyện này luôn nghe theo Phùng Xuân, tất nhiên đáp ứng ngay, nhưng rốt cuộc cũng là người làm anh, vẫn lo lắng cho cậu, trước khi cúp máy còn căn dặn, “Chuyện này sớm nói được cứ nói, đừng khiến Dương Đông tự mình phát hiện, vậy không hay.”
Phùng Xuân không ngu ngốc, tất nhiên biết, nhất định phải tìm thời điểm thích hợp nói ra. Thế nhưng nói sao cũng phải vượt qua một cửa ải trước mắt này, cậu nhịn không được lại híp mắt nhìn xuống, không biết trong đám người nọ có người của Chương Kiến Quốc hay không? Ông ta hẳn là cũng nhận được tin tức.
Chương Kiến Quốc đúng là nhận được tin thật, chẳng qua khi đó không phải đang ở Chương gia cũng chẳng phải Chương thị, mà là lại trong một căn hộ hai phòng ngủ hai phòng làm việc mới toanh trong khu Nhị Hoàn.
—— Nơi này là chỗ ông ta sắp xếp cho tình nhân mới, thư kí Vương Kỳ, khoảng cách đến Chương gia và Chương thị cũng không xa, nếu có một ngày Chu Hải Quyên và Vương Kỳ cùng lúc đi dạo phố, hai người tám phần mười sẽ đụng mặt nhau trong một trung tâm thương mại.
Đây là thú vui ác liệt trước sau như một của ông ta.
Nhớ năm đó, chỗ ở của Chu Hải Quyên cũng ở khu vực này, cực kì gần với nhà lớn Chương gia. Ông ta thường xuyên tan tầm sẽ đi đến chỗ Chu Hải Quyên trước, tắm rửa ăn bữa cơm, đùa với hai đứa con một hồi, thậm chí còn xem bài vở cho chúng nó, sau đó sẽ tản bộ về căn nhà lớn kia.
Giải thích với Đàm Xảo Vân, ông ta luôn nói mình rất bận rộn.
Có thể không bận sao? Một mình ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nắm trong tay gia nghiệp lớn như vậy, nếu không nỗ lực tâm huyết, sao có thể thành công? Đàm Xảo Vân chẳng qua chỉ là một bà chủ gia đình, quan điểm nhận thức giống hệt cha mình —— có nỗ lực mới có thu hoạch. Vậy sao có thể không tin tưởng ông ta? Thậm chí, làm một người vợ hiền lành, mỗi ngày còn chuẩn bị canh bổ cho ông ta, quanh năm lo lắng ông ta ngủ ít sẽ ảnh hưởng sức khỏe.
Trong một thời gian rất lâu ông ta đều rất đắc ý, cảm thấy hạnh phúc của một người chính là phải hưởng thụ như thế. Đương nhiên, khi Chu Hải Quyên không biết, còn có những tình nhân khác của ông ta, cũng đều phân bố ở rất gần quanh đó.
Ông ta tuyệt không hề thương yêu gì bọn họ nhiều, hết thảy chỉ vì tiện phục vụ cho mình mà thôi.
Đến hai năm trước khi Chu Hải Quyên leo lên được, ông ta vẫn rất để ý cái đẹp, thời điểm bên người nhiều tình nhân nhất, cũng có đến ba năm người, mà người lớn nhất cũng chỉ mới hai bảy hai tám tuổi, từng người đều rất trẻ trung tươi đẹp. Chỉ là sau đó Chương Thiên Hạnh gặp rắc rối, Chương thị của ông ta lại bị người áp chế suýt nữa khó giữ được, người nắm giữ Đại Dương Quốc Tế qua đời sau lại có người thừa kế, nhiều chuyện như vậy dồn tới, nhiều lúc ông ta quá bận rộn, thời gian lông bông liền ít đi.
Lại sau đó, đến khi sự nghiệp khôi phục lại bình thường, Chương thị như mặt trời ban trưa, thì tuổi tác cũng đã lớn.
Người như ông ta vốn rất sợ chết, hằng năm làm từ thiện, hằng tháng thì cầu bình an, cái danh người tốt tất nhiên là quan trọng, trốn thuế cũng là một phần, nhưng tựu trung lại vẫn là vì muốn sống lâu hơn chút, lại cũng càng để bụng việc làm sao để bảo dưỡng mình.
Phụ nữ bên người không phải không có, chỉ là ít đi, phần lớn là nhân duyên ngắn ngủi, thường là một đêm tình với nữ minh tinh. Như chuyện đi mua phòng ở kim ốc tàng kiều thế này, cũng là lần đầu trong mấy năm nay.
Nguyên nhân cũng giản đơn, gần đây ông ta trải qua nhiều chuyện, Chu Hải Quyên ngoại tình, Chương Thiên Ái chết thảm, đối với một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mà nói, đều là chịu đủ đả kích. Người trước khiến ông ta nghi ngờ mị lực đàn ông của mình, người sau khiến ông ta đau lòng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Những điều này khiến ông ta gần đây đã rất không muốn quay về Chương gia. Tòa nhà kia, là do ông ta và Đàm Xảo Vân cùng nhau chọn mua, là ông ta và Chu Hải Quyên cùng nhau trang trí cùng nhau xem nó trùng tu, xung quanh đều là vết tích của hai người nọ, khắp nơi đều đang nhắc nhở chuyện hai người đàn bà ấy ngoại tình.
Huống chi, nơi đó bây giờ còn sống sờ sờ một Chu Hải Quyên một Chương Thiên Hạnh, người trước ông ta đã dự định ly hôn, người sau, chẳng qua là một đứa con thất bại, ông ta nhìn còn không muốn nhìn, chỉ còn chờ ly hôn với Chu Hải Quyên, liền tống nó rời đi Trung Quốc, tùy tiện nó đi đâu mặc nó.
Đương nhiên, ông ta cũng không phải không biết quan hệ giữa Chương Thiên Hạnh và Chu Du Minh —— dù sao cũng là nhà mình, ông ta nói cho cùng vẫn là chủ nhân nắm chắc quyền lực trong Chương gia, mà ông ta chẳng qua là cảm thấy châu chấu sau thu không nhảy nhót lâu được, cứ để chúng nó nhảy thêm vài ngày đi. Tư Như Phong đã chết, chờ xử lý xong Phùng Xuân, chính là tới Chu Du Minh.
Ông ta cần người khác dịu dàng an ủi, một bóng hình thoát khỏi thực tại. Ngay lúc này, Vương Kì sáp tới, ông ta tiếp nhận là chuyện quá đỗi bình thường.
Huống chi, cô nàng kia thật sự là một đóa hoa hiểu chuyện, ở đây, ông ta không hề cảm giác được một tia áp lực nào.
Chỉ là hôm nay, cho dù là căn hộ này cũng không khiến ông ta thư thái nữa. Ông ta nhíu chặt mày, giương mắt nhìn Chương Thiên Hữu, chất vấn hắn, “Con có ý gì? Thất bại?”
Chương Thiên Hữu ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt mang biểu tình hết sức nghiêm trọng, nói với cha hắn, “Còn nghiêm trọng hơn ngài nghĩ nữa. Nói là Phùng Xuân bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, hiện nay còn nằm trong bệnh viện không cho ai vào xem. Mà chỗ nó không phải vấn đề, vấn đề là hung thủ lại bị bắt được, ai biết gã đó có thể mở miệng hay không?” Hắn có chút nôn nóng nhìn Chương Kiến Quốc, “Cha, chuyện này làm quá lỗ mãng rồi. Ngài không nên nghe lời xúi giục của Triệu Châu.”
Chương Kiến Quốc cầm lấy ly nước cạnh tay ném qua ngay lập tức, mép ly lướt qua cạnh mặt Chương Thiên Hữu, đập xuống đất, bể tan thành nhiều mảnh. Gân xanh trên trán trên trán ông ta lồi lên, dường như cũng không thể tiếp thu được sự thật này, mắng mỏ Chương Thiên Hữu, “Mày là thứ gì, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tao, cho dù anh mày đã không xong, thì mày vẫn còn cách ngày tiếp quản Chương gia xa lắm!”
Chương Thiên Hữu chỉ cúi đầu không lên tiếng, để mặc Chương Kiến Quốc mắng chửi, đến khi ông ta mắng xong, Chương Thiên Hữu mới nói, “Cha, hiện tại nên làm sao? Bên phía cảnh sát kia chúng ta có cần tìm người đánh tiếng trước không?”
“Đánh cái rắm, mày muốn không đánh đã khai sao?” Chương Kiến Quốc rốt cuộc vẫn là lão hồ ly, dù tức giận vẫn không mất khôn, ông ta hừ một tiếng bảo, “Nóng cái gì, gã đó có khai hay không là một chuyện, muốn bắt gã câm miệng còn nhiều biện pháp. Gọi Triệu Châu, gọi y tới đây ngay!”