Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 94: Sự cố



“Đáng tiếc cô quên rồi, Thiên Hữu nó chỉ lấy thân phận của Chương Thần để vào Chương gia, từ một khắc đó trở đi, nó chẳng còn một chút quan hệ nào với cô cả. Đừng nên cảm thấy rằng chờ tôi chết rồi liền sẽ khác, cô coi luật sư là nuôi không sao? Khổng Phỉ, con mẹ nó cô là cái thá gì? Bằng cô cũng dám gọi tôi một tiếng Chương đổng?!” (Chương Kiến Quốc)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Điện thoại cho Phí Tuyết, Dương Đông gọi rất lâu mới có người nhận, ở cái đêm mà nhà nhà cùng thức để đón giao thừa, vậy mà mới chỉ chín mười giờ, bà đã đi vào giấc ngủ. Phùng Xuân ngồi bên cạnh nhìn, cho dù trong miệng Dương Đông còn không chịu tỏ ra yếu thế, nhưng trên mặt anh cũng đã đượm vẻ xót xa.

Dù thế nào đi chăng nữa, người đó vẫn là mẹ anh. Chuyện tình cảm vốn là chuyện của thế hệ trước, Dương Đông có thể bất bình cho cha mình, có thể vì vậy mà chán ghét Phí Tuyết, nhưng làm một đứa con, Dương Đông vẫn có nghĩa vụ chăm sóc Phí Tuyết.

Phùng Xuân thở dài, cảm thấy chuyện này có chút khó xử lý.

Phí Tuyết bị đánh thức nhưng không tức giận mấy, chỉ hỏi Dương Đông, “Chuyện gì nữa? Không muốn cùng đón giao thừa, giờ ngay cả ngủ cũng không cho à?”

Dương Đông liền hỏi thẳng bà, “Mẹ, tài xế và xe của mẹ đâu?”

Vừa nhắc tới chuyện này Phí Tuyết lập tức trở nên ấp úng, chột dạ vặn lại, “Anh để ý càng lúc càng rộng. Cuối năm, tôi cho anh ta về nhà rồi.”

Chu Hải Quyên có khả năng sẽ gây chuyện, Dương Đông lại thật không dám xác định, đây chính là mẹ ruột mình, anh sao có thể trơ mắt để Phí Tuyết bị liên lụy vào đống chuyện thối nát này? Anh ngay tức khắc đâm thủng lời nói dối của Phí Tuyết, “Không phải về nhà, mà là đi đón Chu Hải Quyên đi.”

“Làm sao anh biết?” Phí Tuyết nói cho cùng không phải người quen đụng chuyện lớn, vừa nãy lấp liếm là bởi vì Dương Đông rõ ràng rất chán ghét Chu Hải Quyên, cho nên bà không muốn cãi nhau với anh mà thôi. Nếu Dương Đông đã đoán được, bà cũng không để ý nữa, “Dì Chu của con rất đáng thương, hai đứa con đều đã qua đời, một mình ở trong viện dưỡng lão, mới năm đầu thôi, mà ngay cả một người đốt nhang cho Thiên Ái Thiên Hạnh cũng không có. Chương Kiến Quốc lại không biết xấu hổ, gần đây chỉ lo lêu lổng với tình nhân, đâu còn nhớ được chuyện này? Bà ấy chẳng phải chỉ muốn lén trở về thăm một lát, chỗ đó lại xa quá, không tự mình đi được, mẹ liền gọi xe đi đón bà ấy một lần, nhiều năm như vậy…” Bà nghĩ một chút lại không dùng hai từ ‘làm bạn’, “Cũng quen biết nhau. Người ta lên tiếng, có thể nào không giúp một tay sao?”

Phí Tuyết thường ngày luôn là một lời không hợp liền làm ầm ĩ với Dương Đông, rất hiếm khi chịu khó giải thích cặn kẽ thế nay2m hiển nhiên chuyện Dương Đông tìm một người con trai làm vợ thật sự quá kích thích bà, bà sợ con trai thật sự bị cướp đi, cho nên thái độ đã khá hơn nhiều.

Nhưng càng như vậy, Dương Đông càng tức giận, “Chỉ có mẹ khờ thôi. Đưa số điện thoại của tài xế cho con.”

Tài xế của mẹ mình là trước đây Dương Đông tìm cho, tất nhiên có phương thức liên lạc. Nhưng sau này Phí Tuyết cảm thấy là Dương Đông quản chế mình, liền trả người lại, tự mình tìm người khác, số điện thoại cũng không đưa cho Dương Đông.

Lúc này nghe Dương Đông đã thật sự nổi giận, bà cũng không dám giấu diếm gì nữa, vội vã báo số, sau đó lại hỏi, “Không phải chỉ là đi đón người thôi sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có cần phải khẩn trương như vậy ư?”

Dương Đông đáp, “Mẹ không cần xen vào nữa là được, cũng đừng hỏi thêm gì cả. Tắt điện thoại xem ti vi thôi, con hiện tại sang đó với mẹ ngay, chớ có để ý Chu Hải Quyên nữa.”

Anh nói xong liền cúp điện thoại, sau đó liền gọi điện cho tài xế của Chu Hải Quyên, bên đó lại nhận điện thoại rất nhanh, chỉ là có tiếng gió thổi phần phật. Dương Đông hỏi hắn tới chỗ nào, liền nghe đáp là vào Bắc Kinh, đi tới hội sở của Chương thị, anh nghĩ một chút liền nói, “Anh lái xe đưa bà ta tới đó xong lập tức trở về nhà, không cần chờ bà ta, về nhà đón năm mới đi.”

Tài xế cũng không nghi ngờ anh, huống chi, đêm giao thừa hắn cũng không chạy mãi bên ngoài thế này, lập tức cao hứng đáp lời, “Vâng, vâng.”

Đến khi sắp xếp xong xuôi, Dương Đông lúc này mới nói với Phùng Xuân, “Tối nay không thể cùng em được rồi, anh phải sang chỗ mẹ anh, anh sợ Chu Hải Quyên bên kia quậy ra chuyện rồi sẽ bắt bà ấy giải quyết hộ, anh phải đi trông chừng mẹ.”

Phùng Xuân tất nhiên hiểu rõ, đứng dậy, lấy trong tủ lạnh ra phần sủi cảo đã làm sẵn, gói kĩ cho anh, “Qua bên đó cũng đón giao thừa đi, cùng nấu lên ăn, tốt xấu gì cũng là tết tới.” Cậu nghĩ một chút, dù sao Phí Tuyết cũng là mẹ ruột của Dương Đông, Phùng Xuân thấy gia đình mình bất hạnh, cũng không muốn khiến Dương Đông trở thành một cô nhi như mình, liền khuyên bảo một câu, “Em thấy bà ấy vẫn rất quan tâm anh.”

Quan tâm, tất nhiên là quan tâm rồi, chỉ là loại quan tâm này bây giờ bị rất nhiều thứ ngăn chặn, đây là cơ hội phá vỡ hiếm có. Phùng Xuân rõ ràng là không kể hiềm khích trước đây mà dọn đường cho tâm tư tình cảm của anh.

Phùng Xuân như thế làm sao mà anh không yêu cho được, Dương Đông len lén quay đầu nhìn, thấy Lâm Dũng đang xem ti vi, nhịn không được cúi đầu hôn Phùng Xuân một hơi, đón lấy hộp sủi cảo, “Chờ anh trở lại đền bù cho em.” Sau đó mới rời đi.

Cửa vừa đóng, Phùng Xuân chợt nghe thấy Lâm Dũng nói, “Thật sự là… Anh cũng nên tìm một người thôi.”

Chương Kiến Quốc quả nhiên còn không đáng tin ngoài dự đoán của Chương Thiên Hữu, đến tận gần mười một giờ mới vào tới hội sở. Khi đó, Chương Thiên Hữu và mẹ hắn đã sớm ăn xong bữa tối tất niên, một bàn thức ăn trước mắt cũng chỉ là bảo người ta bưng lên lần nữa, chẳng qua là cho Chương Kiến Quốc mặt mũi mà thôi.

Ông ta đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Khổng Phỉ.

Hai người nói cho cùng cũng đã chung đụng hơn mười năm, năm đó lúc ban đầu, Khổng Phỉ chỉ mới là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học, mặt mũi dễ nhìn, tính tình ngại ngùng, non như một đóa hoa, bấm một cái có thể ứa nước. Khi ấy, Chương Kiến Quốc đã kết hôn với Đàm Xảo Vân, cũng đã nuôi Chu Hải Quyên ở bên ngoài.

Nhưng người trước thì quá hiền lành, quá đoan trang, đầy tâm trí toàn là gia đình con gái, học lực thấp không đủ kiến thức, có thể nói là cực kì vô vị. Người sau thì đủ học thức đủ khí chất, người cũng đủ phong tình biết xử sự, đáng tiếc là quá lợi hại, quá thông minh, Chương Kiến Quốc sống chung với bà ta, luôn luôn cần phải chừa ra chút tâm tư để ý, ngẫm xem mục đích Chu Hải Quyên đang nói chuyện là đâu, cho nên cũng không thể hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng Khổng Phỉ không giống. Bà ta có gương mặt đẹp đẽ tương tự như Đàm Xảo Vân và Chu Hải Quyên, có nét duyên dáng của Chu Hải Quyên, cũng có bằng cấp tốt, nhưng lại không có nét sắc bén như Chu Hải Quyên, bà ta chính là kiểu tính tình biết điều khéo léo lại ngây thơ, trầm tĩnh lại rất vừa vặn.

Nhất là, cái loại tình cảm ngưỡng mộ đàn ông thành thục này, khiến ông ta cực kì hưởng thụ. Tất nhiên, Khổng Phỉ trở thành người đàn bà thứ ba của Chương Kiến Quốc, thậm chí, Chương Kiến Quốc còn cho bà ta sinh con —— phải biết rằng, không phải bất cứ người phụ nữ nào của mình ông ta cũng cho phép họ sinh con.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân sau này ông ta chọn cưới Chu Hải Quyên và đưa Khổng Phỉ ra nước ngoài, tình nhân thì tất nhiên là ngây thơ chút thì thoải mái hơn, nhưng vợ thì tất yếu phải khôn khéo một chút mới có khả năng trợ giúp cho mình.

Chẳng qua là, mười lăm năm qua, nhận định đó khiến Chương Kiến Quốc cũng cảm thấy, có lẽ thật sự sai rồi.

Dù sao đi nữa, Chu Hải Quyên dạy dỗ Chương Thiên Hạnh hoàn toàn không đủ xuất sắc, mà Chương Thiên Hữu lớn lên ở nước ngoài lại hết sức ưu tú, bây giờ xem ra, ông ta thấy người phụ nữ chỉ mới ba bảy ba tám tuổi này, Khổng Phỉ e là cũng không ngây thơ như trước đây bà ta từng biểu hiện.

Ông ta vừa tiến vào, Khổng Phỉ và Chương Thiên Hữu liền đứng lên, Chương Thiên Hữu kêu một tiếng cha, Khổng Phỉ lại bước lên một bước, rất tự nhiên gọi một câu, “Chương đổng, đã lâu không gặp.”

Hai từ ‘Chương đổng’ rõ ràng đã kích thích cả hai người đàn ông ở đây, thái độ biểu lộ của bọn họ cũng khác nhau. Chương Thiên Hữu là kinh ngạc rồi lại bình tĩnh, hiển nhiên là cũng không khó chịu vì mẹ mình phủi sạch quan hệ. Nhưng Chương Kiến Quốc lại trưng ra biểu tình ‘cô gọi tôi là cái gì cơ’, có thể thấy, ít nhất là trong lòng ông ta, ngay cả khi đã chấm dứt qua lại với Khổng Phỉ mười lăm năm, nhưng người phụ nữ này hẳn vẫn phải thuộc về ông ta, chít ít, hẳn là phải tỏ ra đủ thân mật với mình.

Chênh lệch này giống như lấy lòng sông đo với mặt biển, khiến tâm trạng Chương Kiến Quốc nháy mắt không còn tốt nữa, ông ta cũng gật đầu với Khổng Phỉ, nói câu, “Nhiều năm không gặp, cô dạy dỗ con trai rất không tồi.”

Chương Thiên Hữu vội vàng nhường chỗ cho hai người ngồi, mà hai người họ cũng rất tự giác, Chương Kiến Quốc chọn ghế đầu bàn, Khổng Phỉ ngồi xuống bên cạnh Chương Thiên Hữu, ở giữa cách một người. Khổng Phỉ đáp, “Cũng nhờ anh cho nó cơ hội, Thiên Hữu luôn rất ưu tú, nó sẽ càng ưu tú hơn nữa.”

“Xem bộ dạng này của cô, có vẻ không muốn nhiều lời với tôi, vậy cô trở về làm gì?” Chương Kiến Quốc không phải người tốt tính gì. Ngoại trừ một năm vừa qua, thì cuộc đời ông ta luôn xuôi gió xuôi nước, luôn chỉ có ông ta bắt người khác xem sắc mặt mình, chưa từng có người nào dám khinh thường ông ta. Huống chi, người trước mắt này còn chính là tình nhân cũ, mấy chục năm qua sống nhờ vào tiền của ông ta.

Chương Kiến Quốc tiện tay chơi đùa chiếc nhẫn trên ngón tay, hỏi bà ta, “Chẳng lẽ chỉ là muốn trở về chốn cũ, nhìn ngắm phong cảnh Bắc Kinh thôi sao?”

Lời này hoàn toàn không khách khí, Chương Thiên Hữu có hơi sốt ruột, muốn giải thích thay mẹ mình, “Cha, mẹ con ở nước ngoài sống quen rồi, người bên ấy họ luôn trực tiếp như vậy, bà ấy không có…”

Hắn còn chưa nói dứt lời, đã bị ánh mắt của Chương Kiến Quốc chặn lại, Chương Kiến Quốc nói thẳng, “Khỏi phải kể cho tôi nước ngoài là kiểu gì, cô ta sống bên ấy chẳng phải dùng tiền của tôi à? Thế nào, còn thuyết giáo với tôi?” Chương Kiến Quốc khinh thường nói, “Có tư cách sao?”

Sắc mặt của Khổng Phỉ thật khó coi, bà ta nói với Chương Kiến Quốc, “Nhiều năm không gặp, sao anh vẫn là tính tình ấy?”

Chương Kiến Quốc lại nở nụ cười, nói với Khổng Phỉ, “Tính tình tôi thế nào hơn hai mươi năm trước cô đã biết, hiện tại mới oán trách coi bộ cũng chậm rồi. Nhưng có cái này, cô tuyệt đối không bằng được tôi, chính là nhìn người. Không cần giả vờ thanh cao trước mặt tôi, Chương Kiến Quốc tôi nhìn cái gì không ra, chứ nhìn tâm tư đàn bà, coi như đủ chuẩn. Cô nếu đủ cốt khí, ra nước ngoài mười lăm năm nay cũng sẽ không dùng tiền của tôi, bây giờ dám nói chuyện với tôi như vậy, chẳng qua là thấy con trai mình vào Chương gia rồi, mà hiện tại Thiên Hạnh cũng đã đi, không còn ai cạnh tranh, đã xem Chương gia thành vật trong túi, cảm thấy mình đã có thể trở thành Thái Hoàng Thái hậu của Chương thị rồi, cho nên không cần nịnh bợ tôi nữa.”

“Anh nói bậy bạ gì đó!” Khổng Phỉ mất mặt, không khỏi đứng phắt đậy.

“Ha!” Chương Kiến Quốc lại tương phản, lấy chân đạp ra, cả người tựa vào ghế, lấy một tư thế cực kì lười biếng mà khinh thường nhìn bà, “Đáng tiếc cô quên rồi, Thiên Hữu nó chỉ lấy thân phận của Chương Thần để vào Chương gia, từ một khắc đó trở đi, nó chẳng còn một chút quan hệ nào với cô cả. Đừng nên cảm thấy rằng chờ tôi chết rồi liền sẽ khác, cô coi luật sư là nuôi không sao? Khổng Phỉ, con mẹ nó cô là cái thá gì? Bằng cô cũng dám gọi tôi một tiếng Chương đổng?!”

Ông ta hiển nhiên là gần đây bị chọc giận nhiều lần, vốn là lửa giận đã không nhỏ, Khổng Phỉ lại bày ra một bộ tôi với ông không có quan hệ, không cần để bụng ông, tất nhiên cơn tức của ông ta sẽ bị khơi dậy, ăn nói càng không kiêng nể ai.

Nhưng oái oăm thay, Chương Kiến Quốc cho dù có yếu kém, thì đối phó một người phụ nữ không từng trải sóng to gió lớn vẫn là thật dư dả. Ông ta nói đúng, mà Khổng Phỉ gần như nháy mắt không kiềm chế nổi nữa, không quay đầu lại liền xông ra ngoài. Chương Thiên Hữu lúc đó định chạy theo, Chương Kiến Quốc lại nói, “Đứng lại, con là Chương Thần con trai của  Đàm Xảo Vân, con đuổi theo cô ta làm gì? Hay là, con vẫn muốn làm Chương Thiên Hữu?”

Bước chân Chương Thiên Hữu đột nhiên dừng lại.

Cánh cửa bị Khổng Phỉ đẩy mở toang, cứ mở lớn như vậy, chỉ chốc lát, một người phụ nữ mặc quần áo đen lẻn vào.

Khổng Phỉ đang ở trong toalet điều chỉnh hơi thở một lúc, vốn còn định chờ thêm chút nữa, lại nghe thấy bên ngoài loạn hết cả lên, có người hô to, “Cháy.” Khổng Phỉ vội vã đi ra ngoài, vừa ra khỏi toalet liền nhìn thấy trước mắt đã đầy người, có nhân viên phục vụ khệ nệ bưng thùng nước chạy về một hướng, bà vội vã kéo lấy một người, “Cháy ở đâu?”

Nhân viên phục vụ vội vã nói, “Là phòng của chủ tịch, cửa sổ đều bị khóa hết, người bên trong không biết đang làm sao? Ai nha, chuyện lớn rồi đó.”

Khổng Phỉ vừa nghe lập tức điên lên rồi, Chương Thiên Hữu còn ở bên trong, bà ta cũng vội vã chạy theo vào, chẳng chạy được mấy thước đã bị người chặn lại, phía trước đã không ai có thể đi vào được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.