“Phủ trường kiếm hề ngọc nhị, cầu thường minh hề lâm lang” phụ hoàng nắm lấy tay phải của ta, viết lên giấy bài thơ “cửu ca” này.
Ta là đứa con duy nhất của phụ hoàng, là vị công chúa duy nhất của Đại Uyên, là món quà mà người trân quý nhất, phụ hoàng đặt tên cho ta là Lâm Lang.
Phụ hoàng không có con trai, quần thần đều nói mẫu thân là người lòng dạ hẹp hòi, nói người không sinh được con nhưng lại không cho nữ tử khác sinh con cho phụ hoàng.
Ta luôn cảm thấy phụ hoàng và mẫu hậu là cặp phu thê xứng đôi nhất thế gian, cho dù mẫu hậu lúc nào cũng lạnh lùng với phụ hoàng. Một nữ tử thật lòng yêu trượng phu của mình thì sao có thể nguyện lòng san sẻ với người khác?
Năm ta tám tuổi, trong một lần say rượu, phụ hoàng đã sủng hạnh một cung nữ họ Ngô, phong nàng ta làm mỹ nhân. Phụ hoàng và mẫu hậu đại hôn đã hơn chín năm, người chưa từng nạp thiếp, cung nữ kia thoáng chốc biến thân thành phượng hoàng, tâm tư của người người trong cung đều trở nên dậy sóng.
Ta có một cung nữ tên Bích Liên, vốn là một người an phận. Từ khi trong cung xuất hiện vị Ngô mỹ nhân kia, nàng ta cũng bắt đầu trang điểm, mỗi khi phụ hoàng tới thăm ta, nàng ta lại làm ra vài chuyện cũng như động tác trái với quy củ. Phụ hoàng như không để ý, nhưng ta rất tức giận. Ta chạy tới điện Tiêu Phòng tìm mẫu hậu.
Mẫu hậu lớn hơn phụ hoàng vài tuổi, tuy năm tháng đã để lại dấu vết trên cơ thể người, nhưng không thể xóa được cốt cách mỹ nhân. Trăm ngôi sao lấp lánh cũng chẳng thể so được với ánh sáng của mặt trăng. Vậy nên trong cung có thêm bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa, phụ hoàng trước nay chưa từng để mắt. Mẫu hậu thích cung nữ đốt hương, sau đó ngả lưng lên ghế đọc một quyển thoại bản, cho dù phụ hoàng tới, mẫu hậu cũng sẽ không nhìn người lấy một cái.
“Mẫu hậu, Ngô mỹ nhân đó…” ta còn chưa nói xong, mẫu hậu đã đặt quyển thoại bản xuống, liếc ta một cái rồi lên tiếng cắt ngang.
“Nếu con tới vì chuyện nhỏ này thì không cần nói gì nữa”
Phụ hoàng yêu thương ta, ta là viên minh châu trong lòng bàn tay phụ hoàng. Nhưng còn mẫu hậu, người luôn đối xử với ta rất xa cách, người chưa từng dịu dàng dỗ dành ta, cũng chưa từng hỏi han ta không dứt như nhũ mẫu. Thỉnh thoảng, Tần vương ca ca tới thỉnh an mẫu hậu, nụ cười và sự quan tâm của mẫu hậu mới có chút chân thực.
Trí Di ca ca là cháu của đệ đệ tiên đế, nói một cách đơn giản, huynh ấy là cháu của phụ hoàng. Triều thần luôn khuyên phụ hoàng nạp thiếp, khuyên không nổi nên chuyển sang khuyên phụ hoàng nhận con thừa tự, nghĩ rằng cũng không được, nhưng ai ngờ phụ hoàng lại đồng ý. Người chọn ra một đứa cháu không cha không mẹ trong đám tôn thất, phong làm Tần vương, giữ lại bên mình nuôi dạy.
Tần vương ca ca thích viết thoại bản, đây là bí mật của ta và huynh ấy. Thoại bản mà huynh ấy viết bán rất chạy trong thành Biện Kinh, tài tử giai nhân, truyền thuyết ma quỷ, bi hoan li hợp đều được huynh ấy hạ bút thành văn. Huynh ấy nói, chỉ có những lúc viết thoại bản, huynh ấy mới như được thoát khỏi xiềng xích, được trải nghiệm một cuộc sống thực sự.
Nhưng huynh ấy là người kế vị mà phụ hoàng mặc nhận, người kế vị đâu thể là tác giả thoại bản được.
Phụ hoàng lại tới điện Cảnh Phúc thăm ta, ta đang chơi trốn tìm cùng các cung nữ, ta trốn sau chiếc giá bác cổ trong sảnh phụ, nhìn thấy Bích Liên ngã vào trong lòng phụ hoàng. Ta chưa kịp lên tiếng khiển trách, Điền công công bên cạnh phụ hoàng đã chạy vội tới, vấp vào bệ đá trước điện, cơ thể béo núc ních ngã sấp xuống đất.
Hắn không kịp sửa sang lại quần áo, giọng nói run rẩy: “Bệ hạ, Ngô mỹ nhân có thai rồi”.
Phụ hoàng đẩy Bích Liên ra, giọng nói nghe không ra được cảm xúc: “Là tin vui”.
Gương mặt Điền công công lại càng trắng bệch ra, đầu dí sát xuống mặt đất, “hoàng hậu nương nương…”.
Nghe thấy hắn nhắc tới mẫu hậu, ta lập tức chui ra từ sau giá bác cổ. Phụ hoàng thấy ta thì rất vui, vẫy tay gọi ta đến trước mặt người.
“Mẫu hậu làm sao?”
“Hồi công chúa điện hạ, hoàng hậu nương nương… người ban cho Ngô mỹ nhân một bát thuốc, tiểu hoàng tử không còn nữa!”
Ta ngước đầu lên nhìn phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không tức giận chút nào, ngược lại còn vỗ tay cười lớn. Ta đang định mở miệng, bên ngoài điện truyền tới tiếng khóc của cung nữ, “xin bệ hạ làm chủ cho Ngô mỹ nhân!”
Bao nhiêu năm nay trong cung không có nữ nhân khác, ta không khỏi lo lắng cho mẫu hậu, đó dẫu sao cũng là giọt máu của phụ hoàng. Ta đi cùng phụ hoàng ra ngoài, một cung nữ đang dập đầu, trên nền gạch xanh đã có vết máu loang lổ, thấy ta và phụ hoàng tới thì lê đầu gối tiến lên, khóc lóc nói: “Bệ hạ! Hoàng hậu nương nương không phân biệt đúng sai đã ban cho mỹ nhân của chúng nô tỳ…”
Phụ hoàng không nghe nàng ta nói hết, lệnh cho cấm vệ quân bịt miệng cung nữ đó lại.
“Dam vu khống hoàng hậu, kéo xuống xử lí đi” cấm vệ quân không chút do dự, lôi cung nữ nước mắt giàn dụa đó xuống, ta nhìn xuống vét máu trên nền gạch, bất giác rùng mình một cái.
“Điền Đức Tài”
Điền công công không dám thở mạnh, dè dặt đứng một bên, phụ hoàng gọi tên hắn, hắn sợ tới mức suýt thì quỳ rạp xuống.
“Nếu Ngô mỹ nhân khiến hoàng hậu không vui, vậy thì cho nàng ta tới Dịch U Đình đi”
Dịch U Đình là nơi giam cầm các cung nhân phạm tội hoặc gia quyến của tội thần, người trong đó không thấy được mặt trời, cả đời làm việc cho tới chết.
Ta từng nhìn thấy dáng vẻ xử lí cung nhân của phụ hoàng, nhưng đây là lần đầu thấy trên mặt người nở nụ cười, bình thản quyết định nửa đời sau của nữ nhân từng qua đêm cùng mình. Ta cũng là lần đầu thật sự biết được, nữ nhân thất sủng trong cung sẽ có kết cục ra sao.
Điền công công vội vàng đi tới cung điện của Ngô mỹ nhân. Phụ hoàng chỉ vào Bích Liên, nói: “Ngươi qua đây”.
Bích Liên đi tới trước mặt phụ hoàng yểu điệu hành lễ, còn chưa kịp đứng lên đã bị phụ hoàng đạp một cước. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, đợi tới khi ta có phản ứng, các cung nhân xung quanh đã quỳ rạp cả xuống, đầu ép sát dưới mặt đất.
“Phụ hoàng…”
Người dịu dàng vuốt tóc ta, trên người toát ra sự tàn bạo chưa từng có trước đây, “nếu nàng ta không biết cách hầu hạ Lâm Lang của trẫm, vậy hãy để nàng ta tới nơi nên tới đi”.
Tiếng khóc lóc van nài của Bích Liên nhỏ dần rồi biến mất, ta không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, từ đó về sau ta không còn thấy Bích Liên trong cung nữa. Mẫu hậu ép Ngỗ mỹ nhân uống thuốc phá thai, phụ hoàng không những không trách tội, mà còn đánh chết cung nữ của Ngô mỹ nhân, nàng ta vừa sảy thai đã bị đưa tới Dịch U Đình. Trong cung nháy mắt yên tĩnh trở lại, sau này, không còn ai dám mơ giấc mộng trở thành phượng hoàng nữa.
“Nghe nói Ngô mỹ nhân chết rồi” nhân lúc thái phó không ở đây, ta kéo Trọng Diệc Tông tiết lộ tin tức mới nhận được.
Trọng Diệc Tông là bạn cùng học với Tần vương ca ca, nhưng Tần vương ca ca đa phần đều ở cạnh phụ hoàng học xử lí chính sự, vậy nên thái phó chủ yếu dạy học cho ta và Trọng Diệc Tông.
Võ Nghị Hầu quá cố mất sớm, chỉ lưu lại duy nhất một người kế vị là hắn, hắn là hầu tước trẻ tuổi nhất của Đại Uyên.
“Công chúa đang lo lắng cho hoàng hậu nương nương sao?”
Ta lắc đầu, “không hẳn là lo lắng, chỉ là phụ hoàng và mẫu hậu rất kỳ lại”.
Nét bút đang viết của hắn dừng lại, một vết mực nhòe trên tờ giấy, “trong lòng bệ hạ chỉ có mình hoàng hậu nương nương”.
Ta nghe thấy lời này của hắn thì lại trở nên vui vẻ, “đó là điều đương nhiên”. Ta quay sang nhìn hắn, “nam tử các ngươi đều thích tam thê tứ thiếp sao?”
Hắn đặt cây bút xuống, cuộn tròn tờ giấy bị nhòe mực lại, “bệ hạ là tấm gương sáng cho nam nhi khắp thiên hạ này”.
Ta nảy ra ý định chêu chọc hắn, cản hắn lại, “ta nghe nói mẫu hậu sắp sửa tuyển vương phi cho Tần vương ca ca, còn ngươi thì sao, có thích ai không?”
“Công chúa biết thích là thế nào không?”
Ta biết hắn thấy ta nhỏ tuổi nên coi thường, “đương nhiên bản công chúa biết! Trong thoại bản có viết mà!”
Trọng Diệc Tông lại dám cười lớn, hắn nhìn ta rồi cắn môi dưới nhịn lại, nhún vai một cái.
“Ngươi cười chế giễu ta?”
Giọng nói của hắn rõ ràng mang theo ý cười, “thần không dám”.
“Công chúa nên xem ít thoại bản thôi”
Ta sắp bị hắn làm cho tức chết, không muốn để ý tới hắn nữa.
“Bắc Mạc e rằng sắp có chiến sự, ta đã xin bệ hạ tới Bắc Mạc tòng quân”
Phủ Võ Nghị Hầu là nhà võ tướng, Võ Nghị Hầu quá cố thời niên thiếu trúng độc, không thể lên chiến trường được nữa. Trọng Diệc Tông từ nhỏ đã học võ, một lòng muốn kế thừa con đường của phụ thân.
“Tần vương điện hạ cần ta, cho dù có thế nào ta cũng phải tới Bắc Mạc”
Hắn và Tần vương ca ca cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc, nếu ngày sau Tần vương ca ca đăng cơ, hắn nhất định sẽ là trợ thủ của huynh ấy.
“Ngươi phải đi bao lâu? Vậy là sau này chỉ còn ta nghe thái phó dạy học rồi”
“Nếu có chiến sự thì sẽ mất rất nhiều năm”
Ta không kìm được mà thở dài, Tần vương ca ca bận rộn chính sự, Trọng Diệc Tông lại tới Bắc Mạc, trong cung chẳng còn ai chơi cùng ta nữa.
“Vậy ngươi…”
“Thần muốn xin điện hạ một ân điển”
Bọn ta đồng thanh lên tiếng, ta sững lại một lát, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó, liền vỗ lên vai hắn, “ngươi muốn gì bản cung cũng sẽ ban thưởng cho ngươi”.
“Nếu ngươi có người trong lòng, bản cung sẽ tới trước mặt phụ hoàng xin ân điển giúp ngươi, thế nào?”
Hắn nhìn ta rồi cười, nói: “Vậy đợi thần khải hoàn hồi kinh, xin công chúa ân điển này”.
Hóa ra tên tiểu tử này thích cô nương nhà người ta, ta cười rồi phất tay, “chuyện nhỏ thôi, đợi ngươi lập công trở lại, bản công chúa sẽ chuẩn bị quà cưới cho ngươi”.
Thái phó sắp sửa trở lại, ta kéo tay áo hắn, nói nhỏ: “Là cô nương nhà nào vậy? Mau nói cho ta nghe, ta tò mò chết đi được đây”.
Hắn chỉ cười mà không nói gì, ta tức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng hắn cố ý nhử ta, thật là xấu xa.
Trọng Diệc Tông ở lại Bắc Mạc một lèo sáu năm, Tần vương ca ca đã cưới một vương phi thích xem thoại bản, ta rất thích vị tẩu tẩu này, lúc tỷ ấy cười lên có hai núm đồng tiền, rất xinh đẹp.
Mấy năm gần đây sức khỏe mẫu thân không tốt, vài ngày trước người bị trúng gió ở ngự hoa viên, khi trở về sốt cao. Phụ hoàng rất tức giận, ngày ngày uy hiếp thái y viện, nếu mẫu thân còn không hạ sốt, người sẽ tiễn bọn họ về chầu diêm vương.
Ta và tẩu tẩu cũng chăm sóc mẫu hậu, tỷ ấy rất ngưỡng mộ người, còn nói, nữ tử trong thiên hạ này có lẽ đều ngưỡng mộ mẫu hậu cả.
Nhìn lọn tóc mai đã điểm bạc và những nếp nhăn trên khóe mắt mẫu hậu, ta không nói gì. Phụ hoàng rất yêu mẫu hậu, nhưng mẫu hậu trước giờ chưa từng đáp lại, người đối xử với ta và phụ hoàng giống như việc ta nộp bài tập lấy lệ cho thái phó vậy. Tất cả mọi người đều nói với ta, phụ hoàng và mẫu hậu yêu nhau thật lòng, mẫu hậu không muốn chia sẻ trượng phu với người khác, cho nên phụ hoàng mới vì người mà để trống lục cung, nhưng mẫu hậu thật sự yêu phụ hoàng ư?
Mỗi lần phụ hoàng tới thăm mẫu hậu, lúc phải trở về phê duyệt tấu chương, bất kể mẫu hậu có đang tỉnh hay không, phụ hoàng đều đặt lên trán người một nụ hôn, ta nhìn bóng hình của phụ hoàng phản chiếu lên tấm rèm, lặng lẽ trở lại cung điện.
Bắc Mạc đại thắng, phụ hoàng tổ chức một buổi yến tiệc tại điện Hàm Nguyên, chúc mừng Đại Uyên thắng lợi, chúc mừng đại công của các vị công thần.
Ta gặp lại Trọng Diệc Tông sau sáu năm, nếu không phải phụ hoàng gọi tên hắn, ta quả thực nhận không ra.
Lúc đi, hắn có dáng vẻ trắng trẻo gầy gò thanh nhã, rất thịnh hành ở Biện Kinh lúc bấy giờ, có lẽ gió cát và ánh nắng chói chang ở Bắc Mạc góp công lớn, khiến hắn cao lớn lên rất nhiều, mày kiếm mắt sáng, đứng giữa điện, quả thực đã trở thành hình tượng đại tướng quân trong thoại bản của Tần vương ca ca.
Tối nay, phụ hoàng rất vui, ngay cả nét mặt mẫu hậu cũng hiện lên nét vui mừng. Trong lòng ta nhớ tới ân điển mà hắn xin ta ngày đó, nhưng ta vẫn chưa biết cô nương đó là ai, để tránh cho phụ hoàng mai mối nhầm người, ta sai người truyền lời hẹn gặp hắn ở tiểu hoa viên bên cạnh điện Hàm Nguyên.
Ta viện cớ nói với mẫu hậu muốn đi thay y phục, âm thầm đi tới nơi đã hẹn trước. Chuyện này phải thật cẩn thận, ta đã sắp sửa cập kê, nam nữ có ranh giới, không thể để người khác tóm được sơ hở, làm hỏng hôn sự của Trọng Diệc Tông, vì vậy ta không cho cung nữ đi theo, một mình trốn sau hòn non bộ đợi Trọng Diệc Tông tới.
Gió đêm hơi lạnh, ta không kìm được rụt cổ lại, sớm biết vậy thì đã đem áo khoác theo rồi. Đang mải ngẫm nghĩ, một chiếc áo khoác lên người ta, vừa quay đầu lại thì thấy một người đang đứng ngay phía sau, dọa ta suýt chút nữa thì hét lên.
Một bàn tay bịt miệng ta lại, hắn cười nói: “Điện hạ sao phải kinh ngạc tới vậy”
Ta tức tối hất tay hắn ra, “ngươi dọa bản cung sợ chết mất, sao ngươi đi đứng không phát ra tiếng động thế hả”
Trọng Diệc Tông giơ tay chỉnh lại chiếc áo khoác đang xộc xệch cho ta, hắn tiến lại hơi sát, ta vô thức lùi lại phía sau. Hắn cao hơn ta rất nhiều, lúc khom lưng xuống, hơi thở phả lên trán ta.
“Công chúa lén lút tìm thần có chuyện gì ư?” hắn nhấn mạnh hai chữ “lét lút”, ta bị hắn làm cho mất mặt, giẫm lên chân hắn một cái như lúc nhỏ.
Hắn không tránh, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại.
“Sao ngươi không tránh?”
“Đây không phải phần thưởng của công chúa sao?” lúc còn nhỏ, mỗi khi tức giận ta đều giẫm lên chân hắn, hắn tránh, ta liền nói đó là phần thưởng ta ban, không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện này.
“Thôi vậy, ta tìm ngươi là vì ân điển ngày trước ngươi xin ta”
Hắn bỗng cười lên, ta nhất thời bị nụ cười của hắn làm cho ngây ngẩn, “hóa ra công chúa vẫn nhớ”.
Ta cảm thấy rất kỳ lạ, muốn mau chóng hỏi hắn đó là cô nương nhà nào, rồi trở lại vào điện, “ngươi không nói cho bản công chúa cô nương mà ngươi thích là ai, bản công chúa sao ban ân điển cho ngươi được”
Hắn lùi lại về sau nửa bước, chắp tay hành lễ nói: “Thần ái mộ điện hạ đã lâu, điện hạ có thể ban cho thần ân điển này hay không?”
Ta mở to hai mắt nhìn hắn, “ngươi thích ta?” ta lúc này mới cẩn thận quan sát hắn, nhớ lại năm đó hắn cũng là đối tượng được rất nhiều tiểu thư khuê các ái mộ.
Mặt mày hắn tuấn lãng, thiếu niên từng chơi với ta ngày đó giờ đây đã trở thành một người đàn ông cao lớn, vững chãi như một cây hồ dương.
“Ngươi không thể thích ta!”
“Tại sao?”
“Nếu ngươi muốn cưới ta, phụ hoàng sẽ không đồng ý” sau khi Tần vương ca ca cưới thê tử, phụ hoàng và mẫu hậu từng nói tới hôn sự của ta, mẫu hậu còn chưa kịp cất tiếng, phụ hoàng đã vô cùng bài xích, cảm thấy không ai xứng với ta, người muốn giữ ta lại trong cung nuôi cả đời.
“Vậy công chúa có đồng ý không?
“Ta đồng ý cái gì?”
Hắn như thể rất vui, trong ánh mắt ngập tràn ý cười, “thần đã đợi sáu năm, chờ thêm chút nữa cũng không sao”
Gò má bỗng chốc nóng lên, ta không dám nhìn vào mắt hắn nữa, để lại một câu “tùy ngươi” rồi sải bước trở lại điện Hàm Nguyên. Tới khi cấm vệ quân đang tuần tra hành lễ, ta mới phát hiện trên người lúc này vẫn đang khoác áo của hắn.
Ta nghĩ, lần tới tìm cơ hội trả lại cho hắn vậy.
Chuyện của ta và Trọng Diệc Tông bị phụ hoàng phát hiện, phụ hoàng vô cùng giận dữ, không cho phép ta ra khỏi điện Cảnh Phúc.
Tẩu tẩu mang hai con tới thăm ta, tỷ ấy nói, Tần vương ca ca sẽ giúp bọn ta, Trọng Diệc Tông cũng nhờ tẩu tẩu nói với ta, không cần sợ hãi.
Ta không sợ, ta nói với tẩu tẩu, tỷ nói với hắn, muội chờ hắn tới cưới muội.
Ta ở trong điện Cảnh Phúc ăn ngon ngủ kỹ, đọc thoại bản mà Tần vương ca ca đưa tới, khi đọc tới đoạn cô nương trong thoại bản vì để được ở bên tình lang mà tuyệt thực, tự làm mình bị thương, ta bĩu môi, rừng xanh còn thì lo gì không có củi đốt.
Khi ta đang ăn uống vui vẻ, mẫu hậu tới. Ta luôn có một sự kính nể không thể giải thích trước mẫu hậu, đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn bên dưới người.
Ta cho rằng mẫu hậu muốn khiến ta chết tâm, không ngờ người cất tiếng hỏi ta: “Thật sự thích hắn sao?”
Ta nhìn mẫu hậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, rồi gật đầu nói: “Hắn rất tốt với con, lúc còn nhỏ, hắn bảo vệ con không phải vì con là công chúa, hiện tại hắn thích con cũng không phải vì ngôi vị công chúa này”
Mẫu hậu nhìn ta, lại giống như muốn thông qua ta nhìn thấy ai khác, “Lâm Lang, con giống ta nhưng cũng lại không giống ta”
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy mẫu hậu xưng “ta”.
Người đi tới trước mặt, vuốt ve gò má ta, “ta không phải một người mẹ tốt, nếu như con thích vậy thì đi đi. Thay mẫu hậu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài hoàng cung”
Ta không nhịn được vành mắt cay cay, người phụ nữ như trăng trên trời này đang ngày một già đi, người là mẫu thân của ta.
Từ sau ngày đó, mẫu hậu bắt đầu đáp lại phụ hoàng. Người sẽ chủ động giữ phụ hoàng lại, sẽ sai nhà bếp làm vài món ăn, tới điện Hằng Thất khuyên phụ hoàng giữ gìn sức khỏe.
Ta cũng được ra khỏi điện Cảnh Phúc, thường xuyên tới điện Tiêu Phòng dùng bữa cùng phụ hoàng và mẫu hậu.
Phụ hoàng vẫn chưa đồng ý hôn sự của ta và Trọng Diệc Tông, ta muốn nhân cơ hội phụ hoàng dùng xong bữa ở lại điện mẫu hậu nghỉ ngơi, tới cầu xin thêm lần nữa.
Ta rón rén tiến lại gần tẩm điện, nghe thấy giọng nói phụ hoàng truyền ra, “… Lâm Lang là con gái của hai ta, ta sẽ không làm con bé buồn”
Mẫu hậu chưa kịp lên tiếng, phụ hoàng lại nói tiếp: “Lạc An, ta không hối hận, bên cạnh nàng chỉ có thể là ta”
Ta chưa từng thấy phụ hoàng nói bằng giọng khẩn cầu tới vậy, ta nhấc váy lên rời khỏi đó.
Ngày hôm sau, phụ hoàng hạ chỉ phong ta thành công chúa Chiêu An, lấy niên hiệu làm phong hào, ban hôn cho Võ Nghị Hầu Trọng Diệc Tông.
Trước đêm đại hôn, mẫu hậu ở lại điện Cảnh Phúc, người nhìn ta mặc lên giá y, nở nụ cười dùng lược chải tóc cho ta, “được gả cho người mình yêu, thật hạnh phúc nhỉ”
Ta nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình của người, gật đầu một cách kiên định.
Đêm đại hôn, Trọng Diệc Thanh gỡ khăn phủ đầu của ta xuống, hỉ nến thắp sáng cả căn phòng. Hắn cười rồi nói với ta: “Nàng xinh đẹp quá!”
Ta hỏi: “Chỉ có hôm nay đẹp sao?”
Hắn ngồi xổm xuống, đối mặt với ta, nghiêm túc nói: “Cả đời nhìn không chán mắt”
Ta tiến về phía trước, hôn lên khóe môi hắn, “đây mới là phần thưởng bản công chúa ban cho chàng”.
Hắn giữ lấy mặt ta, cúi đầu xuống hôn, “thần tạ ơn công chúa ban thưởng”