Phùng Xuân Mạn - Nguyệt Dạ

Chương 4



Quách Cù hạ chỉ sau lễ Vạn Thọ sẽ tiến hành tuyển phi cho thái tử, không bàn phẩm cấp, con gái văn võ bá quan độ tuổi từ mười ba tới mười tám đều có thể tham gia ứng tuyển.

Ý chỉ đột ngột này không chỉ khiến cho toàn kinh thành sững sờ, mà còn khiến cho ta trở tay không kịp, bởi vì ta vẫn chưa nghĩ ra, phải loại bỏ ý muốn viển vông của Thiệu gia bằng cách nào.

Đây là lễ Vạn Thọ đầu tiên kể từ sau khi Quách Cù đăng cơ, tất cả các nghi thức chúc mừng trong hậu cung đều tới tay ta sắp xếp, theo lời Thanh La, trong cung người xếp trên phi vị chỉ có mình ta, hoàng thượng lại giao toàn quyền cho ta, nên trong cung phàm là người có mắt thì đều đối đãi với ta như thể hoàng hậu.

Ta biết nàng ấy lại đang an ủi ta rằng, ta và ngôi vị trung cung chỉ thiếu một danh phận mà thôi.

Nhưng lúc này ta không nghe vào tai, bởi vì tâm trí ta giờ đang nghĩ tới việc làm sao chặn được nước cờ này của Thiệu gia.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tới tối, trừ khi phải hầu hạ chủ tử, còn không thì toàn bộ nô tài trong cung đều làm tổ trong phòng, không ai muốn bước chân ra ngoài cả.

Ta giữ chặt mũ áo choàng, gió lạnh len qua khe hở lùa vào bên trong quần áo, ngọn đèn trên tay Thanh La cũng bị gió thổi bập bùng.

Ta đã đứng dưới chân bức tường màu đỏ son của Đông Cung gần một khắc.

“Nương nương, chúng ta đợi đã lâu như vậy, thái tử điện hạ cũng thật thất lễ, sức khỏe nương nương quan trọng, chúng ta nhất định sẽ có cách khác”

“Đợi thêm chút nữa”

Cánh cửa Đông Cung được mở hé ra, một vị thái giám mặt mũi sáng sủa đi tới, “để quý phi nương nương phải chờ lâu, mời đi theo nô tài”.

Ta và Thanh La cùng vị thái giám đó xuyên qua hậu hoa viên, đi tới điện Thanh Huy.

“Nương nương, đã tới nơi rồi”

“Thanh La, người đứng chờ ta bên ngoài”

Chiếc mũ đã cản mất một nửa tầm nhìn, ta nhìn tòa cung điện quen thuộc trước mắt, không khỏi cảm thấy có chút bồi hồi.

Điện Thanh Huy là nơi ở của thái tử phi, Vu Hiệu Xuân từng sống ở đây ba năm, ta đã tới tòa cung điện này rất nhiều lần với danh nghĩa là khách, hai năm sau đó ta lại bước vào đây với thân phận chủ nhân, sống một lèo mười năm. Tòa cung điện này đã chứng kiến ta từ lúc còn là ngũ tiểu thư ngang ngược phách lối của Thiệu gia, cho đến khi trở thành Tịnh quý phi dè dặt cẩn trọng, từ đầu tới cuối, mọi thứ của ta đều là giấc mộng mà Thiệu gia đã thêu dệt nên.

“Tịnh mẫu phi đêm khuya tới, không biết là vì chuyện gì?”

Quách Thuấn Minh đang đứng bên cửa sổ như thể đang ngắm nhìn ánh trăng.

“Bệ hạ hạ chỉ tuyển phi cho điện hạ, không biết điện hạ đã có ý trung nhân hay chưa?” ta vén mũ ra, trong điện Thanh Huy rực sáng ánh đèn, hơn nữa còn đốt cả địa long, không hề lạnh lẽo chút nào.

Quách Thuấn Minh giờ đây không chỉ là thái tử có tướng mạo của bậc cửu ngũ chí tôn, ở hắn còn toát ra nhuệ khí mà trên người phụ thân hắn cũng từng có.

“Tịnh quý phi nương nương có ý gì?”

“Điện hạ chọn thái tử phi, bản cung vốn không nên nhúng tay, trong thiên hạ không thiếu nữ tử gia thế hiển hách, có cả tướng mạo lẫn tài mạo. Bản cung xuất thân từ Thiệu thị ở Bình Dương, trong tộc có một nữ tử tên Như Quý”, Quách Thuấn Minh lập tức nhìn sang, ánh mắt hắn sắc bén như dao, bầu không khí bắt đầu có chút giương cung bạt kiếm.

Ta ngừng lại một lát, trong điện Thanh Huy tình lặng như tờ, có thể nghe rõ cả tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc bên ngoài cửa sổ.

Ta từ từ quỳ gối, dập đầu hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn Quách Thuấn Minh cách đó vài bước, “Như Quý phúc bạc, Thiệu thị không dám vọng tưởng ngôi vị thái tử phi, mong ngày tuyển phi điện hạ sẽ thành toàn cho Như Quý”.

“Quý phi là nữ nhi Thiệu thị, tổ tiên Thiệu thị cũng xem như anh dũng, ngôi vị thái tử vị này, Thiệu Như Quý cũng xứng đó chứ”.

Ta lại cúi đầu, tay chạm phải đồ trang sức trên búi tóc, mắt nhìn xuống nền gạch sáng bóng của điện Thanh Huy, “bệ hạ là thiên tử, là vua cha của điện hạ, bệ hạ độc đoán chuyên quyền, không thích bị người khác bài bố. Điện hạ là đích trưởng tử, hơn nữa còn là trữ quân của thiên hạ, thân phận tôn quý. Theo như lời bệ hạ, điện hạ sớm đã không còn là đứa trẻ được nuôi dưỡng bên mình ở Đông Cung ngày trước. Tư Di tuổi nhỏ lại ham chơi, ta không mong cầu đại phú đại quý, chỉ hy vọng nó bình an trưởng thành”.

“Tề Ninh Hầu Chương gia nhiều đời sống ở đất Thục, nghe nói ấu tử yêu thích văn học và âm luật, tiên đế từng có ý gả Nghi Thành công chúa cho hắn, chỉ tiếc công chúa bệnh tật, chưa tới mười lăm đã qua đời. Ấu tử năm nay đã cập quan, từng dâng sớ xin bệ hạ ban hôn nhưng bệ hạ bận rộn quốc sự, vẫn chưa chọn được. Như Quý tuy không xuất thân từ trưởng phòng, nhưng cũng là đích nữ của Thái thường Thiếu khanh, xứng đôi vừa lứa với đích ấu tử của Tề Ninh Hầu. Bệ hạ để điện hạ lên triều nghe chính sự là để điện hạ san sẻ bớt ưu phiền cùng người, lúc này đã có người thích hợp, hi vọng điện hạ thành toàn”.

Quách Thuấn Minh nhìn ta chăm chú, ta không đoán được cảm xúc của y, chuyến đi đêm nay là vì Thiệu gia, cũng là vì Tư Di.

“Đêm khuya, mặt đất lạnh lẽo, Tịnh quý phi đứng lên trước đã”.

Thấy sự tình đã thành công một nửa, trong lòng ta cũng thả lỏng hơn. Quách Thuấn Minh ngồi ngay ngắn trước bàn trà, hương trà thoang thoảng, hơi nước bốc lên phảng phất, “quý phi ngồi đi”.

“Quý phi có biết, mấy ngày trước phụ hoàng triệu Cô tới điện Hằng Thất vì chuyện gì không?”

“Ta không rõ bệ hạ và điện hạ mật đàm…”

“Phụ hoàng muốn Cô cưới Thiệu Như Quý, con gái Thái thường tự Thiếu khanh làm thái tử phi”

Trong lòng ta chợt hoảng hốt, ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Quách Thuấn Minh.

“Lúc này, quý phi lại muốn Cô xin phụ hoàng ban hôn cho Thiệu Như Quý và Chương Bỉnh Thính. Sao Cô phải làm trái ý phụ hoàng, thay quý phi bảo vệ Thiệu gia?”

Trong lòng ta bỗng có trăm nghìn cảm xúc vụt qua, xem ra Quách Cù đã có ý động thủ với Thiệu gia từ lâu, sự thỏa hiệp của ta chẳng đáng nhắc tới. Hôm nay, Thiệu gia có thể mưu đoạt phượng vị, tranh đoạt ngôi vị thái tử phi, vậy thì sau này hoàn toàn có thể nâng đỡ người chảy trong mình huyết mạch của Thiệu gia là Tư Di, tranh giành ngôi vị hoàng đế của hắn.

Lòng tham con người vô đáy, chỉ có tự mình biết đủ, biết đâu là giới hạn mới có thể tồn tại dài lâu.

Cảm giác vô lực bỗng chốc bao vây lấy toàn bộ cơ thể, ta đặt tách trà trong tay xuống, “ta hiểu ý điện hạ rồi, hôm nay coi như ta chưa từng tới”.

“Phụ hoàng nhân từ, cho dù có ra tay với Thiệu gia, cũng sẽ không liên lụy tới quý phi và Tư Di”.

Ta vừa định đứng dậy thì lời nói của hắn vang lên, “Cô có thể đồng ý với quý phi, xin phụ hoàng ban hôn cho Thiệu Như Quý và Chương Bỉnh Thính” hắn rót đầy trà vào tách của ta, “còn quý phi có thể làm gì cho ta?”

“Nếu điện hạ cần, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực”.

Ta biết sau lời nói này thì ta và Quách Thuấn Minh coi như tạm thời kết thành đồng minh, với hắn mà nói, không có người trong hậu cung giống như mất đi một con mắt, không bao quát được hết tình hình. Còn với ta, thái tử là người duy nhất có sức đối kháng với Quách Cù, để bảo vệ Thiệu gia, đây là cách duy nhất.

Ta ra khỏi điện Thanh Huy, Thanh La lập tức tới nghênh đón, đội mũ trùm đầu lên cho ta. Vẫn là vị tiểu thái giám kia dẫn bọn ta rời khỏi Đông Cung, sau khi ra khỏi cánh cổng đó, ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên cao, cảm thấy thật thê lương.

Ta từng vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng cúi đầu của Vu Hiệu Xuân, ngày hôm nay, cũng vẫn là ta, dùng nghi lễ của thần tử mà cúi đầu trước con trai nàng ấy, cảm nhận sự cô lương vô bờ bến.

Thời khắc đó ta chợt hiểu ra, ngôi vị hoàng hậu là nghiệp chướng của đời mình. Ta luôn muốn chứng minh bản thân, chứng minh tổ phụ không chọn nhầm người, không phải ai khác mà là ta, chỉ có Thiệu Lạc An ta mới có thể đưa Thiệu gia bước vào một thời kỳ huy hoàng mới.

Bản thân ta vốn không muốn làm hoàng hậu tới vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.