Phùng Xuân

Chương 14: Chỉ cần còn có đứa nhỏ này ở cạnh y, y mãi mãi có nhà



Học kì mới chờ đợi từ rất lâu cuối cùng cũng đã đến. Bốn giờ chiều ngày hôm đó, Diệp Phùng Xuân ăn mặc thật chỉnh chu xuất hiện thật đúng giờ tại phòng tổ chức các sự kiện của trường. Khác xa với ngôi trường không có chút tiếng tăm gì của con mình, với sự nổi tiếng trong thương trường và bề ngoài xuất sắc của y, nên khi y vừa xuất hiện thì hầu như đã trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

.

Nhìn bóng dáng đĩnh đạt của cha mình tiến vào hội trường, Diệp Du Đồng đứng ở bên ngoài vô cùng kiêu ngạo, ẩn sâu trong nội tâm của cậu là sự thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ khó nói thành lời. Quả thật cậu rất muốn lấy chiếc loa phóng thanh hét lên: Đây là ba ba của mình, là người tốt với mình nhất trên đời này.

Có một số học sinh đã từng gặp Diệp Phùng Xuân, cũng có một số là lần đầu tiên thấy nên há hốc mồm mắt không chớp, không ngờ bạn mình lại có người cha phong độ như vậy, sau đó cả đám tò mò xúm lại vây quanh Diệp Du Đồng hỏi này hỏi nọ. Mà trước đây cậu không có số được các bạn nữ chú ý tới, không ngờ hôm nay lại có nhiều cô nàng chủ động chạy tới nói chuyện với cậu:

“Diệp Du Đồng, ba của cậu trẻ thật nha! Hơn nữa còn rất đẹp trai nữa!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Thật đáng ghét, ba của mình bị hói đầu, trên bụng còn có một ôm mỡ nữa! Phốc!”

“Nếu sau này tớ có thể có bạn trai như vậy thì tốt rồi….Diệp Du Đồng, cậu có anh trai không?”

Vì không thường tiếp xúc với nữ giới nhiều nên tay chân cậu luống cuống cả lên. Tuy nhiên, mọi người đều khen cha cậu nên làm cho cậu cảm thấy phấn chấn, nhưng dù sao được khen ngợi trực tiếp như thế cậu cũng có chút ngượng ngùng, “Mình không có anh trai, chỉ có em gái thôi!”

“Tiếc quá! Sao dáng vẻ của cậu không giống ba cậu gì hết vậy!” Giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

Vấn đề này thật tráo trở thậm chí là vô duyên, nhưng Diệp Du Đồng cũng không để bụng, cậu cười cười ra chiều có lỗi, “Mình giống mẹ mà!” Ba đương nhiên là độc nhất vô nhị rồi, không ai có thể sánh với ba được.

“Hừ, đúng là một đám háo sắc, dù sao thì cũng chỉ là một ông già đã kết hôn rồi!” Một giọng nói lạnh lùng chen vào, phá vỡ sự bàn tán sôi nổi của mọi người. Diệp Du Đồng quay qua, là cô bạn học sáng nay vừa được phân ngồi cùng bàn với cậu.

“Tư Khấu Khấu, bạn…..” Đối mặt với khí thế của cô bạn mới đến, mấy cô bé vây quanh Diệp Du Đồng tức giận nhưng không dám nói câu nào.

“Diệp Du Đồng, cậu lại đây!” Cô bé nhỏ xinh tên Tư Khấu Khấu không thèm coi ai ra gì túm cậu sang một bên, mặc dù cô có hơi kém về chiều cao nhưng lại rất có khí thế, “Học kỳ này tớ phụ trách phần báo của học sinh năm nhất, sau này cậu phải giúp tớ!”

Diệp Du Đồng nhìn cô bạn, vẻ mặt kinh ngạc, “Hả?” Theo lý thuyết mà nói, xét hết toàn bộ khối bảy thì rất ít người có khả năng có được chức vụ gì trong trường, không biết cô bạn học có dáng người nhỏ nhắn này làm sao có thể có được chức vụ như thế trong xã đoàn chứ, “Chúng ta….có thể chứ?”

“Cái gì mà chúng ta, từ nay về sau cậu sẽ theo bà chị này lăn lộn!” Tư Khấu Khấu lộ ra khuôn mặt tươi như hoa nhài, chiếc cằm hất lên kèm với thái độ sai khiến thật giống y chang lão phật gia lúc còn sống, “Bây giờ, theo tớ đi thu dọn lại bộ phận biên tập. Tớ nghỉ cả một cái hè không đến, nơi đó chắc chắn là bẩn chết được!”

Nghe giọng điệu của cô bạn, Diệp Du Đồng mới phát hiện, thì ra cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn này ngay từ đầu đã là nguyên lão của toàn soạn báo ở trường rồi. Quét dọn bộ phận biên tập, nghe coi bộ là tốt hơn nhiều so với việc bị cả đám háo sắc mê mẩn cha mình vây quanh, cho nên cậu lập tức đồng ý. Tuy nhiên, khi nãy cô bạn này đã nói ba cậu là ông già đã kết hôn….Tuy sự thật đúng là như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy cha mình bị xúc phạm.

Hai người đi trên con đường ở khu tổng hợp, Tư Khấu Khấu đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt, lộ ra bốn chiếc răng sáng lòe lòe, “Kỳ thật ba của cậu rất đẹp trai, nhưng tớ không thích bộ dáng thì thầm to nhỏ như chưa từng thấy trai đẹp của mấy đứa đó nên nói vậy thôi!”

Nghe cô nói như vậy, chút bực dọc khi nãy của Diệp Du Đồng lập tức tan thành mây khói, hơn nữa còn nhìn cô gật đầu đồng ý.

Ban biên tập tờ báo của trường chỉ có một gian phòng nho nhỏ, có lẽ còn không tới hai mươi mét vuông. Tuy là nhỏ hẹp, nhưng để dọn dẹp gọn gàng lại chẳng phải là một chuyện dễ dàng. Tư Khấu Khấu liên tục sai Diệp Du Đồng làm này làm nọ, hơn nữa cô còn hài lòng phát hiện là mình không có nhìn nhầm người, cậu bạn học mới ngồi cùng bàn này, đúng là vừa ngốc vừa chịu khó lại rất dễ sai bảo.

Thời gian họp phụ huynh cũng khoảng một tiếng rưỡi, đến năm giờ hai mươi, cho dù thế nào Diệp Du Đồng cũng muốn đi chờ cha mình.

“Cậu gấp gì chứ, ba cậu sẽ đi ra, đến lúc đó ông ấy sẽ gọi điện cho cậu!” Tư Khấu Khấu không cho đó là việc làm đúng đắn, “Sửa lại mớ tư liệu bên ngăn tủ kia chút đi!”

“Mình cam đoan là giờ nghỉ trưa mai sẽ giúp cậu thu dọn xong xuôi, được không?” Lúc này hoàn toàn không giống như khi nãy bảo sao làm vậy nữa, Diệp Du Đồng kiên quyết cự tuyệt cô, “Buổi họp phụ huynh cũng sắp xong rồi, mình không muốn ba ba chờ mình…..” Cha cậu bận bịu nhiều việc như vậy mà còn nhín thời gian đến tham gia buổi họp phụ huynh, cậu sao có thể để y lãng phí thời gian chờ đợi. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cậu muốn về nhà cùng với Diệp Phùng Xuân, cậu không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Hừ!” Tư Khấu Khấu vô cùng bực bội, “Tớ chỉ nghe người ta nói thê nô, hài nô, thì ra còn có cả cha nô như cậu….Cùng đi đi, tớ cũng mệt mỏi quá!” Khóe miệng cô giật giật.

Diệp Du Đồng cười thẹn thùng không phản bác, hai người khóa cửa phòng rồi cùng nhau ra ngoài. Đến lúc tới hội trường thì cuộc họp cũng đã sắp xong rồi, bọn trẻ đều tìm thấy cha mẹ của mình chuẩn bị rời khỏi trường học.

Diệp Phùng Xuân giống như hạc lạc giữa bầy gà nên đương nhiên là rất dễ tìm, hai người lập tức chống lại tầm mắt. Vừa nhìn thấy cha mình, trong mắt của Diệp Du Đồng lập tức không còn ai lọt vào nữa, cậu vừa muốn chạy tới, lại bị cô bạn kế bên túm lại, “Nè, nè! Sao cậu có thể bỏ lại người bạn cùng bàn này như thế chứ? Không giới thiệu người cha đẹp trai của cậu cho tớ biết một chút hay sao?”

Giật mình phát hiện mình thật thiếu lễ độ, mặt Diệp Du Đồng đỏ lên, lúc này Diệp Phùng Xuân đã bước tới bên cạnh con mình, y phát hiện bầu không khí giữa hai người có chút gì đó là lạ, mi y nhíu lại.

“Ba ơi, đây là bạn ngồi cùng bàn với con, bạn ấy tên là Tư Khấu Khấu!” Tới lúc này Diệp Du Đồng đành phải kiên trì giới thiệu cho hai người. Kỳ thật hai người bọn họ cũng chỉ mới quen nhau hôm nay thôi, đúng là cậu có chút khó chịu với thái độ như đã quen từ đời thuở nào của cô bạn này, tuy nhiên cậu lại không có cách nào ghét cô được.

“Chào chú Diệp!” Tư Khấu Khấu gật đầu chào hỏi, trông cô không có chút nào là ngượng ngùng của tuổi mới lớn, cô chỉ nhìn thẳng vào mặt Diệp Phùng Xuân, ra vẻ như đang bình phẩm từ đầu tới chân.

“Xin chào!” Biết cô bé này không đơn giản, Diệp Phùng Xuân lập tức trưng ra nụ cười xã giao, sau cùng lại nhịn không được nói thêm một câu, “À, Viên Thiên Tung là gì của cháu?”

Tư Khấu Khấu liếc nhìn y một cái, cô có chút ngạc nhiên, cuối cùng trên mặt cũng toát ra một ít biểu tình nên có của một cô gái, “Y là chú năm của cháu…..Cháu theo họ mẹ!”

“Thì ra là thế!” Chẳng trách, cô bé này là người của Viên gia, quả nhiên là có phong thái khác với người thường, “Sau này Đồng Đồng phiền cháu để ý vậy!” Lần này thái độ của y rất thành khẩn.

Tư Khấu Khấu còn chưa kịp đáp lại, đã bị một giọng nước ngoài chen ngang, “Hey! Coco, where on earth are you heading for? I’m here!” Một người nam vừa nói vừa đi tới, trông điệu bộ có vẻ hơi khó chịu.

Tư Khấu Khấu cười hì hì, “Đây là cha dượng của cháu, mẹ cháu không rảnh….Tạm biệt chú Diệp! Diệp Du Đồng, cậu đừng quên cậu đã hứa gì với tớ vào ngày mai nhá!”

Rốt cuộc cũng tiễn được cô bạn khó hầu hạ đi, Diệp Du Đồng thở ra một hơi.

“Hai đứa chơi chung với nhau cũng không tệ nha, vậy là từ đầu đến giờ con luôn ở cùng với cô bé đó?” Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của cha mình, Diệp Du Đồng vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia hiện rõ ý trêu đùa, “Bạn học của con rất thú vị, ngay cả cuộc hẹn cho ngày mai cũng đã chuẩn bị tốt cả rồi!” Cô bé đó rất có phong cách, dĩ nhiên đã để lại ấn tượng rất tốt với y rồi.

Kì thật cha cậu cũng chưa nói gì, nhưng cậu cảm thấy mình nên giải thích rõ một chút, “Con chỉ mới quen với bạn ấy hôm nay thôi….Không phải như ba nghĩ đâu!”

Diệp Phùng Xuân kinh ngạc, y vốn chỉ muốn chọc con mình tí thôi, không ngờ cậu nhóc này lại trịnh trọng tuyên bố trông buồn cười như vậy, làm y nhịn không được mà trêu chọc thêm một chút, “Vậy theo con, ba đã nghĩ như thế nào? Bạn học Tư Khấu Khấu của con không phải rất đáng yêu hay sao?” Thằng nhóc này còn bày đặt thẹn thùng nữa. Mối tình đầu năm mười sáu tuổi hẳn là như thế này….Thì ra cuối cùng con y cũng phải rời khỏi y rồi.

“Ba đừng đoán nữa! Dù sao, con cũng sẽ không nói chuyện yêu đương đâu…..” Diệp Du Đồng bắt đầu sốt ruột, thấp giọng thì thào. Lúc ban đầu còn hơi giận dỗi, sau lại biến thành buồn lo, mất mát: Con chỉ thích ba thôi….Nhưng những lời kia cả đời này cậu cũng không thể thốt ra được, cậu chỉ có thể nhìn cha mình đến dại ra, mà ngay cả cậu cũng không biết khi đó ánh mắt mình chứa đầy nỗi tuyệt vọng âm ỉ nhưng khắc cốt.

Thấy con mình chỉ vì một câu nói của mình mà mắt đỏ hoe, không hiểu sao lòng y lại đau xót, phút chốc đôi mắt ấy lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc, làm y giật mình: Tình cảm tưởng đâu đã bị sự thờ ơ lãnh đạm làm nguội lạnh đi nhiều năm qua giống như từ trong ánh mắt ấy một lần nữa bốc cháy lên, có thứ gì đó đã thức tỉnh, ngo ngoe nảy nở. Trời sinh y không phải là người vô tình, y chỉ cảm thấy tình cảm là một gì đó rất xa xỉ, nên khi nó đến y lại chống cự, đè nén xuống. Ở trong lòng y chỉ có trách nhiệm, cho nên y không cần đến những thứ xa xỉ đó.

(Ngạo: Dâu ơi cái từ ngo ngoe kia nghe khiếp quá đi:-s

Zhou: Rất có ý nghĩa tượng hình nha =)))

“Ba….Ba ơi?” Cậu bé kéo kéo tay áo cha mình, giọng nói ngập ngừng phá vỡ đi suy nghĩ của y, “Mình về nhà thôi!”

Phải, về nhà! Y thầm nghĩ, chỉ cần còn có đứa nhỏ này ở cạnh y, y mãi mãi có nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.