Phùng Xuân

Chương 24



Cái cảm giác hạnh phúc đó cứ như đang nằm mơ

Nhưng cả đời này cậu cũng không thể nào quên được...

"Chuyện thành ra như thế em vừa lòng hả dạ rồi chứ?" Diệp Phùng Xuân ném chiếc DV, hai chiếc di động và một đống quần áo đến trước mặt cô em gái đang nhắm mắt nằm trên giường, "Ngồi dậy, anh biết em không ngủ!"

.

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của của anh mình, thân thể Diệp Tri Thu hơi run lên, mắt cô lại càng nhắm chặt hơn.

Diệp Phùng Xuân nhíu mi, đưa tay mở DV lên. Những âm thanh khiến người khác nghe thấy phải đỏ mặt tía tay lần lượt truyền vào tai Diệp Tri Thu. Cuối cùng cô giả bộ không được nữa, bật người ngồi dậy, lấy hai tay bịt tai lại, vừa chửi vừa khóc, "Diệp Phùng Xuân, con mẹ nó, anh muốn cái gì!"

"Anh vẫn nghĩ là em chỉ buông thả bản thân, không ngờ em đúng là quậy đến điên rồi!" Bị em gái mắng như thế nhưng Diệp Phùng Xuân lại xem như không có gì, đưa tay tắt DV, "Nếu hôm qua không phải vừa lúc để Đồng Đồng nhìn thấy, em cho là hiện tại em sẽ thành cái dạng gì?"

Hai gã đàn ông đó biết cô là con nhà giàu, vốn muốn chiếm tiện nghi của cô xong rồi chụp ảnh, quay phim lại để uy hiếp vơ vét tiền bạc. Nếu thật sự để bọn họ thực hiện được, không chỉ ảnh hướng tới  thanh danh của Diệp Tri Thu mà ngay cả Diệp gia cũng sẽ gặp nhiều phiền toái.

"Em... Em không biết!" Diệp Tri Thu ôm mặt, đầu lắc như trống bỏi. Cô không ngờ mình lại bị kẻ xấu để ý, theo lẽ đó chỉ là một cuộc tụ họp bình thường, cô chỉ còn nhớ mang máng mình theo hai người đàn ông đi đâu đó, những chuyện khác cô không nhớ nổi nữa. Hiện tại nghe anh hai nhắc tới, cộng với những mảnh trí nhớ vụn vặt trong đầu, giờ này cô cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.

Đêm qua cô bị anh mình mang về nhà, mọi người vừa bắt cô nôn hết rượu ra vừa ép cô uống thuốc giải rượu cô mới tỉnh lại. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh hai, cô biết mình đã gây họa, cuối cùng cô đành phải làm bộ như thân thể không khỏe muốn nghỉ ngơi để tránh nạn. Vì thế, đến sáng hôm nay Diệp Phùng Xuân mới tới giải quyết tiếp chuyện của hôm qua, nếu cứ để cô tiếp tục buông thả như thế nữa, tương lai của cô coi nhưng xong rồi.

"Khá cho một câu không biết!" Diệp Phùng Xuân cười cười, "Cháu của em năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vì không để cho em bị người khác hại, nó đã bị tên khốn nạn đó đâm một dao!" Mỗi khi nhớ tới chuyện này, y không thể giữ được bình tĩnh nữa. Đêm qua lúc y mang cậu bé tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra bảo vết thương gần mười li, phải khâu mười hai mũi. Tuy nói là may mắn chưa tổn hại gì đến mạch máu nhưng những vết máu loang lổ trên áo đó cũng khiến người làm cha như y đau lòng xót ruột. Tuy nhiên, cậu bé lại sợ y lo lắng, rõ ràng đã đau đến mặt mũi trắng bệch vậy mà còn cười bảo không có chuyện gì.

"Cái gì..." Diệp Tri Thu ngây ra, lúc này cô bỗng nhớ tới đứa cháu lúc nào cũng trầm tĩnh, ít nói, đến tưởng chừng như không tồn tại đó. Mấy năm nay mặc dù cô không nói tốt xấu gì cậu bé này nhưng cô cũng chẳng để tâm tới, thậm chí cô còn thường xuyên lợi dụng sự tồn tại của nó để châm chọc anh mình, thật không ngờ đến lúc cô gặp nguy hiểm đứa cháu ấy lại đưa tay ra cứu cô. Tuy tính cô bướng bỉnh, thích làm theo ý mình, nhưng lòng dạ cô không xấu, giờ nghĩ tới một đứa nhỏ vì cứu mình mà bị thương, cô vừa thấy áy náy vừa đau khổ, "Tiểu Đồng... Nó không sao chứ?"

"Em nói thật cho anh biết, cuối cùng thì em có hút thuốc phiện hay không?" Diệp Phùng Xuân không trả lời câu hỏi của em mình, chỉ nhìn thẳng vào cô, gặng hỏi. Theo như trạng thái tinh thần của em y hôm qua, nếu chỉ là say rượu, nhất định sẽ không giống như con đần thế kia, lại càng không thể nào bất tỉnh được.

Đột nhiên bị hỏi vậy, người tính tình ngay thẳng như Diệp Tri Thu ngay cả nói dối cũng không kịp nghĩ, cô chỉ trừng mắt nhìn anh mình mấy giây rồi xấu hổ nói khẽ, “...Chỉ có một chút ma túy!"

Diệp Phùng Xuân cố nén xuống xúc động muốn đánh người, y hít sâu một hơi, nói với em gái, "Trong khoảng thời gian này anh sẽ bảo người nhanh chóng tìm cho em một trường đào tạo chuyên sâu, trong vòng ba năm em không được phép trở về!"

"Anh hai!" Nghe giọng nói quyết tuyệt của anh mình, cô biết mình đã chạm tới giới hạn của y rồi, không hiểu sao giờ này mắt cô lại nhòe đi, "Em không đi..." Tuy rằng cô từng bảo không cần anh hai lo, không cần ở lại cái nhà này rất nhiều lần, nhưng đó đều là những lời thốt ra lúc cô bực bội, khi đó cô thật sự chưa hề nghĩ tới một khi những chuyện đó biến thành thật cô sẽ như thế nào đây!"

"Tri Thu, em cũng sắp hai mươi lăm tuổi rồi, em không thể tiếp tục buông thả bản thân như thế nữa!" Thấy em mình buồn thiu, giọng Diệp Phùng Xuân dịu hẳn đi. Tuy nhiên, y cũng không thay đổi quyết định, "Với tình huống hiện giờ của em, quả thật không thể tiếp tục ở lại trong nước nữa, tốt nhất là em nên đi nước ngoài thay đổi tâm trạng, huống chi sau này em còn cả một đoạn đường cần phải đi... Chẳng lẽ em cam lòng bỏ hết chuyên môn và sự nghiệp của em sao?" Bị trai lừa tình lừa tiền đã là rất khó nghe rồi, giờ lại vướng vào ma túy, lạm giao, y thật lo em mình sau này sẽ rất khó lập gia đình, như thế chẳng phải là cuộc đời này xem như bị hủy cả rồi sao! Chi bằng để cô thay đổi một hoàn cảnh sống mới, làm lại từ đầu.

"Anh hai..." Cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời thành khẩn của anh trai, đó giờ cô vẫn biết anh mình nói rất đúng nhưng cô luôn tự lừa dối chính mình, bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ đó, giờ có hối hận cũng đã muộn rồi. Trong lòng quýnh lên, cuối cùng cô không thể kìm lại được nước mắt, rơi xuống.

----------------------

Vì Diệp Tri Thu luôn tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài, Diệp Phùng Xuân đành phải bảo người đưa cơm lên cho cô. Cũng vì thế mà bữa cơm trưa cuối tuần hôm ấy cũng chỉ có hai cha con họ thôi.

"Đồng Đồng, con nên ăn nhiều mộc nhĩ (nấm mèo:D) vào!" Diệp Phùng Xuân thấy cậu bé bị thương ở tay phải dùng thìa múc cơm, không mấy thuận tiện, y nhịn không được gắp cho cậu bé, "Còn muốn ăn thứ gì, cứ nói với ba!"

"Uhm!" Diệp Du Đồng khẽ gật đầu, lúc này trong lòng cậu cảm thấy thật ngọt ngào, rồi lại ngượng ngùng trước sự cưng chiều lộ rõ mồn một đó của y.

Thấy cậu bé múc mấy lần cũng không cho được miếng mộc nhĩ vào thìa, người luôn ăn uống từ tốn như Diệp Phùng Xuân phá lệ ăn thật nhanh, rồi cầm lấy bát cơm của con lên, "Con như vậy ăn uống khó khăn lắm, để ba đút cho!"

"Hở? Chuyện này... Không cần đâu ba, con tự ăn được..." Diệp Du Đồng kinh ngạc đến độ nói lắp cả lên, sao cậu có thể mặt dày như thế được chứ! Cậu cũng đã mười sáu tuổi rồi, hơn nữa mùa đông mặc rất nhiều quần áo nên vết thương đó cũng chỉ là ngoài da, chảy chút máu mà thôi, vốn không cần phải khoa trương như thế. Hơn nữa, nếu so với những vết thương mà trước đây cha dượng cậu say rượu thượng cẳng tay hạ cẳng chân gây ra thì chỉ là chuyện vặt vãnh. Đến bây giờ trên đầu cậu vẫn còn cái sẹo đó, nó là do cha dượng cậu lấy kẹp gắp than đập vào, khi đó cậu đau đến hôn mê bất tỉnh. Cũng may có một người hàng xóm tốt bụng đi ngang qua trông thấy, đưa cậu đến một phòng khám nhỏ gần đó chữa trị, không thì cậu đã chảy máu đến chết rồi.

"Ăn đi!" Diệp Phùng Xuân bỏ ngoài tai lời cự tuyệt của con, y lấy đũa gắp đồ ăn đưa tới bên miệng cậu bé, trong đôi mắt sâu thẳm ấy chứa đầy vẻ hiền hòa, thương tiếc.

Nhìn vẻ mặt của cha mình, cậu bỗng nhớ tới cái đêm giao thừa hồi tám năm trước. Đó là lần đầu tiên mà ba cậu đút cháo cá bột cho cậu ăn, bát cháo ấy vừa ngon lại vừa ấm áp, đó là thứ mà ba đã tự mình mang tới bệnh viện cho cậu, cái cảm giác hạnh phúc đó cứ y như đang nằm mơ, nhưng cả đời này cậu cũng không thể nào quên được...

Há miệng nuốt miếng mộc nhĩ vừa trơn vừa mềm, Diệp Du Đồng từ từ nhai nó. Rõ ràng trong lòng cậu đang tràn ngập ngọt ngào và thỏa mãn nhưng không biết tại sao cổ họng cậu như nghẹn lại, suýt nuốt không trôi.

"Mấy ngày tới con có gì cần giúp đỡ nhất định phải nói cho ba hay, đừng ngại!" Cẩn thận đút cơm cho con xong, Diệp Phùng Xuân cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, "Cả ngày hôm nay ba đều ở nhà!"

"Dạ!" Diệp Du Đồng gật đầu, cậu bỗng nhớ tới một chuyện vì thế nhỏ giọng yêu cầu, "Con muốn gội đầu..." Hôm qua ở khu giải trí chướng khí mù mịt, quần áo, đầu tóc của cậu đều đầy mùi khói. Lúc về nhà tay lại bị thương không thể đụng vào nước nên chỉ lau sơ một chút rồi ngủ, nhưng hôm nay cậu nhất định phải gội không thì đến hôm thứ hai sẽ không thể ra ngoài gặp ai được.

Thật ra thì cũng không phải không thể ra tiệm cắt tóc bảo người ta gội cho, nhưng dạo này cậu thật không muốn có người lạ chạm vào mình, với lại xuất phát từ tâm lý ỷ lại cùng khát vọng được tiếp xúc gần gũi với cha mình, lần đầu tiên Diệp Du Đồng mặt dày nhờ y giúp đỡ. Còn nhớ cái hồi mà cha cậu chưa lấy dì Chu, lúc ấy y cũng từng tắm cho cậu một lần. Khi đó cậu mới vào Diệp gia, cậu vốn không biết mấy thiết bị cao cấp trong nhà này dùng như thế nào, lại sợ bị người khác ghét bỏ nên chẳng dám hỏi ai, thế là cậu cứ tắm nước lạnh như thế suốt một tuần liền cho đến khi cậu bị cảm mới có người phát hiện chuyện này.

Cậu còn nhớ rõ khi ấy cha cậu nhẫn nại từ từ chỉ cho cậu cách sử dụng từng món như thế nào, cuối cùng y còn cẩn thận tắm rửa cho cậu. Y chỉnh nước ấm, thoa sữa tắm, chà người.... làm mẫu cho cậu xem một lần. Giờ ngẫm lại, tuy là trước đây cậu và ba không được gần gũi cho mấy, nhưng cũng không quá phiền đến y như hiện giờ...

"Uhm, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng đi rồi ba giúp con gội!" Giọng nói của Diệp Phùng Xuân vô tình cắt ngang hồi ức của cậu bé, với một yêu cầu nhỏ bé thế này, y đương nhiên sẽ không từ chối, "Gội đầu, sấy tóc xong cũng vừa đến giờ ngủ trưa! Mấy hôm nay con đừng học bài nhiều quá, chờ vết thương đỡ chút rồi tính sau!"

--------------------

Dòng nước ấm áp theo ngón tay thon dài của cha cậu len lỏi vào chân tóc, Diệp Du Đồng nhắm hai mắt lại từ từ cảm nhận, ngay cả nhịp thở cũng trở nên dè dặt hơn.

"Có nóng hay không?" Diệp Phùng Xuân vừa xoa mái tóc nâu mềm mại của con, vừa hỏi. Giờ càng tiếp xúc nhiều y lại càng muốn cưng chiều cậu bé này hơn, y thật muốn cho con tất cả tình yêu thương của mình.

"Không nóng!" Cậu bé ngoan ngoãn đáp lại.

Xoa nhẹ lên mái tóc dính đầy bọt dầu của con, Diệp Phùng Xuân cẩn thận mát xa lên đỉnh đầu cậu bé. Cho đến khi cảm nhận được vết sẹo nổi lên, y biết đó là chứng cứ cho những lần con y bị gã đàn ông đó đánh, lòng y như thắt lại. Hiện tại y thật hối hận, hối hận vì đã không mua chuộc những người trong tù "chăm sóc" cho gã nhẫn tâm đó thêm một chút. Tuy nhiên, ít ra thì tên khốn nạn đó cũng đã làm được một chuyện đúng đắn đó là đã đến cửa Diệp gia đòi tiền, nếu không cả đời này Diệp Phùng Xuân y cũng không biết mình còn có một đứa con vừa trong sáng vừa đáng yêu như thế.

Cũng may, hiện giờ Đồng Đồng vẫn còn bên cạnh y, cũng may chính y không mắc sai lầm... Đó là sự ấm áp, thương yêu duy nhất trong cuộc đời này của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.