(Long Tĩnh Thủy nằm trên giường, giương mắt nhìn khu vườn đầy san hô ngoài cửa sổ, trong lòng lại tràn ngập bất an cùng lo lắng.)
Đệ nhị thập chương
Ánh sáng chiếu lấp lánh.
Dạ minh châu được đặt trong những góc phòng phát quang nhàn nhạt.
Long Tĩnh Thủy nằm trên giường, giương mắt nhìn khu vườn đầy san hô ngoài cửa sổ, trong lòng lại tràn ngập bất an cùng lo lắng.
“Sao không ngủ?” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn ngay bên cạnh vang lên, một tay lãm thượng thắt lưng Long Tĩnh Thủy, tay kia lại nhẹ nhàng chơi đùa, thưởng thức mái tóc y.
Long Tĩnh Thủy rùn mình, im lặng không nói.
Long Vô Ba tiến đến cọ cọ hai má y, lộ ra vẻ mặt ủy khuất, hỏi: “Đại ca, ngươi hối hận?”
“Ta……” Long Tĩnh Thủy ngập ngừng, ấp úng không biết nên nói gì.
Long Vô Ba nhanh chóng hôn lên môi y ngăn chặn bạc thần hơi hé mở, tinh tế gặm cắn một phen, sau một hồi lâu hô hấp dồn dập, nghiêm túc đạo: “Ngoại trừ chữ ‘yêu’, thì những lời khác không cần nói.”
Long Tĩnh Thủy bất giác cười, giơ tay sờ gương mặt tinh xảo của người nọ, cười nói: “Bá đạo như vậy?”
“Còn không phải bị đại ca ngươi làm hư?” Long Vô Ba cũng cười theo, nhân cơ hội trộm hôn lên mí mắt y, cảm thấy thật thõa mãn a.
Long Tĩnh Thủy nâng tay ôm lấy vai Long Vô Ba, giống như khi hắn còn nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, như có như không thở dài nói: “Ta chưa bao giờ làm qua chuyện để phải hối hận.”
Tuy rằng còn có rất nhiều chuyện không thể xác định nhưng ít nhất chuyện hoan ái vừa rồi…… Là y cam tâm tình nguyện và cũng không hối hận.
Long Vô Ba hiểu y quá rõ, tự nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói kia, nét mặt liền thay đổi, bỗng nhiên cúi đầu đem mặt vùi vào trong chăn.
“Vô Ba?”
“Khụ khụ ” Tiếng nói Long Vô Ba truyền từ trong chăn ra, nghe thật não lòng:”Ta hiện rất khó coi, đại ca nhìn hội chê cười.”
Long Tĩnh Thủy nghe mà kinh ngạc, làm sao tin được? Vội vàng đưa tay sờ hai má Long Vô Ba, buột hắn ngước đầu lên—— nhưng khi nhìn thì lại thấy trên gương mặt âm nhu tuấn mỹ xinh đẹp kia là một dáng vẻ tràn ngập ý cười, bạc thần mỏng mọng hơi loan trứ, con ngươi đen sáng trong suốt, lộ ra một thần thái mê hoặc đến động lòng người.
Dáng vẻ thâm tình đại chúng như thế này, sao lại khó coi được?
Tim Long Tĩnh Thủy nhảy múa loạn xạ, vội xoay đi tránh ánh thâm tình của người nọ.
Nhưng Long Vô Ba nào có ý buông tha, từ từ bò đến, dừng ngay trước mặt y, nói lên mấy tiếng đầy tự tin: “Đại ca, ngươi yêu ta, đúng không?”.
Long Tĩnh Thủy mặt nóng lên, đóng mắt hanh hanh hai tiếng, không quan tâm hắn.
Long Vô Ba cũng không thèm để ý, cầm lấy lược trên tay, chậm rãi chải từng sợi tóc mềm mại đen nhánh của y, tiếp tục nói: “Ngươi nếu không thích ta, thì sẽ không ăn dấm chua* của tên Hồ Vương kia.”
Long Tĩnh Thủy nghe được hai chữ”Hồ vương”, lập tức mở to mắt, đạo: “Ai nói ta ăn dấm?”
“Không có?” Long Vô Ba tựa tiếu phi tiếu nhìn y, thấp giọng hỏi lại một câu, vẻ mặt mang vài phần đắc ý, đã tà khí lại còn đáng yêu.
Long Tĩnh Thủy tim đập liên hồi, nhất thời đáp không ra lời.
Vì thế rõ ràng là đang chải tóc, lại làm bộ như xem phong cảnh bên ngoài, chỉ chốc lát lại xoay đầu, ngó nghiên xung quanh, nhưng lại không nhìn Long Vô Ba, khẽ vấn: “Ngươi cùng Hồ Vương……rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Bằng hữu uống rượu.”
Long Tĩnh Thủy nhíu mày, không biết có tin hay không, chỉ là nghiêm mặt nói: “Mặc kệ thật giả, ta về sau tổng sẽ không tái ghen.”
“Ách?”
“Ta hội trực tiếp giết hắn.” Y ngữ khí bình thường đến thản nhiên, nhưng biểu tình lại thập phần nghiêm túc, một chút cũng không giống như nói đùa.
Long Vô Ba nghe mà ngẩn người, cười ha hả.
“Bàn tay đại ca xinh đẹp như vậy, nhiễm huyết không hảo.” Hắn nắm lấy tay Long Tĩnh Thủy, tiến đến bên môi thân một cái, cười nháy mắt: “Ngươi nếu thật muốn giết hắn, chi bằng ở trên giường giết ta đi.”
Dứt lời, đột nhiên xoay người đem Long Tĩnh Thủy đặt ở dưới thân.
“Long Vô Ba!”
“Ai nha, tinh thần đại ca thật tốt, quả nhiên là muốn tánh mạng ta mà.”
“Ngươi…… Ngô……”
Hai người bọn họ ở trên giường lăn qua lăn lại, thẳng nháo cho đến sắc trời sáng hửng, Long Vô Ba mới bị Long Tĩnh Thủy thúc giục rời giường, không tình nguyện mà thay y phục xuất môn. Hắn thân là Long Vương, lại có một vị đại ca rât trách nhiệm luôn quan sát ở bên, cho dù nghĩ muốn nhàn hạ một chút cũng không được.
Mà Long Tĩnh Thủy toàn thân bủn rủn, nằm trên giường không thể đi lại. Y biết thân phận mình không tiện ở lâu trong phòng Long Vô Ba, cho nên khi thân thể vừa tốt lên, liền đứng dậy mặc y phục, lặng lẽ trở lại tẩm cung mình.
Hết thảy như mọi khi.
Chỉ có tâm tình lúc rời đi và lúc quay về của hôm qua và hôm nay là đã không còn như trước, vừa mới bước vào cửa phòng cả người đã ngã xuống mặt sàng đặt tay lên ngực mình điều hoà lại hơi thở.
Nhưng tim cứ nhảy múa, càng nhảy càng nhanh.
Y…… Thật sự yêu Long Vô Ba rồi.
Nếu không phải vậy, ngày hôm qua tại sao không có khí lựcc bước khỏi cánh cửa kia?
Chuyện đã tới nước này, cho dù muốn không thừa nhận cũng không được.
Nhưng dù là lưỡng tình tương duyệt, y cũng không thể giống Long Vô Ba vui vẻ như vậy, ngược lại còn cảm thấy thái dương ẩn ẩn đau, trong lòng bất an càng lớn hơn ngày trước.
Là bởi vì che giấu bí mật kia quá lâu sao?
Ở trong cảm nhận của y, Long Vô Ba trước là đệ đệ, sau mới là tình nhân.
Đang trầm tư suy nghĩ, thì bất chợt dưới chân truyền đến một cơn chấn động.
Long Tĩnh Thủy đứng lên, nghĩ đến Tam muội nhà mình lại xảy ra chuyện, nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy một ánh bạch quang loé sáng, mỗ đạo thân ảnh chậm rãi từ mặt đất nổi lên.
Kẻ đến là một thân hắc y, mái tóc thật đen thật dài chấm tới đất, khuôn mặt vì vậy mà không thấy rõ cho lắm, thanh âm lại quái dị, phi nam phi nữ: “Thái tử điện hạ?”
Long Tĩnh Thủy lui về sau vài bước, tay phải không nhanh không chậm lấy bội kiếm treo trên vách tường hướng đến kẻ lạ mặt, vấn ngay: “Ngươi là ai?”
Kẻ đến cúi đầu, tựa hồ nở nụ cười, đạo: “Chủ tử nhà ta nghe nói Đông Hải thái tử mất tích không thấy người, thật sự rất lo lắng, liền mệnh ta ở xung quanh điều tra. Hiện tại xem ra, tin đồn không mấy chính xác, điện hạ chỉ là bị giam lỏng mà thôi.”
” Chủ tử nhà ngươi là kẻ phương nào?”
“Này …… Chờ điện hạ cùng ta rời Đông Hải, tự nhiên sẽ biết.”
“Cái gì?”
Kẻ đến hạ thấp người, ngữ điệu trở nên cung kính rất nhiều: “Chủ tử nhà ta tính toán trước cứu điện hạ ra ngoài, sau đó tái lập đại kế.”
Long Tĩnh Thủy nhìn kiếm trong tay, nhíu mày đạo: “Ta hiện tại là cái dạng này, còn tính cái gì đại kế với không đại kế?”
“Điện hạ có điều không biết? Đông Hải Long Vương hiện tại, hoàn toàn không có huyết thống của Long tộc, thì đương nhiên ngai vàng Long Vương này là của điện hạ người.”
Long Tĩnh Thủy mặc dù gặp kẻ xa lạ xông vào phòng mình, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, thẳng đến khi nghe thấy những lời sau, sắc mặt liền đại biến, nói lớn: “Nói hươu nói vượn! Ngươi từ đâu mà nghe được những lời đồn này?”
“Chủ tử nhà ta sớm đã điều tra rõ ràng, điện hạ chỉ cần……”
Lời còn chưa nói hoàn, một kiếm Long Tĩnh Thủy liền vung về trước.
Người nọ bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị nên Long Tĩnh Thủy nhanh chóng lột đi bộ tóc dài kì ảo kia, lộ ra nữa khuôn mặt khô như vỏ cây vô cùng khủng khiếp.
Ngón tay Long Tĩnh Thủy thoáng run, trường kiếm trong tay vẫn nắm chặt chẽ, chỉ vào ngực kẻ xâm nhập, cắn răng đạo: “Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi, Long Vô Ba là đệ đệ ta, trong thân thể hắn lưu là huyết của Long tộc Đông Hải.”
Dừng một chút, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lại thượng một tầng sương lạnh, trong mắt sát ý tràn ngập, nhấn mạnh từng chữ nói: “Ngày sau nếu còn kẻ nhắc đến việc này, ta nhất định khiến cho kẻ đó hồn phi phách tán hồn vía lên mây, hình thần câu diệt!”