Vô số dấu hồng ngân nhiễm thượng trên long lân bích sắc, hiện lên một sắc thái yêu dị.
Long Vô Ba trong lòng căng thẳng, sắc mặt lập tức trắng bệch, đôi mắt đen ẩn chứa muôn ngàn đau đớn, nhưng chỉ trong tức khắc liền thu lại, tựa như không có việc gì mà mỉm cuời.
Hắn biết, chỉ cần mình hiện ra một chút khẩn trương, người kia lại càng phải chịu tra tấn.
Long Nguyệt gặp Long Vô Ba thờ ơ, lập tức đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắc y quái nhân, vẻ mặt âm trầm cười một cái, tiếp tục chém ra kiếm thứ hai.
Lần này là lột bỏ vài phiến long lân, chiếc đuôi rồng xanh nhất thời trở nên huyết nhục mơ hồ.
Cả mình thanh long cuộn tròn thành một đoàn vì đau, giãy dụa muốn né tránh, nhưng là thân thể bị nhốt trong kết giới, ngược lại còn khiến cho thanh long càng thêm đau đớn thông khổ.
Y nâng đầu lên, đôi mắt như sương mù che lấp cứ thế thẳng tắp nhìn Long Vô Ba, nhưng lại không kêu rên một tiếng.
Long Vô Ba thấy y không nói gì.
Cho dù y có lên tiếng, thì nhất định cũng là tên mình.
Đúng vậy.
Không nên đến giờ khắc này, hai người bọn họ mới thực sự tâm ý tương thông.
Long Vô Ba thầm hít sâu một hơi, lại nhìn Long Tĩnh Thủy vài lần, sau chuyển đầu đi, cười nói: ” Hảo tâm của Bắc Hải Long Vương, ta thật phải nhanh trở về mà chuẩn bị tạ lễ mới phải đạo a.”
Nói xong, chắp tay, mạnh mẽ xoay người rời đi.
Long Nguyệt mày nhăn chặt chẽ, nhất thời không rõ đâu thật đâu giả, cắn chặt răng, một lần nữa huy kiếm trong tay về trước.
Thanh âm mũi kiếm xẹt qua lớp vảy có thể nghe được thập phần rõ ràng.
Một chút lại một chút, giống như trực tiếp cắt trong lòng người, chói tai tới rồi cực điểm.
Bàn tay Long Vô Ba giấu trong tay áo run lên không ngừng, hoàn toàn không khống chế không được cơ thể mình, mỗi nữa bước đi, đều giống như đạp trên đao băng lạnh giá, hơi lạnh thấu xương trải rộng toàn thân.
Điều hắn muốn duy nhất chính là bảo vệ người kia, vậy mà giờ phút này y lại phải chịu đau đớn đến không thể tưởng tượng, mà hắn lại lại không thể làm được gì.
Đều là lỗi của hắn!
Người yêu thương ngay tại bên người, nhưng hắn lại không cách nào bảo hộ.
Long Vô Ba cảm thấy trái tim đau đớn khôn cùng, mùi máu tươi nồng đậm xông lên cổ họng, linh lực toàn thân đều tập trung ở nơi khác, ngay cả quay đầu lại liếc mắt nhìn y lấy một cái cũng chẳng có sức để mà làm.
Chỉ có thể đi từng bước từng bước một hướng về trước.
Hắn đi càng lúc càng xa, sắc mặt Long Nguyệt lại càng là khó coi, cổ tay run lên, đột nhiên chỉnh thanh kiếm đâm thẳng vào trong cơ thể Long Tĩnh Thủy, trầm giọng quát: “Long Vô Ba, ngươi hôm nay nếu đi, tương lai ……..ngươi nhất định sẽ hối hận.”
Long Vô Ba hô hấp ngưng tụ, nhưng cước bộ vẫn không dừng lại.
“Ngươi có lẻ còn không biết, người ca ca này của ngươi đã vì ngươi mà làm những gì?” Long Nguyệt hắc hắc cười lạnh, cố ý đề cao thanh âm: “A, sai rồi, y căn bản không phải ca ca ngươi.”
Huh?
Long Vô Ba thực sự chấn động, cước bộ liền khựng lại ngay.
Long Nguyệt thấy có chút hiệu quả, liền nói tiếp: “Y vì giấu diếm thân thế thực sự của ngươi, trong một đêm giết sạch tất cả cung nhân trong tẩm cung ngươi, sau đó vì muốn biến một nghiệt tử yêu thú như ngươi hóa thành chân long, mà đem chính linh châu của mình dung nhập vào ngực ngươi… Một ca ca tốt như vậy, ngươi thật sự không muốn cứu sao?”
Lời gã nói thật nhẹ nhàng bâng quơ khinh miêu đạm tả, mà Long Vô Ba nghe vào trong tai, lại chẳng không khác nào tình thiên phích lịch*, nhất thời cứng đờ ra tại chỗ, như bị sét đánh.
Đây là…… bí mật mà sống chết Long Tĩnh Thủy cũng không chịu nói ra?
Giả!
Từ đầu tới đuôi, tất cả chỉ vì muốn bảo hộ hắn?
Gạt người!
Hai mắt Long Vô Ba nhìn thẳng tiền phương, ánh mắt trống rỗng vô cự, như thấy mình sống trong mộng ảo.
Nguyên lai, đây mới là chân tướng thực sự mà hắn truy tìm bấy lâu.
Hắn nhớ tới những hành động tra tấn mà mình đã đối Long Tĩnh Thủy, cường hãn đọan đi ngón tay y; hắn nhớ tới chính mình uy độc dược cho Long Tĩnh Thủy, làm hại y mất hết hoàn toàn linh lực……
Chờ một chút, linh lực?!
Trái tim Long Vô Ba đập mạnh liên hồi, tuy rằng không quay đầu lại, nhưng cố họng lại ách mở miệng hỏi: “Ngươi nói, y đem linh châu hộ thân của mình đưa cho ta?”
“Đúng vậy.” Long Nguyệt cười lạnh gật đầu, giọng điệu kéo dài ứng: “Cho nên từ mấy trăm năm trước, vị Đông Hải thái tử này…… Đã triệt để là một cái phế nhân.”
Nghe gã nói, mà bên tai Long Vô Ba nghe như có tiếng sấm ầm ầm rung động, khóe miệng đột nhiên chảy máu.
Hắn cái gì cũng không biết!
Long Tĩnh Thủy thân thể kém như vậy, hắn chưa bao giờ truy vấn nguyên nhân.
Long Tĩnh Thủy chết sống không chịu nói ra chân tướng, hắn chỉ nghĩ y vì bảo hộ kẻ khác.
Đây là cách mà hắn nói yêu sao?
Luôn miệng nói yêu y, nhưng kết quả người cho y chịu tổn thương lại chính là hắn.
Đôi đồng tử mặc sắc của Long Vô Ba hơi hơi co rút lại, hai tay nắm chặt thành đấm, ngũ tạng lục phủ giống như bị liệt hỏa đốt cháy, đau đớn như muốn chết.
Nhung nổi đau lúc này của hắn làm sao có thể sánh bằng nổi đau của y, nó chẳng đáng một hào.
Bang!
Trong nháy mắt đấm tay Long Vô Ba vung lên, phía chân trời bỗng nhiên trở nên u ám, ngay sau đó tiếng sấm vọng vang, bảo tố nổi lên dữ dội….
Mọi người có mặt ở đó đều phải hoảng sợ.
Long Nguyệt xuy cười một tiếng, âm dương quái khí nói: “Ai nha, lúc này hô phong hoán vũ, không biết là muốn làm gì a?”
Lời còn chưa dứt, Long Vô Ba đã chậm rãi quay thân lại.
Đôi mắt Long Vô Ba hơi rủ xuống, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn không có cảm xúc, thậm chí vết máu ở bên môi cũng không lau đi, mắt thẳng nhìn chằm chằm vào thanh long, một chữ một chữ nói: “Vô luận điều kiện gì, ta đều đáp ứng.”
Long Nguyệt ngẩn ra, cười ha hả: “Xem ra ta toàn thắng.”
Long Vô Ba không để ý tới gã, như trước vẫn nhìn Long Tĩnh Thủy, thấy thanh kiếm cắm trong cơ thể y, thấy y quay cuồng giãy dụa, rõ ràng đã muốn mất hết tỉnh táo…..
Cứ nhìn như vậy, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.
Long Nguyệt tức giận, sắc mặt liền trầm xuống, hừ lạnh nói: “Ta vốn không nghĩ khó xử Đông Hải Long Vương, bất quá hiện tại phải sửa lại chủ ý, ngươi trước quỳ xuống lại đây bồi tội ta, ta sẽ xem xét lại điều kiện mà đề ra.”
Nói xong, cổ tay run lên, nhẹ nhàng chuyển động hơi đâm thanh kiếm kia vào trong cơ thể Long Tĩnh Thủy.
Thanh long nằm trong kết giới dường như đang hấp hối, một chút cũng không thể nhúc nhích.
Cả người Long Vô Ba chấn động, nhắm lại đôi mắt, thủy chung trầm mặc không nói, sau thản nhiên quét mắt nhìn Long Nguyệt một cái —— đôi mắt đen buông toả hàn khí lạnh giá, sâu thẳm lạnh lẽo tới cực điểm, nhìn kẻ trước mặt mà đáy lòng nổi lên sát ý.
Nhưng khi ánh mắt một lần nữa chuyển sang Long Tĩnh Thủy, thì lại chứa đựng vô hạn nhu tình, giống như thiên hạ to lớn, độc nhất chỉ thấy một người.
Sau đó tùy tay vén vạt áo y phục, rất nhẹ rất nhẹ cười một cái, chậm rãi quỵ chân, từ từ quỳ xuống.