Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 32: Con đường cuối cùng



Thân thể cậu không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy, cậu dùng sức bóp nát hai viên thuốc của Trân Lung, chân trần chạy vội tới cửa sổ, ném những mảnh vụn thuốc bay ra đầy trời.

Mọi cây đều đèn hoa kết hợp

Cầu vào thành choáng ngợp sao sa.

Bụi mờ vó ngựa tung ra

Trăng như theo bóng người ta trên đàng [101].

[101] Trích “Chính nguyệt thập ngũ dạ” (Đêm rằm tháng giêng) tác giả Tô Vị Đạo, bản dịch của Nguyễn Minh.

Chú ý: Trong nguyên tác, không phải bốn câu thơ được trích là bốn câu trên mà câu thơ thứ 3 (Ám trần tùy mã khứ – Bụi mờ vó ngựa tung ra) lại được thay bằng câu “Đăng thụ thiên quang chiếu” của Tùy Dạng đế trong bài thơ “Nguyên tịch vu thông cù kiến đăng dạ thăng nam lâu” (Ngày mười lăm tháng giêng lên lầu nam xem đêm đèn ở con đường lớn). Đây là nguyên văn trong tác phẩm:

火樹銀花合

星橋鐵鎖開

燈樹千光照

明月逐人來

Trời càng về đêm, càng nhiều đèn hoa đăng được thắp sáng lên, biến tòa thành Trường An vốn đã đèn đuốc sáng trưng nay càng sáng như ban ngày. Cười nhẹ với các tiếng vang xa xa, biển người đã bắt đầu thả đèn, ba con người có thể làm lay động thời cuộc ngồi ôm gối đối diện nhau dưới một gốc cây đại thụ, làm thành một không gian nho nhỏ.

Canh còn nóng, cái bánh trôi trắng như tuyết lẳng lặng nằm trong cái chén bằng sứ men xanh. Chử Liên Thành đặt mặt nạ Côn Luân Nô xuống bàn, ăn một cái bánh trôi, buông thìa, chậm rãi lồng hai tay vào trong tay áo, thản nhiên nói: “Trận đầu tiên, chúng ta thua. Sau đêm nay, ván cờ mới lại được bày, lại là một ván cờ mới.”

“Dã nhân giang hồ, không hiểu thế cục, chỉ biết ân oán sảng khoái.” Phượng Tam cười nhẹ.

“Phượng công tử quá khiêm tốn rồi.” Chử Liên Thành cười, liếc nhìn Chương Hi Liệt một cái: “Ngày nào Chử Liên Thành còn, cam đoan y còn một ngày chu toàn.”

Nói đến đây là hết. Ý của Phượng Tam rất dễ hiểu, thế cục hay thay đổi, nhưng bất luận Chử Liên Thành vì đại cục hay vì lợi ích gì khác mà biến Hi Liệt trở thành vật hi sinh, Phượng Tam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Chử Liên Thành cũng hiểu được, chỉ cần Chử Liên Thành còn sống, Chương Hi Liệt cũng sẽ còn sống.

Quang Minh giáo mặc dù chịu một kích, chuyển sang hoạt động bí mật, nhưng vẫn còn nhân mạch, tiền tài, quyền thế; trong trận chiến núi Long Cốt, võ lâm Trung Nguyên bị thương tổn rất nặng, lực lượng lớn nhất trong giang hồ vẫn nằm trong tay Phượng Tam. Trong triều đình, đảng Vinh vương và đảng Bảo hoàng đấu tranh nhiều năm, ở giữa còn trộn lẫn đảng ngoại thích, ba bên kiềm chế lẫn nhau, đấu đá nhiều năm, trong tay đều nắm giữ thế lực không thể khinh thường. Chương Hi Liệt nếu có thể thuận lợi vào triều, đảng Bảo hoàng liên thủ với Quang Minh giáo, rõ ràng có thể vượt lên thế lực ngoại thích và đảng Vinh vương. Cách để hoàn toàn đánh bại Lý Hủ mà Chương Hi Liệt đã nói chính là phương pháp này.

Lưới đã vung ra, chỉ đợi quân địch một lưới bắt hết.

Triều đình giang hồ đều có tranh chấp, không đi đến đường cùng, không phân rõ sống chết, là không có thắng bại. Ai có thể sống đến cuối cùng, ai mới là kẻ chiến thắng?

Đôi bên đều đang mưu tính, ai mới là người thắng cuối cùng?

Phượng Tam và Chử Liên Thành đều là người đa mưu túc trí, nói hai ba câu đã tính toán đến bước đường cùng, lấy trà thay rượu, ba người nâng chén chia tay. Nhìn Chử Liên Thành cùng Chương Hi Liệt tiến vào trong dòng người, một cơn đau bỗng nhói lên trong lòng Phượng Tam, cảnh thiếu niên khi đọc một câu thơ xẹt qua trong lòng hắn: “Cuối trời gió nhẹ thổi lên. Ý người quân tử có nên chăng là? Mấy lần Hồng nhạn đã qua. Sông hồ làn nước chan hòa lối Thu [102]…” Đang nghỉ chân ngóng nhìn, chợt thấy một bóng người tách khỏi dòng người chạy vội về đây, bước chân bối rối vội vàng.

[102] Trích “Thiên mạt hoài Lý Bạch” (Nhớ Lý Bạch ở nơi cuối trời) tác giả Đỗ Phủ, bản dịch của Hoàng Tuấn.

Phượng Tam trong lòng rung động, ôm lấy bóng người kéo qua sau gốc cây.

Ánh trăng và ngọn đèn không chiếu được đến đây, chỉ nhìn thấy trên gương mặt bình thường đến cực điểm có một đôi mắt đen bóng, sáng như ánh sao, trong như làn nước. Thật muốn ôm lấy thân thể này mà khảm vào cơ thể, mãi không chia lìa! Trong đầu Phượng Tam vừa nảy ra suy nghĩa này, đôi môi đã bị hôn, hô hấp nóng rực mơn trớn trên gương mặt hắn, sự run rẩy nhè nhẹ lan truyền từ làn da đến cốt tủy.

“Phải rời khỏi ngươi… ta bỗng nhiên cũng có chút hối hận.” Chương Hi Liệt khẽ nói, cười cười, đẩy Phượng Tam ra, mỉm cười nhìn hắn. Cái cách cậu nhìn người khác như là muốn nuốt cả người ta vào bụng vậy. Phượng Tam bị cậu nhìn đến toàn thân đều phải nóng lên. Cậu lui về sau từng bước, từng bước rời đi, ánh mắt lại cuồng nhiệt thêm một phần, là tình yêu say đắm ngưỡng mộ độc tận xương tủy, mỗi một lần liếc mắt một cái là đang uống rượu độc giải khát, càng uống lại càng thấy khát, lại không nhịn được mà uống thêm.

Phượng Tam bị ánh mắt của cậu thiêu đốt đến phát cuồng, muốn khiêng cậu lên vai bay ra khỏi Trường An đèn đuốc phồn hoa này. Cái gì ân, cái gì oán, gặp quỷ đi thôi!

Chương Hi Liệt giống như hiểu được ý tưởng của hắn, cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không quay đầu, chạy tới bên người Chử Liên Thành đang chờ đợi. Lúc này, cậu đã đi hẳn vào trong biển người, không trở về nữa. Chiêng trống chấn động vang lên tận trời, đội múa rồng múa lân đang dẫm những bước mạnh khỏe chắc nịch hướng tới bên này, đoàn người nam nữ già trẻ nối tiếp sau, tiếng hoan hô, tiếng trêu đùa vang lên liên tiếp. Dòng người như nước, bóng dáng thướt tha, trăm ngàn ánh đèn rực rỡ được thả ra, như vầng hào quang lâu dài hoa lệ xẹt qua bên người.

Phượng Tam đứng lặng thật lâu, đột nhiên cười, bước vào trong dòng người đông đúc.

Ba ngày sau đêm Nguyên Tiêu, tin tức vị Hoàng tử lưu lạc nhiều năm trở về Trường An khiến kinh sư sôi lên sùng sục, tin này như ngọn lửa thiêu bốn phương tám hướng, rung động lỗ tai từng quan viên Đại Đường. Thư quy phục không ngừng đưa đến tay Chử Liên Thành một cách lặng lẽ, trong một đêm đó, thế cục nghịch chuyển, đảng Vinh vương lớn mạnh không ai bì nổi cùng thế lực ngoại thích thu mình im tiếng, lâm vào trong mối nguy cơ trước nay chưa từng có.

***

Cuối tháng Hai, Quan Phong lĩnh.

Gió xuân phất qua cành liễu, thổi qua sườn núi, nơi nơi đều là hoa nở như gấm, cảnh tượng phồn vinh vui mừng.

Phượng Tam khép bức thư lại, ngửa mặt về đằng sau, tựa đầu gối lên ghế dựa, trên môi là một nụ cười khổ. Nhiệm vụ của hắn là phục hưng Quang Minh giáo, nay lại sắp biến Quang Minh giáo thành tổ chức sát thủ. Lá thư vừa rồi là tin báo tử của đại soái nơi biên quan – Cát Chấn Vân. Cái chết của Cát Chấn Vân đã mang đến đả kích có tính hủy diệt, ảnh hưởng đến đảng Vinh vương ở biên thùy. Bên phía Vinh vương cũng không thể điều tra ra cái gì. Đại soái Cát Chấn Vân dẫn binh đi săn, gặp một đoàn người Đột Quyết [103], đôi bên xung đột, Cát soái bỏ mình giữa dòng tên, là cái chết rất đỗi bình thường. Đội quân Đột Quyết kia là người Đột Quyết thuần, chẳng qua bên trong có một thần tiễn thủ, vị tiễn thủ kia đã đi về vùng đại mạc [104], trong vòng mười năm sẽ không xuất hiện ở Trung Nguyên.

[103] Đột Quyết: Dân tộc thiểu số thời cổ, ở Trung Quốc, sau bị nhà Đường tiêu diệt.

[104] Đại mạc: Vùng sa mạng lớn, hoang vu.

Sau khi Cát Chấn Vân chết, mục tiêu kế tiếp là Kiếm Nam Tiết độ sứ – Tôn Lãnh Phương. Người này xảo trá đa nghi, xuống tay không dễ. Nhưng bất luận là ai cũng có nhược điểm, có nhược điểm thì sẽ chết.

Gió đông phất qua mặt, nhẹ nhàng hơi âm ấm khiến Phượng Tam nhớ tới nụ hôn của Chương Hi Liệt.

Xoay quanh thân phận Hoàng tử thật giả của Chương Hi Liệt, trong kinh sư đã trải qua vô số màn ác đấu, cuối cùng Hoàng đế đã chấp nhận thân phận của cậu, ban thưởng tên Lý Hi. Mùng mười tháng ba là ngày Hoàng đế cùng Hoàng tử tế trời. Sau hôm đó, Hi Liệt chính là Hoàng thái tử Đại Đường, cậu sẽ mặc trang phục trang nghiêm long trọng của Thái tử và đi lại trong Hoàng cung nguy nga. Thân thể Hoàng đế không tốt, sau ba hoặc năm năm sau, có lẽ cậu sẽ trở thành Hoàng đế Đại Đường… Nghĩ thì rất xa xôi, nhưng ngày đó sẽ đến rất nhanh.

Nghĩ đến điều này, trái tim Phượng Tam có chút băng giá. Bất luận tưởng tượng lớn mật thế nào, hắn cũng không nghĩ ra khi Chương Hi Liệt làm Hoàng đế thì sẽ có dáng vẻ gì, người thiếu niên luôn triền miên trên giường bệnh, ánh mắt chứa bao ưu phiền không biết khi nào thì mình sẽ chết, thiếu niên từng nhẹ giọng hỏi hắn “Nếu ta không phải Chương thiếu gia, ngươi còn có thể đối đãi với ta như thế không?”, thiếu niên từng khóc nói “Ta muốn ngươi thích ta chỉ vì ta là ta, không liên quan đến thân phận của ta, không liên quan đến tiền tài quyền thế của Chương gia, ta muốn ngươi thích ta chỉ là vì ta là ta.”, thiếu niên ưu thâm tật trọng, cương liệt như lửa kia tương lai sẽ là Hoàng đế Đại Đường!

Thân phận kia giống như một bức tường, ngăn cách giang hồ, cũng ngăn cách Phượng Tam.

Người sống trong giang hồ không thể làm theo ý mình, nơi bất đắc dĩ hơn cả giang hồ chính là Hoàng cung, Hi Liệt lại nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.

Từ sau khi từ biệt đêm tết hoa đăng, không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại? Giang hồ nước sâu, hồng nhạn khó đến, duyên phận giữa hắn và cậu chỉ sợ đã hết. Hắn là người giang hồ, trong triều đình không có chỗ cho hắn an thân, chẳng lẽ lại vào trong cung của cậu làm một gã hậu phi? Mỗi lần nghĩ vậy, hắn đều cảm thấy hoang đường đến buồn cười.

Nay việc hắn có thể làm cho cậu cũng chỉ có chuyện trải phẳng con đường cậu đi, để cậu bước đi được thong thả dễ dàng.

Sau này ra sao… đó là chuyện sau này, để sau này hẵng nói.

Tiếng bước chân chặt đứt sự trầm tư của Phượng Tam.

“Hồi bẩm giáo chủ, vẫn không có tin tức của Đông Phương tổng đóa chủ và Thiết công tử.” Người tới hành lễ, cung kính nói.

“Tiếp tục tìm.”

“Giáo chủ…” thuộc hạ do dự một chút, nói tiếp: “Chúng ta đã tìm vài tháng, rơi xuống dòng nước siết, Đông Phương tổng đóa chủ chỉ sợ đã…”

“Cho dù hắn chết bị nước đẩy xác đi, nhưng còn có Thiết Cầm.” Phượng Tam thản nhiên nói.

“Vâng…” Thuộc hạ cung kính rời đi.

Phượng Tam rút ra trường kiếm trên bàn, thân kiếm trong vắt như làn nước, dùng sức vung lên, từ thân kiếm phát ra một tiếng vù vù. Kiếm này là thanh kiếm hắn đã đưa cho Thiết Cầm. Lưu Ly và Bảo Quyển đã tìm thấy chuôi kiếm ở núi đá ven sông, nhưng không tìm thấy Thiết Cầm. Phượng Tam đã đến sườn núi để nhìn tảng đá đó. Một tảng đá lớn thô ráp, đứng ở trên tảng đá nhìn xuống dưới, khe núi sâu thẳm, tiếng nước chảy cuồn cuộn từ dưới khe truyền lên, như sấm rền quay cuồng.

Chuôi kiếm này Thiết Cầm chưa bao giờ không mang theo mình, nay kiếm còn, nhưng không biết người đang ở nơi nao.

Ngày ấy khi cơn gió thổi qua, sự buồn bã trong lòng lại nảy lên, Phượng Tam hơi nhắm mắt lại, bóng dáng mạnh mẽ của một thiếu niên liền hiện lên trong mắt, người ấy đang chà lau thân kiếm, bỗng nhiên quay đầu cười: “Quang ca!”

Trời quang trăng sáng, tư thế oai hùng.

Chấn động toàn thân, Phượng Tam bỗng dưng trợn mắt, chỉ cảm thấy trái tim cũng đang đau đớn co rút lại. Ánh nắng sáng ngời, chiếu lên hoa ảnh trọng điệp trước cửa sổ, không gian trống trải im lặng, nơi này không có ai khác, chỉ có mình hắn.

Siết tay nắm chặt lại buông, buông rồi lại nắm.

Đột nhiên một tiếng kêu của chim ưng vang vọng phía chân trời. Phượng Tam đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, giương tay lên, một con chim ưng đáp xuống tay hắn. Đặt nó tới cửa sổ, cởi ống tre cột trên đùi nó xuống, vung tay lên, chim ưng bay thẳng lên trời xanh. Trong ống tre này là tin tức đến từ Trường An.

“Ngày hai mươi bảy tháng hai, Chử Liên Thành gặp chuyện, trúng sáu nhát kiếm, đã chết.”

Sắc mặt Phượng Tam biến đổi kịch liệt, dường như không thể đứng vững.

Nhìn lại tờ giấy một lần nữa, hắn chỉ còn một suy nghĩ trong đầu: Không thể! Chử Liên Thành nhìn kiểu gì cũng không giống người đoản mệnh, sao lại có thể chết dễ dàng như thế!

Theo trực giác của hắn thì tin này là giả, nhưng hắn lại biết tin này tuyệt đối không phải giả.

Hi Liệt nguy rồi!

Lý Hủ dám xuống tay với Chử Liên Thành, đó đã là bước đường cùng. Như vậy bây giờ Trường An đã thành đầm rồng hang hổ, đã bày sẵn thiên la địa võng chờ cậu nhảy vào.

Phượng Tam đứng lặng một lúc lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, bước nhanh ra ngoài cửa, sai: “Đến Trường An!”

***

Trường An, Vĩnh Tín cung.

Trên giá nến lớn có thắp vô số ngọn nến, chiếu sáng cả cung điện. Sáp chảy xuống tích thành một mảng lớn dưới đui đèn. Chương Hi Liệt lấy tay nhẹ nhàng chạm vào, sáp chảy rất ấm áp, thậm chí thấy hơi bỏng tay.

“Điện hạ, xin người sớm ra quyết định.” Gã đàn ông mặc quần áo thái giám màu xanh vội vàng thúc giục, giọng nói sang sảng, không giống giọng eo éo như vịt của thái giám. Trên thực tế, gã đúng là không phải thái giám. Hơn một tháng trước, Chử Liên Thành đã an bài cho gã tiến cung, mệnh lệnh của Phượng Tam trước khi tiến cung còn văng vẳng bên tai: Ngươi ở bên người y bảo vệ y, nếu Chử Liên Thành có sơ xuất gì, ngươi lập tức đưa y đến chùa Định Phong ở ngoại ô thành về hướng Đông. Chùa Định Phong là cứ điểm bí mật của Quang Minh giáo, nơi đó có mười tám cao thủ Phượng Tam đích thân lựa chọn đã chờ sẵn, bọn họ chỉ có một nhiệm vụ: Chờ. Chờ một khi trong kinh có biến, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Hoàng cung đưa Hoàng tử thoát ra ngoài, rồi đưa người đến một nơi tuyệt đối an toàn.

Đêm qua, Chử Liên Thành gặp chuyện ở Trích Nguyệt lâu, lập tức đưa về phủ, Thái y trong cung đến bắt mạch, lại không đi ra từ Chử phủ. Sau đó trong Chử phủ truyền ra tin Chử Liên Thành trúng sáu nhát kiếm, mất máu quá nhiều, cũng may chưa bị thương đến nơi nguy hiểm, đã tỉnh lại trong hôn mê, chỉ là thương thế trầm trọng, cần Thái y ở lại trong phủ xem xét bệnh tình.

Nhưng đến nửa đêm, từ cửa sổ trong tiểu lâu của Chử phủ treo lên một chiếc khăn lụa màu lục nhạt. Đó là ám hiệu của Chử Liên Thành nói với người của Phượng Tam: Hắn đã chết.

Hôm nay khi lên triều, đảng của Vinh vương đột nhiên nhắc lại chuyện xưa, công khai cái chết của Chử Liên Thành, buộc tội Chử tướng dung túng con mình trà trộn giang hồ, cấu kết với các thế lực trong giang hồ, nhất là liên minh với nghịch giáo Quang Minh giáo giết hại võ lâm Trung Nguyên, để xảy ra chuyện này. Thậm chí họ còn nghi ngờ thân phận của Chương Hi Liệt, đem nhân chứng và vật chứng lúc trước ra, một mực phủ định, muốn lấy máu nhận người thân.

Đảng Bảo hoàng lập tức phản bác: Chử Liên Thành bị giết hại hôm qua, hôm nay đã nhắc tới chuyện Hoàng tử thật giả, trong đó chỉ sợ có âm mưu, lại chỉ trích Vinh vương kết bè kéo cánh, như hổ rình mồi ngôi đế vị. Triều đình giương thương múa kiếm một hồi, Hoàng đế triền miên giường bệnh đã được hơn nửa năm, do dự khó quyết, Thái Hậu phái người đến trước mặt đế vương, nói: “Huyết thống Hoàng thất là chuyện lớn không thể lẫn lộn, đã có nghi ngờ, cần phải nghiệm chứng để thiên hạ nghe nhìn.”

Hoàng đế nghe xong, đáp: “Mẫu hậu đã có ý này, hoàng nhi tự nhiên vâng theo. Ngày mai ở Đại Minh cung sẽ tiến hành lễ lấy máu nhận thân, sau khi đã xác minh thân phận, kẻ nào dám lôi chuyện này ra nói nữa, giết không tha.”

Chử Liên Thành chết, triều đình ép Hoàng đế lấy máu nhận thân – mọi chuyện đều không đơn giản, ngập đầy hương vị âm mưu trong đó. Ván cờ này liên quan đến sự thắng bại của ba đảng: Ngoại thích của Thái Hậu, Vinh vương và đảng Bảo hoàng. Vinh vương âm hiểm thâm trầm, tuyệt đối không làm chuyện vô ích, lão đột nhiên làm khó dễ, tuyệt đối là một kích trí mạng. Có thể khẳng định, đối phương ít nhất đã nắm chắc bảy phần, trong lễ lấy máu nhận thân này sẽ quyết dồn vị Hoàng tử lưu lạc mới trở về Hoàng cung vào chỗ chết.

***

Hi Liệt đột nhiên cười, gương mặt dưới đèn có chút trắng bệch, trong vẻ tuấn dật lại ẩn chứa sát khí.

“Chử Liên Thành và Hoài Quang cùng nhau bố trí lâu như thế, bao nhiêu nơi đầu sóng ngọn gió cũng đều đã trải, đến lúc này rồi lại muốn buông tha như thế sao?” Cậu kinh ngạc hỏi.

“Tâm tư của giáo chủ, chỉ cần điện hạ sống là đủ rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.” Gã mặc trang phục thái giám màu xanh nói.

“Ta cũng rất nhớ hắn.” Hi Liệt cười, thần sắc nhu hòa hơn vừa rồi rất nhiều, bỗng nhiên cầm vỏ đao bên hông gã rút ra một chút, nhìn chăm chú ánh lạnh bén ngót, hỏi: “Ngươi có chắc chắn sẽ đưa ta đi được hay không?”

“Ngoài cung có tiếp ứng, Cao Phi nhất định không làm nhục mệnh.”

Hi Liệt gật đầu, rót một chén rượu, hai tay nâng tới trước mặt gã, xúc động nói: “Tối nay sinh tử khó liệu, tình nghĩa của Cao tiên sinh, ta kính ngươi một ly. Ly này là rượu giao mệnh, xin chớ chối từ.”

Cao Phi có chút chần chừ, thấy ánh mắt Chương Hi Liệt tha thiết, yên lặng tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nói: “Phải để điện hạ chịu thiệt thòi, thay quần áo cung nữ…” cơ thể gã chợt lảo đảo, cả kinh: “Ngài…”

Chương Hi Liệt đứng ở xa xa, mỉm cười.

Cao Phi muốn tiến lên, không ngờ trong rượu đã cho một loại thuốc không màu không mùi, nhưng lại rất mạnh, gã lảo đảo một cái rồi lập tức té xỉu, bất tỉnh nhân sự.

Chương Hi Liệt đẩy cửa sổ phòng ra, gió ùa cả vào, ập vào ngọn nến, như muốn dập tắt nó.

Một bóng người xuất hiện dưới cửa sổ, thấp giọng nói: “Thật có lỗi với điện hạ. Thế cục bây giờ của Trường An đã thành thế này, đâm lao thì phải theo lao, lúc này điện hạ không thể đi.”

“Ta hiểu, ta cũng không muốn đi.” Chương Hi Liệt nói: “Lý Hủ muốn làm gì, các ngươi có biết chăng?”

“Thuộc hạ không biết, vẫn còn đang tra.”

“Vậy à.” Hi Liệt đáp một tiếng, cười nói: “Ngày mai đã là trận chiến một mất một còn, chỉ cần có một chút sai lầm, ta không muốn máu tươi nhuộm đỏ Đại Minh cung… Ta, muốn gặp một người.”

“Phượng công tử không có ở Trường An, cho dù lúc này báo tin, cũng phải mất năm sáu ngày.”

“Ồ…” Hi Liệt kinh ngạc trong chốc lát, hỏi: “Trân Lung tỷ tỷ có mang thuốc ta cần đến không?”

“Ở trong này…” Người nọ nói, đưa qua một cái cái hộp nhỏ: “Đây là thuốc Trân Lung cô nương đưa cho điện hạ, Trân Lung cô nương sai tiểu nhân dặn dò điện hạ: Bệnh của điện hạ ngày qua ngày càng trầm trọng hơn, thuốc này nhớ phải uống. Phó tiên sinh luyện thuốc mười năm, đã xem như đại thành, chỉ cần điện hạ sống qua mấy ngày này, sau này sẽ còn những ngày tháng dài đang chờ điện hạ. Cả Chương gia đều đang chờ nhìn thấy điện hạ sau này, chờ thời cuộc dẹp yên, Phượng công tử cũng sẽ đến kinh thành gặp điện hạ, điện hạ cần phải tự chăm sóc mình thật tốt. Trân Lung còn nói, cô nương đã ở ngoài chờ điện hạ, điện hạ từng nói sẽ giúp cô nương phân loại thuốc, điện hạ không thể quên.”

“Phân loại thuốc sao, thật ra ta không quên, nhưng không biết có cái số ấy hay không… Aiz, uống thuốc mười mấy năm, phiền muốn chết.” Chương Hi Liệt nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nhận lấy hộp thuốc.

“Điện hạ hồng phúc tề thiên, nhất định có thể tai qua nạn khỏi.” Gã nói.

Chương Hi Liệt như tức giận, đặt hộp thuốc lên cửa sổ, run rẩy một lát, lại chậm rãi cầm lấy, thở dài một tiếng, cười khổ: “Ngươi đi đi.”

“Điện hạ liên quan đến thế cục của thiên hạ, xin vạn lần bảo trọng.” Gã cúi người hành lễ, biến mất trong bóng đêm.

Chương Hi Liệt đứng trước cửa sổ thật lâu không nhúc nhích, cuối cùng thì đầu ngón tay không nhịn được mà run lên, chân như đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy được chút gì. Đứng một hồi lâu, cậu đóng cửa sổ lại, cầm hộp thuốc màu lục ngọc nho nhỏ bước đến trước giường, chân mềm nhũn ngã lăn vào chăn. Cậu buông màn xuống, giơ hộp thuốc lên trước mắt ngắm nhìn một lát, mở ra, bên trong có hai viên thuốc, ngửi thử thì thấy không khác gì thuốc bình thường vẫn uống. Cậu lật xem bình thuốc hồi lâu, nhảy xuống giường tìm một cây kéo, dùng mũi kéo nhẹ nhàng khoét xuống đáy bình một cái, đáy bình tách ra, lộ ra một cái bọc bằng giấy dầu.

Trong lòng cậu một trận kinh hoàng, mở cái bọc ra, trong lớp giấy dầu là một tờ giấy dầu khác, bên trong giấy có viết bốn chữ: “Cẩn thận, cẩn thận.”

Chương Hi Liệt vo mảnh giấy kia vào, ném vào trong miệng nuốt xuống, trên môi dần dần hiện ra nụ cười thê lương xa xăm. Vinh vương đã im hơi lặng tiếng lâu như thế, chúng chờ chính là một kích ngày mai. Chử Liên Thành gặp chuyện, triều đình làm khó dễ, đã đập nồi dìm thuyền như vậy, nhất định là không cho mình đường lui, cũng không cho đối phương đường sống. Ngày mai trong Đại Minh cung không phải cuộc chiến gì hết, đó đơn giản chỉ là một cuộc tàn sát. Họ là dao thớt, ta là thịt cá.

Thân thể cậu không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy, cậu dùng sức bóp nát hai viên thuốc của Trân Lung, chân trần chạy vội tới cửa sổ, ném những mảnh vụn thuốc bay ra đầy trời.

Mùi thuốc tỏa ra trong không khí. Ngửi mùi thuốc mười mấy năm, uống thuốc mười mấy năm, cậu sớm đã ghét mùi vị này, sớm muốn ném chúng đi như thế, nhưng tấm lòng khổ tâm của cha mẹ, lại không đành lòng phụ lòng Trân Lung chế thuốc vất vả. Đêm nay được ném thuốc đi như thế, trong lòng cậu chỉ cảm thấy vui sướng nói không nên lời. Sau khi vui sướng, là bi thương vô tận.

Nụ cười trên môi chậm rãi thu hồi, Chương Hi Liệt đóng cửa sổ lại, siết chặt bao vải dầu bước về giường, ngã vật xuống giường, cuộn tròn cơ thể lại như thể cậu đang rất lạnh, trong mắt dần dần nóng và ướt.

Trân Lung không phụ sự nhờ vả của cậu, đã đưa thứ cậu cần đến, lại dùng Phượng Tam – người mà Phó tiên sinh, cả nhà Chương gia và thậm chí cả nàng chán ghét nhất kích động cậu, để cậu giữ ý chí muốn sống. Khi Trân Lung bí mật cài cái đó vào trong hộp thuốc và đưa tới, trong lòng nàng đã phải chịu nỗi dày vò dường nào? Nhưng cậu không còn con đường nào khác. Cậu sẽ không có những ngày tháng dài nữa, không cần Phó tiên sinh mười năm chế thuốc nữa, cũng không đợi được Phượng Tam nữa… Ngày mai, là đường chết Vinh vương bố trí cho cậu. Chỉ cần có gì đó xảy ra trong lễ lấy máu nghiệm thân, lập tức sẽ biến thành một cuộc đại biến, cả nhà Chương gia sẽ phải chết, những người lập cậu lên làm Hoàng tử sẽ chết, đó mới là thời cơ của Lý Hủ, mục tiêu mới sẽ trở thành diệt trừ Quang Minh giáo. Phượng Tam dẫu có trí dũng song toàn, nhưng không thể đối địch với cả Đại Đường.

Người vừa rồi không nói sai, đâm lao thì phải theo lao, không có ai có đường lui. Biết rõ ngày mai là đường chết, nhưng cậu chỉ có thể bước vào bên trong. Nhưng những người đó cũng quá coi thường cậu rồi.

“Trời có mưa gió khó đoán [105] đó, Lý Hủ.” Chương Hi Liệt nhìn lên tấm màn hoa tròn trên đỉnh đầu, chợt cười, nụ cười kia hung ác rét buốt, như ngọn lửa đến từ địa ngục: “Cho dù ta chết, nhưng ngươi muốn làm Hoàng đế, cũng khó…”

[105] Trời có mưa gió khó đoán: Một vế trong câu tục ngữ Trung Quốc “Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đoán tịch họa phúc” (Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán).

***

Sắc trời từ đen đặc chuyển sang xanh đậm, xanh nhạt, Hoàng cung nguy nga hiện ra bóng dáng tịch liêu trong nắng sớm. Cuối cùng, thái dương cựa mình nhô ra từ đường chân trời, mọi vật đều trở nên sáng ngời.

Ánh sáng lọt qua những song cửa sổ được trạm trổ tinh xảo rọi vào Đại Minh cung.

Trên mặt đất có trải một tấm thảm thêu một đóa hoa mẫu đơn năm màu, trang nhã thanh lịch, trong im lặng cũng phô trương khí thế lộng lẫy của vương triều Đại Đường. Thảm được trải từ cửa kéo dài đến sâu trong Đại Minh cung. Hoàng đế dựa vào đệm, nửa nằm nửa ngồi trên tháp chồng chất tơ lụa bao vây, chỉ để lộ ra mặt và bàn tay gầy trơ cả xương. Hoàng đế tuổi cũng chưa già, nhưng trên gương mặt thanh tú tái nhợt lại chất chứa tang thương và mệt mỏi. Một chiếc ghế dựa khác kê gần đó là hoàng thái hậu hoa phục nghiêm trang, mái tóc bà đã bạc phơ, nhưng tinh thần vẫn uy nghiêm tỉnh táo, bà ngồi nghiêm chỉnh. Phía dưới, hoàng thân quốc thích và các trọng thần nắm giữ triều chính chia ra đứng làm hai bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.

“Hoàng tử điện hạ đến!” Giọng vút cao the thé của thái giám hô một tiếng dài, mọi người trong Đại Minh cung đều chấn động tâm thần, ngay cả Hoàng đế bệnh tật ủ rũ cũng lấy lại tinh thần, nâng ánh mắt mờ mờ ảo ảo nhìn về cửa trước.

Đầu tiên là hai cung nữ, hai thái giám dẫn đường tiến vào, hành lễ rồi lui sang hai bên, thái giám nghênh đón Hoàng tử đi trước một chút, khuôn mặt khó xử lẫn với vẻ sợ hãi. Tất cả mọi người biết có chuyện khác thường, trao đổi lẫn nhau một ánh mắt phức tạp. Đúng lúc này, ánh sáng bỗng dưng tối sầm lại, ở cửa cung điện xuất hiện một thiếu niên dáng người thon dài. Cậu đứng ngược sáng, không nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ cảm thấy bóng dáng kia cao và gầy, trong sạch giống như một thân cây bạch dương trong mùa xuân.

Các đại thần sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện cậu không mặc cung phục, mà là một bộ áo lụa dài màu trắng thuần. Trong cung không có tang, mặc màu trắng là tối kiêng kị.

Trong đám đại thần đã nổi lên tiếng xì xào rất nhỏ, nhưng rồi lập tức yên tĩnh lại.

Quần áo dài trắng mặc trên người thiếu niên, không tính là hợp, thậm chí còn hơi rộng, nhưng khiến cậu có khí chất thanh nhàn thoát tục. Rất nhiều người không nhịn được xẹt qua một suy nghĩ trong đầu: Người này không nên xuất hiện ở đây, mà nên ngồi giữa thiên nhiên đánh đàn uống rượu.

Chương Hi Liệt đứng chần chừ ở cửa một chút rồi đi sâu vào trong cung điện. Khi cậu vừa tiến vào, cảm thấy sâu trong cung điện là một bóng tối, mắt dần dần thích ứng ánh sáng, dần dần nhìn thấy rõ ràng, nhưng nơi cuối cung điện và mọi người vẫn đang bị bao phủ trong một lớp bụi mỏng, mọi thứ đều nhạt nhòa, hơi thở lành lạnh lại khiến người ta ngửi được mùi bụi đất, giống như cái gì cũng đang bị che đậy phủ lấp, hoa lệ mà bụi bặm.

Lý Hủ đứng bên cạnh Vinh vương. Hắn ung dung đẹp đẽ trong bộ quan phục, chỉ có cái cằm gầy hơn một chút so với mấy tháng trước, đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng, có vẻ trầm ổn trấn định dị thường. Lướt qua những người bên cạnh, ánh mắt Chương Hi Liệt dừng lại trên gương mặt Lý Hủ, rồi lập tức tiếp tục đi về phía trước. Hơn mười con mắt đều tập trung trên người cậu, động tác lướt mắt tuy nhỏ, nhưng cũng rất khiến người ta chú ý. Lý Hủ mặt không chút thay đổi, nhưng lại mang vẻ thản nhiên.

Chương Hi Liệt quỳ gối trước tháp của Hoàng đế, hành lễ, hỏi thăm Hoàng thái hậu trước, rồi vấn an Hoàng đế.

Hoàng đế vẫy tay, Hi Liệt cúi đầu đi tới trước tháp, thấy Hoàng đế vươn tay với cậu, liền đưa tay cầm lấy. Cậu cảm thấy bàn tay của Hoàng đế vừa gầy vừa lạnh, không khỏi nhìn Hoàng đế. Hoàng đế lại đang nhìn cậu, bên môi có nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay hoàng nhi mặc quần áo trắng, vì sao?”

Trong lòng Chương Hi Liệt bỗng thấy một cơn đau nhức.

Thân thể Hoàng đế không tốt, trong hơn một tháng nhập cung, mỗi ngày đều dùng một nửa thời gian tán gẫu với cậu, hỏi một chút về cuộc sống hàng ngày của cậu, chuyện đọc sách, chuyện học nghệ, chuyện hồi còn bé. Nhưng bất luận Hoàng đế có thân cận thế nào, nhưng uy nghi của Thiên tử vẫn còn đó, mười lăm năm xa cách khiến cậu vẫn cảm thấy còn cách Hoàng đế một tầng lớp, trong lòng bất luận thế nào cũng không thể tới gần hơn. Dần dần, đối với Hoàng cung này, thậm chí cậu còn cảm thấy chán ghét.

Nhưng lúc này, một câu dò hỏi bình thường như vậy, như thể hồ [106] rưới lên đỉnh đầu, đột nhiên khiến cho cậu cảm giác người trước mắt chẳng những là Thiên tử Đại Đường, chẳng những là con bệnh nguy kịch, còn là “cha” của mình nữa. Trong lòng cậu đột nhiên dậy lên yêu mến và ngưỡng mộ mạnh mẽ mà ngay cả chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc. Cậu nắm chặt tay Hoàng đế, chậm rãi quỳ xuống trước tháp, có hỏi có đáp: “Bây giờ con nên gọi người là Hoàng thượng ư?”

[106] Thể hồ: Tinh chất sữa bò, đạo Phật ví với Phật pháp tối cao.

“Gọi phụ hoàng đi, ta thích nghe như thế.” Hoàng đế nói, rút tay về, dùng ngón trỏ và ngón giữa nâng cằm cậu lên. Đôi mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên rưng rưng nước mắt.

Làn mi của Hoàng đế hơi nhếch lên: “Nhìn con như vậy, có kẻ nào bắt nạt con sao. Con là con trai của ta, sau khi tế trời thì con chính là Thái tử Đại Đường, ai dám khiến con chịu uất ức?”

“Không có. Chỉ là tay phụ hoàng gầy và lạnh quá.” Câu này vô cùng kỳ quái, các đại thần nghe thấy cũng kỳ quái. Ánh mắt Hoàng đế dừng lại, có chút đăm chiêu nhẹ vuốt tóc Chương Hi Liệt.

Đợi nước mắt trong mắt khô cạn, cậu bỗng nhiên ngửa mặt cười. Cậu vốn rất thanh tú tuấn dật, nụ cười này xán lạn lóa mắt, khiến Hoàng đế không khỏi thất thần.

Chương Hi Liệt nhẹ nhàng buông tay Hoàng đế ra, ngang nhiên đứng dậy, quay đầu lại nhìn thẳng Lý Hủ: “Ta biết ngươi muốn ta chết.”

Cả điện kinh sợ. Sự việc đột nhiên xảy ra ngoài dự kiến của đảng Vinh vương, cũng ngoài dự kiến của đảng Bảo hoàng. Chương Hi Liệt thản nhiên mỉm cười, bước xuống về phía Lý Hủ: “Đáng tiếc có một số việc ngươi tuyệt đối không biết.”

“Ý của Hoàng tử, thần không hiểu.” Lý Hủ hạ tầm mắt.

“Chử Liên Thành là do ai giết? Việc lấy máu nhận thân hôm nay do ai đưa ra?”

“Chử Liên Thành chết thế nào thần không biết, chuyện lấy máu nhận thân là ý kiến của toàn thể văn võ bá quan.” Trả lời là ngữ khí bình thản.

Chương Hi Liệt nhìn hắn, trong mắt hiện lên nụ cười chế nhạo bén nhọn: “Ngươi giết Chử Liên Thành, chẳng những khơi mào việc lấy máu nhận thân, dụng tâm sâu hơn là muốn dùng Chử Liên Thành uy hiếp ta. Ngươi muốn khiến ta tưởng ngươi bố trí kĩ càng để đây là nơi chết của ta, khiến ta hoảng loạn, thậm chí khiến ta vì muốn bảo toàn mạng sống mà chạy trốn hoặc làm chuyện ngu xuẩn khác, vậy ngươi sẽ thật sự hài lòng như ý. Đáng tiếc ngươi còn kém một chút, ta không chạy trốn, êm đẹp xuất hiện ở đây.”

“Hoàng tử nói như vậy, vi thần không gánh nổi.” Lý Hủ cúi thắt lưng hành lễ.

“Hoàng Thượng! Thái hậu!” Khuôn mặt Vinh vương không vui, hừ một tiếng nhìn về phía Hoàng đế và Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu nghĩ muốn nói gì đó, Hoàng đế lại xua tay, ý bảo Vinh vương lui xuống. Hoàng thái hậu nhìn Hoàng đế một cái, không nói gì nữa, Vinh vương đành phải nhẫn nhục lui về.

“Người tìm được ta, cho ta biết về thân phận Hoàng tử chính là Chử Liên Thành. Người bảo vệ ta, đưa ta quay về Trường An cũng là Chử Liên Thành. Nếu hắn chết, ta đương nhiên sẽ sợ hãi. Ngươi có biết ta vì sao lại xuất hiện ở đây không?” Giọng nói của cậu không vang, nhưng hữu lực như tiếng sắt đá: “Bởi vì mười lăm năm làm thiếu gia Chương gia, ta không thể tin được những chuyện xảy ra mấy tháng gần đây! Ta cũng muốn biết, rốt cuộc thì ta là ai, rốt cuộc thì ta từ đâu đến, ta có phải Hoàng tử Đại Đường hay không? Ta cũng muốn xem, có kẻ nào thật sự to gan, dám biến Đại Minh cung thành nơi chết của Hoàng tử Đại Đường hay không!”

Đại Minh cung im lặng như tờ, chỉ có giọng nói của cậu vang vang, cậu bỗng nhiên cười nhẹ thành tiếng: “Ta lại nói cho ngươi biết một chuyện. Mặc kệ ta có phải Hoàng tử hay không, mặc kệ ngươi có thể đánh bại ta rồi trở thành Thái tử hay không, Phượng công tử cũng sẽ không nhìn ngươi nhiều thêm một cái nào đâu.” Trên khuôn mặt cậu đột nhiên hiện lên thần thái thương xót cực kì khinh miệt: “Ngươi chạm khắc cả hoa văn phượng hoàng của dòng họ nhà hắn lên cơ thể, mở áo cởi quần ra cho hắn xem, ngày ấy khi hắn lập tức từ chối, hẳn ngươi đã hiểu được, ngươi không hề có một cơ hội nào hết. Cho dù hôm nay ta chết đây… A, vô ích thôi… Hắn căn bản không cần ngươi.”

Lời vừa nói ra, cung điện huyên náo.

Đêm đó bị khắc dấu lên người là đại nhục của Lý Hủ, hắn lại không ngờ bị vạch trần ở đây, lúc này. Lời gièm pha như thế một khi bị vạch trần, cho dù Chương Hi Liệt có bị xử tử khi chứng thật không phải Hoàng tử, hắn cũng không có cơ hội tranh ngôi thái tử nữa. Một kích này thật ra vô cùng tàn nhẫn âm độc. Lý Hủ lòng dạ thâm trầm, tính tình kiêu ngạo, lúc này, nỗi xấu hổ phẫn nộ muốn chết và sự tuyệt vọng mất đi cơ hội tranh ngôi cùng ào ạt xô vào trong lòng, hắn cảm thấy não ù lên một tiếng, một dòng máu xông lên, cổ họng tanh ngọt.

“Hủ nhi!” Vinh vương cuống quít đỡ lấy Lý Hủ, trên triều phục đã nhuốm máu Lý Hủ nôn ra.

Đại Minh cung đại loạn, Chương Hi Liệt vẫn như mây nhạt gió nhẹ, quay về quỳ xuống bên tháp, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, tấm lưng thẳng tắp: “Xin Hoàng Thượng lập tức tiến hành lễ lấy máu nhận thân. Sau khi lấy máu rồi, phải hay không phải rồi sẽ rõ ràng. Ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ không phải…” Trên gương mặt tuấn tú xẹt qua nụ cười không màng danh lợi, cúi mình xuống thật sâu.

Ánh mắt Hoàng đế nhìn cậu trở nên phức tạp hơn nhiều, thì thào: “Hoàng nhi, không sao, con tốt lắm…” rồi duỗi tay ra: “Đến đây, rạch tay một chút thôi!”

Hai tên thái giám dâng một cái bát ngọc đựng nước trong và một đôi dao găm có gắn minh châu.

Hi Liệt cầm lấy cây dao găm trong đó dùng sức đâm vào tấm gỗ trước tháp: “Con có một chuyện muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn: “Hôm nay, sau lễ lấy máu, ai còn dị nghị về thân thế của con, không cần quan tâm.”

Khi lấy máu nhận thân, phần lớn là đôi bên sẽ đồng thời rạch ngón tay, để máu nhỏ vào nước. Khi cậu cầm dao găm chuẩn bị, lại đưa ra một yêu cầu như vậy, đúng là ngoài dự đoán mọi người. Nhưng cuộc chiến thân thế đã gây phiền nhiễu gần hai tháng, đúng là đã quấy rối nhiều người. Hôm nay sau khi lấy máu nhận thân, việc này đúng là đừng nên lặp lại.

Hoàng đế gật đầu: “Chuẩn.”

“Tạ Hoàng thượng.” Hi Liệt cảm kích khấu đầu, cầm lấy một dao găm khác, rạch một đường lên ngón tay, nhìn máu nhỏ giọt vào trong nước. Cậu đưa dao cho Hoàng đế, lại ngẩng mặt gượng cười: “Con còn có một chuyện muốn nhờ.”

“Chuyện gì?”

“Bất luận con có phải Hoàng tử hay không, xin Hoàng Thượng ôm con thêm một lần.”

Hoàng đế nhìn cậu thật sâu: “Trong lòng Trẫm rõ ràng, con là con trai Trẫm.”

“Xin Hoàng Thượng ôm con.” Hi Liệt lại cầu xin một lần, vẻ mặt gần như bướng bỉnh. Máu trong chén đã thấm tràn ra nhiều. Hoàng đế bất đắc dĩ hơi vẫy tay, ngồi thẳng người lên một chút, giang tay ra. Một nụ cười trẻ con nở rộ trên môi Hi Liệt, giống như chuyện Hoàng đế đồng ý ôm cậu là chuyện thỏa mãn nhất trong thiên hạ. Ôm thân thể gầy yếu của cậu vào lòng, trong lòng Hoàng đế nhói lên một cơn đau, không khỏi vỗ nhẹ lưng cậu.

Bỗng nhiên có một giọt chất lỏng rất nóng chảy trên cổ Hoàng đế. Ngài tưởng đó là nước mắt, lại lập tức phát hiện không đúng, một mùi hương lẳng lặng bốc lên. Ngài kinh hãi đẩy Chương Hi Liệt ra, sắc mặt cậu đã chuyển màu xanh, máu từ khóe miệng, lỗ mũi, trong tai từ từ trào ra.

“Ngự y! Ngự y!” Hoàng thái hậu và Hoàng đế cùng kêu lên sợ hãi. Ngự y chờ ở ngoài điện, khi vào bên trong vừa thấy tình hình này, sợ tới mức mặt như màu đất, nơm nớp lo sợ chạy đến trước tháp, quỳ xuống bịch một tiếng, tiến lên bắt mạch.

“Con không muốn… không muốn chết…” Chương Hi Liệt dùng ánh mắt vừa hoảng sợ vừa mờ mịt nhìn Hoàng đế, thì thào phun ra một câu nói nhỏ, trong đôi mắt trẻ dại tràn ngập lưu luyến không muốn xa rời và không cam lòng uổng mạng, một tay nắm chặt tay Hoàng đế, tay kia bám víu lấy ống tay áo Hoàng đế, giống như đang khẩn cầu cái gì.

Một tay của Hoàng đế nắm chặt tay cậu, tay kia run rẩy dữ dội chỉ vào ngự y: “Nhanh! Nhanh lên…”

Dò mạch xong, ngự y bèn nói gì đó với thị vệ, thị vệ lập tức chạy đi lấy “Thiên hoa đan lộ” có thể giải được bách độc. Ngự y run giọng nói: “Hoàng Thượng, Hoàng tử trúng độc rất mạnh, chỉ sợ… chỉ sợ…” Dưới cái nhìn âm lãnh của Hoàng đế, ngự y sợ tới mức run run quỳ xuống, không dám nói một chữ.

“Phụ hoàng…” Hi Liệt đau đến toàn thân co rút, nhưng bàn tay nắm chặt tay Hoàng đế thì không buông.

“Trẫm ở đây! Hoàng nhi, Trẫm ở đây!” Hai mắt Hoàng đế đỏ ngầu, ôm đầu Hi Liệt: “Gắng lên cho Trẫm, thuốc giải đến ngay thôi…”

“Kỳ thật… trong lòng con oán hận người…” Hi Liệt nhìn lên khuôn mặt lo sợ cuống lên như bị lửa đốt của Hoàng đế, trên gương mặt xanh đen của cậu đột nhiên hiện lên một nụ cười lộ vẻ sầu thảm: “Nếu phụ hoàng còn có nhiều người con khác, người sẽ không tìm con, cũng sẽ không cần con… Phụ hoàng, lúc trước sao… vì sao không cần con…”

Những lời này giống như chém một đao vào lòng Hoàng đế, khuôn mặt ngài vặn vẹo, ngửa mặt gào một tiếng bi thảm.

“Con muốn về nhà… Về nhà ở Phượng Dương… về nhà…” Thì thào, vẻ quyến luyến không muốn rời xa và không cam lòng trong mắt Hi Liệt dần dần tan rã, hai hạt lệ đọng nơi khóe mắt, bán tay níu kéo ống tay áo Hoàng đế chậm rãi thả ra.

Vị Hoàng tử lưu lạc mười mấy năm mới trở về của Đại Đường, vị Hoàng tử duy nhất dưới gối Hoàng đế đã không đợi được viên thuốc giải độc của ngự y đến, đã phát độc bỏ mình dưới lưỡi đao trong lúc lấy máu nhận thân.

Ngự y nâng viên thuốc thị vệ đưa lên, run rẩy nói: “Hoàng Thượng… Điện hạ đã… đã…”

“Rót thuốc!” Hoàng đế đờ đẫn nói.

Viên thuốc bị dập nát, pha với nước, đổ vào miệng cậu. Người đã tuyệt khí, sao có thể uống thuốc? Nước thuốc đổ vào miệng, lập tức tràn ra, lấy khăn tay lau khô, lại đổ vào, nước thuốc vẫn liên tục tràn ra bên ngoài, không uống vào được một ngụm. Khuôn mặt Hoàng đế xơ xác tiêu điều, nắm tay Hi Liệt ngồi trên tháp, lưng như càng gù hơn.

Hôm nay Đại Minh cung phong vân biến sắc, nhưng không có gì có thể rung động hơn biến cố này.

Mắt thấy bàn tay đang cầm càng ngày càng lạnh, Hoàng đế đột nhiên ấn bàn tay ấy vào lồng ngực, trong mắt cuồn cuộn lệ rơi. Yên lặng khóc, ngài bắt đầu ho khan, càng ho càng dữ, cuối cùng ho đến mức nằm trên tháp không dậy nổi đầu. Hoàng thái hậu sớm đã khóc lóc nức nở, xoa lưng cho Hoàng đế, khóe mắt lướt tới xác chết của Chương Hi Liệt, không nhịn được lên tiếng khóc thảm.

Hoàng đế vừa ho khan, vừa lớn tiếng nói: “Mang một con chó đến cho Trẫm!”

Không bao lâu, một con chó toàn thân đen bóng được dắt vào trong Đại Minh cung. Hoàng đế lảo đảo ngồi dậy khỏi tháp, nắm chuôi dao găm gồng sức mấy lần mới rút ra được, đâm một đao xuống lưng chó. Con chó sủa ầm lên một tiếng, bị thị vệ đè xuống không cho giãy giụa. Con chó cựa quậy không được mấy lần, từ thất khiếu [107] chảy ra máu đen rồi chết.

[107] Thất khiếu: Hai mắt, hai mũi, hai lỗ tai, miệng.

Hoàng đế xoay mặt nhìn về phía các đại thần, trong đôi mắt luôn luôn mệt mỏi bắn ra ánh hàn quang đáng sợ. Các đại thần quỳ rạp xuống, quần thần sợ hãi run rẩy, ai nấy đều cảm thấy bất an. Ánh mắt Hoàng đế cuối cùng dừng lại trên người Vinh vương và Lý Hủ, hai người toàn thân ứa mồ hôi lạnh, Lý Hủ răng va vào nhau, run giọng nói: “Thần… Thần…”

“Cởi quần áo của hắn ra!” Hoàng đế quát lên chói tai: “Xin mẫu hậu tránh đi.”

Hoàng thái hậu đã khóc đến không ngồi được yên, được cung nữ dìu lui ra đằng sau. Hai gã thị vệ tiến vào, thuần thục cắt đi quần áo Lý Hủ, chỉ thấy giữa hai đùi trắng như tuyết có xăm một con phượng hoàng ngũ sắc trông rất sống động, phượng hoàng trừng con ngươi vàng, vỗ cánh như muốn bay, phần cánh và đuôi huy hoàng kéo dài từ dương v*t đến tận đằng sau, xòe ra ở cái mông.

Lý Hủ xấu hổ và giận dữ muốn chết, hai mắt nhắm nghiền, nghiến răng như nghiến sắt.

“Bại hoại luân thường, tư văn cấm vật [108]! Ngươi, ngươi… phượng hoàng này là thứ ngươi xăm được sao!?” Hoàng đế tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Lý Hủ gầm lên: “Người đâu! Nhốt hắn vào ngục, trước thay Trẫm xóa sạch thứ đó đi! Còn lại chư thần ở lại Đại Minh chờ Trẫm ban chiếu, trước khi xem xét kĩ việc này, không cho ai bước khỏi đây một bước!”

[108] Tư văn cấm vật: Xăm, khắc ở nơi bí mật.

Không ai dám lên tiếng, Vinh vương không dám cầu xin cho con, lão lạy trên nền đất, không ngừng dập đầu.

Hoàng đế thở dốc, càng run rẩy dữ dội, tay ôm ngực, đột nhiên mềm nhũn ra. Thái giám tổng quản sớm bị dọa đến nhũn cả chân, vùng dậy ôm lấy Hoàng đế, khóc kêu: “Hoàng Thượng! Xin bảo trọng long thể!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.