Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 8: Bóng tối ban ngày



Nàng ta trầm ngâm, mãi sau mới nói: “Ta là đại phu, chỉ nói chuyện chữa bệnh cứu người, chuyện hai nhà mấy người ta mặc kệ. Phượng công tử có tấm lòng này, ta xin thay mặt gia sư đa tạ. Chỉ là những vị thuốc kia có lai lịch phi phàm, cũng không phải thứ người giang hồ có thể biết. Nếu ngay cả gia sư cũng không tìm được thì các ngươi càng không tìm được. Nói cũng vô ích, không bằng không nói.”

Phượng Tam lúc đầu chỉ nghĩ rằng Chương Hi Liệt mệt mỏi quá độ, sau nhìn sắc mặt Chương Hi Liệt từ đỏ chuyển xanh, đôi môi thâm tím, rõ ràng là trạng thái của việc hít thở không thông, cuối cùng đã phát hiện ra không đúng. Một màu đỏ quỷ dị đáng sợ lan ra khắp da thịt của Chương Hi Liệt, giống như tất cả khí huyết trong mạch máu cậu đều đang trỗi dậy, kêu gào muốn thoát ra ngoài lỗ chân lông. Phượng Tam hành tẩu giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, vậy mà chưa bao giờ gặp việc lạ lùng như thế. Hắn hoảng sợ điểm ngón tay, phong tỏa huyệt đạo toàn thân của Chương Hi Liệt, vừa đặt tay lên ngực Chương Hi Liệt, vừa cúi đầu dùng miệng đẩy hơi cho cậu. Nhưng hơi thở hắn không thể đưa vào một chút gì, tay chân Chương Hi Liệt co rút, đồng tử dần giãn ra.

Trong khoảnh khắc, Phượng Tam nảy ra vô số suy nghĩ trong đầu – Chương Diên Niên nói: “Chỉ cần Hoài Quang công tử đồng ý sẽ đưa Hi Liệt về, lão phu nguyện trả giá đại giới.” Câu nói đó có ý nghĩa kiên quyết đến thế nào, nếu Chương Hi Liệt có sơ xuất gì, Chương Diên Niên sẽ không bỏ qua chuyện này, Phượng gia cũng không thể mượn lực của Chương gia, ngược lại chuốc thêm đại họa ngập trời… Chương Hi Liệt ở Phượng phủ, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, nhất định không thể che giấu…

Hắn tâm tư chuyển động, chợt nghe một giọng nữ xa lạ cao giọng quát: “Cởi bỏ huyệt đạo trên người y!”

Phượng Tam quay đầu nhìn, thấy Lưu Ly dẫn theo một cô gái gầy yếu tái nhợt đang đi đến. Nàng có ngũ quan thanh tú xinh đẹp, nhưng có một vết đao rất dài kéo dài từ đuôi lông mày đến khóe miệng bên phải, hủy hoại gương mặt xinh đẹp, trông có vẻ đáng sợ. Nàng mặt lạnh như băng, lời nói quyết đoán phi thường, Phượng Tam cũng không hiểu vì sao lại làm theo lời nàng, tay như điện xẹt giải huyệt đạo trên người Chương Hi Liệt.

Cô gái kia bước nhanh đến bên người Chương Hi Liệt, lấy từ trong người ra một cái rương nhỏ đặt lên mặt đất, mở ra, bên trong có các hàng ngân châm được sắp xếp ngay ngắn từ dài tới ngắn, từ thô tới mảnh, lấy ra mười cây dài nhất đâm vào mười đầu ngón tay của Chương Hi Liệt. Tay đứt ruột xót, đó là sự đau đớn vô cùng. Chương Hi Liệt hai mắt trắng dã, lại giống như không biết không thấy gì. Tay kia của nàng lúc nghịch lúc thuận, không ngừng chạy trên người Chương Hi Liệt, quát “Tránh ra!”, lập tức thấy mười tuyến máu bắn ra từ đầu ngón tay của Chương Hi Liệt.

Cứ như thế phóng thích ba lượt máu, khuôn mặt Chương Hi Liệt dần dần chuyển từ tím ngắt sang xanh mét, rồi chuyển thành tái nhợt.

Nàng nói: “Ôm y vào phòng đi.”

Phượng Tam liền ôm lấy Chương Hi Liệt đi vào trong phòng. Hắn tinh tế nhanh nhạy, gặp chuyện thì cực kỳ tinh tường, lúc này đã hiểu được cô gái này tất là đệ tử tâm đắc của vị cố nhân am hiểu y đạo trong miệng Chương Diên Niên kia.

Phượng Tam đặt Chương Hi Liệt lên giường, hỏi: “Y hiện giờ thế nào?”

Nàng ta không trả lời, lạnh lùng nói: “Nước ấm, hai chiếc khăn mặt.” Vừa nói vừa ngồi xuống bên giường, cởi bỏ quần áo Chương Hi Liệt, bàn tay nhẹ nhàng chuyển động trên ngực cậu. Theo sự chuyển động của bàn tay, một làn khí tím dần dần ẩn hiện trên gương mặt và bàn tay của nàng, làn khói tím kia càng ngày càng nồng, nồng đến cực đại rồi chậm rãi tan biến. Cô gái kia cuối cùng cũng từ từ thu tay lại, thở dài một hơi, nhẹ ho mấy tiếng. Nàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa trắng thuần đưa đến bên miệng, ho cả nửa ngày, nhẹ nhàng gập chiếc khăn lụa lại, đặt lại vào trong tay áo. Phượng Tam liếc mắt một cái thấy trên chiếc khăn trắng tinh có những vệt đỏ, không khỏi nhìn thoáng qua gương mặt nàng, thấy sắc mặt vô cùng mệt mỏi, hiển nhiên là vừa rồi đã hao hết tâm lực.

Phượng Tam nói: “Cô nương vất vả rồi.”

Lưu Ly tự mình lấy nước ấm và khăn mặt đưa đến. Phượng Tam nhận khăn mặt, nhúng vào trong nước ấm, vắt khô, đưa cho cô nương kia nói: “Còn lại là chuyện của ta, cô nương nói lại là được rồi.”

“Một chiếc đắp lên ngực, cái kia lau toàn thân.” Nàng đứng lên, nhìn chung quanh một lượt, Lưu Ly nghe nàng nói “lau toàn thân” thì nghĩ là nàng muốn ra ngoài tránh mặt, nay xem ra là muốn ở lại giám sát Phượng Tam lau người cho Chương Hi Liệt. Lưu Ly cảm thấy do dự, nhìn về phía Phượng Tam. Phượng Tam cũng biết xấu hổ, lại thầm nghĩ: “Nếu ý cô ta như thế thì chắc hẳn đã hầu hạ Chương Hi Liệt nhiều năm, ta còn gì mà phải do dự?” rồi gật đầu với Lưu Ly.

Lưu Ly lấy một cái ghế lại để nàng ngồi xuống bên cạnh. Bước chân của nàng ta có chút lảo đảo, vịn vào lưng ghế ngồi xuống, lại ho khan mấy tiếng, lấy chiếc khăn lụa khác trong tay áo đặt ở ngoài miệng. Lưu Ly thấy nàng khù khụ vất vả, đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô gái. Nàng vừa ho vừa đỏ hồng mặt, hồi lâu mới dứt cơn, ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, nói: “Đa tạ…” rồi lại ho sù sụ.

Lưu Ly tiếp tục vỗ lưng cho nàng, thản nhiên nói: “Cô nương không cần đa lễ.”

Bên kia, Phượng Tam đã cởi hết quần áo trên người Chương Hi Liệt xuống. Quần áo cởi ra rồi không khỏi làm hắn hoảng sợ, Chương Hi Liệt sống lâu trong thâm các, da thịt trắng như ngọc, lúc này làn da trắng nõn lại phủ đầy những vết rỗ còn rướm máu, liếc nhìn một cái thấy như cậu vừa bị trăm ngàn con ong vò vẽ đốt. Phượng Tam biết những vết rỗ kia là nơi để máu trướng phun ra rồi tạo thành, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nếu cô nương kia không đến, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào… Trong lòng hắn nảy lên muôn vàn suy nghĩ, tay lại không dừng, dùng một chiếc khăn nóng đắp lên ngực Chương Hi Liệt, dùng chiếc khăn còn lại lau toàn thân cậu.

Cứ như thế thay vài thau nước ấm, ước chừng gần nửa canh giờ sau, cô nương kia nói “Được rồi”, rồi từ trong rương nhỏ lấy ra một cái bình ngọc, Lưu Ly hai tay nhận lấy, đưa đến trước mặt Phượng Tam.

Nàng nói: “Thoa lên người y, thoa đều.”

Phượng Tam mở lọ ra, một mùi hương cay nồng sặc sụa nhào vào trong mũi, chỉ thấy trong chiếc bình ngọc nhẵn nhụi đựng đầy thuốc mỡ nửa trong suốt màu xanh ngọc, giống như một khối ngọc phỉ thúy nho nhỏ trơn bóng. Hắn theo sự hướng dẫn của nàng quệt thuốc mỡ bôi lên người Chương Hi Liệt, bôi lên từng nơi, cuối cùng bôi đến cả dương v*t của Chương Hi Liệt. Dù Phượng Tam hắn phong lưu tự thưởng, có cô gái kia ở trong phòng, nhưng cũng không thể cản lại cảm giác.

Hắn trong lòng âm thầm kêu khổ, lại chỉ có thể làm bộ hào phóng bôi thuốc, chỉ cảm thấy mặt nong nóng như phát sốt, quay đầu nhìn lại, nàng ta đưa lưng về phía giường, cũng không nhìn hắn, nhưng Lưu Ly… ánh mắt Lưu Ly nhìn hắn có chút cổ quái.

Bị Phượng Tam trừng, Lưu Ly làm như không có việc gì mà cúi đầu, khóe miệng đã có nụ cười lóe qua.

Phượng Tam trong lòng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy việc hôm nay thật lạ, nghĩ rằng: “Lạ thật, cô ta đàn bà con gái không biết xấu hổ là gì, ta lại còn miên man suy nghĩ gì không biết.” Hắn bản tính rộng rãi, nghĩ đến đây thì quăng hết những thứ không được tự nhiên kia sang một bên, nói với nàng: “Cô nương, thoa xong rồi.”

“Ừm.” Nàng gật đầu: “Võ công ngươi tập của cả nội ngoại, âm dương đều có. Ngươi tụ nội lực lại trong lòng bàn tay, xoa bóp lên da của y, dùng dương khí hòa tan thuốc mỡ, để thuốc mau thẩm thấu vào da.”

Phượng Tam theo lời mà làm, bận bịu xoa bóp hai lượt, dù hắn nội công thâm hậu nhưng cũng có chút vất vả.

***

Lưu Ly mang đèn đi qua, dưới ngọn đèn chỉ thấy cơ thể Chương Hi Liệt chuyển màu trong suốt, những vết rỗ đầy người đã phai, không còn đỏ đến dọa người như trước.

Nàng thở dài, nói: “Được rồi. Các ngươi đi ngủ đi, ta ở lại đây là được rồi.”

Phượng Tam chần chừ: “Bệnh này của y…”

Nàng nhìn Phượng Tam một cái, trong mắt có sự thù địch.

Phượng Tam trong lòng biết từ ngày Phượng gia cầu hôn Chương gia, người của Chương gia đối với Phượng gia đã có không biết bao nhiêu tức giận. Nay tiểu thư Chương gia đã chạy trốn không biết tung tích, thiếu gia Chương gia lại bị nhốt trong Phượng phủ, người nhà họ Chương nhìn hắn tất nhiên càng khó chịu, chỉ sợ cũng không tốt hơn hạng ác bá cường thưởng dân nữ trên đường là mấy. Hắn bị cô gái này trừng, không khỏi hơi cười khổ.

Nàng nhìn Phượng Tam một lát mới chậm rãi nói: “Cũng chưa chết ngay được.”

Phượng Tam sửng sốt một chút, cảm thấy lòng sáng như tuyết, trầm giọng: “Chẳng lẽ… không có cách chữa?”

“Cũng không phải không có cách, chỉ là không dễ.” Nàng có vẻ mặt buồn bã, mãi sau mới nói: “Phải đến ngày mai y mới tỉnh, lúc tỉnh lại sẽ quên hết chuyện ngày hôm nay, Phượng công tử chỉ nên nói y không chịu được mệt nhọc mà té xỉu, những chuyện khác không cần nói thêm.”

Phượng Tam nhớ tới vẻ bi ai tịch mịch trong mắt Chương Hi Liệt, nói: “Y là một đứa trẻ thông minh, trong lòng tất sẽ hoài nghi, các người có thể giấu y bao lâu?”

“Hoài nghi và xác nhận là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, cũng không phải là hoàn toàn không có cách.” Nàng thản nhiên nói: “Sư phụ ta ngao du thiên hạ vì muốn phối thuốc cho y. Chỉ là những vị thuốc kia rất cổ quái, không phải dễ có, có thể có thuốc hay không cũng chỉ chờ xem tạo hóa có cho y phúc đó hay không.”

Phượng Tam nói: “Không biết đó là thứ thuốc hiếm lạ gì, mong cô nương nói qua một chút, Phượng mỗ cũng gọi là có chút quan hệ, có lẽ có thể giúp được phần nào. Cho dù chưa từng nghe hay chưa từng thấy, nhưng lan truyền cho bằng hữu giang hồ, một truyền mười, mười truyền trăm, có lẽ sẽ có người biết phương thuốc cô nương đang tìm. Cho dù không ai biết thì trọng thưởng tất sẽ có dũng phu [36], chỉ lần truyền tin ra ngoài, chỉ cần là thứ mà thiên hạ này có, thì có thể lấy về trị bệnh cho y.”

[36] Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu: Ban thưởng hậu hĩnh thì tự nhiên sẽ có người giúp mình làm việc.

Nàng nhìn Phượng Tam một cái, có vẻ hoang mang, giống như đang do dự gì đó.

Phượng Tam biết thanh danh của mình trong mắt Chương gia đã sụp đổ hoàn toàn, trong lòng thở dài một tiếng, nói: “Phượng Tam đối với Chương tiểu thư có chút ái mộ, ta lại coi Hi Liệt như huynh đệ, thật sự không đành lòng nhìn y chịu bệnh hiểm nghèo tra tấn.”

Cô nương kia lắc đầu: “Đáng tiếc Chương cô nương không thích ngươi.”

Phượng Tam thấy xấu hổ, cười cười: “Chỉ cần cho ta thời gian, ta tin nàng sẽ thích ta.”

Nàng ta trầm ngâm, mãi sau mới nói: “Ta là đại phu, chỉ nói chuyện chữa bệnh cứu người, chuyện hai nhà mấy người ta mặc kệ. Phượng công tử có tấm lòng này, ta xin thay mặt gia sư đa tạ. Chỉ là những vị thuốc kia có lai lịch phi phàm, cũng không phải thứ người giang hồ có thể biết. Nếu ngay cả gia sư cũng không tìm được thì các ngươi càng không tìm được. Nói cũng vô ích, không bằng không nói.”

Nàng nói chuyện ngắn gọn dứt khoát, không chút rườm rà. Trong chốn giang hồ, Phượng gia có thế lực rất lớn. Mấy lời vừa rồi có ý coi thường, nếu là người khác tất sẽ sinh lòng oán giận, nhưng Phượng Tam kiến thức trác tuyệt, lại biết phần lớn thế ngoại cao nhân đều có tính tình cổ quái. Cô gái trẻ này y thuật cao siêu, chắc hẳn đã học y từ nhỏ, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bởi vậy chỉ biết làm việc theo ý mình. Phượng Tam hắn tấm lòng quảng đại, không chấp nhặt với nàng nữa, nghe nàng nói như thế, nghĩ rằng: “Sau này cứ từ từ tìm hiểu rồi cũng sẽ biết được rõ ràng, không vội.” Rồi gật đầu, nói: “Cô nương mệt nhọc đã nửa ngày, vẫn mong cô nương đi nghỉ ngơi đi. Ở đây ta còn nhiều người, sẽ có người chăm sóc cho y, ta sai người dọn một gian phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì sẽ lập tức báo cho cô nương.”

Nàng ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Lưu Ly ở một bên nói vào: “Nếu cô nương mệt mỏi thì ai chăm sóc Chương thiếu gia đây. Sau phòng này có một căn phòng trang nhã rất thanh tĩnh, cách đây chỉ vài bước chân, nói đến sẽ đến ngay, cô nương vẫn nên dời bước qua đó nghỉ ngơi cho thỏa đáng.”

Cô gái còn đang do dự, hai tiểu nha đầu đã cầm đèn lồng đứng ở cửa nói: “Hồi bẩm thiếu gia, phòng đã được dọn sạch, nha đầu hầu hạ cũng đã hầu sẵn. Chu đại nương nói cơm nước đã xong, bảo chúng nô tì đến hỏi tiểu thư ăn cơm trong phòng hay ở lại cùng nhau ăn ạ.”

Toàn bộ buổi chiều của Phượng Tam đều ở bên Chương Hi Liệt, biết tất cả những chuyện này đều do Lưu Ly sắp xếp, vô cùng hài lòng, cười nói với cô gái: “Cô nương xem, ta thật là hồ đồ, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của cô nương.”

Cô gái đáp: “Gọi ta là Trân Lung là được rồi.”

Phượng Tam nói: “Qúy danh của cô nương thật lịch sự tao nhã, người cũng lịch sự tao nhã, thật là người nào tên nấy.”

Cô gái thản nhiên nói: “Cái gì mà lịch sự tao nhã với không lịch sự tao nhã, hai chữ “Trân Lung” này vốn là một thế cờ hiểm thời cổ, cha ta ngẫu nhiên phá được kì trận, phương pháp phá giải bình thường không giải được. Mẹ đặt tên cho ta, hỏi cha lấy tên gì, cha lăn qua lộn lại nhắc tới hai chữ “Trân Lung”, mẹ liền lấy hai chữ này làm tên của ta.”

Phượng Tam cười nói: “Hóa ra lệnh tôn yêu thích đánh cờ. Cô nương thất khiếu linh lung, cũng chỉ có hai chữ này mới xứng.”

Trân Lung ít khi tiếp xúc với người ngoài, nhưng bản tính của con người là thích được người khác ca ngợi. Phượng Tam lại là người khéo ăn khéo nói [37], chỉ nói vài câu mà cô gái nhìn hắn đã thuận mắt hơn rất nhiều.

[37] Khéo ăn khéo nói: Nguyên văn “Trường tụ thiện vũ” (Ống tay áo dài khéo múa) nhấn mạnh vào chữ “khéo”, như người múa mà tay áo rất dài phải khéo lắm mới không rối.

Phượng Tam thấy Trân Lung có chút mỏi mệt, sai người đưa cơm vào phòng nàng, lại bảo Lưu Ly đưa nàng về phòng, liệu đường chiếu cố.

Đợi cho mọi người đã đi hết, Phượng Tam cầm đèn ngồi vào bên giường Chương Hi Liệt. Cậu hai mắt nhắm nghiền, mày giãn ra, ngủ rất sâu; giống như một người khỏe mạnh bình thường đang say ngủ, chỉ cần mở mắt ra là vẫn tràn đầy sinh lực thổi râu trừng mắt vậy. Ban ngày chỉ lo đến căn bệnh quái ác của cậu, lúc này trong yên tĩnh, Phượng Tam mới cảm thấy lòng trống rỗng, không khỏi đưa tay khẽ vuốt đôi môi của cậu. Chương Hi Liệt có đôi môi mỏng, hơi hơi vểnh lên, giống như củ ấu lớn lên trong hồ nước mùa xuân, non nớt, đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.

Phượng Tam tiến đến bên môi cậu, nhẹ nhàng chạm vào một chút. Bờ môi mềm mại, lạnh như băng, không có chút ấm áp, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi ấy, cắn cắn, mắng: “Đồ tai họa, đồ ngốc.” Chương Hi Liệt nếu tỉnh thì sẽ giận dữ phản bác, nhưng cậu lại đang mê man, không nghe thấy gì, tất nhiên một câu cũng không nói thành lời.

***

Lát sau, cơm nước đưa lên, Lưu Ly thu xếp bên Trân Lung, bên này chỉ còn một mình Phượng Tam. Phượng Tam nhớ tới ngày trước vẫn ăn cơm cùng Bảo Quyển và Lưu Ly. Bảo Quyển bướng bỉnh, ăn cơm cũng chẳng yên, ngày nào cũng cười cười nói nói trên bàn cơm, rất là vui vẻ. Nay Thiết Cầm trúng độc, sống chết khó lường, Bảo Quyển bị cấm túc, Lưu Ly không có bên người, Chương Hi Liệt lại bệnh đến như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi phiền muộn. Hắn ăn cơm qua loa, đến chỗ Thiết Cầm một chuyến, xử lý chút việc rồi lại quay về Thê Phong viện.

Đêm này Phượng Tam ngủ lại bên cạnh Chương Hi Liệt, ngửi thấy mùi cay cay trên người cậu, mùi hương kia còn có tác dụng an thần, mí mắt Phượng Tam dần trĩu nặng rồi chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.