Tiêu Vũ Triết đem nó thu lên, biểu tình đạm mạc, “Không có gì.”
Thay đổi? Nếu là trước kia, Trần Hạo Nhiên muốn, cậu đều vô điều kiện cho. Nhưng hiện tại, đây là do Như Ý đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị, sao có thể đưa cho người khác được?
Trần Hạo Nhiên có chút tò mò, “Bảo bối gì vậy? Ngay cả tôi cậu cũng không cho xem?”
Tiêu Vũ Triết chỉ là lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.
“Được rồi, không xem thì không xem. Tôi về chỗ ngồi trước~” Trần Hạo Nhiên đối với việc cậu lạnh nhạt đã sớm tập quen, cho rằng đây là chuyện thường, cũng không cảm giác kỳ quái.
Cậu ta vừa đi, Tiêu Vũ Triết liền không tự giác đem tầm mắt chuyển qua chỗ ngồi bên kia.
Lúc này, cậu vừa lúc nhìn thấy một nam sinh đi qua, lặng lẽ đem một phong thư đặt ở trong ngăn kéo cô.
Vật như vậy Tiêu Vũ Triết lại rất quen thuộc: như mỗi ngày cậu đều sẽ thu được mấy bức như vậy —— thư tình!!
Thì ra, cô gái từng bị cậu khinh thường, cũng có người thích!!
Đúng rồi, cô lớn lên đáng yêu như thế, điều kiện gia đình lại tốt, vì sao lại không có bị người thích được?
Nhìn thấy vậy, Tiêu Vũ Triết rất tức giận. Vừa định đứng dậy, thì phát hiện Từ Như Ý đã vào phòng học, trở lại chỗ ngồi.
Tiêu Vũ Triết ngừng thở, chăm chú nhìn về phương hướng của cô.
Cậu đột nhiên rất muốn biết, cô sẽ làm ra hành động gì. Ý nghĩ như vậy, thế nhưng làm cho cậu có vài phần khẩn trương.
Từ Như Ý ngồi về vị trí, rất nhanh đã phát hiện đồ vật trong ngăn kéo.
Cô lấy ra, nhìn cũng không nhìn liền xé nát, còn lại tùy tay ném vào thùng rác.
Tâm tình của Tiêu Vũ Triết lập tức tốt lên, âm áp trên mặt xưa nay chưa từng có.
[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +2, trước mắt đối với ký chủ hảo cảm là 57, đối với Đường Khả Tâm hảo cảm là 25. Ký chủ, cô làm giỏi quá! ]
Từ Như Ý lấy sách vở ra, chuẩn bị học bài.
“Như Ý, ngày hôm qua cậu đi đâu vậy? Mình gọi điện cho cậu nhưng lại tắt máy, người nhà cậu lại nói cậu không ở đó?” Phương Thanh đi tới, hỏi.
“À…… Bí mật……” Từ Như Ý cười thần bí.
“Bí mật? Tốt nha, mau nói cho mình biết!” Phương Thanh làm bộ muốn cào cô.
“Không nói liền không nói, về sau cậu tự nhiên sẽ biết!”
“Về sau? Mình hiện tại phải biết liền cơ!”
“Không nói cho cậu!”
“Vậy mình không khách khí!” Phương Thanh nói xong liền cùng cô đùa giỡn.
Hai cô gái tuổi trẻ có sức sống cười đến vui vẻ, thanh thúy như âm thanh chuông bạc vang vọng ở trong phòng học.
Nếu là trước đây, Tiêu Vũ Triết nhất định sẽ ghé vào trên bàn dùng sách che lỗ tai lại. Lúc này, cậu mới phát hiện tiếng cười của thiếu nữ êm tai như thế.