Đi qua một tòa cầu hình vòm xây bằng đá, Từ Như Ý nhìn về nước trong phía dưới, “Vậy mà lại không có cá! Nếu mà có cá, thì khi không có việc gì còn có thể đến cho ăn ~”
Dọc theo đường đi, Tiêu Vũ Triết đều không nói một lời.
Từ Như Ý cũng hoàn toàn không để ý. Cậu nam sinh này hầu như không cùng người khác giao tiếp, có thể bồi cô cùng nhau tản bộ đã rất không tồi rồi.
Sau khi dạo phía bên ngoài ngôi biệt thự, bọn họ mới trở về.
Trở lại phòng, Từ Như Ý đóng cửa đối với cậu ở phía trước hơi mỉm cười, “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Tiêu Vũ Triết nhìn Từ Như Ý vào phòng, chỉ chừa lại cho cậu một cái cửa lạnh băng.
Cậu cũng trở lại phòng ngủ. Cầm điện thoại, gọi một cuộc.
“Bác Tiêu.”
“Thiếu gia, cậu có gì phân phó?” Bác Tiêu là quản gia của nơi này.
“Ngày mai trước khi tan học, ở chỗ hậu viện xây một chỗ đu dây.”
“Chỗ đu dây?” Bác Tiêu nhất thời không phản ứng lại được.
“Khoảng 500m phía bên phải, xây một chỗ nướng BBQ.”
“…… Vâng.”
“Lại cách phía trước 1000 mét, làm thêm mấy chỗ ổ chó.” Tiêu Vũ Triết nhớ lại thần thái và ngữ khí của Từ Như Ý lúc đó, cậu nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.
Cô ngay lúc đó, nói: “Chúng ta nuôi mấy con chó chăn cừu Scotland.”
Cô dùng “Chúng ta”. Chỉ một từ nhưng nhiều ấm áp.
Tiêu Vũ Triết cũng nói: “Chúng ta nuôi mấy con chó chăn cừa Scotland…… Ừm, nuôi 5 con đi.”
Bác Tiêu đã hiểu chuyện là như thế nào, dù gì trong nhà có thêm một vị khách nhỏ, hơn nữa còn là vị hôn thê của thiếu gia, chắc vì thế nên thiếu gia mới làm như vậy?
Ai nói thiếu gia là người không hiểu lãng mạn? Ông thấy rõ ràng là một thiếu niên hao hết tâm tư để khiến cho cô gái vui vẻ!
Ông lập tức nói: “Được, không thành vấn đề! Thiếu gia, ngày mai trước khi các cậu tan học bác Tiêu nhất định sẽ làm tốt hết thảy!”
Nằm ở trên giường, cậu suy nghĩ đến ngày mai, Từ Như Ý về nhà nhìn thấy những thứ đó.
Cô gái dễ dàng thỏa mãn kia, nhất định là rất vui vẻ?
Tưởng tượng đến đây, Tiêu Vũ Triết vậy mà có chút ngủ không được.
Cậu trở mình, vẫn không đi vào giấc ngủ được.
Cô hiện tại đang làm cái gì? Chắc là đã ngủ rồi?
Nhớ tới ban đêm mưa sa gió giật kia, bộ dạng cô nằm ở bên cạnh cậu ngủ say.
Gương mặt cô trắng nõn, đôi môi anh đào hồng nhuận, còn có hô hấp nhợt nhạt……
Tiêu Vũ Triết đánh gãy ý nghĩ của mình, quyết định đi ra ngoài uống nước rồi ngủ tiếp.
Mở cửa, lại nhìn thấy người ở đối diện cũng vừa vặn đi ra.
“Chào ~” Từ Như Ý hướng cậu lộ ra một nụ cười nghịch ngợm.
Trên người cô mặc cái áo ngủ màu trắng in hình phim hoạt hoạ, dán sát vào mềm mại, đem dáng người lả lướt hấp dẫn của cô phác hoạ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Tiêu Vũ Triết lập tức quay đầu, “Ừm.”
“Có chút khát nước, cậu muốn uống nước hả?” Từ Như Ý hỏi.
“Ừ.”
“Vậy mình đi làm nước trái cây.” Cô uyển chuyển nhẹ nhàng, đi xuống phòng bếp.
Rất nhanh, nơi đó liền ẩn ẩn truyền đến âm thanh máy móc.
Tiêu Vũ Triết còn ngây người một lúc, đã có một ly nước trái cây đặt ở trong tay cậu.
“Đây là hỗn hợp chanh, quả táo, cà rốt làm ra nước trái cây, không biết cậu có thói quen hay không.” Từ Như Ý nhẹ nhàng lắc lắc cái ly trong tay.
Tiêu Vũ Triết nhìn thấy, cái ly nước trong suốt chia làm ba lớp, lớp thứ nhất màu vàng nhạt, ở giữa là đậm nhất, phía dưới tương đối trong suốt.
“Nếm thử xem, cái này cũng không phải là nước trái cây bình thường đâu.” Từ Như Ý uống một hơi cạn sạch.