Phương Án Nghịch Tập Nam Thần

Quyển 2 - Chương 29



Editor: Cà Pháo

- ---------------------------

Nhưng mà nhanh chóng có một cuộc điện thoại gọi đến khiến cho ông tin hoàn toàn.

“Tiêu tiên sinh phải không? Tôi là Cao Cương, phó hiệu trưởng trường học. Chúng ta lúc trước đã gặp mặt.” Thái độ người bên kia ấm áp, còn mang theo một chút lấy lòng.

“Phó hiệu trưởng, chào ông.”

“Được rồi! Tôi gọi cuộc điện thoại này tới, chính là muốn nói cho các ông bà, sự đã việc lúc trước trách oan bạn học Tiêu Vũ Triết. Việc này chúng tôi đã điều tra rõ, thì ra là do bạn học kia tự mình đi đường không cẩn thận, lúc này mới khiến bị thương……”

Ba Tiêu không chờ ông ta nói xong, cũng đã cắt đứt điện thoại.

Xem ra, cái tên phó hiệu trưởng này cùng với con của ông, quả nhiên rất có vấn đề!

Bởi vì người này, làm cho quan hệ cha con bọn họ thiếu chút nữa xuất hiện vết rách lớn. Ba Tiêu lập tức có chút áy náy.

Bọn họ đã đủ xem nhẹ đứa con trai này, hiện tại còn vì sai lầm của đối phương mà trách cứ cậu.

Ông âm thầm hút khẩu khí.

Trường học vậy mà lại có chuyện bại hoại tồn tại như vậy! Xem ra,  nên làm hiệu trưởng chỉnh đốn lại thật tốt một chút mới được.

“A Triết……” Ông mới mở miệng, Tiêu Vũ Triết đã đi rồi.

“A Triết!” Mẹ Tiêu nôn nóng kêu lên.

“Bác, dì, để con đi khuyên nhủ cậu ấy.” Từ Như Ý giữ bọn họ lại.

Cô chạy chậm ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Vũ Triết đến hậu viện.

Bên kia ở khu ổ chó, mấy con chó chăn cừu Scotland vây quanh cậu.

Thân ảnh cậu thoạt nhìn cô tịch, cô đơn như vậy.

Đi đến phía sau cậu, Từ Như Ý nhẹ giọng nói: “Đều do mình……”

Tiêu Vũ Triết ngẩn người.

Cậu cho rằng cô sẽ giống như những người khác, trước thay cha mẹ Tiêu cầu tình, khiến cậu thông cảm cho bọn họ một mảnh khổ tâm vâng vâng.

Không nghĩ tới,cô lại đem trách nhiệm đẩy đến trên người mình.

“Không liên quan đến chuyện của cậu.”

“Không. Nếu không phải do mình, cậu cũng sẽ không cùng Cao Húc đánh nhau, càng sẽ không bị bác dì bọn họ hiểu lầm. Đều là mình sai.”

Tiêu Vũ Triết xoay người, “Như Ý……”

Từ Như Ý ngồi xổm xuống, ôm lấy một chú chó trong đó. Chú chó chăn cừu ôn thuần lập tức liền đem đầu dựa lên, cùng cô thân thiết.

Lúc đem tụi nó về, tất cả cũng chỉ mới được hai tháng, cái đầu đều còn chưa lớn.

“Triết, cậu tới ôm một trong chúng nó đi. Thật là một đám nhóc đáng yêu.”

Tiêu Vũ Triết chần chờ hai giây, cuối cùng cũng học bộ dáng của cô, nhẹ nhàng ôm lấy một con chó nhỏ.

Chó chăn cừu nhỏ lập tức dùng đầu lưỡi liếm mặt cậu, cảm giác ấm áp kia, làm tâm tình cậu tốt hơn.

“Chúng ta mang tụi nó đi chơi chơi đi.” Từ Như Ý đề nghị.

Tiêu Vũ Triết gật đầu, mang theo một đám chó con đi về hướng mặt cỏ bên kia.

Đám nhóc vừa được thả ra, liền bắt đầu chạy như điên, ở trên cỏ đùa giỡn. Sau đó thường thường trở lại bên chân bọn họ cọ vài cái, khiến bọn họ yêu thích.

Từ Như Ý cầm lấy một trái cầu ném văng ra, mấy con chó nhỏ lập tức tranh nhau đi nhặt cầu.

Nhìn chúng nó chạy trốn vui sướng, cô cười đến vui vẻ.

“Triết, cậu cũng thử đi.”

Tiêu Vũ Triết tiếp nhận cầu, học bộ dáng của cô ném văng ra. Những chú chó còn đó lập tức chạy vội ra ngoài.

“Ha ha, chúng nó thật đáng yêu!”

Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm tình Tiêu Vũ Triết tốt hơn không ít.

Ba mẹ Tiêu đi ra thấy một màn như vậy, đều rất vui mừng.

“Xem ra, nó rất nghe lời vị hôn thê này. Ông xã, chúng ta thật sự có thể yên tâm đem A Triết giao cho Như Ý rồi.”

Ba Tiêu gật đầu, “Ừ. Đứa nhỏ Như Ý này, từ nhỏ đã khiến cho người ta thích. Nhìn đi, cho bọn nó đính ước, là sự kiện tốt nhất mà chúng ta đã làm cho nó.”

Cậu bé luôn luôn trầm mặc ít nói, vậy mà cũng có một mặt  ánh mặt trời như vậy. Nếu không có Như Ý, bọn họ sợ là cả đời cũng không thể nhìn thấy cậu cười?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.