Những ngày này, cha mẹ Tiêu không đi bất cứ chỗ nào cả, chỉ ở nhà chăm sóc bọn họ, còn tự mình làm đồ ăn.
Từ Như Ý được nhàn nhã cũng mừng rỡ, không cùng bọn họ tranh việc.
Hiện tại không phải là lúc để cô biểu hiện. Hơn nữa, ở trong lòng thiếu niên này, càng khát vọng đồ ăn do mẹ nấu?
Có thể là bởi vì đối với cậu áy náy, lúc ăn cơm, mẹ Tiêu còn chủ động gắp thêm đồ ăn cho cậu. Mãi cho đến trong chén của cậu không gắp thêm được nữa mới thôi.
“A Triết, Con đang là thời điểm phát triển thân thể, ăn nhiều một chút!” Mẹ Tiêu tha thiết.
“Nào, Như Ý, con chiếu cố nó lâu như vậy, cũng vất vả.”
“Cảm ơn bác gái!”
Mẹ Tiêu hẳn là rất ít khi xuống bếp, đồ ăn do bà nấu không hẳn là quá ngon. Nhưng Tiêu Vũ Triết cũng chỉ mặc không hé răng, lẳng lặng ăn đồ ăn do bà đưa tới.
Cậu ăn không nhiều lắm, lúc trong chén còn dư lại hơn phân nửa liền buông xuống.
“Con ăn xong rồi.” cậu đi xuống bàn.
Từ Như Ý cũng nhanh chóng buông chén đũa, cô cười tủm tỉm: “Con cũng ăn xong rồi. Bác gái, hôm nay đồ ăn thật là ngon!”
Mẹ Tiêu rất vui mừng, bà nghĩ rằng, Từ Như Ý hẳn sẽ không nấu cơm, cho nên mới cảm thấy tay nghề của bà không tồi.
Nhìn con dâu tương lai săn sóc lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng không khỏi vừa lòng.
Bà phát hiện, lần này trở về, nhìn thấy con trai rõ ràng có thay đổi. Tuy rằng thái độ vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng những lúc cùng Như Ý ở bên nhau, Tiêu Vũ Triết lại nhu hòa hơn rất nhiều.
Công việc của cha mẹ Tiêu ở nước ngoài rất bận, sau khi ăn cơm xong lại nhanh chóng phải đi.
Tài xế chờ ở bên ngoài biệt thự, bọn họ vừa lên xe, Tiêu Vũ Triết liền xoay người đi.
Từ Như Ý hướng hai người trên xe phất tay: “Bác trai, bác gái, tạm biệt!”
Tiêu Vũ Triết đi đến hậu viện, lại chỗ đám chó nhỏ ngốc kia.
Chúng nó vây quanh ở bên cạnh cậu, một đám hướng cậu làm nũng. Tiêu Vũ Triết bế một con lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt lông nó.
Ánh trăng đã treo lên, Từ Như Ý nhìn cậu lẳng lặng ngồi dưới đất, hình dáng kia có chút cô đơn.
Cô đề nghị: “Ban đêm đẹp như vậy, hẳn là nên uống chút rượu.”
Cô gọi người mang tới một chai rượu phỉ*, cùng cậu ngồi trên mặt đất.
(*Cây phỉ: lên mạng để tìm hiểu rõ hơn về loại cây thuốc này.)
Nhấc tay cái ly, Từ Như Ý cười cười: “Triết, chúng ta làm một ly.”
Tiêu Vũ Triết tiếp nhận, cùng cái ly của cô nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Nhìn thấy Từ Như Ý nhẹ nhấp một ngụm, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Uống ngon thật!” cô liếm liếm chất lỏng dính trên môi, thỏa mãn nói.
Bất chợt lộ ra một đoạn đầu lưỡi nhỏ nhòn nhọn phấn hồng đáng yêu, phảng phất lộ ra dụ hoặc trí mạng.
Tiêu Vũ Triết không khỏi động môi, cũng học bộ dáng của cô uống xong một ngụm.
“Tới, lại uống!” Từ Như Ý nói.
Tiêu Vũ Triết muốn nhắc nhở cô, rượu này uống vào sẽ dễ dàng say. Nhưng nhìn thấy biểu tình cô thỏa mãn, cậu lại im lặng.
“Tôi giúp cậu rót thượng.”
Trong bất tri bất giác, bọn họ đã uống lên một chai.
Bên cạnh chú chó nhỏ rúc vào bên chân cô, Từ Như Ý nâng bàn chân, đem nó ôm vào trong lòng ngực.
“Cảnh đêm thật đẹp, rất thích cái cảm giác cùng Triết ở cạnh nhau.” Cô nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, cảm thán.
Tiêu Vũ Triết lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô nói chuyện mà có chút say mê.
Khoảng cách gần như vậy, cậu có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ pha lẫn với chút hương rượu, giống như có ma lực làm say lòng người.
Ở bên cạnh cô, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.
Cậu đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, Tiêu Vũ Triết vội quay đầu nhìn sang một bên. Trên mặt cậu bình tĩnh, trong lòng lại không cách nào bình tĩnh được.