Trong trường học cấm học sinh yêu đương. Từ Như Ý ngang ngược kiêu ngạo đã từng công khai theo đuổi Tiêu Vũ Triết, tất cả mọi người đều biết. Nhưng thành tích của cô không vì thế mà xuống dốc, ngược lại vẫn luôn cao. Cho rằng đây cũng là một loại động lực, thầy giáo cũng không làm khó cô.
Từ Như Ý như mong muốn chuyển chỗ, lúc ngồi cạnh Tiêu Vũ Triết, cô cười nghịch ngợm với cậu.
“Tụi mình ngồi cùng bàn rồi, về sau mong cậu giúp đỡ nhiều hơn!”
Trong lòng Tiêu Vũ Triết ấm áp.
Không ngờ, Như Ý lại đáng yêu như thế. Vì muốn gần gũi với cậu hơn, cô lại nghĩ ra phương pháp này.
Hơn nữa, cô hình như không nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nghĩ đến ngày hôm qua, hai người bọn họ thiếu chút nữa đã…… Tiêu Vũ Triết lập tức đỏ mặt.
Sợ bị cô phát hiện, cậu nhanh chóng quay đầu giả vờ nghe giảng bài.
Từ Như Ý nhẹ nhàng cười.
Cậu thẹn thùng.
Thật là một nam sinh hết sức đáng yêu.
Kỳ thật ngày hôm qua nếu không bị quấy rầy, cô cũng biết, hai người không có khả năng làm đến cuối cùng.
Năng lực tự khống chế của Tiêu Vũ Triết rất tốt, thời điểm cuối cùng chính cậu cũng sẽ dừng lại. Cho nên cô mới không sợ hãi.
“Thật ra, tớ là bởi vì tâm tư riêng nên mới ngồi ở đây.” Từ Như Ý nhỏ giọng nói.
Tiêu Vũ Triết vẫn chưa quay đầu lại, giống như không nghe được. Ánh mắt vẫn tập trung ở bục giảng.
“Tớ muốn mỗi giờ mỗi phút đều ở bên Triết, có cậu bên cạnh, tớ cảm giác rất hạnh phúc.” Cô giống như đang tự nói chuyện với mình.
Thẳng thắn thổ lộ.
Tiêu Vũ Triết tâm hơi động.
“Nhưng mà cậu yên tâm, tớ sẽ không quấy rầy cậu học đâu! Tớ chỉ cần cậu ngồi ở bên cạnh là được rồi.” Từ Như Ý lại bổ sung, dọn xong sách vở chuẩn bị học.
Tiêu Vũ Triết dùng ánh mắt đánh giá cô.
Quả nhiên, sau khi cô nói xong, liền bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, khi thì vùi đầu ghi chú, khi thì chống cằm tự hỏi.
Cậu lấy lại tinh thần, cũng bắt đầu nghe giảng.
Chẳng qua, bởi vì bàn học nhỏ nên hai người sẽ thường xuyên có tiếp xúc, mỗi lần trong lúc lơ đãng cô đụng phải cậu, tim Tiêu Vũ Triết đều không rõ lý do mà đập nhanh.
Mà Từ Như Ý lại ngắn gọn xin lỗi, trên môi nói chữ “thật xin lỗi”.
Vừa tan học, Phương Thanh đã đi đến.
“Như Ý, tớ càng ngày càng bội phục cậu!” Vẻ mặt cô ấy sùng bái.
Từ Như Ý chỉ cười.
Phương Thanh đột nhiên nhìn chằm chằm cổ cô, mắt sáng như đuốc: “Như Ý, nơi này của cậu làm sao vậy?”
“Không có gì.” Từ Như Ý kéo cổ áo.
“Không đúng.” Phương Thanh cười không có ý tốt. Dấu vết này thật khả nghi! Cô nhất định phải nhìn rõ!
Kéo cái tay Từ Như Ý làm bộ muốn nhéo. Phương Thanh ép hỏi: “Nói ngay, có phải Tiêu Vũ Triết làm hay không?”
Từ Như Ý gật đầu: “Phải.”
Phương Thanh cảm giác mình còn hưng phấn hơn so với đương sự, cô ấy hưng phấn nuốt nước miếng: “Trời ạ? Quả nhiên là thật! Không thể tưởng tượng được mà, Tiêu Vũ Triết bình thường lạnh nhạt vậy, thì ra cũng có lúc nhiệt tình như lửa!”
“Mau nói xem, các cậu tiến triển đến bước nào rồi? Có phải hay không đã……?”
Từ Như Ý ngăn cô ấy lại, ngăn cản cô ấy tiếp tục phán đoán thêm, “Được rồi, đừng quậy nữa. Còn thiếu bước cuối cùng thôi, đã được chưa!”
Phương Thanh trừng lớn đôi mắt: “Thật sao? Như Ý, cậu quá lợi hại! Tớ thật sự không dám tưởng tượng, vương tử giống hệt núi băng thì ra cũng sẽ như vậy! Tớ nhớ ra rồi, các cậu hình như mỗi ngày đều người trước người sau, chẳng lẽ là…… Ở cùng nhà ư?”
Thật là lãng mạn~ tưởng tượng đến hai người sống chung, còn thiếu chút nữa phát sinh cái loại chuyện kia, Phương Thanh có cảm giác mình còn muốn kích động hơn so với đương sự.
Cô ấy cũng muốn nhanh tìm được một mục tiêu, sau đó giống Như Ý theo đuổi hắn!
“Cứ cho là vậy đi, nhưng mà tụi mình không có ở bên nhau.”