Một trận tuyết khiến khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt, đồng thời cũng
mang theo cảm giác se lạnh, những bông tuyết lạc xuống đất, biến mất
không chút tung tích.
Hoa Trứ Vũ ngồi trên một tảng đá cạnh bờ sông, mặt sông đã kết thành một
lớp băng mỏng, thỉnh thoảng có mấy con chim sẻ kiếm ăn trên đó không cẩn thận ngã xuống nước vội vàng kêu chiêm chiếp nhảy ra ngoài.
Vì không có chiến sự nên quân doanh vô cùng yên tĩnh, mà cũng vì đợt tuyết rơi bất thường này, những buổi huấn luyện thường ngày cũng tạm nghỉ.
Vương Dục ở lại trấn thủ Dương Quan, Nam Cung Tuyệt thăng cấp làm thiếu tướng quân, trợ giúp Vương Dục trấn thủ Bắc cương. Hổ doanh cũng ở lại, Vương Dục muốn giữ Hoa Trứ Vũ lại nhưng nàng từ chối, nàng phải trở về kinh
thành, nàng chỉ cảm thấy bất ngờ là Vương Dục không hề nài ép nàng, vừa
nghe đã sảng khoái đáp ứng.
Cánh chim chao lượn trên mặt băng. Gió thổi lớn cuốn theo những bông tuyết
phủ nặng bộ quân phục của nàng, khí lạnh như đang ngấm qua quân phục vào trong cơ thể.
Hoa Trứ Vũ phủi bông tuyết bám trên áo, chậm rãi đứng dậy trở về quân
doanh. Một cỗ xe ngựa lớn đang dừng trước cửa trại giám quân, chiếc mành che bằng lụa màu xanh che khuất dáng người ngồi trong xe, chỉ có hai
con tuấn mã không ngừng ngửa đầu thở ra khói trắng.
Trại giám quân của Cơ Phượng Ly đang được dỡ bỏ, trại của Cẩm Sắc cũng vậy,
xem ra bọn họ sắp rời khỏi quân doanh. Nhưng năm ngày sau đại quân mới
xuất phát, chẳng lẽ bọn họ muốn đi trước?
Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua thấy Cẩm Sắc đang được Nhứ nhi đỡ xuống xe ngựa,
ánh chiều tà chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Cẩm Sắc khiến gương mặt
trắng nõn của nàng thoáng ửng đỏ, điều này càng làm vẻ đẹp của nàng thêm kiều mỵ, như một nụ hoa tắm gió xuân đột nhiên nở rộ.
Hoa Trứ Vũ hơi ngừng lại, rồi vội vàng bước về trại của mình.
Trong trại vô cùng u ám, đầy áp lực. Hoa Trứ Vũ dùng hỏa tập đánh lửa, trái
tim nàng dường như đang nhảy nhót cùng với ánh nến kia.
Ngoài trại có tiếng bước chân truyền tới, cửa bị đẩy ra, gió lạnh vù vù mang theo một mùi hương ấm áp tiến vào.
Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn Cẩm Sắc đang đi tới, cười nói. “Ta biết muội sẽ
tới từ biệt ta, thế nào, hai người muốn về kinh trước sao?”
Cẩm Sắc vén tà váy ngồi xuống ghế, gương mặt đang kiều diễm có chút tái nhợt, muốn nói lại thôi. “Tiểu thư.... Muội...”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy kỳ lạ, cất tiếng trêu chọc: “Từ khi nào đã học được thói ấp a ấp úng như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Cẩm Sắc cúi đầu hồi lâu mới ngẩng lên. “Tiểu thư, không phải bọn muội muốn
về kinh trước, mà là muốn tới Dương Quan ở tạm mấy ngày, Tướng gia mới
nói...” Đột nhiên Cẩm Sắc ngừng lại, cắn cắn môi dưới, “Mới nói muốn
thành thân với muội trước khi về kinh!”
Hoa Trứ Vũ chấn động nắm chặt tay, hỏa tập đâm vào tay nàng bỏng rát, nàng
vội vàng buông lỏng tay ra để hỏa tập lên bàn, cười nói: “Thì ra là thế, ta còn nghĩ mọi người về kinh trước, thì ra là tới Dương Quan. Hỉ sự
định làm vào ngày nào?”
Cẩm Sắc nhìn gương mặt bình thản của Hoa Trứ Vũ, đột nhiên đi tới trước mặt nàng. “Tiểu thư, người không oán muội chứ?”
Hoa Trứ Vũ ngưng cười, nàng hơi cúi đầu che đi vẻ mất mát trong mắt, đồng
thời nâng tay Cẩm Sắc lên khẽ nói: “Mấy ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều,
có lẽ Cơ Phượng Ly đúng là người tốt như lời muội nói. Muội có thể tìm
được lang quân như ý thì sao ta có thể oán muội. Tuy ta thấy việc thành
thân này hơi đột ngột, nhưng muội vui vẻ là được. Nếu muội đã quyết định ta cũng không ngăn cản muội! Chỉ cần muội sống tốt, ta cũng thấy vui
vẻ!”“Tiểu thư, muội.... muội...” Cẩm Sắc mấp máy môi, đôi mắt mờ nước,
dường như còn muốn nói chuyện gì nữa mà không thốt nổi thành lời.
Bên ngoài vang lên tiếng người gõ cửa vội vã, còn có giọng nói của Nhứ nhi
truyền tới. “Tiểu thư, đã muộn rồi, Tướng gia cho gọi người.”
“Vậy, nhất định hôm đó người phải tới.” Cẩm Sắc mong chờ nhìn nàng. “Được rồi, ta sẽ đi!” Hoa Trứ Vũ tươi cười, kiên định nói.
Lúc này Cẩm Sắc mới thả lỏng người. “Vậy muội đi đây!” Cẩm Sắc chậm rãi nói rồi đi ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ tựa vào cửa đưa mắt nhìn Cẩm Sắc đi càng lúc càng xa, lúc Cẩm
Sắc rời đi đã mang theo những tia nắng cuối cùng trong ngày, màn đêm
cũng bắt đầu buông xuống.
Tuy trong trại có lò sưởi, nhưng không khí lạnh vẫn ngập tràn khắp nơi.
Hoa Trứ Vũ lấy bộ cờ vây ngồi xuống cạnh lò sưởi, đây là bộ cờ nàng mua ở
chợ đêm Dương Quan, mỗi khi nhàm chán nàng lại tự chơi cờ một mình. Tài
đánh cờ của binh sĩ Hổ doanh rất kém, chơi cùng bọn họ chẳng bằng nàng
tự đánh một mình.
Ngọn lửa nhàn nhạt chiếu sáng một bên mặt nàng, ánh mắt nàng nheo lại chăm
chú nhìn bàn cờ phía trước, sóng mắt lấp lánh phản chiếu hai màu đen
trắng, giống như ngoài bàn cờ này, trên thế giới không còn tồn tại bất
kỳ thứ gì khác.
Trong căn trại yên tĩnh chỉ có tiếng quân cờ va chạm, thanh thúy mà tịch mịch.
Quân đen, quân trắng, quân trắng, quân đen....
Chỉ một lát sau, những quân đen trắng đã phủ kín bàn cờ.
Hoa Trứ Vũ nâng tay lên, chỉ là quân cờ màu đen trong tay không biết nên
đặt vào đâu nữa. Vô hình, nàng đã xếp lại ván cờ chơi dở với Cơ Phượng
Ly hôm đó.
Nàng cười tự giễu rồi buông quân cờ trong tay xuống, lấy tay xoa loạn bàn cờ, chậm rãi thu dọn lại.
Không biết vì sao, nàng không còn hứng thú muốn chơi cờ nữa!
Một ngày đầu đông, cả thành Dương Quan trở nên nhộn nhịp không gì sánh được.
Tả tướng Cơ Phượng Ly thành thân, đây đúng là một chuyện lớn với dân chúng Dương Quan, hay nói chính xác hơn, đây cũng là chuyện lớn của cả Nam
Triều. Nhưng điều khiến dân chúng Dương Quan thấy khó hiểu là việc thành thân của Tả tướng rất lặng lẽ, gần như không có tin tức nào lọt ra
ngoài.
Dân chúng phỏng đoán, có lẽ do trước đây Tả tướng từng từ chối lời ban hôn
của Viêm Đế, nói sẽ không thành thân trước ba mươi tuổi nên mới phải
tiến hành một cách lặng lẽ thế này.
Mọi người cực kỳ hâm mộ nữ nhân thành thân với Tả tướng hôm nay, rốt cuộc
là nữ nhân thế nào mới có thể khiến Tả tướng phong hoa tuyệt đại phá bỏ
lời thề của mình!
Vốn Phủ doãn Dương Quan định nhường lại phủ đệ của mình, nhưng Cơ Phượng Ly đã khéo léo từ chối. Hắn mua lại một căn nhà đơn sơ ở Bắc thành. Cả căn nhà treo đầy lụa đỏ, trông vô cùng rực rỡ.
Hoa Trứ Vũ vốn không có ý định tham dự hôn lễ, huống chi, Cơ Phượng Ly cũng không phát thiệp mời cho nàng, trong khi các thống lĩnh khác đều có.
Nhưng dù không được mời, nàng vẫn phải đến đó.
Nàng đến, không vì lý do gì khác, đơn giản chỉ là vì Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc là tỷ muội tốt của nàng, Cẩm Sắc còn vì nàng mà che giấu thân phận
của mình, nếu Cẩm Sắc khôi phục thân phận công chúa Bắc Triều, hôn lễ
của nàng sẽ được tổ chức long trọng hơn nhiều, còn có người thân tới
chứng kiến. Nhưng hôm nay, chỉ có mình nàng tới chúc phúc cho Cẩm Sắc.
Mặt trời nặng nề ngả dần về phía Tây. Trong nhà Cơ Phượng Ly đã sáng đèn, tiếng nhạc, tiếng trống không ngừng vang lên.
Hoa Trứ Vũ đi cùng với những thống lĩnh khác, Đường Ngọc vừa nhìn thấy bọn
họ liền đi lên mỉm cười đón tiếp, khi nhìn đến Hoa Trứ Vũ liền lộ rõ
sửng sốt.
Hôm nay, bọn họ không mặc quân phục, trên chiến trường mặc quân phục vào ai cũng giống ai, giờ cởi ra, ai cũng thể hiện rõ khí chất khác biệt của
mình.
Hôm nay Hoa Trứ Vũ mặc trường bào màu bạc, đây là bộ quần áo nàng mua ở
hiệu may trong thành, không phải hàng đặt làm nên hơi rộng, bộ quần áo
càng thể hiện rõ dáng người cao gầy, mạnh mẽ kiên cường. Ánh sáng từ
những ngọn đèn rơi xuống bả vai nàng nhìn qua như ánh trăng thuần khiết
tao nhã, nhưng cũng lạnh lẽo như giọt sương đêm.
Đường Ngọc kinh ngạc khi nhìn thấy Bảo thống lĩnh tay vung trường thương hóa
thành một vị công tử thanh nhã, hắn có phần sững sờ, mãi tới khi Hoa Trứ Vũ đi ngang qua, hắn mới nhớ Tướng gia từng nhắc nhở không được phát
thiệp mời cho Bảo thống lĩnh, nhưng người đã tới, hắn biết đuổi ra kiểu
gì đây.
Hoa Trứ Vũ đi theo đoàn người vào trong nội đường. Trong phòng đã chật kín
người, phần lớn trong số họ đều là tướng sĩ quân doanh.
“Mạt tướng chúc mừng đại hôn của Tướng gia!”
“Chúc mừng Tướng gia, chúc mừng Tướng gia...”
Mấy vị thống lĩnh cất giọng hảo sảng chúc mừng.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn quanh đại sảnh, Tả tướng Cơ Phượng Ly đang đứng nổi bật ở nơi đó.
Mũ ngọc lấp lánh khảm một viên trân châu, trân châu phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn tôn lên vẻ mặt hiền hòa của hắn. Chỉ là ánh sáng kia không thể vượt qua hai hàng lông mi đang cúp xuống, thắp sáng đôi mắt phượng u ám kia.
Hỷ phục thêu đầy hoa văn phức tạp phản chiếu ánh sáng rực rỡ khiến nàng cảm thấy chói mắt.
Ngăn cách bởi đám người ồn ào nhốn nháo như cách xa nhau cả thiên sơn vạn
thủy, lúc ánh mắt Hoa Trứ Vũ va chạm với ánh mắt của Cơ Phượng Ly, cả
hai đều như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng nhìn về phía khác.
“Chúc mừng Tướng gia...” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói rồi xúi đầu đi theo mấy vị thống lĩnh ngồi xuống ghế.
Trong khoảnh khắc đó, nụ cười tao nhã của Cơ Phượng Ly như vừa đóng thành băng.
Giờ lành chưa tới, cả căn phòng ồn ào tiếng nhạc du dương, tiếng người cười nói. Hoa Trứ Vũ cảm thấy hơi choáng váng, trong lòng cũng thấy không
thoải mái.
“Ngươi, ngươi... Sao ngươi lại tới đây?” Một giọng nói lắp bắp mang theo sự ai
oán truyền tới, đi kèm với mùi rượu nồng nặc còn có cả một ngón tay đang chỉ về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ quay lại liền nhìn thấy Lam Băng.
Tiệc thành thân chưa bắt đầu mà Lam Băng đã say, quần áo hỗn loạn, mái tóc
rối tung thả ra sau, trên trán còn có mấy sợi lòa xòa không được vén
lên, hơi rượu bốc lên khiến gương mặt hắn ửng đỏ, trong tay hắn vẫn còn
đang cầm một bầu rượu đầy.
“Ngươi... Ngươi tới đây làm gì? Ngươi vẫn còn muốn quấy rối sao? Đi ra ngoài, đi
ra ngoài...” Lam Băng chỉ vào Hoa Trứ Vũ quát lên, cánh tay không ngừng
vung vẩy muốn đẩy Hoa Trứ Vũ ra khỏi nơi này.
Có thể bữa tiệc quá ồn ào, ai cũng không để ý tới việc Lam Băng đã uống
bao nhiêu rượu, mấy vị thống lĩnh vừa nhìn thấy cảnh này liền vội vàng
túm lấy Lam Băng.
“Sao vậy? Hôm nay là ngày vui của Tướng gia, sao ngươi lại uống nhiều rượu như vậy? Một thống lĩnh kéo tay Lam Băng hỏi.
Lam Băng vỗ đầu khóc rống lên.
“Không phải tửu lượng hắn rất tốt sao?” Một vị tướng nghi hoặc nói. Chắc vì
chưa thấy Lam Băng say rượu tới phát điên bao giờ, nên mọi người chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Có mấy người định kéo Lam Băng đi, nhưng hắn lại vùng vẫy, ném bầu rượu về phía Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ khẽ xoay người, bầu rượu phóng qua bên cạnh rơi xuống đất vỡ
tan. Trong hương rượu mịt mờ, Lam Băng gầm lên. “Nếu không phải tại
ngươi, Tứ nhi nàng sẽ không...”
“Làm càn!” Giọng nói nhàn nhạt như gió xuân của Cơ Phượng Ly truyền tới,
giọng nói không lớn nhưng đủ để áp đảo mọi tiếng huyên náo trong phòng,
giống như nồi nước đang sôi trào bị thả vào một tảng băng lớn, lập tức
không thể sôi tiếp được nữa.
“Dẫn hắn đi tỉnh rượu!” Giọng nói nhẹ nhàng như gió mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Sắc mặt Lam Băng trắng bạch, hai mắt mê man dần tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn để mặc cho mọi người kéo ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ đứng trong phòng, lấy tay day thái dương cười khổ. Nếu nàng đoán không lầm, người Lam Băng thích chính là Cẩm Sắc!
“Bảo thống lĩnh, hay ngươi về sớm một chút đi, hoặc ra ngoài dạo chơi cũng
được!” Đường Ngọc nhanh chóng ghé vào tai Hoa Trứ Vũ nói.
Vậy cũng tốt. Dù gì nàng cũng đã tới đây, lặng lẽ nhìn Cẩm Sắc rồi đi thôi.
Nàng khẽ cười. “Được, ta đi ra ngoài đi một chút!” Nàng yên tĩnh tách khỏi
đám đông, không buồn nhìn tới bóng người mặc Hỷ phục màu đỏ phía sau.
Ra khỏi Hỷ đường, nàng hít sâu một hơi, không khí tươi mát trong sân viện khiến áp lực trong lòng nàng nhẹ nhõm đi nhiều.
Màn đêm buông xuống, mặt trăng phía chân trời tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Nàng đi xuyên qua dãy lồng đèn đỏ, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Đang dạo bước trên phố, chợt nàng nghe thấy tiếng chim hót ở bức tường kế bên, Hoa Trứ Vũ nhíu mày, giục ngựa chạy ra đường cái.
Sau trận chiến, Dương Quan vẫn còn trong giai đoạn phục hồi, cả con đường
chỉ có một quán rượu đang mở cửa, Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy tới đó, giao ngựa lại cho Tiểu Nhị rồi bước nhanh lên tầng hai.
Gọi một ấm trà xanh, chẳng mấy chốc đã có một người lẳng lặng ngồi xuống vị trí đối diện nàng. Người đó đúng là Bình Lão Đại.
“Sao ngươi lại tới đây? Có việc gấp sao?” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt hỏi, trừ khi có việc gấp, nếu không hắn sẽ không tùy tiện gặp nàng.
Bình Lão Đại nghiêm túc gật đầu, hắn lấy ra một phong thư trong tay áo đưa
cho Hoa Trứ Vũ. “Ta vừa nhận được liền vội vã chạy tới, e là chúng ta
không thể ở lại đây được nữa.” Hoa Trứ Vũ mở thư, chăm chú đọc dưới ánh
nến u ám của quán rượu, hơi thở của nàng càng lúc càng nặng nề, ngón tay cầm bức thư khẽ run lên, trong nháy mắt, sắc mặt đã trắng bệch như
tuyết.
Nàng không muốn tin nội dung trong bức thư là thật, nhưng nàng không thể
không tin, đây chẳng phải là những gì nàng từng nghĩ sao, giờ đã có bằng chứng chứng minh, vì sao nàng lại không muốn tin tưởng?
Vì sao?
Mỗi câu mỗi chữ trong bức thư như muốn đóng đinh vào lòng nàng. Nàng cảm
thấy cả người lạnh lẽo, mùi máu tươi thoang thoảng trước mũi, còn có cảm giác ruột gan bị đứt đoạn.
“Tra lâu như vậy không có tin tức gì, sao bây giờ lại điều tra ra?” Hoa Trứ
Vũ nắm chặt bức thư trong tay, cố gắng trấn tĩnh hỏi.
“Là Đan Hoằng tra ra, muội ấy....” Bình Lão Đại ngừng lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thống khổ.
“Đan Hoằng, muội ấy làm sao?” Hoa Trứ Vũ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Muội ấy giấu diễm thân phận vào cung tuyển tú, sau đó ở lại cung làm cung
nữ, ta cũng nghĩ muội ấy vẫn làm cung nữ. Sau đó, vì muốn điều tra chân
tướng nên muội ấy đã tiếp cận Hoàng Phủ Vô Thương, làm phi tử của Hoàng
Phủ Vô Thương..... Có một lần muội ấy theo Hoàng Phủ Vô Thương đến thư
phòng của Viêm Đế trộm được một bức mật báo. Tuy nội dung không nói rõ,
còn bị thời gian tàn phá, nhưng vẫn có thể tra ra bức mật báo đó do
người của Tả tướng làm ra.” Bình Lão Đại gằn giọng nói.
Mỗi câu của Bình Lão Đại như tiếng sét giữa trời quang đánh mạnh vào lòng Hoa Trứ Vũ.
Đan Hoằng làm phi tử của Hoàng Phủ Vô Thương, Đan Hoằng trộm bức mật báo kia... Đan Hoằng...
Hoa Trứ Vũ cảm thấy rất lạnh, trong lòng không ngừng dậy sóng, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Nàng không ngờ Đan Hoằng vì nàng mà hy sinh thân thể của mình. Ban đầu, khi
biết Đan Hoằng tiến cung tuyển tú, nàng tính để Hoàng Phủ Vô Song chọn
nàng, bảo vệ trong sạch cho nàng. Nhưng Hoàng Phủ Vô Song gặp phải
chuyện không may, tính mạng bản thân khó giữ. Vậy mà, Đan Hoằng....
Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, xung quanh trở nên yên tĩnh. Trước mắt là một khung trời đỏ thẫm toàn máu, đỏ tới bi thương.
Một lúc sau, nàng mở mắt ra, nâng tay áo đưa bức thư tới trước nến, từ từ đốt hết.
Ánh sáng từ ngọn lửa phảng phất soi rõ màu đỏ như máu trong mắt nàng, màu
đỏ trong suốt, lạnh lẽo mà huyền bí khiến người khác không rét mà run.
Nàng cầm lấy kiếm của Bình Lão Đại. Tối nay, vì tham gia Hỷ yến nên nàng
không mang binh khí theo. Vỏ kiếm rung lên trong tay nàng, không biết là do cử động của tay hay do lệ khí của nàng rung động tới vỏ kiếm.
Nàng chậm rãi rút kiếm ra, khí lạnh sắc bén xé không khí như tiếng u hồn ai
oán. Phần tuyết đọng bên ngoài cửa sổ cũng rung động tản ra bốn phía.
“Tướng quân, trong thư An có hỏi tình hình chiến sự thế nào? Xem ra, kinh
thành vẫn chưa biết chúng ta đã đánh bại Bắc Triều, chắc là Cơ Phượng Ly đã phong tỏa tin tức này!” Bình Lão Đại thấp giọng nói.
Hoa Trứ Vũ gật đầu, nheo mắt nói: “Việc này chứng minh hắn vẫn chưa nắm hết kinh thành trong tay, trong kinh còn hơn mười vạn binh sĩ, binh quyền
không bị hắn độc chiếm.”
“Tướng quân, hay chúng ta truyền tin tức về kinh.” Bình Lão Đại trầm ngâm nói.
Hoa Trứ Vũ vuốt cằm: “Không vội, tối nay, ta còn muốn dẫn thêm một người nữa đi!”
“Ai vậy?” Bình Lão Đại khó hiểu hỏi. “Cẩm Sắc!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên trả lời.
“Cô ta là ai?” Bình Lão Đại chỉ biết là Hoa Trứ Vũ là Doanh Sơ Tà, nhưng
không biết nàng là thiên kim Hoa Trứ Vũ của Hoa Mục, nên đương nhiên
càng không biết tới Cẩm Sắc.
Hoa Trứ Vũ nói: “Cô ấy là Dung Tứ, là người sắp thành thân với Cơ Phượng
Ly, cô ấy là.... bạn cũ của ta, nếu Cơ Phượng Ly là loại người đó, ta
không muốn nhìn cô ấy gả cho hắn.”
Bình Lão Đại gật đầu, hắn luôn tin tưởng Hoa Trứ Vũ một cách tuyệt đối.
Trước nay, hắn luôn phục tùng mệnh lệnh của nàng, chưa bao giờ hỏi lại
bất kỳ điều gì.
“Chúng ta sẽ cứu như thế nào? Hôm nay là đại hôn, trong căn nhà đó rất nhiều
tướng lĩnh, dù có Cô nhi quân ở đây cũng rất khó mang được người đi.”
Bình Lão Đại lo lắng hỏi, ẩn mình trong quân lần này không chỉ có một
mình hắn, mà còn có rất nhiều binh sĩ của Cô nhi quân.
Hoa Trứ Vũ suy nghĩ một lát rồi tra kiếm vào vỏ, nàng đứng dậy thản nhiên nói. “Chỉ có một kế duy nhất, cướp tân nương!”
“Cướp tân nương? Cướp tân nương như thế nào?” Bình Lão Đại kinh ngạc, thế
chẳng phải càng khó hơn vụng trộm bắt cóc tân nương đi sao.
“Ngươi không cần xen vào chuyện này, ta tự mình đi!” Chỉ có nàng mới làm được
chuyện này. Trên chiến trường, nàng từng không mang nguy hiểm liều chết
cứu Cẩm Sắc. Trong quân doanh đã có không ít người đoán nàng thích Cẩm
Sắc.
Cơ Phượng Ly thành thân với Cẩm Sắc, nàng tới cướp tân nương sẽ không bị nghi ngờ.
Đương nhiên, Hoa Trứ Vũ không thể hy vọng cướp được Cẩm Sắc trong tay Cơ
Phượng Ly. Nàng chỉ hy vọng Cẩm Sắc có thể thuận theo nàng, hiểu ý của
nàng mà từ chối gả cho Cơ Phượng Ly.
Đó là cách tốt nhất.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, ánh trăng tỏa sáng rực rỡ như châu ngọc. Trong
căn nhà của Cơ Phượng Ly, tiếng nhạc hỷ vang lên không ngừng.
Hoa Trứ Vũ đeo bội kiếm của Bình Lão Đại bên hông, nhẹ bước trên thảm đỏ đi vào Hỷ đường, tiếng nhạc hỷ lọt vào tai nàng những giai điệu chói tai.
Chữ Hỷ kia như đã hóa thành một dòng máu đỏ chảy vào trong mắt nàng.
Trong hỷ đường vang lên những tiếng vỗ tay. Hỷ quan tuân lệnh bước qua đám
đông, tiếng hô của hắn truyền qua đám đông, rơi vào tai Hoa Trứ Vũ.
“Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương làm lễ bái thiên địa...”
“Nhất bái thiên địa... Phu thê...”
“Từ đã!” Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên bên ngoài hỷ đường, rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh, hỷ quan như bị mắc nghẹn không nói nổi câu gì nữa.
Mọi người kinh ngạc.
Tiếng nhạc và tiếng cười nói huyên náo lập tức im bặt, ngay cả không khí cũng đông đặc lại.
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Trứ Vũ đi trên
thảm đỏ, chậm rãi bước tới trong màn ánh sáng nhu hòa.
Ánh nến Hỷ đường rực rỡ, soi sáng dáng người đi tới càng lúc càng gần.
Nàng mặc trường bào màu bạc, mái tóc đen dùng trâm đồng quấn cao, bộ trang
phục đạm bạc không che giấu được hào quang tỏa ra từ người nàng.
Gió đêm thổi tuyết rơi xuống chạc cây, thổi tung cánh tay áo, đồng thời còn phủ một lớp sương mù lên người nàng.
Nàng như lạc vào sương mù, đôi mắt trong suốt lấp lánh những tia nước sắc
bén. Nàng khẽ nhếch môi cười nhạt, xinh đẹp mà nguy hiểm như một bông
hoa anh túc.
“Bảo thống lĩnh, ngươi muốn làm gì?” Vương Dục Vương đại tướng quân vội vàng xông về phía trước, khó hiểu hỏi.
Hoa Trứ Vũ dừng chân, sóng mắt xoay chuyển một vòng, thản nhiên cười nói: “Gia ta đến cướp tân nương!”
Lời nói thản nhiên mang theo áp lực nặng nề.
Hỷ đường vốn đang yên tĩnh trở nên lặng ngắt như tờ, ai cũng ngây người hồi lâu mới có phản ứng.
Bảo thống lĩnh tới cướp tân nương? Mà đây còn là tân nương của Tướng gia!
Càng khiến người ta kinh hãi khi biết được Hoa Trứ Vũ là thái giám, thái giám cũng đến cướp tân nương sao!
Làm sao người ta không khiếp sợ cho được!
“Có phải Bảo thống lĩnh say rồi không, ha ha.... nếu uống say thì mau đi
giải rượu, người đâu, đỡ Bảo thống lĩnh xuống!” Vương Dục vội vàng sai
người tới đỡ Hoa Trứ Vũ ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh, một tay rút kiếm ra khỏi hông, nàng khẽ đưa thân kiếm lướt qua môi thổi nhẹ, “Vương tướng quân, ngài mau bảo mọi người lui
ra, kiếm của ta cũng không muốn dính máu!”
Vương Dục ngây người, vốn hắn còn nghĩ Hoa Trứ Vũ đang nói đùa, nhưng bây giờ hắn đã biết, những gì nàng nói là sự thật.
“Lui hết đi!” Giọng nói thản nhiên của Cơ Phượng Ly truyền ra từ trong Hỷ đường.
Mọi người vội vàng lui ra ngoài, trong Hỷ đường, một đôi tân lang tân nương mặc hỷ phục đỏ rực xuất hiện trước mắt Hoa Trứ Vũ.