Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 155



Sau khi đẩy Cơ Phượng Ly ra ngoài, Hoa Trứ Vũ nằm mãi vẫn không ngủ được, tấm chăn đắp trên người dường như vẫn còn sót lại mùi hương của hắn, điều này khiến nàng cảm thấy hoảng hốt.

Vừa định đứng dậy thay bộ chăn gối khác, đúng lúc này, tiếng sáo lại vang lên.

Du dương triền miên truyền từ khu rừng đào tới.

Cơ Phượng Ly vẫn chưa đi!

Đêm mưa tối tăm lạnh lẽo, mà hắn còn đứng bên ngoài thổi sáo.

Hoa Trứ Vũ định chạy ra ngoài, nhưng nàng vẫn cố nén cảm giác xúc động trong lòng. Nàng vội vàng nằm xuống giường, kéo cao chăn che đầu lại.

Tiếng sáo như ma âm xuyên qua cánh cửa sổ đang khép chặt và tấm chăn dày lọt vào tai nàng, kích động trái tim nàng.

Nàng vẫn còn nhớ, hôm ở Khang vương phủ là lần đầu tiên nàng nghe thấy Cơ Phượng Ly thổi khúc “Nhược Thủy” này.

Đêm hôm đó, dưới ánh đèn rực rỡ, bên bờ hồ, một người một sáo, sáo người hợp nhất.

Hắn đứng trước một bụi hoa hải đường, tiếng sáo du dương không ngừng vang lên như cơn gió nhẹ từ phía chân trời thổi tới.

Uyển chuyển mà thuần khiết, dưới ánh đèn lưu ly càng thêm như mộng như ảo.

Lúc đó nàng hoàn toàn không thể ngờ tới, người nàng từng hận thấu xương thấu tủy lại trở thành người nàng yêu nhất.

Trái tim nàng như trầm bổng theo tiếng sáo kia.

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng sáo đã dừng lại, trong màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

Giống như cánh cung đứt đoạn giữa chừng, Hoa Trứ Vũ vội đứng dậy mở cửa ra.

Tiếng mưa rơi dường như còn lớn hơn khi nãy, mưa và gió tạt vào người nàng, vô cùng lạnh lẽo.

Ánh nến xuyên qua khung cửa, chiếu ra ngoài bóng đêm mờ mịt.

Cơ Phượng Ly đang run rẩy tựa vào một gốc cây. Chiếc ô hắn mới cầm đi đã bị gió đêm thổi bay đi.

Hoa Trứ Vũ như bị người đấm cho một quyền, vội vàng nâng váy chạy về chỗ hắn.

"Phượng Ly, chàng sao vậy?" Nàng cúi người dùng ngón tay lau đi vệt nước trên mặt hắn, nước mưa chảy từ mặt hắn xuống đầu ngón tay lạnh lẽo.

"Bảo Nhi, ta lạnh quá!" Cơ Phượng Ly run giọng nói.

Hoa Trứ Vũ đau lòng, nàng ôm lấy eo hắn, đỡ hắn dậy, dìu hắn bước vào trong nhà. Sau khi đặt hắn lên giường, nàng khép chặt cửa, màn mưa đêm vẫn vũ hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài.

Thắp nến lên, Hoa Trứ Vũ mới phát hiện ra sắc mặt Cơ Phượng Ly đã trắng nhợt, ngay cả môi cũng tím tái lại.

"Đêm hôm khuya khoắt không về nghỉ ngơi còn ở ngoài dầm mưa làm gì?" Nàng cầm chặt lấy tay hắn, nàng có thể nhận ra hắn đang run rẩy, còn rất lạnh.

Hoa Trứ Vũ thấy có gì đó không đúng, mới dầm mưa một lúc sao có thể tới mức này, nàng đưa tay sờ trán hắn, cũng không nóng. Nhưng cả hắn lại run bần bật như đang rất đau đớn.

"Chàng phát bệnh à?" Khi nàng mới vào cung, lúc Cơ Phượng Ly bị thương tổn kỳ kinh bát mạch, run rẩy khổ sở trong lúc hôn mê. Lần phát bệnh trước, chính nàng là người chăm sóc cho hắn. Biết hắn bị bệnh, nàng cũng buông lỏng sự cảnh giác. Lấy khăn lau khô tóc hắn, cởi chiếc áo choàng ngoài ướt đẫm nước của hắn để xuống mặt đất.

Cơ Phượng Ly giống như đã mất đi ý thức, hắn nhắm chặt mắt lại, còn không ngừng run rẩy. Nàng lấy trong tủ ra một chiếc áo choàng của nam, đây là món đồ mua tùy tiện ở trên phố lần trước. Nàng nhìn hắn nằm trên giường, cũng không biết làm gì mới đúng.

"Lạnh..... Lạnh quá......" Cơ Phượng Ly lẩm bẩm nói, hai hàng chân mày cau chặt lại một chỗ.

Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, vận nội lực xé rách chiếc áo bên trong của hắn.

Chiếc áo trong màu xanh nhạt rách tan thành từng mảnh nhỏ. Nàng nhanh chóng phủ chiếc áo choàng mới lên người hắn, thế nhưng hắn vẫn kịp vươn tay ra ôm chặt nàng vào lòng.

"Phượng Ly, Phượng Ly, chàng sao vậy, có thấy đỡ hơn chưa?" Hoa Trứ Vũ lo lắng hỏi, thế nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, giống như đang ôm lấy lò sưởi vậy.

Đôi môi lạnh lẽo dán chặt lấy môi nàng như muốn tìm kiếm hơi ấm từ môi nàng vậy. Rõ ràng môi hắn rất lạnh, nhưng nàng có thể cảm nhận được ngọn lửa đang rực cháy trong đó.

Nàng khẽ đẩy hắn ra, hắn đột ngột buông tay ngã xuống giường, run rẩy khổ sở. Nàng đưa tay ôm chặt hắn, qua một lớp quần áo, nàng có thể cảm nhận được da thịt hắn lạnh lẽo tới dường nào.

Nàng hoảng hốt muốn đứng dậy đi gọi ngự y, lại nghe thấy Cơ Phượng Ly lẩm bẩm: "Rượu...... rượu......"

Hoa Trứ Vũ nhớ tới trước đây ngự y từng cho hắn uống rượu làm ấm người. Nàng cầm bình rượu tới đổ vào chén, giữ chặt lấy cằm hắn. Nhưng Cơ Phượng Ly chỉ cần ho mấy tiếng đã phun hết toàn bộ rượu trong miệng ra.

Hoa Trứ Vũ chỉ đành ngậm rượu trong miệng, cúi người hôn lên môi hắn. Lần trước ở Tuyên Châu là mớm thuốc, lần này là mớm rượu.

Chỉ là lần này Cơ Phượng Ly không ngoan ngoãn như trước, lần nào cũng thừa dịp hôn nàng, đến cuối cùng, nàng không rõ rượu chảy vào miệng hắn hay chảy vào miệng nàng. Tóm lại, nàng cảm thấy hơi choáng váng, trước mắt như có vô số đóa hoa nở rộ trong đêm.

"Chàng còn lạnh không?" Nàng đặt bình rượu xuống, lên giường ôm lấy Cơ Phượng Ly, muốn ủ ấm cho hắn.

Cơ Phượng Ly lật người đè nàng xuống, hơi thở dần trở nên dồn dập, hắn nheo mắt lại nhìn Hoa Trứ Vũ, trong đó có rất nhiều tâm trạng phức tạp, mâu thuẫn, giống như một con thú bị giam hãm không thể thoát ra ngoài, đau đớn gào hét.

"Bảo Nhi, gả cho ta đi?" Hắn hỏi.

"Ừm!" Nàng không do dự nói. Không phải vì rượu làm nàng say, mà nàng nguyện ý gả cho hắn.

"Bảo Nhi, nàng nói thật sao? Không cho đổi ý...... Bởi vì, ta sẽ làm thật!" Tiếng nói vừa dứt, môi cũng đã rơi xuống phong tỏa hô hấp của nàng, nụ hôn mãnh liệt như sóng trào, cắn nuốt, bao phủ lấy nàng......

Mùi hoa và mùi rượu tràn ngập, không khí bất chợt thay đổi.

Cơ thể bọn họ dán sát vào nhau, kín kẽ không có lấy một chỗ hở, giống như hai người họ vốn là một chỉnh thể, do trời xanh chia tách giờ đã tìm thấy nhau.

Hắn phong tỏa hô hấp của nàng, khống chế mọi suy nghĩ của nàng. Nàng bị hắn hôn môi đỏ, mặt đỏ, cơ thể dần nóng lên, còn cả tình cảm và khát vọng mãnh liệt kỳ lạ kia. Quần áo trên người không biết đã cởi ra từ lúc nào, nàng chợt cảm thấy lạnh, vươn tay ôm chặt hắn. Cơ thể hắn cũng không còn lạnh như trước, đang bắt đầu ấm dần lên.

"Bảo Nhi, ta muốn nàng!" Hắn thở dốc cúi đầu nhìn nàng, trong mắt như có ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt. Dù thế gian có muôn vàn phong tình, vạn chủng phương hoa, nhưng người khiến hắn động lòng của có một mình nàng. Khát nước ba ngày, hắn chỉ cầu một gáo nước là nàng.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy hoảng hốt, nàng không ngờ chuyện lại phát triển tới mức này, hắn lạnh, còn nàng chỉ đơn thuần muốn sưởi ấm cho hắn. Vậy mà hôm nay, hắn lại nói hắn muốn nàng.

Cơ thể nam nhân to lớn mạnh mẽ áp sát nàng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú khóa chặt nàng lại, cả khí thế sắc bén như đao kiêm kia, tất cả khiến nàng run rẩy, sợ hãi. Nàng nhớ tới đêm hôm đó, trái tim vẫn còn cảm thấy bất an.

Hoa Trứ Vũ trầm mặc rất lâu, lâu tới mức hai mắt Cơ Phượng Ly dần trở nên ảm đạm.

"Phượng Ly, ta......" Nàng vừa mở miệng, nụ hôn của hắn liền rơi xuống. "Bảo Nhi, đừng cự tuyệt ta, đừng!" Hắn thì thào nói.

"Ừm" Hoa Trứ Vũ khẽ đồng ý.

Cơ Phượng Ly đưa tay cởi áo của mình ra, giống như hoa sen nở rộ trong gió, nụ hôn của hắn giống hệt như mưa, không ngừng rơi xuống da thịt trắng nõn của nàng.

Hắn đã lên kế hoạch từ rất lâu, động tác vô cùng thuần thục, hắn không cho phép nàng phản kháng.

Hôn tới khi da thịt nàng xuất hiện những dấu vết màu hồng nhạt. Hắn thả lỏng vòng tay, khàn giọng thì thầm bên tai nàng: "Bảo Nhi, ta yêu nàng."

Tiếp sau đó, nàng có cảm giác mình bị phá vỡ, sau đó là cảm giác được lắp đầy, cuối cùng thì giống như bị cải tạo vậy. Bởi vì nàng không còn là nàng, hắn cũng không còn là hắn, hai người bọn họ đã hoàn toàn dung hòa lẫn nhau, trong ta có chàng, trong chàng có ta, vĩnh viễn không bao giờ xa cách.

Bên tai nàng là giọng nói của hắn, mỗi một lần va chạm là một lần hắn gọi tên nàng, khàn khàn đầy thương yêu......

Bên ngoài mưa gió rét buốt, bên trong là cảnh xuân ấm áp.

Một đêm kích tình giúp nàng quên đi mọi đau đớn.

Một đêm, trong thế giới của nàng chỉ có sự tồn tại của một người duy nhất, người đó chính là Cơ Phượng Ly.

......

Tiếng chim véo von làm Hoa Trứ Vũ tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn ra ngoài, bầu trời trong veo, mưa cũng đã ngừng rơi. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, mang theo hơi ấm tới bên giường của nàng.

Nàng vừa định đứng dậy liền cảm thấy toàn thân đau nhức, đành phải nằm yên như cũ. Cảnh tượng đêm qua dần tái hiện lại trước mắt, gương mặt nàng chợt đỏ bừng, không ngờ, nàng lại cùng hắn dây dưa cả đêm.

Thì ra, yêu một người là giao ra hết thân thể và trái tim mình, giống như dòng sữa hoàn vào nước, tự nhiên mà tốt đẹp.

Hoa Trứ Vũ cố nén cảm giác đau nhức, mặc quần áo bước xuống giường. Đưa mắt nhìn vào tâm chăn gấm thêu hoa, lòng nàng chùng xuống, đêm qua không phải đêm đầu tiên của nàng, trên đệm cũng không có lạc hồng. Đêm ở quân doanh, Cơ Phượng Ly không biết người đó là nàng, vậy hắn sẽ nghĩ như nào? Tối nay nàng phải trừng phạt hắn rồi mới nói cho hắn biết.

Lộng Ngọc mang bữa sáng lên, tủm tỉm cười với nàng: "Trước khi đi Vương Gia bảo để Vương phi ngủ thêm một chút, sao lại dậy sớm như vậy?"

"Vương phi gì chứ, đừng xưng hô loạn như vậy!" Hoa Trứ Vũ phản bác, đúng là nha đầu này cái gì cũng biết.

Lộng Ngọc cười: "Vậy thì được rồi, không gọi thì không gọi, dù gì cũng chỉ còn ba ngày nữa!"

"Ba ngày? Có ý gì vậy?" Hoa Trứ Vũ hơi ngẩn người, hỏi.

Lộng Ngọc che miệng cười: "Cô nương vẫn chưa biết sao, Vương Gia đã lệnh cho bộ Lễ chuẩn bị hôn lễ. Ba ngày nữa, dù cô nương không muốn, nô tỳ vẫn phải gọi người là Vương phi rồi."

"Hôn lễ? Lộng Ngọc, ngươi nói thật sao?" Hoa Trứ Vũ chợt nhớ tới đêm qua, hình như nàng đã đồng ý gả cho hắn. Nhưng nàng không ngờ, hắn lại nhanh chóng đi chuẩn bị như vậy.

"Nô tỳ sao dám nói dối cô nương, các nữ quan đang đợi bên ngoài chờ cô nương lựa chọn trang sức, may giá y, luyện chế trâm phượng. Dù hôn lễ hơi gấp gáp, nhưng Vương Gia đã có nghiêm lệnh không được tùy tiện cẩu thả, để cô nương không bị ấm ức." Lộng Ngọc cười khanh khách nói.

Hoa Trứ Vũ còn sững sờ chưa kịp phản ứng, Lộng Ngọc đã lệnh cho các nữ quan kia vào. Cả ngày hôm đó, Hoa Trứ Vũ như người mất hồn, chỉ biết để mặc cho người ta lựa chọn vải vóc, trang sức.

Mãi đến tối muộn, Đào Nguyên Cư mới yên tĩnh trở lại. Lộng Ngọc đã chuẩn bị xong hồ nước nóng, định phục vụ Hoa Trứ Vũ tắm rửa.

Hoa Trứ Vũ không có thói quen để người khác tắm rửa cho, hơn nữa, những dấu hoan ái đêm qua trên người nàng vẫn chưa nhạt đi, nàng thật không muốn bị nhìn thấy: "Lộng Ngọc, các ngươi không cần phục vụ ta đâu, mau đi nghỉ đi."

Lộng Ngọc chần chừ một lát, nhưng cô cũng biết Hoa Trứ Vũ đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi, liền dẫn theo các cung nữ thi lễ lui xuống.

Trong hồ nước nóng, hơi nước mờ mịt mang theo hương hoa và mùi thuốc thoang thoảng. Hoa Trứ Vũ vùi mình vào trong nước, làn nước nóng lặng lẽ quấn lấy nàng, thật giống như một dải lụa mềm mại.

Nước nóng làm dịu cảm giác mệt mỏi trên người nàng. Chỉ có những dấu hôn của Cơ Phượng Ly, có dùng sức thế nào cũng không tẩy đi được.

"Có ngâm lâu hơn nữa cũng không sao, ta đã bảo người pha dược thảo vào nước." Giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau lưng truyền tới.

Hoa Trứ Vũ vội vàng quay đầu lại, cũng không biết Cơ Phượng Ly đã đi vào từ lúc nào. Hắn đang đứng đó nhìn nàng, vô cùng chăm chú.

Cả một ngày không nhìn thấy hắn, Hoa Trứ Vũ còn nghĩ hắn không quay lại. Giờ đột nhiên gặp mặt, nàng xấu hổ vùi sâu người vào trong nước, lúng túng hỏi: "Chàng...... sao chàng lại vào đây?"

Cơ Phượng Ly đi tới gần bờ, nhếch môi cười. "Sao vậy? Ta không được tới sao?" Giọng nói trầm thấp mang theo dục vọng khó che giấu.

"Không...... Không được!" Hoa Trứ Vũ khẩn trương nói, mặc dù hai người đã từng ân ái, nhưng bị hắn nhìn như vậy, nàng vẫn thấy không được tự nhiên.

"Tại sao?" Hắn cười hỏi.

Hoa Trứ Vũ cảm giác hai tai mình sắp bốc cháy rồi, sao trước đây nàng không phát hiện ra Cơ Phượng Ly là người vô lại như vậy. Rõ ràng đã biết mà còn hỏi. Có ai muốn bị người khác nhìn thấy cảnh mình đang tắm đâu.

"Không công bằng!" Hoa Trứ Vũ oán hận trừng mắt với hắn, đúng lúc chạm phải ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong đó ngập tràn dục vọng không hề che giấu, chỉ vừa chạm phải đã khiến nàng chấn động.

"Thế nào là không công bằng?" Hắn nhìn nàng, cúi đầu cười nói. "Có phải ta nên cởi quần áo cho công bằng không?"

Hai má Hoa Trứ Vũ đỏ bừng lên, cả người như chìm hẳn vào trong nước.

Cơ Phượng Ly nói: "Trốn cái gì? Bây giờ mới sợ ta nhìn thấy có phải hơi muộn không? Bảo Nhi, nàng đã là người của ta rồi."

Mặt Hoa Trứ Vũ lại đỏ lên, lần này không phải là thẹn thùng nữa mà là tức giận. Nàng phát hiện mình ngày càng không có khí chất như khi ở trên chiến trường nữa, càng ngày càng giống nữ nhân.

"Ai nói ta sợ chàng nhìn thấy!" Nàng oán hận nói.

Hắn chợt nâng cằm nàng lên, trong mắt hắn là hình bóng nàng, vô cùng chân thực. Hắn khẽ hôn lên môi nàng một cái, mùi rượu nồng phả qua. Hoa Trứ Vũ khẽ nhăn mày, hỏi: "Phượng Ly, chàng uống rượu sao?"

Mùi thuốc và hương hoa trong hồ rất nồng khiến nàng không phát hiện ra mùi rượi trên cơ thể hắn. Cơ Phượng Ly nghe thấy nàng hỏi, đôi mắt hơi nheo lại. "Có uống một chút, nhưng ta không say, hoàn toàn không hề say!" Giọng nói trầm ấm đầy vẻ mê hoặc.

Người uống say thường nói mình không say. Hoa Trứ Vũ dám khẳng định Cơ Phượng Ly say thật rồi, còn là say rất nặng.

Nàng thấy hơi lo lắng, muốn ra khỏi hồ thì phải lấy được áo, mà áo thì đang nằm trên giá sau lưng hắn. Còn hắn đang ngồi đó nhìn nàng chăm chú, trong mắt như có lửa đang rực cháy.

"Chàng, chàng ra ngoài một chút đi!" Hoa Trứ Vũ cắn môi nói.

Cơ Phượng Ly không những không đi mà còn cúi người xuống. Hoa Trứ Vũ theo bản năng lùi về sau, sơ ý trượt chân ngã ngồi xuống hồ. Có thể do bất ngờ, mà cũng có thể là do mùi thuốc trong nước quá nồng khiến nàng bị sặc. Cơ thể chợt nhẹ bẫng, hắn dùng áo choàng bao lấy nàng, ôm nàng đi vào trong phòng. Nàng rúc đầu vào ngực hắn, thứ nàng cảm nhận được lúc này chỉ có hương rượu nồng nặc và hơi thở đầy nam tính của hắn.

"Bảo Nhi, dù trước kia trong lòng nàng có ai, sau này, nàng chỉ được có mình ta." Hắn nhấn mạnh từng chữ, lời lẽ đơn giản nhưng mang theo sức sắc bén đầy uy lực. Sau đó, hắn đặt nàng lên giường, không hề khách khí ngấu nghiến môi nàng, chiếc lưỡi mạnh mẽ tách môi nàng ra công thành đoạt đất, tay vòng ra sau ép nàng tiếp nhận nụ hôn của hắn. Nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt, hắn vừa cắn vừa mút về phía ngực nàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới, đốt lửa trên da thịt nàng......

Ngọn nến không ngừng lay động khiến không khí trong phòng càng thêm dây dưa, mập mờ.

"Bảo Nhi, gọi tên ta!" Hắn đã say thật rồi nên mới cứng rắn yêu cầu nàng, đôi mắt rực lửa khóa chặt lấy nàng, hắn cắn mút môi nàng, xâm chiếm nơi mềm mại của nàng, cuồng loạn kích thích nàng tới đỉnh cao.

Uyên ương khép cửa, dây dưa triền miên.

Đêm đó, hắn thật sự không biết thỏa mãn là gì, một lần thêm một lần như muốn kéo dài sự ngọt ngào này tới tận cùng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.