Dù đã là cuối hè nhưng thời tiết vẫn nóng nực như cũ. Giữa trưa, trời nắng gắt làm cây cỏ cây ỉu xìu rũ lá. Duy chỉ có những chiếc lá sen phủ đầy
mặt hồ kia lại mang đến vẻ tươi mát.
Cơ Phượng Ly ngồi trong đình ở giữa hồ, trước mặt hắn là một cây đàn bằng
ngọc, đúng là danh cầm Thanh Liễm hắn từng đưa cho nàng trước đây.
Có một cơn gió lạ lướt qua mặt hồ mang theo sự mát mẻ, làm bay tà áo của hắn. Gió nhẹ lay động, mang tới hương hoa sen dịu nhẹ.
Ngón tay khẽ đùa nghịch dây đàn, những âm thanh trong trẻo phát ra, nhưng không phải một khúc nhạc hoàn chỉnh.
Có một lá thư trên mặt bàn, đó là thư do nàng phái người đưa tới đòi hắn
"Huyết Liên". Từ biệt đã hơn hai tháng, nàng như người xa lạ trong cuộc
đời hắn, vậy mà hôm nay, nàng lại vứt bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, viết thư đòi hắn "Huyết Liên".
Huyết Liên! Đương nhiên hắn sẽ cho nàng, chỉ cần thứ nàng muốn, hắn sẽ không bao giờ từ chối, dù đó là thứ dùng để cứu Tiêu Dận.
"Hoàng huynh!" Hoàng Phủ Vô Thương đi dọc dãy hành lang uốn khúc, bước nhanh về phía hắn.
Hôm nay Hoàng Phủ Vô Thương đã không còn là thiếu niên ngây ngô không hiểu
sự đời ngày trước, hắn đã cao lên không ít, vừa chạy vừa thở dốc.
"Có chuyện gì vậy?" Cơ Phượng Ly nhướn mày hỏi.
"Hoàng huynh, thần đệ nghe nói, huynh phái người đưa Huyết Liên tới Bắc Triều, không biết..... không biết huynh phái ai đi vậy?" Hoàng Phủ Vô
Thương khẩn trương hỏi.
Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn gương mặt thanh xuân của Hoàng Phủ Vô Thương,
trong lòng khẽ động. "Vô Thương, nếu ta phái đệ đi, đệ có bằng lòng
không?"
"Nguyện ý đi để gặp một người chứ gì?" Cơ Phượng Ly phe phẩy chiết phiến, chậm rãi hỏi.
Hoàng Phủ Vô Song cúi đầu, một lúc sau mới gật đầu xác thực.
Cơ Phượng Ly đặt chiết phiến xuống, nhấc bút viết một phong thư giao cho
Hoàng Phủ Vô Thương: "Đi đi, tiện lúc nào đưa bức thư này cho Bắc Đế."
Hoàng Phủ Vô Thương mừng rỡ nhận thư rồi lui xuống.
Tháng bảy, Hoàng Phủ Vô Thương vượt đường xa mang Huyết Liên tới Bắc Triều,
chữa khỏi bệnh cho Bắc Đế. Sau đó, Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương giao
bức thư do chính hoàng đế Nam Triều viết cho Tiêu Dận, Hoàng Phủ Vô
Thương không biết, đây là bức thư cầu hôn, hắn thay mặt Hoàng Phủ Vô
Thương cầu hôn với công chúa Trác Nhã Bắc Triều.
Tiêu Dận hỏi qua ý kiến của Đan Hoằng mới đồng ý hôn sự này. Hoa Trứ Vũ cũng mừng thay cho Đan Hoằng, có lẽ Đan Hoằng cũng không biết, mình đã có
tình cảm với Hoàng Phủ Vô Thương!
Hai nước quyết định rước dâu vào đầu tháng mười một.
Cuối tháng mười, Hoàng Phủ Vô Thương tự mình tới Bắc Triều rước dâu, Cơ
Phượng Ly tiễn hắn tới cổng thành, đến khi không nhìn thấy đội ngũ rước
dâu nữa mới quay ngựa trở về.
Sau khi trở lại hoàng cung, hắn giục ngựa đi thẳng tới Đào Nguyên Cư, bước
vào thư phòng, lấy ra một hộp gỗ nhỏ giấu trong giá sách.
Đó là một chiếc hộp màu đỏ, chạm khắc hoa văn phú quý đoàn viên, chiếc hộp đã được khóa lại cẩn thận, hắn đã vứt chìa khóa đi từ lâu, lúc ấy, hắn
nghĩ mình không bao giờ phải mở chiếc hộp này ra nữa.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Thương mang theo đội ngũ rước dâu, hắn
chợt nhớ tới hôn lễ của bọn họ, nhớ tới chiếc túi thơm nàng từng đưa cho hắn.
Hắn run rẩy vận nội lực phá tung ổ khóa, lấy ra chiếc túi thơm yên tĩnh nằm trong đó.
Túi thơm này làm không được đẹp, đường may xiêu vẹo, vụng về. Họa tiết cũng không tinh xảo, kích thước lớn hơn túi thơm bình thường một chút, bên
trong căng phồng đầy ắp hương liệu, vừa cầm lên đã cảm nhận được mùi
hương thơm ngát.
Hắn còn nhớ mình đã vui mừng thế nào khi nhận được chiếc túi thơm này, cảm xúc đó, chỉ như mới ngày hôm qua.
Hắn đưa chiếc túi thơm lại gần mũi, cảm thấy hương thơm như đang lụi tàn.
Vì sao túi thơm chứa đầy hương liệu, chưa được bao lâu, mùi hương đã bị phai nhạt?
Như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn vội vàng tháo dây buộc kim tuyến, bên trong
hoàn toàn hương liệu, cũng không có cánh hoa, trong đó chỉ có những mảnh lụa nhỏ dài màu trắng mang theo hương thơm.
Chắc những mảnh lụa này đã ngâm qua hương liệu nên mới có hương thơm, nhưng theo thời gian, mùi hương đã phai nhạt đi nhiều.
Dường như bên trong có vết mực, hắn cẩn thận mở một mảnh lụa nhỏ ra. Vừa nhìn thấy dòng chữ kia, Cơ Phượng Ly cảm thấy trái tim tắc nghẽn, đau đớn,
thật sự, cảm giác này còn đau đớn gấp trăm lần cảm giác do Tương Tư Cổ
mang lại.
"À, có một chuyện này, nhưng ta chưa bao giờ có đủ dũng khí nói cho chàng
biết, chúng ta từng có một đứa bé, nhưng ta đã không bảo vệ được nó."
Hơi thở như nghẹn lại, ngón tay run rẩy cầm không nổi mảnh lụa kia. Hình
như trên đó còn có vết nước thấm vào khiến dòng chữ hơi nhòe, hắn có thể tưởng tượng ra tâm trạng của nàng khi viết ra mấy chữ này.
Từ sau khi biết người trong quân doanh đêm đó là nàng, hắn vẫn không dám
tin nàng từng bị mất đứa bé, mà đứa bé kia là con của hắn. Ngay cả nghĩ
cũng không dám nghĩ, nhưng hôm nay, những lời này đã đẩy hắn vào vực sâu đau đớn.
Đêm hôm đó, nàng nôn mửa bên gốc cổ thụ, khi đó, nàng đã có đứa bé của hắn
rồi. Nhưng hắn lại châm chọc nói nàng nam nữ không tha.
Sau đó, hắn vì vụ án của Ôn Thái Phó mà chặn đường nàng, còn giao chiến với nàng, cất tiếng chê cười nàng. Mà khi đó, nàng đang mang trong mình đứa bé của hắn.
Trên pháp trường, hắn thề hắn sẽ vĩnh viễn quên nàng, khi đó, nàng đang mang trong mình đứa bé của hắn.
Đêm hắn nghĩ Nguyên Bảo đã chết, hắn gặp nàng ở khu chợ đêm, nàng lảo đảo
sắp ngã, hắn đỡ nàng, bàn tay dính đầy máu tươi, đó là máu của con hắn.
Như có một trái bom nổ vang trong đầu, tất cả thống khổ và bi thương bộc phát ra ngoài.
Nước mắt của hắn rơi xuống làm vết mực kia nhòe thêm lần nữa, nhòe tới khi
biến thành màu đen u tối, đen tối như tâm ma trong lòng hắn.
Hắn dốc toàn bộ mảnh lụa trong túi thơm ra, mở từng cái một.
"Đêm hôm đó, ta đã nghĩ ra cách có thể thắng được ván cờ kia, ta đã tới trại tìm chàng. Đêm hôm đó, ta đã rất đau, khi đó, ta rất hận chàng."
"Ta bị bệnh lâu như vậy, chàng lại thành thân cũng Cẩm Sắc, lúc đó, tự nhiên ta lại thấy ghen tỵ với cô ấy."
"Hôm chàng và Cẩm Sắc thành thân, ta tới cướp tân nương, thật ra chỉ có ta
biết, người ta muốn cướp không phải cô ấy, mà là chàng!"
"Ta nhận được mật báo, chuyện của Hoa gia không liên quan đến chàng, trước
khi lên pháp trường ta đã mua chuộc rất nhiều quan viên, muốn thừa dịp
phong bế huyệt đạo của chàng, để chàng giả chết. Nhưng còn chưa kịp ra
tay, chàng đã ngừng thở, lúc đó, trái tim của ta cũng đã chết theo
chàng. Lúc đó, ta cũng biết, ta đã yêu chàng từ rất lâu rồi."
"Đường Ngọc tới hành thích ta, lúc đó ta còn thấy vui mừng, ta không có ý định trốn tránh, ta muốn đi theo chàng. Nhưng Khang đã cứu ta, vì đứa bé, ta vẫn phải sống tiếp."
"Để báo thù cho chàng, ta đã đi ám sát Vô Song."
"Ta nghi Nạp Lan là chàng, lúc lật được mặt nạ của hắn, phát hiện hắn không phải là chàng, ta đã vô cùng thất vọng."
"Chàng hôn mê ba ngày, ta ở bên cạnh chàng ba ngày, khi đó ta đã tự nhủ, chỉ
cần chàng tỉnh lại, ta sẽ vì chàng mà ở lại hoàng cung, dù phải chịu
nhiều khổ sở hơn nữa, ta cũng muốn ở bên cạnh chàng."
"Ta ghen tỵ Ôn Uyển, vì nàng ta là thê tử do mẫu hậu chàng chỉ định."
......
Trái tim Cơ Phượng Ly co thắt cuồng loạn, đập nhanh tới mức không thể khống chế, giống như muốn chạy ra khỏi lồng ngực.
Mỗi một mảnh lụa mở ra, một cảnh tượng xưa cũ hiển hiện trước mắt. Tất cả đều như mới xảy ra ngày hôm qua.
Thì ra là, nàng cũng yêu hắn, sâu sắc giống như tình yêu của hắn dành cho nàng.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác khổ sở giày vò khắp kỳ kinh bát mạch. Hắn luôn nghĩ nàng hận hắn, luôn nghĩ nàng ở lại đây để giúp đỡ Hoa Mục. Nhất là khi biết nàng là công chúa tiền triều, hắn càng chứng thực nàng vì mưu đồ mới ở bên cạnh hắn.
Nàng từng nói nàng yêu hắn, nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng nàng. Hắn luôn
nghĩ người trong lòng nàng là một người khác. Hắn lúc nào cũng nghĩ nàng đang lợi dụng hắn, hắn nguyện ý cho nàng lợi dụng, miễn sao nàng ở lại
bên cạnh hắn. Nhưng lúc nào hắn cũng sợ, hắn sợ nàng rời xa hắn, thế nên hắn giam lỏng nàng, lừa gạt sự thương hại của nàng. Cũng chính vì thế,
khi hắn biết mình trúng độc không có thuốc giải, hắn mới quyết định để
nàng rời đi.
Nhưng hắn không biết, thứ tình cảm hắn luôn khẩn cầu trong mơ, thứ tình cảm
chân thành mà hắn nghĩ cả đời này không thể có được, thì ra, nó đã sớm
đến bên cạnh hắn.
Hắn ôm ngực ho khan, chỉ cảm thấy nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Bảo nhi......
Hắn có thể tưởng tượng ra, bao lâu nay nàng phải một mình vượt qua mọi
chuyện, còn hắn thì đứng một bên khinh bỉ nàng. Trong cung, nàng luôn
mang theo tâm sự nặng nề, hắn còn tưởng nàng đang nghĩ tới người khác,
thì ra, nàng khổ sở vì đứa bé đã mất.
Hắn run run thả từng mảnh lụa một vào trong túi thơm, dùng dây kim tuyến kết chặt, cất vào vạt áo.
Hắn chạy nhanh khỏi Đào Nguyên Cư, chạy qua dãy hành lang uốn khúc, mãi đến khi tới Cần Chính Điện.
Hắn muốn tới Bắc Triều, hắn lệnh cho Đường Ngọc chọn ra một tốp cấm vệ
quân, giao cho Lam Băng quản lý quốc sự, sai người đi dắt ngựa.
Lần này hắn rất tỉnh táo, hắn nhất định phải đến Bắc Triều đón nàng quay
về, hơn nữa, hắn tin mình có thể tới nơi trước Hoàng Phủ Vô Thương.
Khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, lúc hắn nhảy lên ngựa, A Quý nhận được
tin tức liền chạy vội tới, quỳ xuống nói: "Bệ hạ, ngài hãy nghĩ lại đi,
đừng quên mất sức khỏe của mình!"
Ánh mặt trời trên cao thật chói lọi, nhưng sao hắn không cảm nhận được sự
ấm áp. Ánh sáng rực rỡ kia chỉ tôn lên vẻ mặt trắng nhợt của hắn.
A Quý vừa nói xong, bàn tay nắm chặt dây cương chợt buông lỏng, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.
Chuyện bi ai nhất trong cuộc sống là khi biết được người mà mình đem lòng yêu
thương cũng yêu thương mình, thế nhưng, mình —— chẳng còn sống được bao
lâu nữa.