Tiêu Dận không nói được lời nào lại rót thêm một chén rượu, nâng chén ngửa
đầu uống một hơi cạn sạch. Lông mi đen dài, che đi một đôi tử mâu sắc
bén, khí lạnh quanh thân dần dần bộc phát ra ngoài.
Vì sao nàng lại bình tĩnh như vậy, lạnh nhạt như vậy, giống như chưa từng có gì phát sinh trên cơ thể nàng.
“Xem ra, Đan Hoằng cô nương rất nguyện ý làm kỹ nữ!” Tiêu Dận nắm chặt lấy
chén chậm rãi nhấp một ngụm. Đây là loại rượu “Túy Hoa Gian” đưa tới đêm đó, hương vị rất thanh thuần, quả thật là rượu ngon, nhưng lúc này hắn
lại không cảm nhận được chút hương vị nào, trong lòng không khỏi phiền
chán, “Hay là lúc trước ở Nam Triều, cô vốn không phải nha hoàn Hoa phủ, mà là gia kỹ? Nếu bản điện hạ đoán không sai, đôi tay này của cô đã có bao nhiêu người đàn ông gối qua? Hoa Mục? Doanh Sơ Tà? Tứ đại thân vệ dưới trướng Doanh Sơ Tà? Hay là tướng lĩnh trong
quân đội Hoa gia?” Từng câu của hắn như dao găm đâm thẳng vào trái tim
người khác.
Hoa Trứ Vũ hơi bất ngờ nhưng cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười rạng rỡ.
Hắn nghĩ nàng như thế nào, không quan trọng.
Quan trọng nàng nhớ hắn từng nói, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào kỹ nữ. Có lẽ, đó cũng là một cách tự bảo vệ mình.
“Đúng vậy, tất cả đều giống với suy nghĩ của Thái Tử điện hạ, không lẽ Thái
Tử điện hạ hối hận đã để Đan Hoằng đi theo ngài, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Không bằng để ta rời đi, thế nào? Tránh cho Thái Tử điện hạ bẩn
mắt.”
Dáng vẻ tươi cười của nàng trong toa xe âm u, lại hết sức thuần khiết.
Người con gái như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như một kỹ nữ. Nhưng cho dù trước đây không phải, thì sau khi tới Bắc Triều, cũng đã bị hắn ném
vào hồng trại, cũng đã trở thành quân kĩ.
Tiêu Dận nghiêm mặt, đáy mắt xẹt qua một tia khó nắm bắt, như muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng.
Trong toa xe trầm mặc, còn có bóng dáng cao lớn phủ lên, nặng nề lạnh lẽo.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt sắc bén như đao, đôi
mắt màu tím sâu thẳm khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.
“Cô là kỹ nữ cũng được, là con nhà lành cũng được. Từ nay về sau, cô đã là
người của bản điện hạ, đừng vọng tưởng có thể rời đi! Huống hồ, cho dù
cô có chạy thoát, bản điện hạ cũng có cách bắt cô về, ta khuyên cô đừng
nên si tâm vọng tưởng.” Trong lời nói nghiêm nghị của hắn đầy ý uy hiếp, khiến Hoa Trứ Vũ có phần sợ hãi. Trong nháy mắt, thân ảnh cao lớn của
hắn đã đi ra khỏi xe.
Xuyên qua hai lớp mành xe, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Tiêu Dận xoay người nhảy lên
Đại Hắc Mã, ghìm chặt dây cương phóng về phía trước.
Hoa Trứ Vũ nghiêng người dựa vào giường, trên môi lộ rõ nụ cười, không muốn cho nàng rời khỏi đây, Tiêu Dận, ngươi mới là kẻ ngốc nằm mơ.
Mấy hôm sau đó, Tiêu Dận cũng không xuất hiện trong xe nữa, chỉ có Hồi
Tuyết, bám theo nàng không rời nửa thước, chắc là đề phòng nàng đào tẩu. Thật ra bọn họ không cần căng thẳng như vậy, tay nàng vẫn còn chưa bình phục, ngay cả cưỡi ngựa còn khó, sao có thể trốn đi được?
Phiêu bạt trên thảo nguyên một thời gian dài, cuối cũng cũng đã tới đô thành
Bắc Triều — Thượng Kinh, thành thị phồn hoa nhất Bắc Triều.
Hoa Trứ Vũ vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Hoàng hôn buông xuống lộ ra nửa bầu trời xanh u ám, nửa còn lại là những ráng mây mờ bảy màu. Dưới bầu trời là một tòa thành cổ rất lớn xây bằng đá,
cổng thành nguy nga đồ sộ, tường thành kéo dài cả trăm dặm, nhìn mãi
không thấy điểm cuối.
Mặc dù đã là hoàng hôn, nhưng ở cổng thành có không ít con dân Bắc Triều
xếp hàng nghênh đón, mãi đến khi nhìn thấy thân ảnh Tiêu Dận, đám người
bắt đầu sôi trào, hoan hô ca tụng.
Xe ngựa từ từ lướt qua đoàn người, khi đến trước phủ Thái Tử phủ, đã là nửa đêm.
Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết xuống xe ngựa.
Trước mắt là một tòa phủ đệ trang nghiêm tôn quý.
Hai bên cửa là hai con hùng sư đang giương nanh múa vuốt, bốn chân đạp lên
quả cầu. Trước cửa phủ, có rất nhiều thị nữ mang theo đèn lồng hình bát
giác bằng ngọc lưu ly xếp thẳng hàng, chiếu sáng cả một con phố.
Bọn họ đang vây quanh một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia nhìn qua mới hơn năm mươi tuổi, dung mạo đoan trang, khóe
mắt có nếp nhăn đi cùng bao năm tháng, vừa nhìn thấy Tiêu Dận đã nở nụ
cười đầy yêu thương.
“Nhũ mẫu.” Tiêu Dận lập tức nhảy xuống, thi lễ với người phụ nữ kia.
Hoa Trứ Vũ vẫn nhớ, mẫu thân Tiêu Dận đã qua đời từ rất lâu. Người được gọi là Nhũ mẫu này, chắc là Bạch Mã phu nhân Hồi Tuyết từng nhắc tới. Tiêu
Dận rất kính trọng người phụ nữ này.
“Thiếp thân tham kiến Thái Tử điện hạ.” Có hai nữ nhân đang nâng Bạch Mã phu nhân cũng hướng về phía Tiêu Dận thi lễ.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn qua, hai người này đều tự xưng là thiếp thân thì chắc là cơ thiếp của Tiêu Dận rồi.
Dưới ánh đèn màu cam rọi xuống, nàng thấy rõ một trong hai người này mặc hồ
phục màu đỏ, mái tóc đen tết thành bím, mỗi chỗ thắt đều dùng dây đỏ
buộc lại. Chắc đây là kiểu tóc của Bắc Triều, cực kỳ quyến rũ. Cô gái
kia có đôi lông mày lưỡi mác, vô cùng xinh đẹp.
Người còn lại mặc hồ phục màu lam, dáng người còn mềm mại hơn so với cô gái
mặc áo đỏ nhiều, trên môi lộ ra nụ cười yếu ớt, dịu dàng nhìn Tiêu Dận,
tình ý miên man.
“A Dận, vị này là……” Khi Bạch Mã phu nhân nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, liền đưa mắt nhìn Tiêu Dận, kinh ngạc hỏi.