Vốn Hoa Trứ Vũ không muốn rước lấy phiền toái, chỉ muốn ẩn dật vượt qua
đoạn thời gian khó khăn ở Bắc Triều. Nhưng, việc Tiêu Dận và Đấu Thiên
Kim tặng tuyết liên cho nàng, trong nháy mắt, đã biến nàng trở thành
người nổi tiếng nhất Bắc Triều. Trong lòng nàng vô cùng hối hận, đáng lẽ hôm nay không nên đi ra ngoài. Có trời mới biết, trong số đám người đến xem lễ hội hôm nay, có thể có thám tử Nam Triều hay không, nàng vẫn nên lùi bước thì tốt hơn.
Vì vậy, Hoa Trứ Vũ nhìn về phía Tiêu Dận, hy vọng hắn có thể ra mặt giải vây cho nàng.
Nhưng mà Tiêu Dận làm như không nhận ra ánh mắt xin trợ giúp của nàng, chỉ
ung dung ngồi trên ngựa, trên môi khẽ nở nụ cười đạm mạc, vô tình, còn
giống như đang chờ được xem kịch hay.
Chắc hắn vẫn còn tức giận vì chuyện ban nãy.
Người cao quý không chịu trói buộc như hắn, kiêu ngạo quyết đoán như hắn,
chưa từng bị ai cự tuyệt, có bao nhiêu người tranh giành lẫn nhau chỉ để trở thành người phụ nữ của hắn, dù chỉ là địa vị thấp kém như thị
thiếp, cũng đánh nhau tới đầu rơi máu chảy. Mà nàng lại cự tuyệt hắn
trước mắt hàng vạn con dân Bắc Triều, hắn không giận nàng sao được?
Tuy Hoa Trứ Vũ nàng không có thân phận cao quý như hắn, nhưng cũng có tôn nghiêm của chính mình.
Hoa Trứ Vũ hờ hững quay đầu lại nhìn Kì Kì Cách, chỉ thấy vẻ mặt cô ta vô
cùng ngạo mạn, ánh mắt sắc bén, hai thanh loan đao trong tay tỏa ra ánh
sáng lấp lánh dưới nắng mặt trời.
Nhất định cô ấy cũng là người ái mộ Tiêu Dận, cảm thấy không cam lòng nên
mới đi ra khiêu chiến nàng. Những chuyện như vậy cũng không có gì lạ lẫm ở Bắc Triều.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, cười với Kì Kì Cách: “Sao cô phải khiêu chiến với ta?
Ta cũng không muốn tranh vị trí Thái Tử phi với cô!” Nói xong, nàng xoay người đi tới bờ hồ Tháp Nhĩ.
Một câu của Hoa Trứ Vũ nói trúng tâm sự của Kì Kì Cách, trên mặt Kì Kì Cách lộ ra một tầng ửng đỏ, cũng không biết do tức giận hay xấu hổ.
“Cô không được đi!” Kì Kì Cách vung mạnh loan đao trong tay, đuổi theo Hoa
Trứ Vũ, ngăn phía trước mặt nàng, “Hôm nay, bản quận chúa phải đấu với
cô một trận, cô nói đi, muốn so đao pháp, hay xạ kỵ (cưỡi ngựa bắn
cung)?”
Thì ra là một quận chúa, chắc là con gái một tộc trưởng nào đó. Người Bắc
Triều cũng thật dũng mãnh, mở miệng ra là so đao pháp với xạ kỵ. Nhưng
Hoa Trứ Vũ không hề hứng thú, nàng cũng không muốn để người khác biết
nàng có võ công.
“Xin lỗi quận chúa Kì Kì Cách, mấy thứ cô nói, cái gì ta cũng không biết, ta xin nhận thua.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười, đôi mắt cong lại như mảnh
trăng non.
Trong lòng Kì Kì Cách run lên, chỉ cảm thấy cô nương trước mắt tuy đã đeo
mạng che mặt, nhưng lại toát vẻ phong tình và cả một loại dũng khí khó
nói nên lời khiến cô tự thấy xấu hổ không bằng. Trong lòng thẹn quá hóa
giận, bỗng nhiên cô quát lên một tiếng rồi lập tức ra tay, loan đao xẹt
qua một đường cong trước mặt, cùng với thế đao mạnh mẽ như gió còn có
giọng của cô ngân lên như chuông, “Ta thật muốn nhìn xem, cô biết hay
không biết!”
Ánh đao lóe lên như chớp, xé rách không gian, lộ ra tầng tầng lớp lớp sát khí.
Hoa Trứ Vũ bình tĩnh đứng ở nơi đó, không hề có ý định né tránh.
Trong lòng nàng hiểu rõ, trước mắt bao nhiêu người, cô ta không thể giết
nàng. Cho nên nàng cũng không cần phải trốn tránh, càng không cần phải
ra tay.
Quả nhiên, chỉ thấy hai tiếng kim loại va vào nhau, mấy đồng tiền vàng của
Đấu Thiên Kim ong ong bay lượn một vòng rồi rơi lại vào tay hắn, mà loan đao trong tay Kì Kì Cách đã bị đánh rơi trên mặt đất.
Tiêu Dận nắm chặt dây cương, nhìn về phía Hoa Trứ Vũ và Đấu Thiên Kim khẽ
cười, ánh sáng hắt xuống nền tuyết kia phản vào mắt hắn, sao lại chói đến như vậy.
“Tiểu cô nương, cô làm vậy là không đúng rồi. Người ta đã nói không, sao cô lại phải ép người đến như vậy?” Đấu Thiên Kim cười khanh khách nói, một đôi mắt hoa đào mắt
chớp chớp. Vừa nói, vừa vươn ngón tay phóng những đồng vàng kia ra ngoài không trung, những đồng tiền vàng chuyển động theo nhịp tay hắn, phản
chiếu ánh nắng vàng rực rỡ khiến người nhìn thấy choáng váng.
Kì Kì Cách tức không nói nên lời, một lúc lâu sau cô mới cắn răng nói:
“Được, không biết đao pháp với xạ kỵ thì bỏ qua đi, vậy cô biết cái gì?
Ca hát, nhảy múa, dù cô chọn thứ gì, nhất định bản quận chúa phải đấu
với cô đến cùng.”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy hết chỗ nói.
Kì Kì Cách này không dễ đuổi đi chút nào.
Những con dân Bắc Triều đang vây xem, liền la hét ủng hộ: “Đấu đi! Đấu đi!”
Lại nhìn về phía Tiêu Dận, hắn vẫn ngồi yên trên ngựa, làm như những chuyện này không có liên quan đến hắn, xem ra, hôm nay hắn đã hạ quyết tâm muốn xem kịch hay.
Hoa Trứ Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy so tài ca hát đi!” Xem ra không hạ bớt uy phong của Kì Kì Cách không được.
Đài ca hát đã có sẵn, chính là đài dành cho những thí sinh đấu vật vừa nãy. Kì Kì Cách còn mời Hoàng Thượng, Dạ Phi và Hiền vương đến làm giám khảo, xem ra là đã nắm chắc phần thắng.
Sắp xếp xong mọi thứ, Kì Kì Cách lên đài trước, cô còn mời Tiêu Dận đánh nhạc đệm cho mình.
Hoa Trứ Vũ luôn nghĩ Tiêu Dận không biết gì về âm luật, nhưng không ngờ hắn lại là một tay chơi Hồ cầm rất khá.
Không biết khi nào hắn đã thay lại bộ Hồ phục màu đen viền vàng, thản nhiên
ngồi thẳng trên ghế, bên hông đeo một chiếc đai gấm thêu hoa, không biết là cô nương nào đã tặng cho hắn.
Tay trái gẩy dây, tay phải kéo cung đàn, một khúc nhạc du dương tuyệt vời
vang lên. Trầm lắng cổ kính, réo rắt trong suốt, mang theo tâm tình của
thảo nguyên theo gió bay đi.
Kì Kì Cách ngân nga hát lên theo điệu nhạc. Tiếng cô ta hát không phải
tiếng Hán, chắc là ngôn ngữ dân tộc Bắc Triều, Hoa Trứ Vũ cũng không
hiểu hết. Chất giọng của Kì Kì Cách rất thuận tai, không hổ là con gái
Bắc Triều, réo rắt mà cao vút.
Hai người phối hợp rất ăn ý, khiến mọi người nghe như si như say.
Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Vốn Hoa Trứ Vũ định tự đàn tự xướng, nhưng, ở Bắc Triều chỉ có Hồ cầm, mà
nàng không biết tấu. Còn Nhiễu Lương của Tiêu Dận, chắc vẫn còn ở trong
phủ Thái Tử.
Vì thế, Hoa Trứ Vũ liền biểu diễn thanh xướng. Thật ra, chất giọng của nàng, hát thanh xướng là hợp nhất.
Có lẽ vì giọng hát của Kì Kì Cách trên thảo nguyên cũng xếp vào hạng nhất
nhì, cho nên, sau khi Hoa Trứ Vũ lên đài, không ai nghĩ nàng có thể
thắng được Kì Kì Cách. Số đông người đã bắt đầu thì thầm nói chuyện,
cũng không định lắng nghe.
Hoàng Thượng và Dạ Phi cũng có phần không yên lòng, xem lễ hội cả ngày nay, nhất định đều rất mệt mỏi.
Trong lúc mọi người đang ồn ào, đột nhiên có một tiếng ngâm khẽ xuyên mạnh
qua những âm thanh ồn ào kia, giống như gió thổi qua đỉnh tuyết sơn,
không hề có chút trần tục nào. Lại giống như ngọn gió tươi mát bay trên
thảo nguyên, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Thanh âm như vậy giống như là dòng suối chảy qua tảng đá trăm năm, ngàn năm,
mang theo vài phần từ tính, vài phần biếng nhác, mang theo muôn vàn tao
nhã, vạn loại mị hoặc, giống như nước, giống như sương, giống như muôn
ngàn đóa hoa nở rộ, giống như vạn cánh bướm bay.
Chất giọng này chỉ có ở trên trời, người trần đã từng có ai nghe thấy! Là tiếng ca chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.
Thanh âm dễ nghe, âm luật rất chuẩn, lảng vảng như có như không, mang theo thanh vận khiến lòng người say mê.
Hoa Trứ Vũ cũng không để ý có bao nhiêu người đang nghe, nàng cũng không
nhìn vẻ mặt của những người nghe nàng hát. Sư phụ nàng, Huyên phu nhân
từng nói, mỗi một lần ca hát hoặc đánh đàn đều là tự mình làm cho chính
mình nghe, cho nên, nàng không cần chú ý tới người khác. Nàng chỉ cần
đắm chìm trong tiếng ca của chính mình, hoặc vui hoặc buồn hoặc ưu
thương.
Giờ phút này thuộc về nàng, chỉ mình nàng.
Trong cõi hồng trần, nàng một mình độc hành trên đường, vĩnh viễn kiên cường đi về phía trước.
Ngửa mặt lên trời cười dài, mắt ngấn lệ lóng lánh.