Quen biết Tiêu Dận đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ nhìn thấy trên mặt hắn pha trộn nhiều cảm xúc phức tạp tới vậy.
Khiếp sợ, nghi ngờ, vui mừng mà phiền muộn, cao hứng mà bi thương…… Rất nhiều cảm xúc đối lập mãnh liệt đan vào gương mặt hắn, liên tục thay đổi,
thật sự là…… không nói được thành lời.
“Thật đúng là của cô sao?” Hắn lại hỏi, chất giọng luôn luôn lạnh lẽo, trầm thấp giờ mang theo vài phần run rẩy.
“Đúng…… Đúng vậy, ngươi biết thứ này sao?” Trong lòng Hoa Trứ Vũ chấn động, mơ hồ hỏi.
Tiêu Dận thu hồi tầm mắt, hai tay run run lấy chăn gấm trên giường phủ lên
người Hoa Trứ Vũ, sau đó, im lặng không nói lời nào rời đi. Cũng không
biết vấp phải vật gì dưới chân khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Bóng dáng hắn rời đi thật vội vàng, thậm chí còn có phần hoảng sợ, giống như đang
chạy trối chết.
Tiêu Dận rời đi không lâu, Hồi Tuyết liền vội vàng đi tới, ở bên hầu hạ Hoa Trứ Vũ đến tận bình minh.
Trải qua một đêm kinh hiểm, nàng thức một mạch đến rạng sáng mới có thể ghé vào giường, chìm vào bóng tối.
Giấc ngủ này rất sâu.
Nàng trôi nổi trong tận cùng bóng tối, thân mình trở nên rất nhẹ rất mềm,
bên cạnh lướt qua rất nhiều bóng người quen thuộc, đó là người thân và
bạn bè của nàng, là những người khiến nàng cảm thấy lưu luyến.
Ở trong mơ, nàng rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nàng chỉ muốn chìm đắm trong mơ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Nhưng dường như có người không muốn nàng được hạnh phúc như vậy.
Bên cạnh có tiếng người đang nói chuyện, trong chốc lát lại cất lời trách
cứ, thoáng chốc lại khẽ gào lên, hình như còn có âm thanh chén trà rơi
xuống đất, vọng lại những tiếng vang thanh thúy.
“Dương ngự y, ngươi đã nói, chỉ cần qua một đêm cô ấy sẽ không có chuyện gì
nữa, vì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại? Ngươi nói, đến bao giờ cô ấy mới
tỉnh lại, nếu cô ấy không tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi chôn cùng!” Giọng
nói mạnh mẽ mà bá đạo, không ngừng vang lên.
“Điện hạ, xin ngài yên tâm, cổ độc trong người cô ấy đã phát tác một lần, thì đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là cô ấy đang rất mệt cho nên mới
ngủ say như vậy. Đợi cô ấy ngủ đủ giấc, tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
“Nhưng cô ấy đã ngủ một ngày một đêm, sao vẫn còn chưa tỉnh?!”
……
Những tiếng gầm gừ liên tục, khiến nàng ngủ không yên. Không biết qua bao lâu mới ngừng lại. Nàng còn nghĩ, cuối cùng cũng có thể ngủ tiếp. Nhưng mà
tay nàng lại bị ai đó nắm lấy, nắm rất chặt, đau quá.
“Năm đó, ta mới bảy tuổi, săn được con sói hoang đầu tiên. Ta dùng xương của nó khắc thành sợi dây chuyền này, thủ công vụng về nên rất thô ráp, vốn ta định khắc nó thành hình mặt trăng, nhưng càng khắc càng chả ra hình
thù gì. Cuối cùng, ta đành khắc tên của muội lên trên đó, Trác Nhã.”
“Ta tự tay đeo nó lên cổ muội, khi đó, muội mới chỉ là một đứa bé, thật mềm mại, mập mạp, được mẫu hậu bế trong lòng. Hình như muội cũng hiểu đây
là quà ta tặng cho muội, liền vung bàn tay nhỏ bé về phía ta cười a a,
đôi mắt trong suốt như mảnh trăng rằm, thật sự rất xinh đẹp, rất đáng
yêu.”
“Ta cười với muội, mẫu hậu cũng cười, phụ hoàng cũng cười……”
……
Có người đang thì thầm nói chuyện bên cạnh nàng, giọng nói rất nhẹ, còn có phần mê man, nhưng mỗi một câu, nàng lại nghe rất rõ ràng. Hắn đang kể
lại một câu chuyện hạnh phúc như vậy, nhưng sao trong thanh âm của hắn
lại mang theo sự thương cảm.
Hai hàng lông mi Hoa Trứ Vũ run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Bên cạnh giường có một người đang ngồi.
Hắn nắm lấy tay nàng, giấu mặt bên trong chăn chỉ lộ ra một mái tóc màu đen.
“Ồn ào muốn chết!” Hoa Trứ Vũ khàn khàn nói, đã bắt nạt nàng, lợi dụng nàng, giờ còn không cho nàng ngủ nữa.
Tiêu Dận nghe thấy giọng nói của nàng, đột ngột ngẩng đầu lên.
Hoa Trứ Vũ hoảng sợ, gương mặt tuấn mỹ của của hắn tiều tụy tới cực điểm,
trong mắt giăng kín tơ máu, đôi mắt màu tím dường như sắp trở thành màu
đỏ.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, không hề chớp mắt, trong mắt, không che giấu nổi sự vui mừng.
Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy đau đớn, lúc này mới phát hiện hai cánh tay mình đã quấn đầy băng gạc, những chuyện đêm qua cũng đồng loạt hiện về trong
trí óc.
Cổ độc tra tấn, cường hôn, hắn đem nàng ném lên trên giường, còn có vẻ mặt của hắn khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nàng……
Vẻ mặt Tiêu Dận cũng chấn động, chắc là hắn cũng đang nghĩ đến những
chuyện đêm qua, trên mặt vừa đau đớn vừa hối hận, còn có một cảm giác
buồn bã không nói nên lời.
“Ngài vừa mới nói gì? Trác Nhã là ai?” Hoa Trứ Vũ khàn giọng hỏi.
“Trác Nhã là muội muội của ta, năm đó, khi phụ hoàng thu phục thảo nguyên có
một lần bại trận. Trận chiến ấy, mẫu hậu bị thương, nhũ mẫu chạy đi tìm
thuốc đã bảo ta chăm sóc nó, nhưng ta lại để lạc mất nó. Là muội muội
của ta, nó tên là Trác Nhã. Trên cổ của nó có đeo một sợi dây chuyền, là sợi dây chuyền do chính tay ta làm.” Tiêu Dận khẽ nói, giọng nói dịu
dàng vô cùng.
Hoa Trứ Vũ chấn động, Trác Nhã…… Dây chuyền…… Muội muội của hắn.
Nàng không bao giờ có thể ngờ được, Cẩm Sắc lại là muội muội của Tiêu Dận, là công chúa Bắc Triều.
Cẩm Sắc, cuối cùng ta đã tìm được người thân của muội rồi, tìm được rồi, nhưng muội lại ra đi rồi.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ chua xót vô cùng, nước mắt dâng lên chậm rãi rơi xuống.
Tiêu Dận buồn vui lẫn lộn giơ tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Muội
muội, ta đúng là một tên cầm thú, khiến muội chịu khổ cả đêm qua, còn để muội chịu khổ mấy năm nay.”