Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 54: Không có quyền yêu



Gió đêm thổi tới, mặt trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện sau màn mây, những cây cỏ dại thổi xào xạc trong gió, giống như những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trên biển khơi.

Hoa Trứ Vũ đứng dưới bầu trời u ám, như một ngôi sao nhỏ xíu trong suốt mà sáng lấp lánh.

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta đồng ý hôn sự với Thụy Vương Đông Yến.” Hoa Trứ Vũ gối đầu lên cánh tay, ngửa mặt lên nhìn trời, chậm rãi nói.

Tiêu Dận đứng ở bên cạnh nàng, ánh trăng chiếu nghiêng lên cơ thể, dáng người cao lớn, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối. Khi nghe thấy lời của Hoa Trứ Vũ, hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hoa Trứ Vũ, trong mắt, có một loại cảm xúc không nói nên lời, có phẫn nộ, cũng có bi thương.

“Nha đầu, muội thật sự muốn gả cho Đấu Thiên Kim sao? Muội định cứ như vậy rời khỏi ta sao? Không có chút luyến tiếc nào sao?” Tiêu Dận nói, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa một tia chua xót.

Từ khi biết Hoa Trứ Vũ là em gái mình, hắn luôn gọi nàng là nha đầu, một tiếng thân thiết đầy dịu dàng, giống như trước đây đã từng gọi không ít lần. Mấy ngày nay, hắn luôn kéo nàng đi săn bắn, phi ngựa trên thảo nguyên, che chở nàng vô cùng, còn tìm mọi cách sủng ái, vô cùng sủng ái.

Đấu Thiên Kim và quốc vương Tây Lương tới cầu thân đều bị hắn từ chối thẳng thừng, không có thương lượng gì cả. Ban đầu Hoa Trứ Vũ còn tưởng, hắn sẽ biến nàng thành một công cụ chính trị. Không ngờ hắn lại không làm làm như vậy.

Việc này nằm ngoài ý muốn của nàng, cũng khiến nàng có phần cảm động.

Lại nói, tuy nàng rất muốn rời khỏi hắn, nhưng tận sâu trong lòng vẫn có một tia không nỡ. Nhưng nàng cũng không thể ở lại chỗ này.

“Sớm muốn gì ta cũng phải lập gia đình, huống hồ, ta cảm thấy Đấu Thiên Kim cũng không tệ, nếu còn từ chối, sau này sẽ rất khó tìm được một người đàn ông tốt như vậy. Hơn nữa, ta gả cho Đấu Thiên Kim, còn có thể giúp Bắc Triều và Đông Yến có một mối quan hệ liên minh vững chắc, đây cũng là chuyện tốt!” Bạch Mã phu nhân nói, nếu muốn bình an thoát khỏi nơi này, chỉ có thể lợi dụng con đường xuất giá. Nếu tùy tiện trốn đi, sẽ không thoát khỏi bàn tay Tiêu Dận.

Tiêu Dận quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ dịu dàng khuyên bảo: “Nha đầu, muội không cần phải làm gì cho Bắc Triều cả, ta chỉ muốn muội sống một cuộc sống tự do, thoải mái. Muội thật sự thích Đấu Thiên Kim sao? Thích từ bao giờ? Ta không tin muội lại thích một người xa lạ nhanh như vậy!”

“Thật ra khi ở lễ hội, nhìn hắn không tiếc mạo hiểm đoạt tuyết liên về, ta đã cảm thấy thích hắn.” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói, rồi thoáng nhìn Tiêu Dận, chỉ thấy sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Hắn nhìn chằm chằm Hoa Trứ Vũ, trong mắt hiện lên một loạt cảm xúc phức tạp, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói được nên lời.

“Nhất kiến chung tình?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói lạnh lẽo muốn đem khối không khí xung quanh đóng băng lại.

Hắn nhìn về phía mặt trăng trên cao, khoanh tay đứng lặng trong bóng đêm, rất lâu cũng không nói gì. Ánh trăng vỡ nát chiếu lên trên người hắn, phủ lên người hắn một làn sương lạnh lẽo mà hiu quạnh.

Ánh trăng kéo dài bóng người của hắn, giống như một cánh chim ưng cô độc.

Hắn đứng ở nơi đó thật lâu, lâu đến khi Hoa Trứ Vũ nghĩ hắn sắp đông thành băng, thì mới thấy hắn quay người lại, gằn từng tiếng một: “Nha đầu, ta từng thề, cả đời này, chỉ cần là thứ muội muốn, dù ta có vượt qua núi đao biển lửa ta cũng lấy về cho muội. Nếu thật sự muội muốn gả cho hắn, vậy ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng, nói muội…… Nói muội đã đồng ý hôn sự với Đấu Thiên Kim.”

Nói xong những lời này, cảm giác như hắn đã dùng hết toàn bộ khí lực, đi thẳng về phía trước không quay đầu nhìn lại.

Hoa Trứ Vũ nhìn bóng người cô đơn của hắn, trong lòng hiện lên hàng trăm cảm giác ngổn ngang, phức tạp.

Mấy ngày tiếp theo, Hoa Trứ Vũ không hề nhìn thấy Tiêu Dận, hay cũng có thể nói, Tiêu Dận không hề tới gặp nàng nữa.

Rốt cục, đã đến ngày xuất giá.

Sáng sớm, nhóm hỷ nương đã kéo Hoa Trứ Vũ dậy, bắt đầu trang điểm cho nàng.

Bạch Mã phu nhân là nhũ mẫu trên danh nghĩa của Hoa Trứ Vũ, nên cũng đã đến đây từ sáng sớm. Bà ngồi đối diện với gương đồng, từ từ dùng lược chải đầu cho Hoa Trứ Vũ.

“Tóc của công chúa thật đẹp, mượt mà như sa tanh vậy.” Bà cúi đầu than thở, chắc là trong lòng đang nghĩ tới công chúa Trác Nhã thật sự.

Trong lòng Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy chua xót, để mặc Bạch Mã phu nhân chải đầu cho nàng, rồi kết thành một búi tóc xinh đẹp, rồi mặc một chiếc váy bằng gấm màu đỏ rộng rãi, lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào bộ giá y màu đỏ, thật chói mắt.

Giờ lành sắp tới, một đám hỷ nương vây quanh Hoa Trứ Vũ luôn miệng nói cát tường, nhưng không ai ngờ tới, cửa phòng bỗng nhiên mở toang, Tiêu Dận lảo đảo đi tới.

“Các ngươi…… lui hết ra ngoài đi!” Hắn mở miệng nói, mùi rượu nồng nặc lập tức xông tới.

“Điện hạ, ngài làm gì vậy?” Bạch Mã phu nhân chạy lên đỡ lấy tay Tiêu Dận, lo lắng hỏi.

“Điện hạ uống suốt một đêm, đã say rồi!” Hồi Tuyết theo sát phía sau Tiêu Dận cất tiếng nói.

Hoa Trứ Vũ xuyên qua những sợi dây ngọc kinh ngạc nhìn Tiêu Dận, đây là lần thứ hai nàng thấy hắn say rượu, lần trước là một đêm ở lễ hội, nàng không biết hắn say thật hay không, nhưng lúc này nàng có thể khẳng định, hắn đã say thật rồi.

Hắn cười, nụ cười thật rực rỡ, cười rồi lại cười. Đôi mắt màu tím đầy mơ hồ, men say ngất trời.

“Các ngươi…… lui hết ra ngoài, ta muốn cùng…… nha đầu nói chuyện.” Hắn đuổi hết mọi người trong phòng ra ngoài, ầm một tiếng đóng chặt cửa lại.

Hắn nhìn Hoa Trứ Vũ, rồi từng bước, từng bước đi về phía nàng, nhìn nàng cười hì hì.

“Đan Hoằng, không, nha đầu, muội muội của ta, không đúng, Ngân diện Tu la, nàng…… Hôm nay, thật là xinh đẹp!” Hắn xốc rèm che bằng ngọc lên, nhìn nàng cười lớn.

Hoa Trứ Vũ bị lời nói của hắn dọa cho kinh ngạc, Ngân diện Tu la!

Từ khi nào, hắn đã biết nàng chính là Ngân diện Tu la?

Trong đầu Hoa Trứ Vũ xẹt nhanh như điện, nàng bỗng nhớ lại lúc đi Lương Châu trở về, gặp hắn săn thú lúc nửa đêm. Lúc ấy cũng không để ý gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã tới Lương Châu. Như vậy, hắn cũng thấy Ngân diện Tu la đi cướp pháp trường, cũng nghĩ tới nàng, cho nên hắn mới đoán rằng nàng chính là Ngân diện Tu la.

Chỉ là, hắn chưa từng hỏi nàng những chuyện trong quá khứ. Có lẽ, hắn không hề để tâm tới thân phận của nàng.

Tiêu Dận vừa nói xong, bỗng nhiên giơ tay hất đổ mũ phượng trên đầu Hoa Trứ Vũ, một tay mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng.

“Mặc kệ nàng là ai, nàng đều là người con gái mà ta yêu nhất, yêu nhất……” Hắn tham lam ngắm nhìn gương mặt nàng, men say khiến đôi mắt hắn giống như dã thú, giống như muốn cắn nuốt nàng.

“Nàng biết không, ta từng rất hận nàng, hận nàng thay thế Ôn Uyển, ta cũng từng khâm phục nàng, cho đến một đêm kia, nhìn nàng bị cổ độc tra tấn, nhìn nàng đau đớn, ta cảm thấy còn đau đớn hơn nàng gấp vạn lần. Khi đó, ta mới phát hiện, không biết từ khi nào, nàng đã bắt đầu xuất hiện trong cảm xúc của ta, chiếm lĩnh trái tim ta, chỉ là ta vẫn không kịp nhận ra. Nàng đúng là cây thuốc phiện, khiến ta bất tri bất giác bị cuốn vào, đợi đến khi phát hiện ra, thì cũng đã muộn, không thể buông tay được nữa. Vì sao nàng lại là muội muội của ta?”

“Vì sao?” Hắn giống như đang lên án, sâu trong mắt chỉ có tận cùng bi ai, thật sâu, thật sâu……Khiến người ta không đành lòng nhìn hắn.

“Vì sao ông trời lại đùa giỡn với ta như vậy! Ngay cả quyền được yêu cũng không cho ta! Nàng là muội muội của ta cũng được, chỉ cần ngày ngày ta có thể nhìn thấy nàng, ta sẽ sủng nàng, vĩnh viễn sủng nàng yêu nàng, nhưng, vì sao nàng phải kết hôn, vì sao lại phải rời khỏi ta!” Hắn nắm chặt lấy vòng eo Hoa Trứ Vũ, mạnh mẽ ôm chầm lấy nàng.

Đối với hai chữ tình yêu, Hoa Trứ Vũ chỉ là một tờ giấy trắng, nàng cũng từng tán thưởng Cơ Phượng Ly, nhưng chưa bao giờ có cảm giác yêu hay không yêu. Nhưng nhìn thấy Tiêu Dận như thế này, trong lòng nàng chỉ có cảm giác ê ẩm.

Có lẽ, nàng cũng không hoàn toàn vô tâm đối với Tiêu Dận. Nhưng bây giờ, nàng không có quyền yêu bất kỳ ai.

Nàng giãy dụa, lấy tay đẩy Tiêu Dận ra.

Tiêu Dận khi say rượu cơ bản không phải là đối thủ của Hoa Trứ Vũ, chỉ thấy hắn lảo đảo ngã xuống đất, cảnh tay áo phất qua mặt bàn, kéo theo cả đống son phấn, đồ trang sức rơi xuống theo.

Dường như có phần tỉnh táo lại, hắn cúi đầu, không ngừng đánh vào người mình, mái tóc đen như mực rũ xuống, dường như, có giọt nước trong suốt bám vào mái tóc, rơi xuống tấm thảm, nở ra một đóa mai hồng như thân hình một người con gái kiều diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.