Phương Bắc Của Tôi

Chương 42: Giấc mơ của mẹ ruột



Giả vờ như không phát hiện ra điều gì, tôi cố gắng hết sức làm cho mẹ vui lòng. Thêm một hai ngày cũng chẳng học được bao, tôi dứt khoát tổ chức cho mấy đứa lớn chơi bóng rổ, mấy đứa nhỏ thì đá bóng, trai gái lẫn lộn. Người Mông Cổ có nhiều bé gái, đội khăn trùm đầu mà không thua kém gì đấng mày râu, bọn nhỏ chơi vui quên trời đất.

Lúc chạng vạng ăn cơm cùng bọn nhỏ, sau đó tôi và mẹ ruột chậm rãi về nhà. Chú chó lớn mừng rỡ quấn lấy chân chúng tôi, không căm thù tôi nữa mà còn chạy tới cắn ống quần.

“Con à, thật cảm ơn con, trường học của chúng ta chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay, mấy đứa học sinh cũng chưa bao giờ vui vẻ như vậy.” Lời cảm ơn của mẹ xuất phát từ tận đáy lòng.

Mục đích của tôi không tốt đẹp như thế, tự cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Sau đó, hai người chúng tôi đều không nói gì thêm. Mẹ ruột giống như lập tức già đi, bước hơi tập tễnh. Tôi nhìn theo tia sáng cuối cùng lặn xuống chân trời, tim cũng muốn rơi theo. Không biết Tập Hiểu Bắc đã nói gì với mẹ, điện thoại của anh lại đang ngoài vùng phủ sóng, nhưng tôi tin vào trực giác của bản thân. Tập Hiểu Bắc dám để tôi ở lại một mình, bởi vì anh hiểu rõ mẹ. Mẹ ruột là một người phụ nữ có tấm lòng bao la như vũ trụ, rõ ràng đáy lòng bi thương vô hạn, thế nhưng không trút giận lên ai.

Bởi vậy tôi càng thấy mình nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ.

Dựa vào tường ngồi một đêm, tôi không hiểu sao Tập Hiểu Bắc đi thật xa về đây chỉ để đối xử tàn nhẫn với mẹ ruột của anh như vậy. Thật ra chúng tôi sống cách đây rất xa, cho dù ở bên nhau cả đời cũng sẽ không bị mẹ phát hiện. Chắc chắn mẹ cũng đang không ngủ, lúc nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng ca trầm thấp của bà, làn điệu ưu thương như sợi dây thừng vô hình siết chặt lấy tim tôi, siết chảy máu.

Lúc Tập Hiểu Bắc trở về vào chiều hôm sau thì tôi đang dọn dẹp thư viện với mẹ ruột. Anh phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, đôi mắt sáng đến đáng sợ.

“Mẹ, ngày mai con ký hợp đồng, thế nên giờ sẽ về luôn.” Anh dựa vào khung cửa, tôi chưa từng nhìn thấy anh có dáng vẻ yếu ớt như vậy.

Ba người yên lặng về đến nhà, mẹ ruột bỏ mấy bao tải đồ vào trong xe chúng tôi, xoay người vào sân, từ đầu đến cuối không nhìn Tập Hiểu Bắc lấy một lần. Tôi đứng trước xe, cổ họng siết lại, không gọi được tiếng “mẹ”.

Tập Hiểu Bắc tiến lên vài bước ôm lấy mẹ ruột, bà quay người lại, nhìn chằm chằm con trai mình mấy giây rồi đột nhiên nện điên cuồng vào ngực anh, vừa đánh vừa kêu gào bằng tiếng Mông Cổ. Tập Hiểu Bắc cúi thấp đầu, mặc cho bà đánh chửi. Tôi kinh hoàng tiến lên phía trước, đứng cạnh Tập Hiểu Bắc, mẹ ruột nhìn tôi một cái, không đánh anh nữa, tuyệt vọng lấy hai tay bụm mặt, khóc thất thanh.

Tập Hiểu Bắc kéo tay tôi, cả hai quỳ song song xuống đất. Mẹ ruột quệt qua loa nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhưng không nhìn chúng tôi, xoay người chạy vào nhà.

Chúng tôi quỳ rất lâu, nhìn cỏ xanh trên đất nhuộm thành vàng, sau lại bị ánh tà dương nhuộm thành màu máu. Tập Hiểu Bắc chậm rãi đứng lên nói: “Man tử, chúng ta nhất định phải đi rồi.”

Anh cúi người xuống kéo tôi, tôi tàn nhẫn tát anh một cái: “Tập Hiểu Bắc anh là đồ súc sinh! Sao anh có thể làm vậy với mẹ tôi, đó là mẹ ruột anh đó!”

Tập Hiểu Bắc liều mạng kéo tôi đẩy vào xe, tôi không ngừng vung quyền cước đấm đá, rốt cuộc chọc giận anh. Anh túm cổ áo tôi, gương mặt vừa phẫn nộ lại vừa đau thương, vặn vẹo không ra hình dạng gì.

“Man tử, em không hiểu, chuyện của tôi với em, tôi khinh thường phải giải thích với bất kỳ người nào trên thế giới, nhưng tôi nhất định phải nói cho mẹ! Tôi là Tháp Lạp của bà, mãi mãi là con ngựa nhỏ của bà, tôi thà làm tổn thương còn hơn lừa dối bà, đó là điều bà dạy tôi, cũng là điều tôi nhất định phải làm, người Hán bọn em sẽ vĩnh viễn không hiểu…”

Nhìn dáng vẻ của Tập Hiểu Bắc, tôi không dám để anh lái xe nữa, chậm rãi khởi hành, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi ban nãy mẹ nói gì với anh. Anh vùi vào chỗ ngồi như đứa bé, lầm bẩm: “Mẹ nói tôi phá hủy giấc mơ của bà, lúc bà già, bà muốn nhìn thấy Tiểu Tháp Lạp cưỡi Tiểu Húc Nhật Kiền phi nhanh trên thảo nguyên…”

Tôi đạp phanh, chôn đầu vào tay lái khóc thất thanh.

“Anh, xin lỗi, em mới là tên súc sinh.”

Tập Hiểu Bắc nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Đừng như vậy, Man tử, sẽ tốt, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.”

__________________

Chippooo: Dành cho bạn nào chưa hiểu về giấc mơ của mẹ Tập Hiểu Bắc: Chữ “Tiểu” trước chữ Tháp Lạp và Húc Nhật Kiền ý chỉ phiên bản thu nhỏ, Tập Hiểu Bắc thích Húc Nhật Kiền, vậy nên bà mong con của Tập Hiểu Bắc cũng vậy, mong phiên bản nhỏ của con trai bà, mong cháu trai bà cũng cưỡi một chú ngựa như Húc Nhật Kiền rong ruổi trên thảo nguyên… Tóm lại là, bà luôn mong Tập Hiểu Bắc lập gia đình, giống ước mơ của mọi bà mẹ trên thế gian =(((((((((((((

Lúc mình trans từng chương một, mình cũng không hiểu đoạn ước mơ của mẹ cho lắm, chỉ nghĩ là cách gọi thân mật của người Trung Quốc như kiểu Tiểu Ngọc, Tiểu Dương gì gì đó. Cho đến lúc mình đọc liền lại hai chương này, mình mới ngẫm ra, ồ, Ngao Lăng Cách Nhật Đặc cũng chỉ là một bà mẹ bình thường như bao bà mẹ khác, cũng chỉ mong con cái được yên bề gia thất, mong có tiếng trẻ con í ới bên tai lúc tuổi già 

Vậy nên mình post liền một lúc hai chương để các bạn cảm nhận được tâm tình của mẹ, cũng cảm nhận được tâm tình của Quản Giang Đào. Không biết các bạn ra sao, nhưng đến lúc Quản Giang Đào khóc, mình cũng rơm rớm. Anh khóc vì cướp mất của mẹ đứa con trai đầy tự hào, cướp mất tương lại và niềm hi vọng của bà, cũng khóc cho tấm lòng của một người mẹ chỉ mới gặp mấy ngày mà bao la còn hơn cha mẹ ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.