Phương Bắc Của Tôi

Chương 50: Đau



Dù thời gian ở bên nhau không dài nhưng Tập Hiểu Bắc chắc chắn là người yêu tôi nhất cưng chiều tôi nhất trên thế giới này, tuy rằng phương thức biểu đạt của anh có hơi khác. Anh có thể mắng tôi độc địa như vừa nãy, không sao, tất cả chúng đều từng là thật; anh cũng có thể vung thắt lưng đánh tôi gần chết, ai bảo tôi lừa gạt anh chứ? Thế nhưng, anh không thể như vậy, bảo tôi có hết thảy bởi gương mặt tôi cực giống với người khác, bởi anh vĩnh viễn không thể bù đắp áy náy cho người đó, vậy nên giang tay ôm một tên đồng tính đầy những vết nhơ vào lòng. Tuy tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng nghe chính miệng anh nói ra, vẫn cảm thấy quá mức tàn nhẫn.

Tôi nghĩ anh không biết tôi yêu anh như nào, đó là loại tình yêu hận không thể biến thành bùn đất thấp hèn dưới chân anh, là loại tình yêu buồn cười đến mức có thể vì anh mà từ bỏ danh dự từ bỏ sinh mạng, là loại tình yêu có thể dùng hết những thủ đoạn xấu hổ để lấy lòng, còn là loại tình yêu yếu ớt lo được lo mất dẫn đến hậu quả ngày hôm nay… Khi tất cả những thứ đó biến tôi thành một kẻ điên cuồng, tôi ra phát hiện ra mình không hề giống như vẻ bề ngoài nước chảy bèo trôi bình chân như vại, tôi có một loại dục vọng mãnh liệt muốn hủy diệt chính mình.

Liều mạng tránh khỏi cái ôm của Tập Hiểu Bắc, tôi cầm con dao gọt hoa quả trong khay trà lên. “Tập Hiểu Bắc, về sau anh không cần nhìn khuôn mặt này để làm khổ chính mình nữa, em sẽ để anh hoàn toàn giải thoát.”

Tôi không phải người đàn ông trong quảng cáo, vậy nên không thể đối xử với mình ác hơn một chút, trong giây phút rạch từ mắt xuống, mũi dao do dự, thế là Tập Hiểu Bắc đánh tới, một tay bẻ mạnh tay tôi ra sau lưng, một tay khác gần như cuồng bạo tát tôi: “Tôi sẽ mãi mãi không dạy em phương pháp đúng đắn để giải quyết vấn đề được đúng không? Em nên dùng con dao kia đâm đồ vô lại là tôi, không phải chính em!”

“Em là đồ rác rưởi, Tập tổng, đừng có lấy hành vi chuẩn mực của anh ra yêu cầu em.” Tôi liếm môi một cái, phát hiện ra mình đã rơi lệ đầy mặt từ lúc nào. “Anh thả em, thả Dư Học Bình, bọn em sẽ lập tức biến mất trước mặt anh, vĩnh viễn không quay lại làm anh buồn nôn, quấy rầy cuộc sống của anh.”

Tập Hiểu Bắc thét lên một tiếng kìm nén như con sói cô độc bị ép tới đường cùng trên thảo nguyên, tôi nghĩ lần này rốt cuộc đã chọc giận anh thành công rồi, cứ để bão táp mạnh lên nữa đi, cho tôi quyết tâm và dũng khí rời bỏ.

Tập Hiểu Bắc như một lưỡi dao sắc trực tiếp đâm thủng tôi, nhưng so với tuyệt vọng vô biên vô hạn trong lòng, chuyện này có tính là gì chứ. Anh nâng đầu tôi lên, mỗi lần vào trong tôi đều như tra hỏi tôi tình cảm thật lòng, tôi ngoặt đầu sang một bên, không trả lời. Có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và bi thương của anh, tôi giang rộng hai chân hết cỡ để tiếp nhận, chỉ là không cho anh hồi đáp gì.

Thời gian trôi qua thật chậm, đủ để tôi hồi tưởng lại mỗi giây phút ở bên nhau một lần, không thể không nói tôi là một người may mắn, trời cao trút toàn bộ thứ hạnh phúc người khác muốn cả đời cũng không có được xuống vài tháng ngắn ngủi trong cuộc đời tôi, giờ ông lại muốn tịch thu lại toàn bộ, để nó biến thành hồi ức của tôi trong suốt quãng đời cô độc còn lại.

Không biết qua bao lâu, Tập Hiểu Bắc rốt cuộc cũng ngừng. Anh ôm chặt đầu tôi, nằm xuống nhẹ giọng cầu xin bên tai: “Man tử, nói chuyện, nói gì đó với tôi.”

Tôi ôm chặt anh, vùi đầu sâu vào lồng ngực anh như ngày trước, liều mạng hít thở, liều mạng ghi nhớ. Tập Hiểu Bắc luồn ngón tay vào trong tóc tôi, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, “Ngủ đi Man tử, đều qua hết rồi, ngày mai sẽ không sao nữa.”

Sau đó trời sáng lên, mặt trời cũng mọc, Tập Hiểu Bắc xưa nay không phải người do dự thiếu quyết đoán, không có gì có thể thực sự quấy nhiễu bước chân luôn tiến về phía trước của anh, anh quả quyết đứng dậy, rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề đi tới trước giường, cúi người vỗ lên mặt tôi.

“Thứ nhất, sau khi họ Dư xuất viện nhất định phải rời đi, một mình. Thứ hai, em đừng nghĩ đến chạy, chạy đến đâu cũng vẫn là người của tôi, chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ. Thứ ba, hôm qua tôi không đúng, gia hạn nửa tháng, sau khi trở về tùy em xử lý.”

Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi vẫn nở nụ cười không tim không phổi như trước, tôi thích dáng vẻ này của anh, vĩnh viễn không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.