Rốt cuộc tôi cũng bị Tập Hiểu Bắc bắt về, anh bảo với mẹ ruột tôi có mục đích không tốt, phẩm hạnh cũng có vấn đề, không thích hợp làm giáo viên. Tôi hổ thẹn nhìn cái xuyến trên tay mẹ, bà lại không có cơ hội đeo nữa rồi.
“Không sao đâu con, có trạm phát điện là sẽ có người đến dạy học, con chỉ cần nuôi béo Tháp Lạp, sống vui vẻ hòa thuận là mẹ vui rồi!”
Chu Lỵ cuối cùng cũng đợi được tôi trở về, khoác tay tôi với Tập Hiểu Bắc vào lễ đường. Lúc ném hoa cho khách đến dự, chị ném vào đầu tôi, tôi cầm hoa cười ngu với Tập Hiểu Bắc, anh không coi ai ra gì giúp tôi sửa nơ cổ áo, không ngẩng đầu.
Chu Lỵ kết hôn không lâu đã có thai, tôi thay chị quản lý Thủy Sắc. Có lần tôi bảo Tập Hiểu Bắc đi thụ tinh ống nghiệm làm một đứa, anh tỏ vẻ coi thường. Tôi cực hối hận đã nói ra lời đó, bởi vì từ nay về sau, chỉ cần có cơ hội anh sẽ không ngừng cày cấy trên người tôi, nói khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, anh có lòng tin vào ngày tôi sẽ đơm hoa kết trái.
Thật ra thì, ngoại trừ mông đơm hoa với không thể phản công ra, tôi còn có thể làm gì được chứ?