Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 111: Phượng câu tình: đặc công thế tử phi



Trên mặt Quân Mặc Thần hiện lên một chút nhợt nhạt mang theo tươi cười vui mừng mà Vân Thanh Nhiễm không thấy được. Nếu lúc này thân thể hắn trở nên ấm áp, thì vẻ mặt hắn cũng sẽ ấm hơn ngày thường mấy phần.

Hắn dịu dàng sờ má Vân Thanh Nhiễm, sau đó cánh tay dùng sức, ôm cả người nàng vào trong ngực, giờ phút này đã không còn khoảng cách giữa hai người, da thịt kề sát nhau.

Quân Mặc Thần cứ ôm Vân Thanh Nhiễm như vậy, không mang theo một chút tình dục nào.

Lúc này thân thể hai người đều rất ấm, vừa mới ôn tồn, nhiệt lượng thừa cũng chưa tán ra.

Đối với việc Quân Mặc Thần bất ngờ dịu dàng, Vân Thanh Nhiễm có phần không thích ứng, từng thấy một mặt vô lại, một mặt giảo hoạt của nam nhân này, cũng từng thấy sự phúc hắc và quan tâm của hắn, cả những lúc trở nên cuồng dã, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn dịu dàng đến vậy.

Quân Mặc Thần nhẹ nhàng vuốt má Vân Thanh Nhiễm: “Ta sẽ ra sức để nàng sinh thật nhiều đứa, để đám tiểu quỷ này ngày ngày ầm ỹ nàng, để sau này nàng có muốn quên ta cũng không quên được.”

Giờ ngay cả đứa nhỏ còn chưa có, hắn đã nghĩ đến xa lắc xa lơ như vậy rồi.

“Thùng thùng thùng ——”

Lục Trúc đỏ mặt gõ cửa phòng Quân Mặc Thần: “Thế tử gia, tiểu thư, vương phi nương nương sai nô tỳ đến gọi hai người rời giường, nói là… nói là… đừng để mệt nhọc quá mức… Còn có… Ký Bắc vương gia đến, nói là muốn gặp thế tử gia và thế tử phi.”

Lục Trúc thật vất vả mới nói được hết, nghĩ đến ban ngày ban mặt tiểu thư nhà mình cùng thế tử gia đã vào phòng đóng cửa làm việc kia, mặt nàng liền đỏ bừng, có thể nấu chín được cả trứng tôm.

Vừa rồi vương phi nương nương đến đây một chuyến, dặn dò xong rồi đi, giao nhiệm vụ gọi hai vị chủ tử này cho nàng và Quân Kiệt, Quân Kiệt lại đưa hai tay ra tỏ vẻ mình bất lực, thông thường vào thời điểm này, gia nhà bọn họ sẽ không cho hắn vào phòng. Cho nên trọng trách gọi hai người dậy chỉ có thể trông chờ vào một mình Lục Trúc.

“Ngươi vào đi.” Vân Thanh Nhiễm nói ra ngoài cửa, mình giữa ban ngày ban mặt đã lôi thế tử gia thể yếu nhiều bệnh đi ngủ, ra ngoài người trong phủ sẽ nhìn nàng với “cặp mắt khác xưa”.

“Vâng, tiểu thư.” Lục Trúc có chút sợ sệt đẩy cửa phòng ra, nàng rón ra rón rén đi vào phòng, không dám nhìn thẳng hai người trên giường.

Trước kia nàng không biết làm nha hoàn của Vân Thanh Nhiễm có nỗi khổ gì, chủ tử là người tốt, sẽ không náo loạn tức giận, còn thưởng nàng không ít trang sức, nhưng vừa rồi, nàng đã lĩnh hội được nỗi khổ khi làm nha hoàn của tiểu thư nhà nàng, nàng chỉ hận không thể cất bước bỏ chạy, nàng đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng động của hai người trong phòng, nàng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!

“Tiểu thư, nô tỳ thay y phục giúp người!” Lục Trúc cúi đầu nói.

“Cho người chuẩn bị nước ấm, tắm rửa trước.” Quân Mặc Thần nói.

Hả? Nhưng Ký Bắc vương gia còn đang ở quý phủ đó!

Vân Thanh Nhiễm liếc Quân Mặc Thần một cái: “Gia, Ký Bắc vương gia còn đang chờ bên kia, thần thiếp tắm rửa lúc này có thích hợp không?”

“Có gì mà không thích hợp, hắn ta nguyện ý đến đây thì chờ thêm một lúc cũng đáng đời.” Quân Mặc Thần đáp.

Cũng đúng, Ký Bắc vương còn chạy đến vương phủ này, nhất định không phải chuyện tốt, tuy nói giữa vương gia bọn họ có đôi khi cần phải cùng thương nghị đại sự, khó tránh việc buổi tối còn phải cùng nhau ngồi xuống bàn luận, nhưng đối phương là Hách Vu Thiên, vậy chẳng khác gì không bàn.

Cho dù là Ký Bắc vương gia đang chờ, cũng không thể ngăn cản thế tử phi của hắn tắm rửa.

“Ái phi đừng phiền, bản thế tử sẽ bồi ái phi tắm rửa, nếu Ký Bắc vương hỏi tới, thì nói là hai người chúng ta tắm rửa nên làm chậm trễ thời gian.” Quân Mặc Thần lại bổ sung một câu.

Nói hai người bọn họ đang tắm?

Tưởng tượng một chút, lúc Quân Mặc Thần nói với Ký Bắc vương gia những lời này thì mọi người sẽ phản ứng thế nào, tắm rửa tới mức đường đường Ký Bắc vương gia phải ngồi chờ còn chưa tính, còn là hai người cùng tắm… Ai biết lúc tắm rửa đến vui vẻ hai người đã làm gì để chậm trễ thời gian? Vân Thanh Nhiễm xấu xa nghĩ.

“Lục Trúc, ngươi đi chuẩn bị đi.” Tuy biết quyết định này của Quân Mặc Thần có chút ác liệt, Vân Thanh Nhiễm lại đồng ý quyết định đó của Quân Mặc Thần, dù sao Hách Vu Thiên cũng không phải thứ tốt gì, vậy thì không cần cho hắn ta mặt mũi, vì Hách Vu Thiên mà bỏ đi một cơ hội tắm rửa thoải mái, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy rất không đáng.

“Vâng, tiểu thư.” Lục Trúc tuân lệnh đi xuống chuẩn bị nước cho hai người tắm rửa.

Hai người tắm rửa xong hết khoảng một canh giờ, đợi hai người áo mũ chỉnh tề, quần áo sạch sẽ đi vào phòng nghị sự gặp Hách Vu Thiên thì trời cũng đã tối muộn.

Hách Vu Thiên đứng đầu tứ vương tự mình đến phủ Trấn Nam vương, là đã cho Quân Vô Ý mặt mũi rồi, giờ muốn gặp hai tiểu bối, còn bắt hắn chờ hơn một canh giờ, thật là buồn cười!

Khi Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần nhìn thấy Hách Vu Thiên, sắc mặt hắn ta đã rất khó coi.

“Vương gia, khụ khụ khụ… đường xa mà đến, bản thế tử… khụ khụ… và thế tử phi không thể… lập tức tới gặp vương gia, khụ khụ khụ khụ… thật sự rất áy náy, chỉ trách, chỉ trách thân thể… của bản thế tử, khụ khụ khụ, quá kém, lúc nãy phát bệnh, nên phải giữ thế tử phi ở trong phòng… đợi mấy canh giờ, mới thấy thoải mái, đi ra đây, mong vương gia ngài không phiền lòng.”

Quân Mặc Thần nhìn Hách Vu Thiên, chào hỏi với hắn ta, thuận tiện nói ra nguyên nhân mình và Vân Thanh Nhiễm đến muộn.

Quân Mặc Thần nói rất có lý, vừa nghe đúng là cái cớ nghiêm túc đứng đắn, nhưng ngẫm nghĩ kỹ sẽ thấy một chút ý vị không đúng.

Thôi đi, Hách Vu Thiên thu phần bất mãn trong lòng lại, hôm nay hắn tới là để thúc đẩy tình cảm giữa phủ Ký Bắc Vương và phủ Trấn Nam vương, không phải đến để tức giận với vãn bối, dù sao Quân Mặc Thần cũng là người sắp chết, hắn cần gì phải tức giận với người đã bước một chân vào quan tài chứ?

“Hiền chất, hôm nay bổn vương đến đây, là có chuyện muốn trao đổi với ngươi.”

“Khụ khụ khụ… Vương gia có chuyện gì cứ nói với phụ vương ta là được rồi.” Quân Mặc Thần trừ cái danh hào thế tử ra thì không có chức vụ gì, cũng chưa bao giờ nhúng tay vào việc triều đình, điều này không cần nói mọi người cũng biết, một ma ốm, ngươi còn kỳ vọng hắn có thể làm gì?

“Dưới gối bổn vương có một nữ nhi, mười lăm tuổi, vừa mới cập kê, con bé là hòn ngọc quý trên tay bổn vương, chính là Hương Lăng, trước đây ngươi cũng từng gặp qua nó, bổn vương nghĩ để nó đến làm trắc phi cho ngươi cũng rất tốt, dù sao lúc nhỏ hai người các ngươi cũng có tình cảm không tệ, có một chút tình cảm căn bản rồi.”

Trong lòng Hách Vu Thiên đang đánh bàn tính vang dội, hắn muốn mượn sức Quân Vô Ý làm việc cho mình, nên nghĩ ra một chiêu thông gia này, mặc dù đưa nữ nhi bảo bối của hắn cho một ma ốm cũng có chút luyến tiếc, song, so với nghiệp lớn của hắn, thì chút ít này không tính là cái gì, người làm đại sự thì không câu nệ tiểu tiết.

Thật vất vả, thái hậu bên kia mới được Dạ Hồn dọa cho một trận, không còn nghĩ cách đưa nữ nhân cho Quân Mặc Thần nữa, bên này Hách Vu Thiên lại đến góp vui.

Vân Thanh Nhiễm cúi đầu trừng mắt liếc Quân Mặc Thần một cái, thì ra ngươi còn là khối bánh thơm ngon à!

“Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần che miệng, tiếng ho khan thật lâu không dừng lại, đôi mắt nhỏ có thần của Vân Thanh Nhiễm hắn nhìn thấy rõ ràng.

“Thế tử gia nói xem, nghe lời của Ký Bắc vương gia, có lẽ thế tử gia ngài thật sự quen thuộc với vị Hương Lăng muội muội kia, nếu đã có tình cảm căn bản, thế tử gia ngài cũng sẽ đồng ý chứ?” Tác phong của Vân Thanh Nhiễm luôn trước sau như một, cứ hễ gặp phải vấn đề này, nàng nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của đương sự là Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần vừa ho, vừa cố gắng nhớ lại Hương Lăng trong miệng Ký Bắc vương Hách Vu Thiên. Nghĩ nửa ngày, là tiểu cô nương cột hai bím tóc khóc không ngừng hay người trốn ở góc tường muốn trêu chọc hắn, hay là người răng mọc chưa dài lại luôn ầm ĩ muốn ăn mứt quả?

Không phải trí nhớ Quân Mặc Thần không tốt, mà là lúc nhỏ Quân Mặc Thần sẽ không để ý đến những cô bé khác, hắn vốn trưởng thành khá sớm, tiểu cô nương hay khóc nhè nên hắn làm sao chú ý được nhiều như vậy?

Hiện nay Hương Lăng mười lăm tuổi tính ra nhỏ hơn Quân Mặc Thần sáu tuổi, cho nên trong đầu Quân Mặc Thần chỉ nhớ đến những cô bé cùng lứa tuổi mà hắn rất có ấn tượng, hắn có thể nhớ kỹ ba tiểu cô nương kia là vì ba người bọn họ đều làm phiền hắn…

Về phần tình cảm căn bản mà Ký Bắc vương gia nói, thì thật oan uổng Quân Mặc Thần rồi. Đến khi đại hôn hắn vẫn là một người trong sạch đó! Bằng không tối hôm ấy hắn cũng không đến nỗi mất mặt như vậy.

“Khụ khụ khụ… Vương gia, bản thế tử là người sắp chết, không thể làm lỡ… à… Hương Lăng muội muội được, cho nên vương gia vẫn nên tìm cao tế* khác cho Hương Lăng muội muội thôi!” Quân Mặc Thần từ chối.

(*: rể tốt)

“Hiền chất có điều không biết, Hương Lăng từ nhỏ đã quen biết ngươi, sau khi cập kê, mẫu thân con bé đã ba phen mấy bận nhắc đến chuyện kết hôn với nó, con bé đều bày tỏ một lòng muốn gả cho ngươi, bổn vương và mẫu phi nó đã nói đến đạo lý trong việc này với con bé, nhưng nó một lòng hướng về ngươi, chúng ta làm phụ mẫu cũng chỉ có thể tôn trọng ý của con bé.” Ký Bắc vương gia có chút bất đắc dĩ nói.

Vân Thanh Nhiễm nghe xong, thầm nghĩ, đây đúng là câu chuyện tình yêu lãng mạn thanh mai trúc mã, si tâm chờ đợi, dù sống chết chia xa, cùng người thề nguyện nha!

Nàng cười nói với Quân Mặc Thần: “Thế tử gia, thần thiếp không ngờ thì ra còn có một người si tâm chờ đợi thế tử gia như vậy, nếu sớm biết, lúc trước thần thiếp đã không gả qua đây.”

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần lấy tay phải che miệng, có kinh nghiệm trước đó nên lúc này Quân Mặc Thần muốn kiên trì cự tuyệt đến cùng, lát nữa trong phủ nhiều thêm một trắc phi, khiến trong phủ chướng khí mù mịt thì thật không tốt. “Ý tốt của Vương gia bản thế tử xin nhận, chỉ là… đời này bản thế tử có một thế tử phi là đủ rồi, không cần trắc phi cùng thị thiếp khác.”

Lời này của Quân Mặc Thần dùng để cự tuyệt Hách Vu Thiên, nhưng cũng là lời thật lòng, chẳng qua là hắn mượn hoàn cảnh này để nói ra, khiến Vân Thanh Nhiễm nghe xong chỉ coi là hắn nói cho có hình thức, vì để Hách Vu Thiên buông tha ý nghĩ gả Hương Lăng đến đây.

Quân Mặc Thần nói xong cố ý nhìn Vân Thanh Nhiễm, kết quả phát hiện nữ nhân đáng giận này không để ý đến lời nói của hắn, không chút do dự biến lời nói thật tâm của hắn trở thành lời nói hình thức để hắn từ chối Hách Vu Thiên!

Nữ nhân đáng giận, nàng tốt xấu gì cũng nên đoán ra một chút chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.