Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 113: Đại náo Vương phủ, nam tử che mặt



Ký Bắc Vương phủ đề phòng rất nghiêm, mỗi một canh giờ, thị vệ sẽ thay người, cũng không biết có phải Hách Vu Thiên có tật giật mình hay không, thị vệ ở đây nghiêm mật hơn phủ Trấn Nam vương không chỉ gấp hai lần.

Trên một thân cây ngoài tường vây của phủ Ký Bắc Vương, một bóng người màu đen đang ngồi bên trên chạc cây, đung đưa hai chân của mình, trong miệng còn nói: “Thật là làm tặc cũng không dễ dàng, làm hái hoa tặc lại càng không dễ, phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, chọn một buổi tối nguyệt hắc phong cao, còn phải tránh những nơi đề phòng vô cùng nghiêm ngặt như phủ Ký Bắc Vương này.”

Vân Thanh Nhiễm xoa cằm, Hồng Dược khi còn sống không ít lần làm hại nam nhân, là đồ đệ của bà, nàng cũng được coi như đã kế thừa tuyệt học của sư môn không phải sao?

Lại nói, trộm cắp vốn là nghề nghiệp cũ của nàng, trước kia đánh cắp tin tức, nghe lén đều đã làm qua không ít, nhưng “trộm người” lại là lần đầu tiên.

Vượt qua tường cao, một bóng dáng mờ ảo màu đen xuyên vào bên trong phủ Ký Bắc Vương, nhờ bóng cây và núi giả che dấu tung tích của mình, nàng và Quân Mặc Thần đã từng tới phủ Ký Bắc Vương một lần, Quân Mặc Thần còn cố tình gây sự đi dạo hết cả phủ Ký Bắc Vương một lượt, cho nên Vân Thanh Nhiễm cơ bản cũng đã quen thuộc cấu trúc của phủ Ký Bắc Vương.

Quận chúa Hương Lăng, năm nay vừa mười lăm, cái tuổi như hoa.

Thời điểm vốn nên đi ngủ, nàng ta lại đang khóc sướt mướt trong phòng.

“Quận chúa, người đừng khóc, nếu tổn hại thân thể, thì phải làm thế nào?” Nha hoàn của quận chúa Hương Lăng đang an ủi nàng ta.

“Ta không muốn gả cho ma ốm Quân Mặc Thần đâu, hắn là người sắp chết rồi, dựa vào cái gì mà muốn ta gả qua đó chịu khổ? Hắn muốn chết thì chết sớm một chút, hiện tại còn muốn liên lụy đến ta… Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà muốn ta gả cho hắn để làm quả phụ?” Hách Hương Lăng khóc không thành tiếng, nàng không muốn gả cho Quân Mặc Thần, nàng gả cho ai cũng không muốn gả cho tên ma ốm đó, nàng mới mười lăm tuổi, nàng còn muốn sống rất nhiều năm, đương nhiên là phải gả cho một trượng phu tráng kiện khỏe mạnh!

“Quận chúa người đừng khóc, Nhị tiểu thư của Vân phủ kia không phải cũng gả cho thế tử gia của phủ Trấn Nam vương ư?” Nha hoàn vội vàng an ủi nàng ta.

“Ta sao có thể giống với người điên kia chứ? Nàng ta không thể gả cho ai, nên mới phải gả cho cái tên Quân Mặc Thần sắp chết đó!” Hách Hương Lăng lau mặt mình, khiến cho khuôn mặt vốn đã khóc đến lem luốc lại càng lem luốc hơn: “Tốt nhất là ngày mai thức dậy, Quân Mặc Thần đã chết rồi, như vậy thì dù phụ vương có muốn gả ta đi cũng không gả được.”

“Đúng đúng đúng, sáng mai thế tử gia nhất định sẽ chết, nếu không, ta cùng quản sự ma ma kiếm một hình nhân, viết tên thế tử gia phủ Trấn Nam vương lên đó, rủa hắn chết sớm? Dù sao hắn sống cũng phải chịu khổ, chết sớm đầu thai sớm.”

Nghe vậy Hách Hương Lăng lau nước mắt trên khoé mắt mình: “Được, ngươi đi chuẩn bị, ta tự mình làm!”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Một lát sau, nha hoàn của Hách Hương Lăng thật sự mang một tượng gỗ hình người đến, tìm tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ của Quân Mặc Thần lên trên.

Hách Hương Lăng dùng châm đâm mạnh vào hình nhân: “Ai cho ngươi muốn thú ta, ai bảo ngươi muốn nổi sắc tâm, bản quận chúa là người mà ngươi có thể thú à? Không lấy gương ra soi chính mình đi!”

Hách Hương Lăng giống như đã coi tượng gỗ nhỏ trong tay trở thành Quân Mặc Thần, liên tục đâm mạnh.

Nàng ta chẳng những không ái mộ Quân Mặc Thần như trong miệng Hách Vu Thiên nói, ngược lại, hết sức ghét bỏ Quân Mặc Thần.

Thân phận nàng ta cũng không dưới Quân Mặc Thần, nên không màng thân phận địa vị của Quân Mặc Thần, đương nhiên cũng không nhìn trúng Quân Mặc Thần, nàng ta vốn cũng không cảm thấy Quân Mặc Thần thế nào, có đôi lúc nói chuyện với người khác sẽ biểu lộ sự đồng tình với hắn, chẳng qua lần này Hách Vu Thiên cố ý muốn gả nàng ta đến phủ Trấn Nam vương, khiến nàng ta hoàn toàn hận Quân Mặc Thần.

Trên mái nhà, một viên gạch ngói không biết bị nhấc lên từ khi nào, một ánh mắt xinh đẹp xuyên qua lỗ nhỏ nhìn thấy rõ ràng tình hình phía dưới, đương nhiên đối thoại của chủ tớ hai người Vân Thanh Nhiễm cũng nghe thấy.

Vân Thanh Nhiễm tạm dừng một phút, sau đó một tiếng “rầm”, một thanh xà nhà bị gãy, cùng lúc đó không ít gạch ngói rơi xuống, vỡ trên mặt đất.

Vân Thanh Nhiễm phá hủy nóc phòng dưới thân.

“A a a…” Hách Hương Lăng và nha hoàn của nàng ta ở phía dưới chỗ Vân Thanh Nhiễm nằm bị gạch ngói rơi trúng, chạy trốn bốn phía, bộ dáng rất chật vật.

Khi gạch ngói ngừng rơi, hai nữ nhân khôi phục sự yên tĩnh, lúc ngẩng đầu nhìn về chỗ rạn vỡ kia, thấy một nam tử từ trên trời giáng xuống. Nam tử hắc y che mặt, rất khó để nhìn thấy dung nhan chân thật của hắn.

“Ngươi là ai?” Nha hoàn của Hách Hương Lăng từ trong sự khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nàng ta chỉ vào Vân Thanh Nhiễm hỏi. Nàng ta dám làm như vậy vì nàng ta biết rối loạn vừa rồi sẽ dẫn thị vệ trong vương phủ đến.

Nha hoàn đó cũng chỉ có thời gian nói một câu này, vì giây tiếp theo nàng ta đã bị trúng dao của Vân Thanh Nhiễm, té xỉu trên đất.

Thấy nha hoàn của mình ngất đi, trong lòng Hách Hương Lăng căng thẳng, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì thấy nam nhân đột nhiên xông vào từ trên nóc phòng đến trước mặt mình, ôm nàng vào lòng hắn.

“Ngươi buông ta ra, buông ta ra!” Hách Hương Lăng giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi kìm hãm của Vân Thanh Nhiễm.

“Quận chúa gấp gì chứ, không phải nói không thích thế tử gia đoản mệnh kia à, vậy thì bản công tử thế nào, cam đoan đủ mạnh mẽ đủ phóng khoáng mệnh đủ dài, tuyệt đối có thể làm được đủ phương vị để thỏa mãn nhu cầu của quận chúa nàng.”

Vân Thanh Nhiễm giơ tay lên, chợt nghe “rẹt” một tiếng, quần áo của quận chúa Hương Lăng đã bị Vân Thanh Nhiễm xé rách, không đủ che thân.

“A…” Quận chúa lại hét thảm một tiếng.

Lúc này bởi vì động tĩnh ban nãy mà thị vệ phủ Ký Bắc Vương chạy tới phá cửa mà vào, kết quả bọn họ đúng lúc thấy được thân thể lõa lồ của quận chúa.

“Không được nhìn, tất cả nhắm mắt lại!” Hách Hương Lăng thấy thân thể mình bị đám hạ nhân thô bỉ nhìn, vừa thẹn vừa giận.

Nàng ta dường như đã quên mất, địch nhân quan trọng nhất mà hiện tại nàng ta phải đối mặt là Vân Thanh Nhiễm, chứ không phải là đám thị vệ xông tới muốn cứu nàng ta.

Vuốt sói của Vân Thanh Nhiễm xoa lên gò má Hách Hương Lăng, sau đó chậm rãi dời xuống, tựa như một nam nhân đùa giỡn nữ nhân đi trêu chọc Hách Hương Lăng, khi tay Vân Thanh Nhiễm đến trước ngực Hách Hương Lăng, nàng xé rách cái yếm che thân cuối cùng mặc trên người Hách Hương Lăng, khiến thân thể nàng ta hoàn toàn lộ ra.

“Chậc chậc… thân hình quận chúa thật đẹp, khiến bổn đại gia thật muốn nếm thử.”

Nếu Quân Mặc Thần có mặt lúc này, nghe được thế tử phi của hắn nói với người ta những lời như vậy, phỏng chừng sẽ tức đến mức phun ra một ngụm máu.

“Không được, buông ta ra, buông ta ra, phụ vương ta là Ký Bắc vương gia, nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của ta, thì dù chân trời góc biển, phụ vương ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, phụ vương ta nhất định sẽ chặt ngón tay ngươi, chém đứt hai chân ngươi, cắt đầu lưỡi ngươi…”

“Thì ra quận chúa nàng thích khẩu vị nặng à, còng tay ngọn nến roi da đều không thỏa mãn được nàng? Phải chặt tay chân người ta, cắt miệng lưỡi người ta mới có thể thoải mái ư?”

“Ngươi có nghe không, ta lệnh cho ngươi buông ta ra!”

“Thật ra trong lòng quận chúa không nghĩ như vậy, vừa rồi gia chỉ nghe quận chúa nói, không muốn gả cho tên thế tử quỷ bệnh kia, không bằng đi theo gia, theo gia thì ít nhất gia có thể thỏa mãn nàng, sẽ không để nàng làm quả phụ, đúng không?”

Vân Thanh Nhiễm cười rất vô lại, nàng giam Hách Hương Lăng ở trong lòng mình, hình ảnh như vậy, cho dù là ai nhìn thấy cũng có thể biết được Hách Hương Lăng đang bị người ta phi lễ.

Đám thị vệ phủ Ký Bắc Vương nghe theo mệnh lệnh của Hách Hương Lăng, che mắt thì che mắt, xoay người là xoay người, bọn họ không muốn đeo trên lưng tội danh làm bẩn quận chúa, tội đó sẽ khiến cho bọn họ chết rất thảm, nhưng nếu không dùng mắt để nhìn, thì làm sao bọn họ có thể giải cứu quận chúa từ trên tay hái hoa tặc được chứ?

“Tên tặc nhân này, ta lệnh cho ngươi buông ta ra… Nếu ngươi còn không buông thì ta sẽ gọi người!”

“Nàng gọi đi, cho dù nàng gọi đến rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu nàng, vì vẻ tao nhã lúc này của quận chúa Hương Lăng một khi để cho người khác thấy được, chính là không tôn trọng quận chúa nàng, đó là tử tội đấy…”

Hách Hương Lăng nóng nảy, nàng ta lớn tiếng quát đám thị vệ không dám nhìn lõa thể của mình: “Bản quận chúa lệnh cho các ngươi bắt tên tặc nhân này lại, ta sẽ trọng thưởng, bản quận chúa cho phép các ngươi mở mắt ra nhìn bản quận chúa!”

So với việc thân thể mình bị những tên thô bỉ nhìn thấy, Hách Hương Lăng cảm thấy mình bị nam tử áo đen che mặt không rõ lai lịch này đùa giỡn càng nhục nhã hơn.

Vân Thanh Nhiễm quét mắt qua đám thị vệ một lượt, nhìn trúng một tên thị vệ thoạt nhìn là người có sắc tâm nhất, là hắn ta, người đầu tiên mở mắt nhìn chằm chằm Hách Hương Lăng một lúc lâu khi nàng ta vừa nói có thể nhìn.

Vân Thanh Nhiễm đánh ngất Hách Hương Lăng trước, sau đó cầm đai lưng mà vừa rồi nàng lấy được từ trên người Hách Hương Lăng, vung mạnh, đánh ra một luồng kình phong, quét đi đám thị vệ đang chắn ở cửa, một đám bị văng ra rất xa, đụng vào bức tường, trên núi giả, trên cây ở bên ngoài, hoặc ngất, hoặc bị thương.

Đương nhiên, nàng để lại tên thị vệ mà nàng cho là có sắc tâm nhất.

Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn Vân Thanh Nhiễm, Hách Hương Lăng áo quần rách rưới, sắc thị vệ cùng với nha hoàn đang hôn mê trên mặt đấy.

Vân Thanh Nhiễm đẩy Hách Hương Lăng vào trong lòng tên nam nhân kia: “Đón lấy.”

“Làm, làm gì?” Tên thị vệ nói chuyện lắp bắp, được ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, khiến tim hắn ta đập dồn dập, lại thêm đối mặt với một hái hoa tặc là Vân Thanh Nhiễm, hắn ta có muốn không khẩn trương cũng không được.

“Chiếm lấy nàng ta.” Vân Thanh Nhiễm dùng giọng điệu ra lệnh với tên nam nhân đó.

“Hả?” Thị vệ nghe không hiểu ý Vân Thanh Nhiễm.

“Ta nói ngươi chiếm lấy nàng ta, có mỹ nhân như vậy mà ngươi không muốn à? Ta thấy ngươi rất ham muốn sắc đẹp của nàng ta, người ngươi có thể hưởng, tội ta gánh thay ngươi, chuyện tốt thế này ai mà chẳng muốn, đúng không?”

Vân Thanh Nhiễm hiếm khi hào phóng chịu tiếng xấu thay người khác như vậy.

“Ngươi, ngươi…” Thị vệ lắp bắp, ngón tay chỉ vào Vân Thanh Nhiễm, nửa ngày vẫn không nói được một câu đầy đủ.

“Thế nào? Có sắc tâm mà không dám làm? Cơ hội không có nhiều đâu, qua hôm nay sẽ không còn nữa rồi.”

“Vì sao ngươi không tự mình…”

“Nhiều lời như vậy làm gì, hôm nay tâm tình ta tốt, thích đưa con mồi trong tay nhường cho người khác đấy ngươi có ý kiến không? Không muốn thì quên đi, ta tìm người khác.”

Loại chuyện này, cho dù nàng muốn làm cũng không có khả năng, hái hoa hái hoa, nàng chung quy cũng chỉ có thể ngắt hoa mật của thế tử gia nhà bọn họ, còn vị quận chúa Hương Lăng này, nàng đành phải làm phiền người khác vậy. Minh Nguyệt gia trang

Thị vệ nghe thế nhìn Hách Hương Lăng trong lòng hắn ta, nuốt nước miếng.

Đây là quận chúa đó! Lấy thân phận của hắn thì bình thường cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, cho tới giờ đều không nghĩ tới, có một ngày quận chúa có thể bị hắn ôm vào trong lòng!

Thậm chí còn có cơ hội có thể… Đây là việc mà buổi tối một mình hắn nằm trong chăn mới dám nghĩ đến.

Giấc mộng lâu nay rốt cục cũng có cơ hội thực hiện, nhất là lúc này Hách Hương Lăng thật sự nằm ở trong ngực hắn, sắc tâm của hắn dần chiến thắng sự sợ hãi trong lòng mình, hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào phần da thịt bị lộ ra bên ngoài của Hách Hương Lăng, cảm xúc nhẵn mịn lập tức chiếm cứ suy nghĩ của tên thị vệ sắc đảm ngập trời đó.

Hắn được nếm vị ngọt, động tác chợt trở nên thô bạo.

Chết thì chết, bỏ qua dịp này, thì đời này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nếu có thể thử tư vị của quận chúa Hương Lăng một lần, thì hắn dù chết cũng đáng!

Còn lại, không cần Vân Thanh Nhiễm nói, tên nam nhân đã tự mình làm.

Vân Thanh Nhiễm biết việc sau đó không cần nàng quan tâm.

Lúc này, ngoài cửa rất náo nhiệt, xem ra những thị vệ khác của phủ Ký Bắc Vương cũng bị kinh động.

Vân Thanh Nhiễm xem giờ, sau đó đi ra cửa, tao nhã ngồi ở cửa chờ chi viện tới.

Lúc những người trong Vương phủ chạy đến, thì nhìn thấy trước cửa phòng quận chúa của bọn họ đều là thị vệ bị đánh ngã, cùng với một hắc y nam nhân đang tao nhã ngồi ở trên bậc thang trước cửa phòng.

Vân Thanh Nhiễm dựa lưng vào cột, miệng ngậm một mảnh lá trúc, trông rất nhàn hạ thoải mái, giống như lúc này nàng không ở phủ Ký Bắc Vương, mà đang ở trong sân nhà mình ngắm trăng.

Phần lớn nhân mã đuổi tới, vô số cây đuốc chiếu sáng phủ Ký Bắc Vương, đêm tối nhất thời trở nên sáng như ban ngày.

“Ngươi là ai?” Thứ tử Hách Hữu Phong của Ký Bắc vương cảnh giác nhìn Vân Thanh Nhiễm.

Thấy những người khác đều đã ngã xuống đất, Hách Hữu Phong không dám coi thường vọng động.

Vân Thanh Nhiễm liếc Hách Hữu Phong một cái, chỉ mới mấy ngày, nam nhân này đã khôi phục không tệ, xem ra thân thể rất khoẻ mạnh, cho nên sức khôi phục nhanh hơn nàng rất nhiều.

“Nửa đêm, hắc y che mặt chạy đến phòng của muội muội ngươi, ngươi nói xem ta là ai?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại, nàng cảm thấy nàng đóng vai hái hoa tặc rất rõ ràng mà.

“Ngươi thật to gan, phủ Ký Bắc Vương ngươi cũng dám đến, còn dám mơ tới muội muội ta?”

“Sai rồi, không phải mơ, mà là đã làm.” Vân Thanh Nhiễm sửa lại, mơ ước chỉ là tưởng tượng trong đầu, nàng đã thay đổi thực tế rồi, việc này nghiêm trọng hơn mơ ước nhiều.

“Ngươi nghĩ hôm nay ngươi còn có thể sống sót mà ra khỏi phủ Ký Bắc Vương ư?” Hách Hữu Phong động tay phải, chỉ thấy phía sau thị vệ vương phủ chạy tới đứng đầy cả đình viện, ngay cả trên mái nhà, trên tường vây, trên ngọn cây cũng đều là thị vệ của phủ Ký Bắc Vương.

Xem ra, Vân Thanh Nhiễm có cánh cũng khó chạy. Vân Thanh Nhiễm đoán sơ nhân số thị vệ được điều động, không có một ngàn cũng có tám trăm, Vân Thanh Nhiễm biết hiện tại những người ở đây có bản chất khác biệt với những kẻ vừa rồi xông vào phòng Hách Hương Lăng, đây là những tinh binh của Vương phủ, sẽ không dễ đối phó.

Bốn phía tường vây là cung tiễn thủ cầm cung tên trong tay, gần nàng nhất là cầm đao kiếm, còn phía ngoài cùng là cầm khiên. Trận này có thể nói là trận phòng ngự ba trăm sáu mươi độ không góc chết, muốn phá vòng vây dưới sự phòng ngự của những tinh binh phủ Ký Bắc Vương, chỉ dựa vào sức của một người, quả thực chính là mò trăng dưới nước.

“Mọi việc đều không có tuyệt đối không phải ư?” Đối mặt với trận này, Vân Thanh Nhiễm chỉ nở nụ cười thanh nhã, trên mặt không thấy một chút sợ hãi nào.

Vân Thanh Nhiễm tao nhã lấy từ trên người ra một khối ngọc bội, ngọc bội này vừa nhìn đã biết không là vật thường, ngọc bội có hình dạng một con bạch hổ, ở hoàng triều Thịnh Vinh, bạch hổ không phải gia đình bình thường là có thể sử dụng, nói như vậy chỉ có hoàng thân quốc thích và một số đại thần có giai cấp tương đối cao mới có thể đeo ngọc bội bạch hổ.

Mà khối ngọc bội bạch hổ trên tay Vân Thanh Nhiễm lại có chỗ đặc thù, đó là bên trong ngọc bội có dịch thể giống một giọt máu, khi làm thành ngọc bội, giọt dịch thể màu đỏ đó vừa vặn thành con mắt bạch hổ, thế nên khối ngọc bội này tuyệt này là độc nhất vô nhị, cũng là tín vật của ca ca Hách Hữu Hằng của hắn!

“Làm sao ngươi có vật này?” Thấy Vân Thanh Nhiễm cầm tín vật của Hách Hữu Hằng trên tay, sắc mặt Hách Hữu Phong nhất thời trở nên ngưng trọng.

Lại nói hôm nay ca ca hắn vẫn chưa hồi phủ, việc này vốn cũng không có gì, thỉnh thoảng Hách Hữu Hằng sẽ qua đêm ở viện Câu Lan, cả đêm không trở về phủ, thế nên việc Hách Hữu Hằng đến giờ này còn chưa hồi phủ cũng không gây nên chấn động gì.

“Bởi vì ta bắt được chủ nhân của vật này, lấy sạch đồ của hắn, cho nên vật trên người hắn cũng sẽ rơi vào trong tay ta.” Vân Thanh Nhiễm dựa vào cây cột sau lưng, tay phải cầm ngọc bội, không chút để ý đung đưa khối ngọc bội kia.

“Rốt cuộc ngươi là ai, đến phủ Ký Bắc Vương có mục đích gì?”

Ngay cả ca ca hắn cũng bắt, Hách Hữu Phong không tin hắc y nam tử này chỉ vào phủ để khinh nhờn muội muội Hương Lăng của hắn đơn giản như vậy.

“Tịch mịch hư không lạnh lẽo, nên tới tìm muội muội ngươi vui vẻ một chút, lý do này có được không?” Vân Thanh Nhiễm từ tốn trả lời câu hỏi của Hách Hữu Phong, xem chừng thời gian cũng không còn nhiều, Vân Thanh Nhiễm chậm rãi đứng lên, lấy tay phủi bụi đất trên người, ngáp một cái thật to: “Ta hơi mệt rồi, phải đi về ngủ đây, Nhị công tử ngài cứ tùy tiện đi.”

Vân Thanh Nhiễm tao nhã thoải mái đứng lên, không nhìn đến những thị vệ phủ Ký Bắc Vương đang bao quanh nàng, nếu bọn họ có thể bỏ mặc tính mạng thế tử gia của mình, thì cứ động thủ với nàng thử xem.

“Ngươi muốn gì từ phủ Ký Bắc Vương?” Hách Hữu Phong truy hỏi, nếu một người dám đối nghịch với phủ Ký Bắc Vương, vậy thì hắn ta tất phải có mục đích, bằng không sẽ không dám liều lĩnh lớn như vậy.

“Thật đáng tiếc, trong phủ Ký Bắc Vương của các ngươi không có thứ làm ta cảm thấy hứng thú.”

Vân Thanh Nhiễm lười nhác đi qua trước mặt Hách Hữu Phong, bước chậm về phía cửa.

Vân Thanh Nhiễm không muốn lấy thứ gì từ trong phủ Ký Bắc Vương, là phủ Ký Bắc Vương muốn quá nhiều thứ.

“Nhị công tử, bây giờ phải làm sao?”

Hách Hửu Phong nhíu mày: “Lui xuống, để hắn ta đi.”

Gần ngàn thị vệ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm đi qua trước mặt bọn hắn, lại không thể tiến lên ngăn cản, bọn họ không thể mạo hiểm như vậy, nếu thế tử gia phủ Ký Bắc Vương của bọn họ thực sự ở trong tay hắc y nam tử này, nếu bọn họ ra tay rất có khả năng sẽ đẩy thế tử gia vào tình cảnh nguy hiểm.

“Đúng rồi, nhân tiện nhắc nhở các ngươi một câu, đừng thử theo dõi ta, nếu muốn theo dõi, các ngươi phải bảo đảm bản lĩnh theo dõi của các ngươi thật tốt, bằng không…”

Trước khi đi Vân Thanh Nhiễm còn không quên lưu lại một câu cảnh cáo.



Hôm nay phủ Ký Bắc Vương nhất định không yên tĩnh, mà kẻ đầu sỏ tạo nên thế hỗn loạn này lại đang ung dung đi trên đường từ phủ Ký Bắc Vương về phủ Trấn Nam vương.

Ban đêm trên đường không có người, thỉnh thoảng từ trong ngõ sâu sẽ truyền đến một hai tiếng chó sủa, tiếng gió thổi lá khô xào xạc nghe rất rõ ràng.

Vân Thanh Nhiễm đột nhiên dừng bước.

“Xuất hiện đi.”

Từ đầu, Vân Thanh Nhiễm đã chú ý thấy có người theo sau nàng, chẳng qua đối phương không lộ ra sát khí, nên nàng không thể xác nhận đối phương là đúng lúc cùng đường với nàng hay là cố ý theo dõi.

Đi một đoạn dài, đối phương vẫn theo sau nàng, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy trên đời không có chuyện trùng hợp như thế.

Phía sau Vân Thanh Nhiễm, quả nhiên có một người đi ra.

Lụa mỏng tung bay, là một nam tử đeo trên cổ một tấm lụa dài gần như trong suốt, cứ tùy ý nửa đeo trên cổ, nửa choàng trên vai như vậy.

Cả khuôn mặt của nam nhân bị chiếc khăn che kín lại, không để lộ một chút ngũ quan dung mạo, dù là cặp mắt cũng không lộ ra.

Nam tử mặc trên người một bộ đạo bào màu xám, làm cho người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.

Đạo sĩ?

Vân Thanh Nhiễm nheo mắt, biết phía sau có người đi theo, nhưng nàng cũng không quay đầu lại, nên không biết người đi theo phía sau nàng lại là một đạo sĩ.

“Công phu của phu nhân thật tốt.” Câu đầu tiên nam nhân đã nói ra giới tính thật sự của Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm mặc nam trang lừa gạt không ít người, ngay cả Hồng Dược duyệt vô số người cũng bị Vân Thanh Nhiễm lừa, không nghĩ đến nam nhân này lại có bản lĩnh nhìn ra thân phận của Vân Thanh Nhiễm ngay lần đầu tiên.

“Phu nhân? Ngươi biết ta?” Vân Thanh Nhiễm hỏi nam nhân ăn mặc kiểu đạo sĩ này.

Nam nhân lắc đầu: “Chưa từng gặp qua, phu nhân có tò mò vì sao ta có thể biết được người là nữ tử không?”

Vân Thanh Nhiễm khoanh tay trước ngực: “Xin chỉ giáo.”

“Ta không dùng mắt nhìn người, mà là dùng tâm, nhìn càng nhiều, càng khó thấy rõ bản chất sự việc.”

Cả khuôn mặt của nam nhân đều bị chiếc khăn che mất, căn bản là không nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, y chỉ dựa vào thính giác và khứu giác để nhận biết về cảnh vật chung quanh.

“Vậy vì sao ngươi lại biết ta đã xuất giá?”

“Không phải phu nhân đã đáp lại ư, nếu phu nhân phản bác thì là chưa xuất giá, nếu không phản đối, vậy thì suy đoán của ta đã được chứng thật.”

“Sau đó thì sao, ngươi đi theo ta vì cái gì?” Nam nhân này là nửa đường mới đi theo, không phải đi ra từ phủ Ký Bắc vương.

“Vì phu nhân là người ta muốn tìm.” Nam nhân khẳng định.

“Ta là người ngươi muốn tìm? Chúng ta có quen biết?” Vân Thanh Nhiễm dám chắc mình chưa từng gặp qua nam nhân này. Nam nhân mặc đạo bào mang khăn che mặt thì không có khả năng nàng gặp qua một lại quên mất.

“Chưa từng quen.” Nam nhân đáp, y xác thực chưa từng gặp qua Vân Thanh Nhiễm, thậm chí không biết Vân Thanh Nhiễm là ai, y chỉ biết nàng là người mà y muốn tìm, y dùng nhiều đêm, suy tính tinh tượng, vừa rồi khi nhìn thấy nàng thì y biết người mình muốn tìm đã tìm được rồi. minhnguyetgiatrang

“Phương pháp bắt chuyện mới nhất?” Nếu đúng, vậy phương pháp này rất vụng về, còn không bằng trực tiếp đi lên nói cô nương nàng thoạt nhìn rất quen mắt nha.

“Ta nói đều là lời thật, phu nhân quả thực là người mà ta tìm kiếm lâu nay.”

Vân Thanh Nhiễm nghe được ngữ khí của nam nhân rất chân thành, nhìn y nhiều hơn mấy lần.

“Bộ dạng ngươi không xấu vì sao lại mang khăn che mặt giả thần giả quỷ?”

“Nếu ta mang khăn che mặt, làm sao phu nhân lại biết được diện mạo của ta như thế nào?”

“Không phải ngươi đã thừa nhận rồi à? Ngươi nói như vậy chứng minh ta nói đúng, bộ dạng ngươi không xấu, nếu không phải, thì chứng tỏ ngươi mang khăn che mặt là vì che đậy.”

Vân Thanh Nhiễm trả lại nguyên xi lời giải thích của nam nhân, Vân Thanh Nhiễm quả thật thấy được diện mạo của nam nhân, là một nam nhân rất thanh tú, thoạt nhìn bộ dáng không quá hai mươi tuổi, lại không khỏi khiến cho người ta có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.

“Ha ha… Phu nhân học rất nhanh.”

“Cảm ơn khích lệ, nếu không có chuyện gì, vậy chúng ta từ biệt ở đây, vĩnh viễn không gặp lại!” Vân Thanh Nhiễm vẫy tay với nam nhân, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

“Phu nhân chậm đã.” Nam nhân vẫn có lời muốn nói: “Phu nhân có muốn độ pháp tu đạo không?”

Độ pháp tu đạo?

“Ngươi đến để tuyên truyền à? Thật ngại quá ngươi tìm lầm người rồi, ta đã xuất giá, với việc làm nữ đạo sĩ cũng không có một chút hứng thú nào.”

Vân Thanh Nhiễm không cho là mình sẽ xuất gia, cho dù nàng không xuất giá hay cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không để mình ngày ngày ăn chay, thanh quy giới luật. Nàng không phải người như vậy.

“Phu nhân vẫn nên cân nhắc một chút, phu nhân với ta là có duyên, hơn nữa với phu nhân mà nói, đây chưa hẳn đã là chuyện xấu.” Nam nhân nói, giọng điệu bình thản, ngữ khí nghiêm túc.

“Ta thấy ngươi và Diêm Vương gia cũng rất có duyên, thế nào? Khi nào thì đi gặp mặt ông ta, giải toả nỗi lòng với nhau?”

Đi mẹ nó hữu duyên với đạo pháp, chẳng lẽ trời sinh nàng có khuôn mặt phải làm nữ đạo sĩ à?

Cửu Trọng yên lặng, y không biết, nữ tử y tìm mấy ngày nay lại là một người… ừm… đặc biệt như thế.

Cửu Trọng nhìn Vân Thanh Nhiễm đi càng lúc càng xa, nhẹ nhàng lắc đầu, đế nữ tinh xuất hiện, dẫn đường cho đế vương tinh, đây là lúc trước sư phụ của y xem tinh tượng đã dự đoán ra. Về phần có thể trở thành sự thật hay không, Cửu Trọng không biết, mọi việc đều có sự ngoài ý muốn, cho dù là tinh tượng cũng sẽ không ngoại lệ. Lúc trước tinh tượng cũng phát sinh biến hoá vì xuất hiện chuyện xấu, không ai có thể hoàn toàn đoán trước được.



“Oành——”

Trong ngự thư phòng, mỗi người đếu cảm thấy bất an, tối nay tâm tình hoàng thượng rất không tốt, chỉ thấy hoàng thượng hất tung toàn bộ tấu chương được xếp ở trước người ông ta, nổi cơn thịnh nộ.

Mà đứng trước mặt ông chính là quốc sư Cửu Trọng được ông mời ra từ hoàng lăng.

“Đã nhiều ngày như vậy, ngươi còn chưa tìm được nữ nhân kia ư?” Dạ Hoằng Nghị chính là vì chuyện này mà tức giận, mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần có một trường hợp có thể, chỉ cần tiền ẩn nhân tố bất ổn sẽ uy hiếp đến địa vị của ông, ông đều sẽ diệt trừ hoàn toàn.

“Không có.” Cửu Trọng không đổi sắc mặt, vẫn một bộ dầu muối không dính thân, không bị lửa giận của Dạ Hoằng Nghị dọa sợ.

“Choang——” Dạ Hoằng Nghị tiện tay cầm chén trà, ném lên mặt Cửu Trọng, Cửu Trọng không né không tránh, mặc cho chén trà nóng bỏng kia và cả cái chén đập lên mặt y, nước nóng bắn lên khắp mặt, y vẫn đứng lặng ở đó, như núi Thái Sơn sừng sững không động.

“Ngươi là quốc sư của trẫm, ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng làm không được, trẫm còn lưu lại ngươi làm gì?”

“Thần là quốc sư của hoàng triều Thịnh Vinh, không phải quốc sư của hoàng thượng.” Cửu Trọng không nhanh không chậm sửa lại.

Nghe nói thế, Dạ Hoằng Nghị vốn đang tức giận, nhưng ông tựa hồ nghĩ tới điều gì, chợt bình tĩnh lại.

“Xem ra, năm đó đế vương tinh mà sư phụ ngươi đoán được cũng là huyết mạch của Dạ gia phải không?” Dạ Hoằng Nghị từ trong lời nói của Cửu Trọng cẩn thận suy nghĩ một việc, đích xác, Cửu Trọng, sư phụ của Cửu Trọng, cùng với quốc sư các triều đại của hoàng triều Thịnh Vinh, đều là vì hoàng triều Thịnh Vinh, phục vụ vì thiên hạ của Dạ gia bọn họ, không tham gia tranh đấu nội bộ của bọn họ, nếu đối phương là người của Dạ gia, Cửu Trọng sẽ không nhúng tay.

Cửu Trọng không trả lời, y không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, lửa giận của Dạ Hoằng Nghị cũng lắng xuống: “Người đâu, hộ tống quốc sư trở về hoàng lăng.”



“Khụ khụ khụ… Ái phi, bản thế tử vừa mới nghe nói có tặc náo loạn phủ Ký Bắc vương…”

Quân Mặc Thần lúc này đang ở bên trong thùng tắm, hắn ghé lên bên cạnh thành thùng, nhìn Vân Thanh Nhiễm đang ở trên giường đối diện.

Làn da của Quân Mặc Thần như ánh trăng sáng tỏ lúc ẩn lúc hiện.

“Ừ.” Vân Thanh Nhiễm “Ừ” một tiếng, sau đó trở mình, để lại cho thế tử gia một bóng lưng.

“Bản thế tử còn nghe nói… khụ khụ khụ… vị quận chúa Hương Lăng vốn muốn gả cho bản thế tử… khụ khụ khụ… đêm nay đã bị kẻ tặc chiếm đoạt thân mình… khụ khụ… bây giờ còn đang náo loạn muốn tự sát kìa… khụ khụ khụ…”

“Ừ…” Vân Thanh Nhiễm lại chỉ “Ừ” một tiếng.

“Khụ khụ khụ… bản thế tử còn tưởng kẻ tặc ‘hái hoa’ chỉ đi làm loạn, khụ khụ… Không biết vì sao nàng lại đùa thật… Ái phi nàng biết không?”

“Thế tử gia anh minh thần võ như thế cũng không đoán ra, thì làm sao thần thiếp biết được.” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nàng sao lại cảm thấy đêm nay thế tử gia nói hơi nhiều lời nhỉ?

Về phần vì sao lại làm thật… bên tai Vân Thanh Nhiễm vang lên một phần đối thoại của Hách Hương Lăng và nha hoàn của nàng ta…

Vân Thanh Nhiễm trở mình, bỏ qua những âm thanh trong đầu.

Làm thật thì làm thật, còn hỏi vì sao, thực dong dài.

“Khụ khụ khụ… ái phi, bản thế tử đang tắm.” Quân Mặc Thần nói.

Kỳ thật, lúc này Quân Mặc Thần không phải đang tắm, mà là ngâm dược, hắn phải ngâm trong nước thuốc hai canh giờ, sau khi vào thu, mỗi ngày hắn đếu làm vậy, đến mùa đông, nồng độ dược sẽ tăng lên, thời gian ngâm cũng kéo dài.

“Thần thiếp biết.” Vân Thanh Nhiễm vươn tay đắp chăn lên trên người mình.

“Khụ khụ khụ… ái phi không giúp à?”

“Ngươi mấy tuổi rồi, không biết tắm rửa à?”

“Nhưng… khụ khụ khụ… bản thế tử thích ái phi chạm vào… khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần làm bộ ái muội nói với Vân Thanh Nhiễm.

“Hồi thế tử gia, hiện tại thần thiếp càng muốn đi tắm cho Chu công.”

“Ái phi, cùng ngâm với bản thế tử được không?” Quân Mặc Thần mời Vân Thanh Nhiễm cùng tắm uyên ương.

“Đó là dược chuẩn bị riêng cho ngươi tắm, ta ngâm làm gì?”

“Có bệnh chữa bệnh, không bệnh phòng bệnh.” Quân Mặc Thần tiếp tục dụ dỗ Vân Thanh Nhiễm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.