Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 115: Hắn đi ra ngoài như vậy, nàng làm sao có thể nghỉ ngơi?



Đôi mắt to của Vân Thanh Nhiễm trừng lên, chăm chú nhìn Quân Mặc Thần đột nhiên nổi giận một hồi lâu, thầm nghĩ Thế tử gia rốt cuộc đang tức giận cái gì?

Người xưa đều nói lòng của nữ nhân như kim đáy bể, tại sao Thế tử gia mà nàng gả lại có tâm tư còn khó đoán hơn cả nữ nhân?

Vân Thanh Nhiễm không nói thêm câu gì nhìn Quân Mặc Thần đối diện một lúc lâu: “Nói xong rồi? Vậy đến cửa thành thả ta xuống đi.” Suy nghĩ của Vân Thanh Nhiễm cũng không vì một câu nói “Lấy chồng theo chồng gả chó thì theo chó” của Quân Mặc Thần mà phát sinh bất kỳ biến hoá nào.

Nói nửa ngày! Vân Thanh Nhiễm coi toàn bộ những lời Quân Mặc Thần nói như gió thoảng bên tai!

Quân Mặc Thần rất tức giận, lại không có chỗ nào có thể phát tiết lửa giận của mình, phát hỏa với Vân Thanh Nhiễm thì hắn thật sự không làm được, nhưng để bản thân nghẹn như vậy cũng không dễ chịu.

“Không có sự cho phép của bản thế tử, ái phi không được đi đâu cả, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi bên cạnh bản thế tử!” Hai hàng lông mày xinh đẹp của Quân Mặc Thần sắp dính lại với nhau.

“Nếu như ta không đồng ý thì sao?” Vân Thanh Nhiễm nheo mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán khả năng bản thân chạy thoát từ vòng vây của Quân Mặc Thần cùng với ám vệ bên cạnh hắn.

Quân Mặc Thần nở nụ cười ưu nhã, sau đó nghiêng người, hắn vốn ngửa đầu nhìn nóc xe lại xoay người lại, nằm nghiêng mặt đối mặt với Vân Thanh Nhiễm ở bên cạnh, hắn nở một nụ cười yếu ớt nhợt nhạt lại mang theo mấy phần tà ác với Vân Thanh Nhiễm: “Vậy thì, bản thế tử đành phải lỗ mãng một lần, để ái phi nàng không thể rời khỏi!”

Hắn đang nghiêm túc?

Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nếu Quân Mặc Thần không thả nàng xuống xe, vậy nàng cũng chỉ có thể tự mình động thủ.

Vân Thanh Nhiễm đứng dậy, người chưa kịp động, ngang hông đã có thêm một bàn tay, bàn tay trắng nõn thon dài, chính là móng vuốt sói của thế tử gia.

Vân Thanh Nhiễm quay đầu lại, chỉ thấy Quân Mặc Thần cười như có như không nhìn nàng.

Vân Thanh Nhiễm dùng lực vùng khỏi vuốt sói kia, Quân Mặc Thần lại càng dùng sức kéo nàng lại, ở nơi mà thủ vệ bên ngoài không nhìn thấy, đến tình hình bên trong màn xe, Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đang trình diễn một cuộc giằng co trong im lặng.

Quân Mặc Thần chơi xấu dùng cả hai chân của mình, móc chân Vân Thanh Nhiễm rồi kẹp chặt lấy, dùng cả tay chân kéo Vân Thanh Nhiễm lại.

“Thân là bảo bối làm ấm giường cho bản thế tử dùng, ái phi há có thể nói đi là đi được? Khụ khụ khụ… không có ái phi… bản Thế tử… buổi tối làm sao yên giấc?” Quân Mặc Thần như bạch tuộc ôm chặt Vân Thanh Nhiễm, không cho nàng có bất kỳ cơ hội nào để thoát thân.

Quân Mặc Thần rõ ràng đang giận dỗi với Vân Thanh Nhiễm, hắn không muốn ra khỏi thành, chỉ cần hắn nói cho Vân Thanh Nhiễm biết mình không muốn ra khỏi thành, thì căn bản sẽ không có chuyện gì, nhưng cố tình thế tử gia lại giận quá mất khôn, thế nào cũng phải bắt nạt nữ nhân mà hắn vừa yêu vừa hận này một lần!

Vân Thanh Nhiễm luôn là người không chịu thua, Quân Mặc Thần kiềm chế nàng không cho nàng xuống khỏi xe ngựa, nàng đương nhiên sẽ phản kháng.

Hai người đấu qua đấu ngay trong xe ngựa, làm cho cả xe ngựa cũng lắc lư theo, xe ngựa này vốn được chế tạo riêng cho Quân Mặc Thần, vì để cho người ngồi trong xe ngựa có thể chịu ít xóc nảy khi đi đường, cũng bớt khổ sở, kết quả hai người ngồi trong xe lại nháo loạn lên, khiến cho xe ngựa càng thêm tròng trành.

Lục Trúc ngồi trước xe ngựa nhất thời đỏ mặt thầm nghĩ, tiểu thư và thế tử gia thật là…Từ sau khi hai người viên phòng lại càng lớn mật, bọn họ đang ở trên đường đó, hai người họ lại…

Quân Kiệt cùng ngồi phía trước với Lục Trúc, trên mặt cũng lúng túng mấy phần, tuy mặt không hồng như Lục Trúc nhưng trong đầu đã không thể bình tĩnh nổi, ở khoảng cách gần thế này, thế tử gia và thế tử phi nương nương lại ở trong xe…

Qua một lúc xe ngựa đã đến đích, xe dừng trước cửa Từ Vân Tự, phương trượng dẫn theo tăng nhân trong tự miếu đích thân ra nghênh đón.

Xe ngựa ngừng hồi lâu, Vân Thanh Nhiễm mới từ trong xe ngựa bước xuống, mở cửa xe, Vân Thanh Nhiễm đã thấy một đám hòa thượng đứng chỉnh tề bên ngoài, lại nhìn bên trên bức hoành của cửa chính đề “Từ Vân Tự”.

Tóc Vân Thanh Nhiễm có chút tán loạn, là lúc mới rồi “dây dưa” với Quân Mặc Thần, bị Quân Mặc Thần làm rối.

Nghĩ cũng biết là Quân Mặc Thần cố ý.

“Khụ khụ khụ… ái phi, hai chúng ta tạm thời ở trong Từ Vân Tự này, phương trượng đại sư là bạn tốt của bản thế tử, chúng ta đến làm phiền mấy ngày.” Quân Mặc Thần không nhanh không chậm từ trên xe ngựa đi xuống, phảng phất như bản thân căn bản chuyện gì cũng không biết.

So với sự hỗn loạn của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần lại là một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Vân Thanh Nhiễm không có ý đồ xấu xa như hắn, nên không cố ý làm rối loạn trang phục của hắn.

Quân Mặc Thần được Quân Kiệt nâng đỡ chậm rãi đi tới trước mặt phương trượng đại sư: “Khụ khụ khụ… Khổ Thiền đại sư, ngài vẫn khỏe chứ?”

Khổ Thiền đại sư là phương trượng của Từ Vân Tự, là bạn vong niên của Quân Mặc Thần, hiện giờ đã thất thập cổ lai hy rồi, chòm râu trắng khiến ông thoạt nhìn rất có cảm giác tang thương của năm tháng.

“Đã phiền thế tử gia quan tâm, lão nạp thân thể khỏe mạnh.Ngược lại thế tử gia bây giờ đúng là xuân phong đắc ý.” Khổ Thiền đại sư cười trêu chọc Quân Mặc Thần. Ánh mắt của ông dao động trên người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, tươi cười có thâm ý khác.

“Khụ khụ khụ… Đại sư nói đùa.” Quân Mặc Thần hơi cúi đầu, sau đó còn cố ý liếc một cái, muốn nhìn xem Vân Thanh Nhiễm lúc này sẽ có phản ứng thế nào?

Lại thấy Vân Thanh Nhiễm đang cười híp mắt nhìn hắn, tiểu nữ nhân này, ngay cả khi nàng giận hắn cũng đáng yêu như vậy.

Vân Thanh Nhiễm không tức giận mới là lạ, không ra khỏi thành thì không thể nói thẳng à? Ầm ĩ nửa ngày, hoá ra chính hắn không có ý định ra khỏi thành!



Ban đêm

Vân Thanh Nhiễm nằm trên giường ở thiền phòng lật mình, nhưng vẫn không thể ngủ nổi.

Nàng mặc quần áo vào, mở cửa phòng, đi đến cửa lại thấy Quân Kiệt đang canh giữ ở đó.

“Thế tử gia đâu?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Kiệt.

“Hồi thế tử phi nương nương, Thế tử gia đang đánh cờ với Khổ Thiền đại sư ở trong phòng ông ấy.” Quân Kiệt không dám ngẩng đầu đối diện với Vân Thanh Nhiễm, hắn không giỏi nói dối, hắn sợ mình vừa nhìn vào mắt Vân Thanh Nhiễm sẽ bị nàng nhìn thấu.

“Thiền phòng của Khổ Thiền đại sư ở chỗ nào, ngươi dẫn ta đi xem.” Vân Thanh Nhiễm nói.

“Chuyện này… nương nương, trời cũng đã tối, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi, nếu nhiễm lạnh sẽ không tốt.” Quân Kiệt vội nói.

“Nhiễm lạnh?” Vân Thanh Nhiễm khẽ híp mắt: “Ngươi cũng nói ta sẽ bị nhiễm lạnh, vậy thế tử gia đâu? Ngươi cảm thấy hắn sẽ không bị nhiễm lạnh à? Hay là nói tự miếu giữa sườn núi còn ấm áp hơn phủ Trấn Nam Vương?”

“Thuộc hạ…” Quân Kiệt bị Vân Thanh Nhiễm hỏi như vậy nhất thời có chút luống cuống.

“Nói thật cho ta biết, thế tử gia đi đâu.” Thấy Quân Kiệt canh giữ ở cửa phòng nàng, cũng biết là có vấn đề, Quân Kiệt là thị vệ thiếp thân của Quân Mặc Thần, không bảo vệ Quân Mặc Thần lại đến trông coi nàng, không phải rất kì lạ à?

“Nương nương… thuộc hạ…” Quân Kiệt thấy mình bị Vân Thanh Nhiễm vạch trần, không khỏi lắp bắp: “Nương nương, ngài tha cho thuộc hạ đi, trước khi đi thế tử gia đã dặn thuộc hạ rồi, không thể cho nương nương ngài biết.”

“Ồ? Thật à? Thế tử gia đi làm việc mờ ám gì mà lại không thể cho bổn cung biết?” Vân Thanh Nhiễm tạo áp lực vô hình lên người Quân Kiệt khiến trong lòng hắn liên tiếp bại lui.

“Thế tử phi nương nương ngài đừng hiểu lầm, thế tử gia không phải đi làm việc gì mờ ám đâu.” Quân Kiệt nghĩ thầm, lần này nguy rồi, nếu thế tử phi nương nương hiểu lầm thế tử gia đi làm chuyện xấu gì, chốc nữa lại tức giận với thế tử gia thì thật không tốt!

Quân Kiệt biết đối với Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm rất đặc biệt!

“Không phải đi làm những việc mờ ám, vậy tại sao lại muốn ngươi giấu ta?” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười hỏi, ánh mắt nàng rất sắc bén, khiến Quân Kiệt không thể lui, chỉ hận không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống, bằng không hắn nhất định sẽ bị thế tử phi nương nương nhìn ra manh mối.

“Hắn cũng thật giỏi, để bổn cung đi nghỉ ngơi sớm, bản thân lại chạy ra ngoài tầm hoa vấn liễu, quả nhiên người xưa nói không sai, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không vụng trộm được. Bổn cung nạp thiếp cho hắn, hắn không muốn, thì ra là muốn tự mình đi ăn vụng đây mà?” Vân Thanh Nhiễm nói rất nghiêm túc.

Nghe giọng điệu của Vân Thanh Nhiễm nghiêm túc như vậy, Quân Kiệt cuống lên, cũng thật sự tin lời Vân Thanh Nhiễm nói.

“Nương nương ngài hiểu lầm rồi, Thế tử gia thật sự không đi tầm hoa vấn liễu, trên dưới kinh thành người nào không biết thân thể thế tử gia vô cùng yếu nhược, làm sao có thể đi tầm hoa vấn liễu được?” Quân Kiệt vội giải thích thay Quân Mặc Thần.

“Thân thể hắn đúng là rất yếu, không chịu nổi một chút lạnh không sai, hay bị bệnh là đúng, một chân đã bước vào trong quan tài cũng là sự thật, có điều hắn có một thân tu vi võ công không tệ, cố gượng chống đỡ cũng có thể làm đến “nhiệt tình mười phần”, về điểm này, bổn cung là người có quyền lên tiếng nhất không phải à?”

Nàng luôn bị hắn lăn qua lăn lại đến mức toàn thân đau nhức, với chuyện phòng the hắn rốt cuộc được hay không được, nàng còn không rõ ràng ư?

“Ách…” Quân Kiệt cúi đầu thấp hơn, hắn không thể phản bác lời Vân Thanh Nhiễm, quả thật võ công của thế tử gia rất cao cường, lúc đầu là vì muốn bảo vệ tính mạng, cho nên Vương gia đã tìm sư phụ dạy nội công tâm pháp cho thế tử gia, ai ngờ thế tử gia lại là kì tài luyện võ trăm năm mới có một người, chỉ mấy năm ngắn ngủi, thành tựu võ học đã vượt xa Vương gia. Mười sáu tuổi đã đánh bại được Vương gia rồi, võ học tinh tiến khiến những hộ vệ như bọn họ tự than không bằng.

Hắn và một vài ám vệ khác đều ngầm suy nghĩ, nếu thế tử gia không mang bệnh, thì hiện giờ ngài ấy sẽ có thành tựu thế nào đây? Chỉ tiếc tạo hoá trêu người, ài…

Đương nhiên thế tử gia trên chuyện phòng the thế nào, không cần thế tử phi nương nương nói, bọn họ ở bên ngoài dùng tai để nghe, cũng có thể suy đoán được một hai…

“Xem ra bổn cung nói đúng rồi, ai… Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không trách thế tử gia, hắn là thế tử gia, bổn cung chẳng qua là một trong rất nhiều nữ nhân của hắn, thân là thế tử phi hợp cách, ngày thường phải nên nạp thêm mấy phòng thị thiếp cho hắn, hiện giờ hắn đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu cũng chỉ có thể chứng minh bổn cung làm chưa được tốt!”

“Nương nương không phải như vậy, gia thật sự không đi tầm hoa vấn liễu! Gia đi làm chính sự! Không tin ngài có thể hỏi Thu Ảnh!” Quân Kiệt rất sợ Vân Thanh Nhiễm không chịu tin những lời hắn nói, vội kéo thêm một ám vệ khác là Thu Ảnh xuống nước cùng.

“Ồ?” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, việc nghiêm chỉnh à? Vào lúc này mà có thể được gọi là việc nghiêm chỉnh, e rằng cũng chỉ có chuyện của phủ Ký Bắc Vương, Quân Mặc Thần ngoài miệng nói muốn ở lại Từ Vân Tự tọa sơn quan hổ đấu, kết quả lại vẫn nhúng tay vào!

Nếu chỉ là đấu tranh giữa hoàng đế và Ký Bắc Vương, thì cũng thôi đi, nhưng sự tình liên luỵ đến phủ Trấn Nam Vương, liên luỵ đến phụ vương và mẫu phi, đừng nói là Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm cũng không thể không quan tâm.

“Hắn đang ở đâu? Đưa ta đi gặp hắn!” Vân Thanh Nhiễm nói.

“Nhưng mà nương nương…” Quân Kiệt không dám để Vân Thanh Nhiễm đến đó.

“Lằng nhằng cái gì, để cho người sắp chết như hắn ở bên ngoài, ngươi bảo ta an tâm đi ngủ thế nào?”

Nói gì mà không có nàng thì hắn không thể ngủ ngon, kết quả hơn nửa đêm tự mình đi ra ngoài, võ công giỏi mấy cũng chỉ có thể chống đỡ được nhất thời thôi? Thời gian càng dài e rằng sẽ không thể chịu nổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.