“Nương nương, thuộc hạ, thuộc hạ…” Quân Kiệt nhận thua, tự biết bản thân không có cách nào giấu diếm được nữa, đành phải thành thật nói rõ: “Nương nương, thế tử gia biết dựa theo tính khí của Hoàng thượng, ngày mai lúc trời chưa sáng sẽ rất có khả năng động thủ với Ký Bắc Vương gia, Hoàng thượng muốn đánh bất ngờ, cố nhiên có thể gia tăng phần thắng, chỉ là Ký Bắc Vương đã trù bị nhiều năm, chuẩn bị tất nhiên vô cùng đầy đủ, lần này động thủ, hao binh tổn tướng là điều không thể tránh khỏi. Hoàng thượng cho Vương gia chúng ta đánh trận đầu, lại không cho Vương gia chúng ta có thời gian điều động nhân mã. Binh quyền vương gia nắm giữ trong tay lại không chưởng quản nhân mã ở kinh thành, hiện giờ trên tay chỉ có ba vạn nhân mã có thể điều động, mà Ký Bắc Vương đóng quân mười dặm ngoài thành lại có đến bảy vạn.”
“Hoàng thượng muốn nhân cơ hội này tiêu diệt hai cái đinh trong mắt?”
“Nương nương?”
“Không phải à? Lúc Hách Vu Thiên tồn tại, đối với hoàng đế mà nói, phụ vương là trợ lực, nhưng nếu Hách Vu Thiên không còn, phụ vương lại đang trong quá trình lập công tiêu diệt Hách Vu Thiên, đối với Hoàng đế, phụ vương sẽ trở thành một tai họa khác.”
Dạ Hoằng Nghị mưu kế tường tận, mặc dù mệnh lệnh động thủ với Hách Vu Thiên là nhất thời truyền xuống, nhưng ông ta đã ấp ủ ý nghĩ từ rất lâu, ông ta tất nhiên đã suy nghĩ xong phương thức có lợi nhất đối với mình.
Ông ta cố ý để phụ vương giao đấu với Hách Vu Thiên, còn ông ta chỉ cần ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi.
Vị ở trong hoàng cung đó, thủ đoạn quả thật rất cao minh.
“Thế tử gia đang ở đâu?” Vân Thanh Nhiễm biết Quân Mặc Thần không phải người lỗ mãng, không có khả năng một thân một mình xông vào giữa trận đọ sức lớn này, vậy sẽ chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa, đừng nói thân thể hắn yếu nhược như thế, dù là một người khỏe mạnh, cũng không thể chỉ dựa vào sức lực một người để ngăn cơn sóng dữ cả.
“Hoàng thượng và Vương gia đã điều tra ra nơi Ký Bắc Vương bí mật gom góp lương thảo và binh khí ở chỗ nào, nhưng Hoàng thượng và Vương gia lại vẫn chậm chạp không động thủ, bởi vì đó là một nơi hiểm địa ở ngoài thành, bốn phía đều có vách đá dựng đứng cao hơn trăm trượng, người bình thường căn bản không có khả năng vượt qua được, người có thể nhảy xuống vách đá đó chỉ có thế tử gia! Vì thế…”
“Vì thế cái tên bệnh tật đó chỉ có một mình đã nhảy xuống vách đá rồi?” Vân Thanh Nhiễm nói tiếp lời Quân Kiệt.
Nàng biết không thể nói đó là tên bệnh tật, bởi vì hắn là người duy nhất có thể làm được việc này, nếu không, những người khác đã sớm đi rồi…
“Ai đi cùng hắn?” Vân Thanh Nhiễm lại hỏi.
“Có bốn ám vệ cùng đi. Nhưng bọn họ chỉ có thể ở trên vách đá chờ thế tử gia.”
“Ngươi dẫn ta tới đó.”
“Không được đâu, nương nương!”
“Dẹp ngay! Không đi? Ta thủ tiết rồi ngươi chịu trách nhiệm à?”
“Không, không, không… không phải… nhưng mà…” Quân Kiệt ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được nguyên do.
“Vậy thì mang ta đi.” Vân Thanh Nhiễm ra lệnh: “Thu Ảnh, xuống đây, ta cần ngươi chuyển một phong thư giúp ta.”
Vân Thanh Nhiễm nói xong, chỉ thấy một bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, đi tới trước mặt nàng.
“Nương nương có gì phân phó, thuộc hạ tùy thời đợi lệnh.”
Thu Ảnh cúi thấp đầu, cuộc đối thoại vừa rồi giữa Quân Kiệt và Vân Thanh Nhiễm hắn cũng nghe được.
Nói thật, hắn hi vọng Vân Thanh Nhiễm đi tới đó. Một mình thế tử gia nhảy xuống vách đá bọn họ sao lại không lo lắng chứ? Bọn họ không lo lắng thế tử gia gặp phải cường địch, mà lo lắng thân thể ngài không chịu nổi, bây giờ là ban đêm, hơn nữa thời tiết đã vào thu, nơi cần đi là thung lũng, gió lại lớn, hoàn cảnh thế này vô cùng nguy hiểm đối với thế tử gia.
Chỉ hơi không cẩn thận, hàn khí thâm nhập thân thể, sẽ lấy mất mạng của thế tử gia!
Một chuyến này thế tử gia đi, cho dù có thể bình an trở về, thì thân thể cũng không khoẻ nổi.
Vân Thanh Nhiễm xoay người trở về phòng, viết một phong thư ngắn gọn, trên phong thư viết rõ là gửi Dương Lâm. Sau đó nàng lại đóng gói một vài thứ như giấy bút thành bao, đeo trên lưng.
Giao thư vào trong tay Thu Ảnh: “Phiền ngươi chuyển thư qua, nói là ta muốn ngươi chuyển là được rồi.”
“Vâng, nương nương.” Thu Ảnh nhận thư, vội vã đi ra ngoài.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Vân Thanh Nhiễm nói với Quân Kiệt.
Quân Kiệt cũng bất đắc dĩ, không lay chuyển được Vân Thanh Nhiễm, đành phải mang nàng đi tìm Quân Mặc Thần, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất nhớ Quân Mặc Thần.
Trên vách đá cheo leo, là dốc đá, bốn phía rất trống trải, dốc đá vươn dài vào trong là lùm cây, đến nơi này, Vân Thanh Nhiễm sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là nơi hiểm yếu.
Chỗ này giống như có người khoét vào một khối từ một bên dáng núi, lưu lại một vách đá dựng đứng cao trăm trượng bao vây lấy phòng bị bốn phía, có để lại một chỗ rất nhỏ thông với bên ngoài.
Lão hồ ly Hách Vu Thiên này thật sự rất biết chọn chỗ.
“Diện kiến thế tử phi nương nương.”
Bốn người ở trên vách đá chờ Quân Mặc Thần cùng thỉnh an Vân Thanh Nhiễm.
“Thế tử gia xuống đó đã bao lâu rồi?”
“Gần một canh giờ rồi.” Một người hồi đáp.
“Một lần lâu nhất của hắn, ở trong hoàn cảnh này thì có thể chịu đựng được bao lâu?”
“Một canh giờ.” Lần này người trả lời là Quân Kiệt, hắn đi theo Quân Mặc Thần lâu nhất, cũng là người rõ ràng nhất.
Vân Thanh Nhiễm hơi nhíu mày, sau đó đi tới bên dốc đá, từ trên phóng tầm mắt nhìn xuống.
Gió to nổi lên bốn phía, làm rối tóc nàng, vách đá dốc đứng, lại có gió lớn, đừng nói là từ trên đây đi xuống, ngay cả thân thể ở trên vách đá này cũng không thể đứng vững.
Nam nhân kia bước đi cũng không xong lại đi từ nơi này xuống?
Vân Thanh Nhiễm rất muốn mắng người, tên hỗn đản đó khinh công hay mọc cánh hả? Cho dù có cánh cũng chưa chắc đã có thể bay xuống dưới được?
“Nương nương?” Thấy Vân Thanh Nhiễm cứ nhìn chằm chằm xuống dưới, Quân Kiệt tìm tòi nghiên cứu cả nửa ngày nhịn không nổi hỏi nàng.
Vân Thanh Nhiễm không nói chuyện, tự gỡ bao đồ mà mình mang đến xuống, lấy giấy và bút từ bên trong ra, bắt đầu tính toán.
Vừa rồi nàng đo qua bằng mắt, vách đá này cao hơn hai trăm mét, đại khái từ ba trăm năm mươi mét đến ba trăm tám mươi mét.
Nếu ở dưới tình huống không có gió, nàng từ trên này nhảy xuống, tốc độ có thể đạt tới hơn tám mươi mét mỗi giây, như vậy nàng phải chịu lực tác động hơn tám trăm Niutơn, chắc chắn sẽ chết.
Lấy khinh công hiện giờ của nàng mà nói, nàng chắc chắn bản thân có gia tốc ngược chiều một khoảng là năm, dù vậy nàng vẫn phải chịu lực tác động sáu trăm Niutơn, cho nên nàng cần chia sẻ trọng tâm toàn bộ lực tác động mà bản thân phải chịu từ dốc đá đến đáy vực.
Vân Thanh Nhiễm lại trở về vách núi, dựa vào đôi mắt của nàng, Vân Thanh Nhiễm mất một chút tinh lực để nhìn rõ tình huống trên vách đá, trên vách đá căn bản không hề có thảm thực vật nào, chỉ sinh trưởng một vài bụi cây nhỏ, nếu nàng lợi dụng tốt thì có thể dùng những cây bụi này làm tiêu điểm của nàng. minhnguyetgiatrang
Vân Thanh Nhiễm ký hiệu vị trí những bụi cây mà nàng dùng mắt quan sát được ra.
Quân Kiệt và bốn người khác nhìn Vân Thanh Nhiễm vừa tô vừa vẽ lên trên giấy, còn viết một số kí hiệu kì quái, hiện tại lại vẽ thêm rất nhiều đốm nhỏ, sau đó lại nối những đốm nhỏ lại thành đường…
Căn bản không biết Vân Thanh Nhiễm đang làm gì.
Vân Thanh Nhiễm tính toán xong, đứng dậy giao khăn tay bằng tơ tằm cho Quân Kiệt: “Quân Kiệt, cầm lấy cái này.”
Quân Kiệt nắm lấy khăn tay, ngây ngốc đứng nhìn, cũng không biết bản thân phải làm gì: “Nương nương, người để ta cầm cái này làm gì?”
“Đừng nhúc nhích là được.” Vân Thanh Nhiễm tập trung tầm mắt vào chiếc khăn tay trên tay Quân Kiệt, quan sát sự thay đổi góc độ từ phương thẳng đứng bị thổi lên cùng với góc độ phương ngang của nó.
Cơn gió này căn bản không có phương hướng nhất định, yếu tố ảnh hưởng đến hướng gió thổi rất nhiều, nhiệt độ khác biệt dẫn đến dòng khí lưu biến đổi, địa hình, thảm thực vật cũng sẽ ảnh hưởng đến hướng gió, địa hình trong núi phức tạp, phương hướng nào cũng đều có gió thổi, phiền nhất chính là cường độ của gió còn không nhỏ.
Không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác, Vân Thanh Nhiễm cũng không chú ý nhiều nữa, chỉ cần đừng đột nhiên có gió lốc cuốn nàng đi là tốt rồi.
Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị một chút, đi tới địa điểm mà nàng vừa mới tính toán tốt, dự định xuống bên dưới vách đá.
“Nương nương người muốn làm gì?” Ý thức được việc Vân Thanh Nhiễm muốn làm, Quân Kiệt vội ngăn cản Vân Thanh Nhiễm: “Nương nương, hiện tại trời rất tối người có thể không nhìn thấy rõ ràng, vách núi này cao hơn trăm trượng, nhảy xuống rất nguy hiểm.”
Đã không còn là vấn đề nguy hiểm hay không, là mọi người căn bản không có biện pháp đi xuống, nếu chỉ cần chịu chút tổn thương mà có thể đi xuống, thì bọn họ đã sớm đi xuống rồi.
“Không sao, ta có thể làm được.” Vân Thanh Nhiễm không để ý đến Quân Kiệt.
Thấy Vân Thanh Nhiễm tự tin như vậy, Quân Kiệt kinh ngạc nói: “Nương nương, chẳng lẽ, chẳng lẽ người cũng có thể nhảy từ trên vách đá dựng đứng này xuống giống như thế tử gia?”
“Không, ta không thể.” Nàng không có khinh công biến thái như tên gia hỏa đó.
“Vậy nương nương…” Quân Kiệt vừa muốn hỏi Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm đã thả người nhảy từ trên vách xuống.
“Nương nương…” Đáy lòng Quân Kiệt kinh hãi, vội vọt tới vách núi, hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy một mảnh tối đen như mực, cũng chỉ có một chút ánh sáng ở dưới đáy vực, ngoài ra thì không nhìn thấy cái gì.
“Kiệt thị vệ, làm sao bây giờ?” Bốn ám vệ khác cũng kinh hãi, thế tử phi nưng nương cứ như vậy nhảy xuống ngay trước mặt bọn họ, nếu thế tử gia đi lên, không thấy thế tử phi nương nương… vậy phải làm thế nào mới được đây?
Thế tử gia ở dưới đó còn chưa có tin tức, nương nương đã nhảy xuống rồi, nếu nương nương có năng lực đi xuống thì cũng thôi đi, đằng này lại cứ thế nhảy xuống… chỉ sợ lành ít dữ nhiều…
Quân Kiệt suy sụp ngồi trên mặt đất: “Làm sao bây giờ…” Xong rồi xong rồi, nương nương nhảy xuống rồi, vậy dù gia có trở lại cũng…
Nếu sớm biết nương nương sẽ nhảy xuống, hắn nhất định sẽ không mang nương nương đến đây!
Quân Kiệt nghĩ đi nghĩ lại thì khóc lên, nương nương là do hắn hại chết, đều tại hắn không tốt, ngay từ lúc đầu hắn không nên để nương nương biết, đều trách hắn không giữ được miệng của mình…
Vân Thanh Nhiễm bên dưới vách đá cũng không biết Quân Kiệt bởi vì nàng nhảy xuống mà khóc rồi, lúc này nàng đang bám lấy một cây bụi trên vách đá, đang đợi thời cơ nhảy sang một gốc cây khác để đi xuống.
Lúc này sắc trời rất tối, người thường căn bản không nhìn rõ ngoài phạm vi mấy mét, nhưng Vân Thanh Nhiễm không ngại, nàng có thể thấy rất rõ ràng, có thể phán đoán chuẩn xác khoảng cách giữa mình và vị trí kế tiếp…
Vừa rồi nàng đã tính toán qua góc độ và khoảng cách rồi, đại khái biết được mình phải dùng bao nhiêu lực độ, biết mình nên kiểm soát góc độ của cú nhảy, có thể để mình đến được vị trí kế tiếp.
Hiện tại phiền toái duy nhất chính là hướng gió thổi. Nàng phải chờ khoảnh khắc không có gió, phải bảo đảm bản thân tận lực không bị gió thổi lệch khỏi hướng dừng chân.
Vân Thanh Nhiễm vừa nhảy, lúc sắp đặt chân thì đột nhiên một trận gió lớn thổi đến.
“Xoạt.” Cánh tay phải của Vân Thanh Nhiễm bị vách đá sắc bén xẹt qua, đồng thời cứa rách quần áo, trên cánh tay trắng nõn cũng xuất hiện một vệt máu đỏ sẫm.
Vân Thanh Nhiễm vội vươn tay trái ra túm lấy một chạc cây của một bụi bên trên vách đá.
“Tê.” Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay phải của mình, cũng may cánh tay vẫn còn, trong khoảnh khắc bị vách đá cọ sát qua, Vân Thanh Nhiễm đã chuẩn bị xong tâm lý cánh tay bị măng đá sắc bén cứa đứt rồi.
Gió vẫn còn thổi, Vân Thanh Nhiễm chỉ dùng cánh tay trái bám lấy bụi cây, cả người lay động mạnh, nàng vội mượn theo sức gió để lúc hai chân mình đang đung đưa bám vào trên thân của bụi cây, cả người bò lên trên bụi cây. Nàng xé y phục của mình rồi băng bó đơn giản cho cánh tay bị thương.
Cách phía dưới còn một khoảng, càng phải thận trọng một chút, nếu phát sinh tình huống giống hồi nãy, nàng cũng không có nhiều tay để bị thương như vậy.
Vách đá dựng đứng thế này, người nam nhân kia cứ như vậy đi xuống? Vân Thanh Nhiễm lại một lần nữa cảm khái khinh công của Quân Mặc Thần, mẹ nó chứ ai có thể nghĩ đến người nam nhân ngay cả nói cũng không trôi chảy, đi bước đường cũng phải có người khác đỡ, khinh công lại tốt đến loại cảnh giới nghịch thiên thế này?
★
Hai chân một lần nữa giẫm lên mặt đất kiên cố, Vân Thanh Nhiễm có một loại cảm giác rất thân thiết, quả nhiên con người vẫn tương đối thích hợp với cuộc sống trên mặt đất, đất đai vững chắc tồn tại cảm giác an toàn mà vừa rồi những bụi cây kia không hề có.
Sau khi xuống được phía dưới, trước tiên Vân Thanh Nhiễm tìm một nơi ẩn giấu, nếu Hách Vu Thiên dùng nơi này để giấu lương thảo và vũ khí thì nhất định sẽ có trọng binh canh gác, mặc dù ở đây là nơi hiểm yếu, nhưng với cá tính của Hách Vu Thiên cũng sẽ không thiếu cảnh giác.
Đúng lúc này, nhà kho bên kia bỗng nhiên nổi lên ánh lửa ra tứ phía.
Ánh lửa ngút trời khiến cho cả thung lũng trở nên sáng trưng, theo ngọn lửa bùng nổ, thung lũng lâm vào trong hỗn loạn.
Quân Mặc Thần chậm rãi từ trong ánh lửa đi về hướng vách núi, hắn dựa lưng vào vách núi, nghỉ ngơi một hồi.
Thân thể có chút không chịu nổi, cũng không phải đã gặp cái gì ở trong thung lũng, là thời tiết quá lạnh, khiến cho bệnh của hắn có dấu hiệu tái phát, vì thế việc vốn nên hoàn thành sớm lại bị kéo dài, sau khi hắn nghỉ ngơi một lúc lâu mới có động tác.
Có người tới gần, tay phải Quân Mặc Thần đang muốn nâng lên, giương mắt lại nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm với một thân y phục dạ hành.
“Nàng, sao lại ở đây?” Sắc mặt Quân Mặc Thần nhất thời càng thêm khó coi.
“Ngươi có thể đến vì sao ta không thể?” Vân Thanh Nhiễm đi tới bên cạnh Quân Mặc Thần, hỏi ngược lại.
“Không phải, nơi này…”
“Ngươi có thể xuống vì sao ta không thể?”
Vân Thanh Nhiễm đưa tay đỡ Quân Mặc Thần, lại phát hiện thân thể Quân Mặc Thần căng cứng, cũng run rẩy dữ dội, còn nữa, bàn tay được nàng nắm chặt, lạnh lẽo vô cùng, cũng không rõ đang nắm tay của một người sống hay là tay của một người chết.
“Bệnh phát?” Vân Thanh Nhiễm từng chứng kiến Quân Mặc Thần phát bệnh một lần, thấy Quân Mặc Thần thế này, cũng đoán được bảy tám phần.
“Không sao, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói.” Quân Mặc Thần thản nhiên nói, sắc mặt rất bình tĩnh, đáng tiếc phản ứng của thân thể hắn đã bán đứng tình hình chân thật của hắn.
Không sao chỗ nào? Lúc hắn phát bệnh có bộ dáng thế nào cũng không phải Vân Thanh Nhiễm chưa từng thấy qua! Ngay cả mạng cũng không giữ nổi, còn ở đó nói không sao?
“Ngươi thế này còn muốn dùng khinh công bay lên trên vách đá? Ngươi có thể bảo đảm với cái dạng này của ngươi còn có thể chống đỡ được đến lúc đó?” Vân Thanh Nhiễm đảm bảo, đừng nói đến việc lên trên, hiện tại Quân Mặc Thần có thể đứng cũng đã rất không tồi rồi? minh nguyet gia trang
“Đi theo ta.” Vân Thanh Nhiễm dìu Quân Mặc Thần đi về phía lều trại, Hách Vu Thiên phái trọng binh canh gác nơi này, dĩ nhiên là sẽ có không ít lều trại cung cấp cho trọng binh ở lại.
Hiện tại bên ngoài vô cùng rối loạn, lều trại đều trống không.
Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thân đi vào một lều trại trong số đó, nàng để Quân Mặc Thần nằm xuống chiếc giường, dùng chăn đắp kín người hắn.
“Ở chỗ này chờ ta, ta lập tức trở về.” Vân Thanh Nhiễm nói với Quân Mặc Thần giống như dặn dò một đứa nhỏ.
Hắn có biết nếu hắn cố chống đỡ thêm nữa, thì mạng cũng sẽ không còn không!
Hiện tại bên trong thung lũng đã loạn thành một đoàn, Vân Thanh Nhiễm đi vào trong đống hỗn loạn đó, một lát sau, nàng mang theo quần áo cho hai người trở về. Vừa rồi Vân Thanh Nhiễm đã giải quyết hai tên thị vệ có thân hình không khác biệt mấy với hai người bọn họ, rồi thu lại quần áo.
Nàng đặt quần áo qua một bên, quay về mặc lên rồi lẫn vào trong đám người.
Quân Mặc Thần hiện giờ, nàng sẽ không để cho hắn mạo hiểm leo vách đá, huống chi hiện tại thứ hắn cần nhất chính là trị liệu.
Nếu rời khỏi nơi này, lại chạy về Từ Vân Tự hoặc là vương phủ, sẽ tiêu phí rất nhiều thời gian, xóc nảy trên đường Quân Mặc Thần cũng không chịu nổi.
Vì thế Vân Thanh Nhiễm dứt khoát hoặc là không làm nếu đã làm thì phải làm cho xong, trà trộn vào trong quân doanh cùng với Quân Mặc Thần, hỗn loạn tạo thành cùng với hỗn loạn sau khi trời sáng sẽ khiến những người khác không có đủ thời gian để phát hiện trong quân doanh có nhiều hơn hai người lạ.
“Khụ khụ khụ…”
“Có khỏe không?” Vân Thanh Nhiễm ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt Quân Mặc Thần đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, nhìn thấy mồ hôi dày đặc thấm ra trên trán hắn.
Quân Mặc Thần chuyển đầu sang một bên khác, cự tuyệt đối mặt với Vân Thanh Nhiễm.
“Ta nhớ lần trước lúc ngươi phát bệnh ta đã giúp ngươi trị qua một lần, lần này lại làm như vậy có thể không?” Vân Thanh Nhiễm cũng không chờ Quân Mặc Thần đồng ý, đang định muốn động thủ, lại bị Quân Mặc Thần đẩy ra.
Cũng không biết Quân Mặc Thần lấy khí lực từ đâu, thật sự đẩy bàn tay vươn ra của Vân Thanh Nhiễm đi rất xa, sau đó hắn cố hết sức trở mình, cự tuyệt Vân Thanh Nhiễm trị liệu cho hắn.
“Quân Mặc Thần!” Vân Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm vào thân ảnh đối diện nàng, bóng lưng hắn thoạt nhìn rất gầy gò, lúc này còn đang khẽ run rẩy, nàng biết lúc này hắn rất đau đớn, rất thống khổ, đã như vậy rồi, hắn còn muốn làm gì nữa hả?
Quân Mặc Thần vẫn quay lưng về phía Vân Thanh Nhiễm, trừ thân thể đang run rẩy ra thì không có bất kỳ một động tác nào khác.
Rất lâu sau, mới nghe thấy âm thanh trầm thấp của Quân Mặc Thần: “Ta… trên người… còn có… nửa viên thuốc tục mệnh, ta… có thể dùng nó…”
Quân Mặc Thần phát bệnh, nói chuyện cũng trở nên vô cùng cố sức, hô hấp của hắn rất nặng, giống như mỗi một hơi thở hắn đều phải dùng hết toàn bộ khí lực để hít vào.
Hắn còn chưa thể chết…
Vân Thanh Nhiễm không tin lời Quân Mặc Thần, nàng lục tìm trên người hắn một hồi, tìm thấy một bình sứ, bên trong quả thực có nửa viên thuốc.
“Là cái này à?”
Quân Mặc Thần cố hết sức gật đầu một cái, hắn gật đầu rất yếu ớt.
Vân Thanh Nhiễm bỏ viên thuốc vào trong miệng mình, nhai nát, sau đó cúi người, bón viên thuốc đã cắn nát vào trong miệng Quân Mặc Thần… Môi lưỡi chạm nhau, Vân Thanh Nhiễm đưa từng chút vào trong miệng Quân Mặc Thần