Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 123: Hai vợ chồng kẻ tám lạng người nửa cân



Quân Mặc Thần tìm thấy Vân Thanh Nhiễm ở vườn rau trong hậu viện Từ Vân tự, các sư phụ của chùa đều trồng rau ở nơi này, hiện tại trời đã tối, các sư phụ cũng đã rời khỏi.

“Hai người các ngươi có thể nhanh hơn chút được không?” Vân Thanh Nhiễm ngồi trên tảng đá, ăn điểm tâm, vừa phát biểu ý kiến với hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên.

Đáng thương cho Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên cứ nghĩ rằng mình đã khổ tận cam lai, kết quả chẳng những không được nghỉ ngơi, còn bị Vân Thanh Nhiễm bắt tới làm cu li, khiến cho người ta nôn ra máu chính là, Vân Thanh Nhiễm lại sai bọn họ đến bắt thỏ?

Hai đại nam nhân đi bắt một con thỏ nhảy tới nhảy lui, cảnh này thật sự có chút khôi hài, sinh vật bước đi bằng hai chân muốn bắt sinh vật bốn chân nhảy loạn, còn là dưới tình huống sắc trời có hơi mờ tối!

“Ta nói, hai người các ngươi kiềm chế chút, con thỏ của ta mà chạy mất, ta sẽ bắt hai người các ngươi đến đền.” Vân Thanh Nhiễm nói xong lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng mình.

Ngược với bộ dạng nhàn hạ của Vân Thanh Nhiễm, hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên lại đầu đầy mồ hôi, chạy bên này chạy bên kia, chỉ sợ con thỏ chạy mất, còn nữ nhân thì ngồi bên đó ăn điểm tâm xem kịch vui.

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần đi tới phía sau Vân Thanh Nhiễm, không thể tưởng được nữ nhân này cũng có một mặt tiểu nữ nhân như vậy, còn muốn bắt một con thỏ để chơi.

Vân Thanh Nhiễm quay đầu lại liếc Quân Mặc Thần một cái, hắn một thân áo lông tuyết trắng bao bọc lại nhìn càng thêm gầy.

“Ngươi không phải nên nghỉ ngơi à, vừa mới hồi phục một chút đã chạy loạn rồi, thị vệ của ngươi cũng thật vất vả.” Vân Thanh Nhiễm đồng cảm nhìn Quân Kiệt.

Quân Kiệt thầm gật đầu ở trong lòng, đúng vậy đúng vậy, làm thị vệ bên cạnh thế tử gia thật không phải chuyện dễ dàng!

Quân Mặc Thần một tay kéo Vân Thanh Nhiễm lại, trực tiếp xắn ống tay áo nàng lên, tháo miếng vải xuống: “Miệng vết thương còn chưa được xử lý đã chạy loạn khắp nơi, nàng đâu có tư cách nói người khác?”

So với người vừa mới hồi phục một chút đã chạy loạn như Quân Mặc Thần mà nói, thì vết thương trên tay Vân Thanh Nhiễm đến bây giờ là do chính nàng bôi qua loa kim sang dược lên, phỏng chừng cũng không khá hơn chút nào.

Quân Kiệt thấy vết thương dữ tợn trên tay Vân Thanh Nhiễm, trong lòng hiểu được nguyên nhân Quân Mặc Thần muốn bọn họ về Vương phủ lấy kim sang dược, không nghĩ tới vết thương lại nghiêm trọng như vậy, thế tử phi nương nương à, ngài thật sự không có tư cách để nói người khác đâu, ngài và thế tử gia kẻ tám lạng người nửa cân nha!

“Chuyện bôi thuốc cho ta cứ để Lục Trúc và Hồng Mai đến làm đi?” Loại chuyện này không phiền đến thế tử gia ngài tự mình động thủ chứ, cũng không phải đang ở trong quân doanh.

“Khụ khụ khụ… Ái phi miệng nàng lải nhải không ngừng, khiến bản thế tử rất muốn chặn nó lại.”

“Đừng làm cái loại… cái loại chuyện khiến cho người ta cảm giác rất dịu dàng…” Vừa nghĩ đến lời Khổ Thiền đại sư nói với nàng, khi Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần sạch sẽ không nhiễm hạt bụi đứng ở trước mắt có chút không được tự nhiên.

“A, hôm nay ái phi sao vậy, sao thấy có chút không tự nhiên, có phải cảm thấy bản thế tử thật mê người, đêm nay muốn thị tẩm không? Khụ khụ khụ… vậy thì không thể được rồi, thân thể bản thế tử còn chưa được phục hồi, không chịu nổi sự giày vò của ái phi nàng.” Quân Mặc Thần trêu đùa.

“Đi, không thấy thân thể ngươi thật sự phục hồi rồi.” Vân Thanh Nhiễm xoa cằm, liếc Quân Mặc Thần một cái, hắn ngược lại không nhìn nàng, mà hết sức chuyên chú tiếp tục bôi dược, băng bó cho Vân Thanh Nhiễm.

“Khụ khụ khụ… ái phi có yêu cầu hơi cao, bản thế tử vẫn chưa thấy thân thể mình đã phục hồi đâu.”

Quân Mặc Thần vừa sinh ra đã có thân thể như này, lúc thân thể hắn tốt thì thế nào, thật sự cũng không ai biết.

Nam nhân này, người khác ở trước mặt hắn đều kín miệng không nói đến chuyện thân thể hắn, mà chính hắn lại lấy chuyện ốm đau của mình ra vui vẻ nói đùa.

Chờ Quân Mặc Thần bôi dược và băng bó cho Vân Thanh Nhiễm xong, Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên bận rộn hồi lâu cuối cùng cũng bắt được con thỏ.

“Thế tử phi nương nương, con thỏ ngài, ngài muốn…” Long Hạo mệt thở hồng hộc, mồm to thở phì phò, một tay túm hai tai con thỏ đưa đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm.

“Quân Kiệt, đi tìm một cái lồng đến đây.” Quân Mặc Thần phân phó Quân Kiệt.

“Dạ, thuộc hạ đi ngay.” Thế tử gia muốn làm cho thế tử phi nương nương vui vẻ? Vậy cho dù không có sẵn, hắn dù làm cũng phải tạo ra được một cái lồng.

“Cần lồng làm gì?” Vân Thanh Nhiễm khó hiểu hỏi.

“Cho nàng dùng để nhốt con thỏ.”

“Phiền phức như vậy làm gì, dù sao lát nữa nó cũng không thể động.”

“Lát nữa không thể động? Nàng không định nuôi nó à?” Quân Mặc Thần tưởng rằng Vân Thanh Nhiễm cho người bắt thỏ là muốn nuôi nó, dù sao con thỏ trắng nhỏ bị bắt được kia, có bộ lông mềm mại, rất đáng yêu.

“Ai nói ta muốn nuôi thỏ? Bắt thỏ đương nhiên là muốn ăn, ta đã hai ngày không khai trai* rồi.” Từ Vân tự tất nhiên sẽ không cung cấp thịt, trong quân doanh cũng chỉ được ăn bánh bao dưa muối, muốn ăn thịt đương nhiên phải tự lực cánh sinh.

(*:kết thúc khoảng thời gian ăn chay, bắt đầu ăn thịt.)

Khai trai?

“Nương nương, ngài đang nói, ngài cho người bắt con thỏ này, là vì muốn… ăn nó?” Lần này là Quân Kiệt hỏi, hắn cũng giống Quân Mặc Thần cho rằng Vân Thanh Nhiễm muốn nuôi thỏ để chơi, nữ nhân gia không phải đều như vậy à, hắn cũng đã gặp không ít quản gia tiểu thư nuôi chim nhỏ nuôi mèo nhỏ, thật sự rất đáng yêu.

“Vô nghĩa!” Nuôi thỏ? Trông nàng giống người có yêu thích của nữ nhân lắm à? Nàng có nhiều tình yêu giống tiểu nữ sinh đến vậy ư?

Mồ hôi Quân Kiệt tuôn như thác nước. Liếc nhìn con thỏ trắng nhỏ vẫn còn đang đạp trên tay Long Hạo, thỏ ơi thỏ, muốn trách thì trách mạng mày không tốt, rơi vào trong tay của thế tử phi nương nương bọn họ.

“Hai người các ngươi, thuận tiện đem nấu con thỏ này đi!” Vân Thanh Nhiễm không đưa tay nhận con thỏ từ tay Long Hạo, khiến người ta vất vả nửa ngày bắt con thỏ lại bắt bọn họ nấu nó.

“Hả?” Long Hạo mang vẻ mặt ủy khuất của tiểu tức phụ nhìn Trần Thiếu Nguyên, trời xanh à, mặt đất ơi…

“Có vấn đề gì không? Đúng rồi, ta muốn uống canh thịt thỏ, hay hầm đi, thịt thỏ phải nhừ một chút, à… Còn có, nơi này là nơi tu hành thanh tịnh, đừng tới phòng bếp để làm, các ngươi ở đây tìm một chỗ nhóm lửa lên nấu đi.”

“Nương nương, đã biết Từ Vân tự là nơi thanh tu, ngài có phải không nên ăn thịt thỏ không?” Quân Kiệt cũng không phải đang cầu tình vì con thỏ nhỏ, hắn cũng không phải chưa từng ăn qua thịt thỏ… mà hắn cảm thấy ở Từ Vân tự ăn thịt thỏ thật sự có điểm không thích hợp.

“Thế tử gia, thị vệ của ngài thật đúng là hà khắc, ngài vừa mới phát bệnh, thân mình hư nhược như vậy, cũng chỉ cho ăn rau xanh củ cải, không cho một chút canh thịt ấm thân, ai…”

Tội danh này rất lớn! Quân Kiệt vừa nghe lập tức hoảng sợ.

“Nương nương, nương nương ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý này, hiện tại ta lập tức đi hỗ trợ, một con thỏ sao đủ, ta lập tức lên núi bắt một con lợn rừng về!”

Nói xong Quân Kiệt hóa thành một làn khói nhẹ bay lên núi, thật đúng là định đi tìm một con lợn rừng đến đây.

Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Kiệt “chạy trối chết”… Nàng chỉ nói thôi mà… Thật đấy… cơ mà có một con lợn rừng cũng không tệ.

“Khụ khụ khụ… bản thế tử rất chờ mong canh thịt thỏ mà ái phi nàng tỉ mỉ chuẩn bị vì bản thế tử đó!”

“Không cần cảm tạ, nhớ trả tiền là được.”

Bên kia hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên đang kiếm củi, làm giá đỡ, chuẩn bị nhóm lửa nấu thỏ trong lòng rất ủy khuất, bắt thỏ là bọn hắn, nấu thỏ cũng là bọn hắn, vì sao lời cảm ơn với bạc lại không có phần của hai người bọn hắn chứ?

Long Hạo đang cúi đầu nhặt củi, đột nhiên nhìn thấy có ánh lửa từ đằng xa, trời cũng sắp hoàn toàn tối đen, ánh lửa xa xa càng thêm rõ ràng.

Lúc hắn nhìn về phía đó, Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cũng đang nhìn về hướng ấy.

Từ Vân tự trên núi Từ Vân ở ngay ranh giới kinh thành, Từ Vân tự ở giữa sườn núi, vườn rau cũng là ruộng đất được khai khẩn ở trên sườn núi, từ nơi này, có thể nhìn thấy kinh thành ở phương xa, không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ có một mảnh lửa đỏ khắp trời.

Bọn họ đều biết, kinh thành lúc này đang phát sinh chuyện gì.

“Không biết ánh lửa này đến từ hoàng cung hay từ phủ Ký Bắc Vương.” Long Hạo dừng động tác trên tay, nhìn về phương xa cảm khái, hắn chẳng qua là một tiểu binh, đối với thế giới bên trên phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, việc hắn có thể làm chính là nhìn xem, dù sao bất kể là ai thắng, đối với hắn mà nói, cũng không ảnh hưởng quá lớn.

“Là phủ Ký Bắc Vương.” Trả lời là Vân Thanh Nhiễm.

“Nương nương người làm sao biết được?” Quá xa, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa, không nhìn tới khu vực màu đen phía dưới ánh lửa kia là nơi nào.

“Đoán.”

“Ái phi đoán thật đúng, đích thực là phủ Ký Bắc Vương, vừa rồi ám vệ truyền tin tức về, nói có đội quân bất minh ngoài ý liệu đến trợ giúp hắn ta, ái phi biết không?” Quân Mặc Thần cúi đầu hỏi Vân Thanh Nhiễm, nhìn chăm chú vào đôi mắt như hai ngôi sao của nàng không bỏ qua bất kỳ một ánh mắt nào.

“Ờm… ai biết được?”

“Đột nhiên xuất hiện năm ngàn người, số lượng tuy không quá lớn, tranh đấu giữa hoàng thượng và Ký Bắc vương chẳng qua cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, bị cuốn vào đó cũng giống như một hạt bụi bị cuốn vào trong bão cát, nhưng bởi vì một đội nhân mã ngoài dự đoán, có tác dụng của đội kỵ binh, ngược lại giúp phụ vương một đại ân, khiến người ta khó hiểu là, một đội nhân mã được nghiêm chỉnh huấn luyện như vậy từ đâu tới, vì sao vào lúc này lại giúp phụ vương. Ái phi cảm thấy, sẽ là người nào làm ra?” Trên mặt Quân Mặc Thần có một ý cười làm cho người ta đoán không ra.

Năm ngàn quân, đối với quân đội một quốc gia mà nói, là một tiểu đội, nhưng đối với dân gian mà nói là một đội quân rất lớn, không có lý nào một đội quân lớn như vậy được giấu trong dân gian lại không có bất luận kẻ nào biết, mà đội nhân mã đó vào đúng lúc này lại giúp Trấn Nam vương.

“Ừ, đại khái là thiên binh thiên tướng đi!” Vân Thanh Nhiễm nhìn ánh lửa phương xa, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy hình ảnh này, sự thật luôn tàn khốc như vậy.

“Ha ha… So với thiên binh thiên tướng, bản thế tử ngược lại càng hy vọng đối phương là một vị tiên nữ, ừm… quốc sắc thiên hương…” Quân Mặc Thần niết cằm, như có điều suy nghĩ nói, dường như trong đầu hắn đang bắt đầu ảo tưởng về vị tiên nữ quốc sắc thiên hương ấy, có lẽ tiến độ còn muốn đẩy ra xa hơn, khéo đã tiến đến giai đoạn cởi bỏ y phục đối phương sau đó muốn làm gì thì tùy ý rồi.

Rõ ràng bản thân mảnh khảnh đoan chính dễ bị đẩy ngã, mặt trắng thân nhỏ như đóa hoa mềm mại, còn bày ra bộ dáng sắc mị… Cũng không nghĩ lại bản thân hắn rốt cuộc có vốn để sắc hay không.

Bị ánh mắt sắc mị của Quân Mặc Thần nhìn chằm chằm, Vân Thanh Nhiễm không khỏi rùng mình một cái, giống như trên người không mặc quần áo, còn bị hắn dùng ánh mắt trêu ghẹo.

“Lão hòa thượng nói không hề sai, ngươi thật sự không lo lắng cho phụ vương và mẫu phi.” Phụ vương và mẫu phi đang ở trong biển lửa, nam nhân này vẫn còn tâm tư để đùa giỡn, hoặc là hắn giấu quá sâu, hoặc giống như những lời Khổ Thiền đại sư nói, xem nhẹ sống chết.

“Không phải không lo lắng, mà là không cần lo lắng.” Quân Mặc Thần sửa lại: “Bọn họ sẽ chiếu cố tốt chính mình.”

Hắn thực sự không lo lắng?

Vậy vì sao hắn còn phải mạo hiểm đi làm loại việc đó? Tại sao giống như lão hòa thượng nói đến vậy?

“Vậy vì sao ngươi còn phải mạo hiểm đi làm việc đó, thân thể ngươi không tốt.” Vân Thanh Nhiễm hỏi ra khỏi miệng.

Vì sao phải làm chuyện đó? Quân Mặc Thần cười một tiếng, đồ ngốc, không phải nàng nói, phủ Trấn Nam vương là nhà của nàng à? Vân phủ không cho nàng sự ấm áp của một mái nhà nên ta muốn nỗ lực tạo ra cho nàng, và ta không thể để ngôi nhà trong lòng nàng xảy ra chuyện được.

“Đại khái là gia nhàn đến hoảng, đột nhiên muốn thổi chút gió lạnh thôi. Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần nửa thật nửa giả nói.

Nhìn gương mặt trắng nõn vì bệnh của Quân Mặc Thần, trong lòng Vân Thanh Nhiễm tính toán tính chân thật từ những lời hắn nói ra khỏi miệng, nói thật, tâm tư của hắn nàng đoán không được, nam nhân này, không chỉ có bộ dạng nửa sống nửa chết, mà còn có biểu tình muốn chết không chết tức chết người.

Ánh lửa ngút trời, một đêm không tắt.

Đến tận sáng sớm ngày hôm sau, khi trời hửng sáng, ánh lửa mới biến mất.

Vân Thanh Nhiễm dụi mắt buồn ngủ, nàng bị tiếng người ở bên ngoài đánh thức, lúc mở mắt ra trời còn chưa sáng hẳn, ngoài cửa có tiếng động.

Có người nói chuyện với Quân Mặc Thần, đại khái là báo cáo cho hắn tình huống ngày hôm qua, đang muốn ngủ tiếp, thì nghe được mấy chữ như “Thái hậu”, “mất tích”.

Vân Thanh Nhiễm từ trong giấc mộng tỉnh dậy, đi ra cửa, chỉ nhìn thấy mỗi Quân Mặc Thần.

“Đánh thức nàng à?” Quân Mặc Thần biết Vân Thanh Nhiễm tương đối cạn, dường như là một thói quen, thói quen cho dù đang ngủ cũng vẫn duy trì tính cảnh giác, cho dù là lúc mệt muốn chết rồi cũng không ngoại lệ.

“Trong cung đã xảy ra chuyện gì, sự tình còn không kết thúc à?” Vân Thanh Nhiễm đã lười đoán, từ vẻ mặt Quân Mặc Thần nàng không nhìn ra được tin tức nàng cần.

“Là thái hậu mất tích, bị người mà Hách Vu Thiên xếp đặt bên cạnh thái hậu không biết từ khi nào mang đi.” Quân Mặc Thần vỗ vai Vân Thanh Nhiễm: “Vào thôi, bên hoàng cung sẽ giằng co vài ngày, chúng ta còn phải ở Từ Vân tự thêm mấy ngày nữa mới được.”

Vân Thanh Nhiễm ngáp một cái, cảm khái: “Hách Vu Thiên đúng là chuẩn bị đầy đủ, hoàng thượng đã đánh cho hắn ta trở tay không kịp, hắn ta còn có thể làm ra những chuyện ngoài ý muốn, quả thực là khiến cho người ta bất ngờ.”

“Ừ, trở về ngủ thêm một lát nữa đi, sắc trời còn sớm.”

“Không được.” Vân Thanh Nhiễm nhìn nhìn sắc trời, cũng sắp sáng rồi, “Không khí trên núi không tồi, đúng lúc ta có thể đi chạy bộ buổi sáng.”

Thân thể còn cần rèn luyện nhiều mới được.

“Vậy ái phi nhớ chạy nhiều, nhanh lớn chút mập chút, bằng không về sau nếu mang thai, sẽ rất vất vả.” Quân Mặc Thần mỉm cười đưa tay đặt lên bụng Vân Thanh Nhiễm.

Lại bị Quân Mặc Thần mở miệng trêu chọc.

“À, muốn có con, cũng phải xem công phu trên giường của cha nó có đủ hay không đã.”

Thế tử phi nương nương luôn kích thích thế tử gia.

Nữ nhân hư hỏng… chuyên chọc vào cái chân mềm của thế tử gia…

Vân Thanh Nhiễm rửa mặt xong thì men theo đường núi chạy bộ buổi sáng, không khí trên núi trong lành, buổi sáng không có PM2.5[i] rất thích hợp để rèn luyện thân thể.

Đang chạy, trước mặt có vàng mã bay đến, Vân Thanh Nhiễm đi lên đằng trước nhìn xem, là một đội ngũ đưa tang.

Đội ngũ đi qua bên người Vân Thanh Nhiễm, mang theo tiếng khóc, tiếng kêu rên cùng với vàng mã bay tán loạn.

Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, không phải đội ngũ đưa tang có vấn đề gì, mà là… lúc này không thích hợp. Núi Từ Vân nằm ở ranh giới của kinh thành, đội ngũ này từ trong thành đi ra, tối qua đã xảy ra chuyện như vậy, phủ Ký Bắc Vương một mảnh đỏ lửa, nếu là gia đình bình thường, cho dù đúng lúc có người nhà qua đời, cũng sẽ chọn để thi thể ở trong nhà mấy ngày, hoãn việc nhập táng, cũng sẽ không chọn lấy đội ngũ như vậy đưa người mất lên núi hạ huyệt vào lúc này.

Vân Thanh Nhiễm chăm chú nhìn quan tài, sau đó nàng hối hận.

Nằm trong quan tài, Vân Thanh Nhiễm nhận ra, hơn nữa còn không xa lạ gì, chính là thái hậu nương nương bị “mất tích”, lợi thế cuối cùng của Ký Bắc vương Hách Vu Thiên… cũng là nguồn gốc tạo thành trạng thái giằng co trong cung hiện giờ.

Trong quan tài thái hậu nương nương vẫn thanh tỉnh, nhưng cả người đều bị trói lại, miệng bị người ta bịt kín ngăn phát ra tiếng động, đối với thái hậu nương nương tôn quý sống lâu nơi thâm cung mà nói, đãi ngộ thế này sợ là lần đầu tiên.

Trên cái nắp của quan tài có một lỗ nhỏ, đảm bảo cho thái hậu nương nương bị giấu trong quan tài có thể hô hấp bình thường.

Nhìn những “thân quyến” đốt giấy để tang, ở trong áo ngoài màu trắng, là quần áo thị vệ của phủ Ký Bắc Vương, thân tín của Ký Bắc vương Hách Vu Thiên.

Vượt qua núi Từ Vân, là rời khỏi kinh thành, xem ra Hách Vu Thiên muốn đưa thái hậu nương nương ra ngoài kinh thành, lợi dụng thái hậu nương nương làm lợi thế cuối cùng của hắn ta, giành lại cơ hội sau thất bại từ trên tay Dạ Hoằng Nghị.

“Chào mọi người, xin hỏi mọi người đang muốn lên núi à?” Vân Thanh Nhiễm bước đến, đi đến trước đội ngũ đưa tang.

Thấy có người chặn đường, đội ngũ đưa tang đều đề cao cảnh giác.

“Đúng vậy… nương ta mắc bệnh qua đời, mộ phần ở trên núi Từ Vân.” Bởi vì không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết, người bị Vân Thanh Nhiễm hỏi vẫn cố nhẫn nại tính tình trả lời vấn đề của Vân Thanh Nhiễm.

“Vậy, mấy người là từ trong kinh thành đến đây à? Ta là cư dân ở trên núi Từ Vân này, tối qua thấy trong kinh thành ánh lửa ngập trời, không biết đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi có biết không?”

“Không, không biết…”

“Ơ? Ánh lửa lớn như vậy mà mấy người cũng không chú ý đến, mấy người đều là người mù cả à? A, thật ngại quá, ta nói chuyện vẫn luôn trực tiếp như vậy, mọi người hẳn là sẽ không tức giận chứ? Ừ, ta biết các ngươi sẽ không tức giận.”

“Vị cô nương này, xin lỗi, chúng ta còn phải đưa nương ta lên núi, nhập thổ vi an, xin cáo biệt.”

“Đợi chút, ta còn có chuyện chưa nói mà, ta ngăn các ngươi lại là muốn nói cho các ngươi biết, núi này các ngươi không thể đi lên, đêm qua trên đỉnh núi rơi một trận tuyết lớn, tuyết đọng nơi sâu nhất cũng đã đến bắp đùi rồi, tối qua ta còn muốn lên núi săn thú, kết quả là không đi được.”

“Tuyết rơi? Làm sao có thể?”

“Xin các ngươi có thường thức một chút được không? Một núi có bốn mùa, chân núi là mùa xuân thì giữa sườn núi còn đang mùa đông đó, đỉnh núi Từ Vân quanh năm tuyết đọng, hiện giờ rơi một trận tuyết thì có gì mà kì quái.”

Vân Thanh Nhiễm khởi động chế độ gài bẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.