Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 127: Bị đoạt công trạng



“Sẽ.”

Vân Tử Hy gần như không cần tự hỏi đã đưa ra đáp án, nếu không muốn muội ấy phải mang gông xiềng nặng nề, hắn sẽ chọn mang muội ấy đi.

“Khụ khụ khụ… Hầu gia thật thẳng thắn.”

“Ha ha, ta sẽ không nói dối.” Vân Tử Hy cười yếu ớt.

Quân Mặc Thần cũng chỉ cười một tiếng, không nói thêm cái gì. Vân Tử Hy quả thật là không biết nói dối như thế nào, ngay cả tâm tình cùng tình cảm của mình cũng không biết che dấu.

Quân Mặc Thần nghĩ, nếu như hắn đi rồi, ít nhất còn có một người nam nhân sẽ thật lòng đối tốt với nàng, tuy rằng nghĩ như vậy có hơi khiến cho mình khó chịu, nhưng cũng là một loại vui mừng trá hình đi.

Tìm thời gian đi gặp người kia một lần, xem y có thể tiếp tục kéo dài mạng sống cho mình không, khi đó người nọ cho mình viên thuốc tục mệnh, mình lại không có bao nhiêu hứng thú, trong lúc bất tri bất giác, đã muốn hỏi y thêm mấy viên rồi. Thật sự là không xong, có vướng bận, sẽ không muốn chết, trở nên rất sợ chết.

Chuyện lần này giải quyết xong, sẽ lôi kéo nàng cố gắng làm Chu công chi lễ, ừm… phải sinh nhiều đứa nhỏ, náo nhiệt một chút.

Bên này đại quân nghiêm chỉnh chờ đợi, trong đầu Quân Mặc Thần lại đang mơ tưởng hảo huyền, nghĩ đến đều là thứ sắc sắc, nghĩ làm thế nào để cùng mỗ nữ nhân vành tai và tóc mai chạm vào nhau, sinh một đống tiểu oa nhi.

“Dạ Hoằng Nghị, ta không phải bại bởi ngươi, mà là bại bởi Quân Vô Ý! Quân Vô Ý, bổn vương vốn thưởng thức ngươi, thưởng thức tài năng của ngươi, nhưng ngươi lại làm cho bổn vương quá thất vọng rồi, nhìn xem con ma ốm bên cạnh ngươi kia, hắn có ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Dạ Hoằng Nghị!” Hách Vu Thiên lạnh lùng nói, tiếng rít gào giống như sư tử rống làm kinh sợ toàn trường, tuy là bại tướng, khí thế của Hách Vu Thiên lại không chút thua kém hoàng đế, hắn chỉ vào Quân Vô Ý đang ở phía trước đại quân cao giọng nói, “Ngươi thì vẫn cam tâm bán mạng cho Dạ Hoằng Nghị, chỉ bởi vì cái gọi là nhân nghĩa, nực cười!”

Quân Vô Ý mặt không chút thay đổi, vẫn là bộ dáng uy nghiêm, khuôn mặt lạnh không bởi vì lời nói của Hách Vu Thiên mà sinh ra một chút biến hóa, Hách Vu Thiên nói gì ông đều nghe được, nhưng không hưởng ứng.

Mà Dạ Hoằng Nghị là một nam nhân rất biết ngụy trang bản thân, mặc kệ ông ta nghe thấy lời nói của Hách Vu Thiên xong trong lòng nghĩ như thế nào, thì ở bên ngoài cũng sẽ không có cảm xúc dao động quá lớn.

“Truyền ý chỉ của trẫm, mọi người lui lại! Mặt khác, chuẩn bị cho Ký Bắc Vương…”

Dạ Hoằng Nghị mới nói đến một nửa, đại quân phía sau truyền lại tiếng một người, nếu là bình thường, tất nhiên không người nào dám cắt đứt lời nói của Dạ Hoằng Nghị, nhưng hôm nay, hiển nhiên tình huống lại khác biệt.

“Thái hậu nương nương giá lâm ——”

Đám người nhanh chóng tách ra một con đường, một lần nữa đội lên mũ phượng, phượng bào màu vàng rực có thêu hình Phượng Hoàng, thái hậu nương nương uy nghiêm biểu lộ vô cùng rõ. Đi theo bên cạnh thái hậu nương nương, là một nữ tử xinh đẹp động lòng người, nữ tử lúc này một thân trang phục màu đỏ, bao lấy dáng người linh lung của nàng, nàng là công chúa Thiên Duyệt mà hoàng thượng sủng ái nhất, lúc này đang nâng tay thái hậu nương nương, cùng thái hậu nương nương xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Sự xuất hiện của thái hậu nương nương khiến mọi người kinh ngạc, nhất là Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, át chủ bài cuối cùng trên tay hắn, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Hách Vu Thiên, còn nhận ra ai gia?” Thái hậu lạnh giọng nói với Hách Vu Thiên đang có vẻ mặt khiếp sợ, cho dù bị đại quân của Dạ Hoằng Nghị bao vây ở trong biệt viện này, Hách Vu Thiên cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy.

Qua một lúc lâu, Hách Vu Thiên biết người của mình thất bại, cho nên thái hậu không bị tống ra khỏi kinh thành, hiện giờ đứng ở trước mặt của hắn, “Bổn vương thật không ngờ bà lại có thể trốn ra.”

“Ký Bắc Vương, chuyện ngươi không nghĩ tới còn nhiều lắm, ngươi mưu kế tường tận, khổ tâm cài nội ứng ở bên ai gia, thừa dịp hoàng đế chuyên tâm đối phó ngươi bắt ai gia đi, đích thật là một kế sách hay, chỉ tiếc, ngươi có người giỏi giúp đỡ, ai gia cũng có cháu ngoan.” Nói xong, thái hậu lôi kéo công chúa Thiên Duyệt, “Công chúa Thiên Duyệt lúc biết được ai gia bị người bắt đi đã dẫn người đuổi theo tìm ai gia, từ trên tay đám chó săn của ngươi giải cứu cho ai gia.”

Công chúa Thiên Duyệt?

Rõ ràng người cứu thái hậu là Vân Thanh Nhiễm, sao bây giờ lại biến thành công chúa Thiên Duyệt rồi?

Công chúa Thiên Duyệt cứu thái hậu!

Mọi người kinh ngạc! Trong lòng đều vô cùng cảm khái, công chúa Thiên Duyệt thật khó lường, hoàng thượng phái nhiều người như vậy tiến hành lục soát toàn bộ hoàng cung và kinh thành lại không có một chút tin tức nào, công chúa Thiên Duyệt không những tìm được thái hậu nương nương, lại còn thành công giải cứu thái hậu nương nương từ trên tay thuộc hạ của Hách Vu Thiên, việc này đúng là không phải người bình thường có thể làm được, nghĩ cũng biết người mà Hách Vu Thiên phái ra làm việc toàn bộ đều là cao thủ!

Mọi người nhìn nữ tử xinh đẹp bên người thái hậu, trong mắt mang theo loại tình cảm kính nể khó nói lên lời, công chúa Thiên Duyệt quả đúng là công chúa tài mạo song toàn.

Quân Mặc Thần vốn híp mắt giờ lại hơi trợn lên, nhìn thái hậu cùng công chúa Thiên Duyệt bên cạnh bà một hồi, cái dạng này của công chúa Thiên Duyệt ngược lại rất giống như vừa mới đi ra ngoài trở về. Công chúa Thiên Duyệt là công chúa mà Dạ Hoằng Nghị sủng ái nhất, thậm chí có người còn so sánh công chúa Thiên Duyệt hiện giờ cùng với Dạ Hồn từng là công chúa Phượng Hoàng, nói vị công chúa Thiên Duyệt này giống hoàng cô cô của nàng nhất. Hoàng đế Dạ Hoằng Nghị cho công chúa Thiên Duyệt một phần nhỏ quân đội, để nàng sử dụng, mức độ sủng ái có thể thấy rõ ràng.

Công chúa Thiên Duyệt cứu thái hậu? Quân Mặc Thần sờ cằm của mình, vậy người mà thế tử phi của hắn cứu là ai? Bạch nhãn lang à?

Dạ Minh Uyên xuống ngựa chạy tới trước mặt thái hậu và công chúa Thiên Duyệt, “Hoàng tổ mẫu, người không có việc gì thật sự là tốt quá.” Dạ Minh Uyên cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dạ Minh Uyên lại nhìn về phía công chúa Thiên Duyệt, “Duyệt Nhi, muội đúng là làm cho ca ca cũng tự than không bằng rồi!”

“Cửu ca ca đây là định muốn thưởng cho muội muội ha?”

“Ha ha… Duyệt Nhi muốn thưởng cho cái gì, chỉ cần Cửu ca ca có thể làm được, nhất định đáp ứng muội được không?”

“Vậy muội muội sẽ nhớ kỹ, Cửu ca ca cũng không thể quỵt nha!” Công chúa Thiên Duyệt cười duyên làm nũng với Dạ Minh Uyên.

“Cửu ca khi nào thì lừa gạt Duyệt Nhi chứ?” Dạ Minh Uyên cười nói, thái hậu không có việc gì, hắn cũng có thể vui vẻ.

Dạ Minh Sâm cũng đã đi tới, hắn đi tới trước mặt thái hậu nương nương, “Hoàng tổ mẫu, phượng thể có mạnh khỏe? Có bị thương không?”

Dạ Minh Sâm muốn diễn tả quan tâm của mình mình đến thái hậu, chỉ là hắn không biết ăn nói, mới mở miệng đã làm cho thái hậu nương nương không vui, thái hậu nương nương hiện giờ vẫn hoàn hảo đứng ở chỗ này, Dạ Minh Sâm lại còn hỏi bà có mạnh khỏe không, khiến thái hậu đối với Dạ Minh Sâm cảm thấy rất thất vọng, phượng mâu lạnh lùng liếc nhìn hắn.

“Thất ca ca thật thích nói đùa, hoàng tổ mẫu chính là thân thể Kim Phượng, đều có trời cao phù hộ, Bồ Tát phù hộ, sao đám loạn thần tặc tử này có thể tùy tùy tiện tiện gây thương tổn được?” Công chúa Thiên Duyệt kéo tay thái hậu nương nương giải vây nói.

Thái hậu vỗ vỗ tay công chúa Thiên Duyệt, “Nha đầu con ấy, đúng là miệng ngọt, lần này hồi cung, ai gia không cho con chạy loạn nữa.” Công chúa Thiên Duyệt hôm nay sáng sớm mới hồi cung, lúc trước bởi vì chuyện hòa thân bị hoàng thượng đưa ra khỏi kinh thành, vừa về đến đúng lúc biết tin thái hậu mất tích, liền mang theo người trong hoàng cung đi tìm, vừa vặn gặp được Vân Thanh Nhiễm và thái hậu được Vân Thanh Nhiễm cứu.

“Chỉ cần phụ hoàng không tùy tiện bắt con xuất giá, con cam đoan sẽ không chạy loạn!” Công chúa Thiên Duyệt cười khanh khách nói với thái hậu.

“Duyệt Nhi, lần này con lập công lớn, phụ hoàng trở về nhất định khen thưởng.” Dạ Hoằng Nghị rất vui mừng nói, đương nhiên, hiện giờ làm ông ta cao hứng hơn chính là, Hách Vu Thiên không còn át chủ bài có thể uy hiếp ông ta được nữa. “Mẫu hậu, Duyệt Nhi, hai người lui ra trước đi.”

Thái hậu đã bình an trở về, như vậy việc tiêu diệt Hách Vu Thiên sẽ trở nên cấp bách.

“Ừ, hoàng đế chớ có nương tay, diệt cỏ cần trừ tận gốc.” Thái hậu dặn dò hoàng đế.

“Nhi thần hiểu.” Đối với Hách Vu Thiên, Dạ Hoằng Nghị sẽ không nương tay.

“Hoàng tổ mẫu, Duyệt Nhi, con mang hai người hồi cung nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho phụ hoàng cùng Trấn Nam Vương gia sẽ tốt hơn.” Dạ Minh Uyên hộ tống thái hậu cùng công chúa Thiên Duyệt rời đi.

Sau đó, Vân Thanh Nhiễm trong lúc không có quá nhiều người chú ý đi đến bên cạnh Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ khụ… ái phi có thể nói cho ta biết, công chúa Thiên Duyệt là từ nơi nào xuất hiện không?”

Quân Mặc Thần vốn tới đây trước một bước, là vì muốn xem kịch vui, Vân Thanh Nhiễm thì lại phụ trách đưa thái hậu về cung thay trang phục, cũng không thể để thái hậu nương nương lấy tư thế chật vật như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người được, trên đường gặp công chúa Thiên Duyệt mang theo một ít nhân mã tìm kiếm thái hậu nương nương, công tác hộ tống thái hậu nương nương để cho công chúa Thiên Duyệt tiếp nhận, tình huống sau đó Quân Mặc Thần đều thấy được.

“Nửa đường gặp được.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp.

“Khụ khụ khụ… bản thế tử nhớ rõ chúng ta tách ra ở ngoài hoàng cung…”

Nói cách khác, công chúa Thiên Duyệt chạm mặt thái hậu cũng là chuyện trong hoàng cung, vị công chúa Thiên Duyệt “giải cứu” thái hậu nương nương kia ngay cả cửa cung không đi ra…

Vân Thanh Nhiễm nhún vai, không phủ nhận lời Quân Mặc Thần, bởi vì đây là sự thật. Đối với công chúa Thiên Duyệt, Vân Thanh Nhiễm cũng không xa lạ gì, tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, nhưng tên này từ lúc vừa mới bắt đầu đã quanh quẩn ở trong cuộc sống của nàng, lúc ban đầu người nên đến Đảng Ngụy còn không phải là vị công chúa Thiên Duyệt này à?

“Phụ vương, lát nữa có thể để con tiến vào biệt viện này không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Vô Ý bên cạnh Quân Mặc Thần.

“Thanh Nhiễm muốn làm gì?”

“Bên trong có người mà nhi thần muốn gặp.”

“Vừa vặn, bản thế tử cũng có người muốn gặp, khụ khụ khụ…”

Quân Vô Ý dừng một chút, “Chờ ở bên ngoài, người ở bên trong đều sẽ còn sống, đến lúc đó các con muốn nói chuyện với ai thì nói.”

Vương gia uy vũ! Không đồng ý cho hai người đi vào tìm người, càng không hỏi hai người bọn họ muốn gặp ai, một câu rõ ràng, người ở bên trong đều bắt sống, đến lúc đó đưa đến trước mặt hai người bọn họ, bọn họ thích nói chuyện với ai thì nói với người đó, thích gặp mặt ai thì gặp người đó.

Tuy rằng Ký Bắc Vương đã là chim trong lồng, ba ba trong hũ, nhưng muốn bắt sống toàn bộ người Hách gia cũng không phải chuyện dễ dàng.

Vương gia, lời này của ngài nói thật quá khí phách!

Vân Thanh Nhiễm quay đầu hỏi Quân Mặc Thần, “Gia, phụ vương ngươi luôn khí phách như vậy à?”

“Không phải, lúc gặp mẫu phi đều không thế.”

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết đây ư?

Nếu phụ vương đã nói như vậy, Vân Thanh Nhiễm cho rằng cũng không có chuyện gì cần nàng phải đi làm, nên đỡ lấy phu quân ốm yếu của nàng thối lui sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.